Nụ Hôn Dâu Tây

Chương 6



Một lúc lâu sau, Chu Vân Xuyên mới có thể lấy lại được sân nhà.

“Ba đứa ngốc các em đợi một chút rồi hãy ôn chuyện ngày xưa. Chúng ta trước tiên vẫn nên hỏi người bạn mới của chúng ta ngày hôm nay vài câu chứ.”

Lý Thanh tức giận lùi về phía sau, dùng lực rất lớn mới có thể cầm chặt lấy sợi dây kéo con chó  Nụ Cười của hắn.

Đó là thông lệ của nhóm chương trình để đặt câu hỏi cho  những khách mời mới.

Trước khi Tô Mặc Yên  xuất hiện  thì PD đã nhắc nhở cô, nói rằng sẽ hỏi tùy tiện một vài câu hỏi về các vấn đề hàng ngày  và sẽ không quá phức tạp.

Người có thể đặt câu hỏi là Chu Vân Xuyên.

Trong chốc lát trong lòng Tô Mặc Yên cảm thấy có chút không chắc.

Đúng như dự đoán, những lo lắng của cô đã trở thành sự thật.

Chu Vân Xuyên nhìn cô nở một  nụ cười đầy ẩn ý, ​​giọng nói giả vờ câm lặng: “Hỏi thêm một câu có hơi chút  riêng tư đi. Nếu Yên Yên  không tiện trả lời được, cô có thể từ chối trả lời.” Tô Mặc Yên  mỉm cười gật đầu, “Anh cứ hỏi đi.”

“Mối quan hệ giữa cô và Phó Tri Yến là gì?”

“Tôi nghe nói trước đây anh ấy đã đích thân chở cô trở về nơi ở của mình.”

Giọng của Chu Vân Xuyên anh bị mic ở cổ áo phát to ra.

Lục Cẩm Bạch, người đang chờ xuất hiện cách đó không xa chỗ ghi hình, có thể nghe thấy rõ ràng.

Anh liếc nhìn Từ Thanh Thành, người đang ôm một con Teddy cách đó vài bước.

Khẽ cau mày, giọng nói rõ ràng: “Phó Tri Yến?”

Từ Thanh Thành đang nhẹ nhàng xoa đầu con chó.

Con Teddy này là thú cưng của bạn gái hiện tại của anh ta, chó của bạn gái anh ta luôn nhiệt tình và đối với mọi người đều rất thân thiện  nên  anh ta đã mượn cho Lục Cẩm Bạch trong hai ngày.

Kết quả là, ngay cả với một con chó nhỏ như Teddy, Lục Cẩm Bạch vẫn sợ hãi.

Cách xa trăm mét.

Thật sự rất có  tiền đồ.

Vừa mới chửi thầm, Từ Thanh Thành đã giải thích cho Lục Cẩm Bạch.

“Phó Tri Yến, người phụ trách truyền thông Ngu Ngữ, người thừa kế tập đoàn Phó Thị, là một người thực sự vừa giàu có vừa quyền lực.”

“Tôi nghe nói rằng Tô Mặc Yên đã được chính anh ấy ký hợp đồng.”

“Có một tin đồn trong giới nói rằng họ có loại quan hệ như vậy, cho nên Phó Tri Yến nâng đỡ Tô Mặc Yên . ”Kỳ thật Từ Thanh Thành cũng tự  có suy nghĩ này.

Vì vậy, anh ấy không ủng hộ việc Tô Mặc Yên  và Lục Cẩm Bạch thân thiết.

“Tin tức cái con mẹ gì,thật là chó má.”

Lục Cẩm Bạch nói với vẻ mặt thâm trầm, “Tô Mặc Yên  không phải loại người như vậy.” Giọng điệu của anh rất chắc chắn

Từ Thanh Thành mím môi, nhất thời không biết nên nói  gì.

Người sẽ trở thành như vậy thì rất dễ, anh ta không tin Lục Cẩm Bạch sẽ không hiểu điều đơn giản như vậy..

Suy nghĩ bỗng nhiên thay đổi, Từ Thanh Thành hơi hơi nhếch môi: “Thật kỳ lạ. Cả Chu Vân Xuyên và Tô Mặc Yên  không phải đều đến từ truyền thông Ngu Ngữ à. Tại sao anh ta lại hỏi cô ấy một câu hỏi riêng tư như vậy?”

“Đây không phải là cố tình làm Tô Mặc Yên khó xử sao .”

Ánh mắt Lục Cẩm Bạch nhìn lại trên người Tô Mặc Yên cách đó không xa

Anh chỉ  được nghe một  giọng nữ uyển chuyển và mạnh mẽ với nụ cười nhàn nhạt: “Anh Phó Tri Yến và em có quan hệ hợp đồng lao động.”

Tô Mặc Yên ôn tồn nói hoàn toàn gạt sạch quan hệ giữa cô và Phó Tri Yến sang một bên.

“Đối với câu hỏi thứ hai của anh Chu.”

“Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không phải là người duy nhất trên xe của ông Phó Tri Yến ngày hôm đó. Nếu anh không tin tôi, anh Chu có thể hỏi Chị Lam “

” Cuối cùng, tôi phải nhắc nhở anh Chu một câu là không nên tin tin đồn thì cũng đừng tung tin đồn. “

Từ Lan là một người rất xứng đáng làm chị cả của Ngu Ngữ Media.

Ngay sau khi giành được giải thưởng, đó là là một tân ảnh hậu trong giới, một  nghệ  sĩ có lượng fan lớn đã thành công chuyển mình thành một người diễn viên thực lực.

Dù không xuất sắc như Lục Cẩm Bạch nhưng cô vẫn là một nữ nghệ sĩ vừa có danh lẫn tài.

Chu Vân Xuyên không dám đi tìm Từ Lam hỏi để xác minh lời của Tô Mặc Yên  vừa rồi.

Thực ra, anh đã hối hận sau khi hỏi câu hỏi vừa rồi.

Thật không may, lời nói ra không thể  rút lại.

Sau khi Tô Mặc Yên trả lời xong, Chu Vân Xuyên nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Hiện tại,tôi cầu xin đoàn làm chương trình cắt bỏ đoạn trước rồi bắt đầu lại được không?”

Tô Dã cười nhạo bên cạnh, giọng nói có chút ngang ngược, không thể kiềm chế được nói: “anh Chu,anh dứt khóa quay đầu 360 độ rồi quỳ xuống đất xin Phó tổng của anh xin tha là được mà. ”

Lời nói của Tô Dã rất thẳng thắn.

Câu nói này thẳng thắn đến mức Tô Mặc Yên  không nhịn được liếc nhìn anh nhiều hơn.

Cố gắng tìm kiếm thông tin về Tô Dã trong não của mình.

Có vẻ như Tô Dã  cũng đã ra mắt không lâu lắm, và anh ấy cùng công ty với Tạ Giai Giai.

Trước khi ghi hình cho chương trình “Take a Dog Outing”( mang theo sủng vật tham gia hội  Đạp Thanh) anh ấy đã tham gia một chương trình hát và nhảy ở dạng thi đấu.

Có vẻ như anh ấy đã ra mắt từ chương trình đó.

“Đừng nói chuyện nữa, mau hỏi câu tiếp theo nào, đừng để vị khách bí ẩn  thứ hai  của chúng ta đợi lâu.” Diêu Cầm giải vây cho Chu Vân Xuyên.

Hai người liếc nhau một cái, và Chu Vân Xuyên rất biết ý nhảy sang câu hỏi tiếp theo.

Do có sự khó xử ở phía trước  những câu hỏi mà người đàn ông hỏi Tô Mặc Yên  thường xoay quanh các vấn đề hằng ngày.

Ví dụ như trái cây yêu thích, và một số mẹo cho người mới bắt đầu nuôi chó.

Khi Tô Mặc Yên nói rằng trái cây yêu thích của cô ấy là dâu tây và cô ấy thích ăn dâu tây.

Từ Thanh Thành chợt nhận ra.

Tối qua Lục Cẩm Bạch như lên cơn co giật, bị động kinh,anh ấy một hai phải chạy ra ngoài để tìm một ít sô cô la dâu tây.

Nửa đêm, anh chở anh ấy hơn một tiếng đồng hồ để đi chỗ gần nhất để hái dâu.

Hóa ra là vì Tô Mặc Yên  thích nó.

Nghĩ đến điều này, Từ Thanh Thành không khỏi tiến lại Lục Cẩm Bạch.

Anh ta thấp giọng nói: “A Cẩm, để em có thể nói cho anh hiểu rõ được không, em bắt đầu có có ý với người đẹp Tô từ khi nào vậy?”

Hiện tại anh chỉ biết Lục Cẩm Bạch và Tô Mặc Yên là bạn học thôi.

Với tư cách là người đại diện của Lục Cẩm Bạch, Từ Thanh Thành nói rằng ông chắc chắn sẽ sống lâu hơn các đồng nghiệp của mình.

Bởi vì Lục Cẩm Bạch không cần anh phải lo lắng.

Trong hầu hết thời gian,  công việc chỉ giống như một vật trang trí, và nó thực sự không cần sử dụng đến chút nào.

Nhưng lần này Từ Thanh Thành đã linh cảm rằng Lục Cẩm Bạch sẽ mất kiểm soát.

Trước tiên, anh ta cần có một chút kiềm chế để ngăn người này rơi xuống bùn.

“Năm lớp mười.”

“Có lẽ sớm hơn, chỉ là tôi cũng không biết.” Người đàn ông trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Yên  cách đó không xa, trong lòng rất bình tĩnh: “Dù sao em cũng nhận ra rằng mình thích cô ấy trong năm đầu tiên của trường cấp ba “.

Từ Thanh Thành đã bị sốc một lúc lâu,sau đó hỏi: ‘Làm thế nào em nhận ra rằng em giống như thích cô ấy’?

‘ Tim đập rất nhanh?’

Anh ta không nghĩ anh đã ở trong giới gần 7 năm Anh chưa bao giờ dính scandal và bị đồn là không được, Lục Cẩm Bạch, người có khuynh hướng không gần được  phụ nữ.

Nguyên nhân thực sự không phải là không được gần nữ sắc mà thật ra là trong lòng mình có ánh trăng sáng, người trong lòng, trời ạ!

Ngay từ lớp mười năm cấp ba, cậu ấy đã thầm thích Tô Mặc Yên trong lòng suốt tám, chín năm rồi.

8, 9 năm, không phải 8, 9 ngày.

Nhưng nhân vật chính ở đây vẫn là Lục Cẩm Bạch…

Cho dù loại tuyên bố này bị giới truyền thông làm lộ ra bên ngoài  ,cũng sẽ ít người tin là sự thật.

Ngay cả Từ Thanh Thành cũng đang bị sốc.

Lục Cẩm Bạch yên lặng nhìn anh hồi lâu, hai mắt thâm thúy, khóe môi dưới kéo lên.

Hơi châm chọc: “Nhịp tim nhanh quá hay là cũng thích tôi cũng nên.”

Từ Thanh Thành: “…”

Trong giây tiếp theo, ánh mắt của Lục Cẩm Bạch quay lại Tô Mặc Yên .

Anh từ từ di chuyển yết hầu của mình xuống, và giọng anh đột nhiên trở nên bất đắc dĩ rất nhiều: “Em nhận ra rằng em thích cô ấy vì …”

“ Em muốn ngủ với cô ấy.”

Từ Thanh Thành: “!!!”

Editor: Hay lắm anh chai, anh số hai không ai số một, chúa tể ánh sáng.

Anh ta rất may mắn và cũng rất cảm ơn vì mình đã không nốt nước miếng, nếukhông thì thế nào anh cũng bị sặc chết bởi chính nước bọt của chính mình.

“Cậu thích như này….. có phải không hơi nông cạn không?”

Anh ta cẩn thận  hỏi.

Lục Cẩm Bạch cởi mở trả lời: “Muốn ngủ một lần thì là nông cạn, còn muốn ngủ cả đời thì sao?” Từ Thanh Thành sững sờ tại chỗ, làm như không thể tin vào tai mình.

Đáng tiếc rằng Lục Cẩm Bạch không cho anh ta bất kỳ một cơ hội nào nghi ngờ lời anh nói cả, và anh đã lặp đi lặp lại nó trịnh trọng: “. em  muốn ngủ với cô ấy suốt đời, em  đã suy nghĩ về việc này trong rất nhiều năm”

“Em nói như thế thì không phải là thích thì là cái gì? “

“Nếu mà các em quan hệ không hợp pháp…” Xu Chengqing lên tiếng phản đối.

Khi nói xong những lời này, anh ta thấy rõ ràng thân hình của Lục Cẩm Bạch đang quay lưng lại với anh ta trở nên cứng đơ.

Sau đó người đàn ông quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đỏ bừng: “Anh cho rằng với tính khí của Tô Mặc Yên , nếu không hợp pháp, cô ấy có thể để anh ngủ cả đời sao?”Từ Thanh Thành nói với một biểu hiện rõ ràng đã hiểu rõ, “Có lý!”

Lục Cẩm Bạch, người tràn đầy lời nói thâm tình bị anh ta cắt ngang, “…”

Anh tìm một người bị thiểu năng trí tuệ làm người đại diện cho mình ư

Những người trong ê-kíp chương trình đến thông báo cho Lục Cẩm Bạch chuẩn bị vào địa điểmquay.

Từ Thanh Thành ôm con chó Teddy tên CoCo và nghiêng người  đi về phía  trước người đàn ông, với vẻ mặt nghiêm túc anh càng không dám cầm thì anh ta càng bắt cầm.

“Đi đi, vì người đẹp Tô!Em nhất định có thể!” Tô Mặc Yên  được sử dụng như buff  trên người  Lục Cẩm Bạch, đúng như dự đoán đã dũng cảm hơn bình thường.

Ngay cả khi lúc Coco đến gần mặc dù anh không thể ngừng nghiến răng nhẹ nhưng may sao khuôn mặt anh vẫn có thể bình tĩnh.

Theo lời của Từ Thanh Thành, thời gian tiếp theo là tiết kiểm tra kỹ năng diễn xuất của Lục Cẩm Bạch.

Chính anh là người khăng khăng chết sống muốn đến với chương trình tạp kỹ này và con đường anh ấy chọn phải là phải dẫn CoCo để hoàn thành cuộc hành trình!

“anh thử đặt nó xuống đất và rồi đưa cho em sợi dây.” Lục Cẩm Bạch cố gắng ôm CoCo trong vòng tay của mình như Từ Thanh Thành.

Nhưng anh không thể làm được, khi đi đến gần một khoảng cách nhất định, chân tay anh bắt đầu ớn lạnh, run rẩy.

Từ Thanh Thành nhìn dáng của anh sợ hãi vô cùng những phải cắn răng chịu đựng, suýt chút nữa không nhịn được cười..

Như Lục Cẩm Bạch muốn, anh ta đặt CoCo xuống đất và đưa cho anh  sợi dây.

“Đừng sợ, CoCo rất ngoan.”

“Đây là con chó nhỏ nhất mà anh có thể vì cậu mà mượn.Em không thể mang một con chó bằng tách trà để đến buổi chương trình được.”

Lục Cẩm Bạch kéo dãn dây xích đến khoảng cách xa nhất.

CoCo đã tự mình chạy đến chỗ Tô Mặc Yên  và những người khác một mình, như thể nhìn thấy những người đẹp, CoCo chạy đến đó, sủa đầy phấn khích.

Lục Cẩm Bạch buộc phải đi theo kịp thân hình nhỏ bé của nó.

Lần lượt một người và một con chó, một trước một sau, kéo sợi dây xích đã được nới giản ra giới hạn dài nhất, cách nhau đủ năm mét.

Đến nỗi CoCo đã đến trước Tô Mặc Yên  và những người khác mà Lục Cẩm Bạch ở đầu dây bên kia vẫn còn cách đó năm mét.

CoCo chạy tiến đến sủa với Tiểu Manh của Tô Mặc Yên , thân hình nhỏ nhắn, dễ thương với tiếng sủa to, nhe răng sủa, trợn măt nhìn rất hung dữ.

Tô Mặc Yên  sợ Tiểu Manh lao lên một ngụm ngậm lấy đầu của nó, thu sợi sợi dây kéo ngắn nhất, ra lệnh cho Tiểu Manh ngồi ngoan ngoãn ngồi trước mặt.

Tiểu Manh đã được huấn luyện, tồn tại như những người thân của Tiểu Manh.

Sao với đa số những con chó cưng khác thì nó có chút biết tiếng người và rất nghe lời.

Ngay cả khi Coco có sủa dữ dội, hung dữ với nó, Tiểu Manh chỉ nhổ chiếc lưỡi to và mềm mại màu hồng của mình, nghiêng đầu vàtừ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất lực, nhìn như nhìn một con kiến.

Sau đó, khi Lục Cẩm Bạch đến gần.

Phạm vi hoạt động của Coco dần dần được mở rộng, và chú chó xù lông trắng của Tạ Giai Giai cũng có kích thước gần như tương tự nó.

Khi hai con chó nhỏ gặp nhau, họ đã lao thẳng vào nhau, và suýt chút nữa đã tạo thành một cảnh không thể phát sóng.

Tạ Giai Giai, chủ nhân của chú chó nhỏ,lúc ấy  đã đỏ mặt vào thời điểm đó.

Trong khi kéo con chó của mình lại, cô ấy bí mật nhìn Lục Cẩm Bạch người đang đứng  ách đó không xa.

Trong một lúc,vẫn không thể biết mặt cô ấy đỏ bừng là do hai con chó, hay là do Lục Cẩm Bạch gây ra.

Khung cảnh rơi vào cảnh hỗn loạn vì CoCo một lần nữa xông vào.

Giọng nói vừa giận vừa xấu hổ của Tạ Giai Giai trong lúc ồn ào nghe rất rõ: “Lục ảnh đế,Lục ảnh đế xin giúp đỡ!” Lục Cẩm Bạch  ngay lúc đó đã trợn tròn chết lặng.

Từ Thanh Thành không nói rằng CoCo của bạn gái của anh ấy quá nhanh nhẹn, hung dữ.

Làm thế nào anh có thể cứu nó?

Duy trì khoảng cách năm mét với c CoCo đã là giới hạn hiện tại của anh!

“Yên Yên à …” Anh nhìn Tô Mặc Yên  cầu cứu.

Mặc dù giọng nói gọi tên cô rất nhỏ, nhưng  vẫn có người nghe thấy cô.

Tô Mặc Yên sống lưng hơi cứng lại, để tránh Lục Cẩm Bạch vô thứ để lộ điều gì đó.

Cô vội vàng đi đến nắm lấy sợi dây xích trong tay anh, và kéo con chó xù lông trắng ra khỏi vị trí.

Trong lúc này, Lục Cẩm Bạch luôn đi sau cô.

Tranh thủ lúc hỗn loạn,  anhdùng tay đè vai cô và sốt sắng giải thích với cô: “Đó không phải là con chó của anh, nó do Từ Thanh Thành mượn của bạn gái anh ấy”.

“Mình cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy …”

”Cậu tin mình,mình nhất định là người nghiêm túc!”

Editor: chuyện con chó liên quan gì tới anh mà nghiêm với chả túc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện