Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 30: Không đi
“Em quên rồi.” Dư Châu chỉ vào đầu mình, chậm rãi nói: “Em quên, trước kia từng yêu ai, ghét ai, thậm chí, cả bản thân mình là ai, cho nên, đối với em bọn họ đều là người xa lạ.”
Lời cô vừa nói xong, Dư Dịch nắm chặt tay lại buông lỏng.
“Lái xe.” So với tưởng tượng của Dư Châu, anh cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ cũng có chút khác biệt với người khác, đây là điểm đặc biệt của Dư gia, tuy nhiên, nó tuyệt nhiên không di truyền đến Dư Châu.
Dư Dịch đan hai tay đặt trước ngực vùi đầu xuống, trách không được cậu luôn cảm thấy Dư Châu rất lạ, cô không đuổi theo Tả Tư Viêm, càng không quấn quít lấy Đan Gia Dật, thậm chí cũng không đi nghe ngóng sao Kính Nguyệt Sâm không đến trường. Đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt, hay chuyện xấu.
Không yêu, cho nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Châu Châu như vậy lại càng thấy xa lạ.
Nhìn khuôn mặt vẫn mập mạp của cô, trong lòng cậu lại không kìm được có chút đau đớn.
Cậu đặt tay lên vai cô, mặc kệ em trở thành cái gì, em vẫn luôn là em gái anh, cậu bình tĩnh cam đoan, lại làm cho hai mắt Dư Châu có chút ẩm ướt.
“Anh cũng luôn là anh trai em.” Âm thanh trong veo, đáng tiếc lại thuộc sở hữu một người mập đến như vậy, nếu không, sẽ cực kì hoàn mĩ.
Đến Dư gia, người mẹ luôn có thể khóc của nhà bọn họ lại ôm chặt Dư Châu miệng không ngừng gọi bảo bối, Dư Châu trợn trắng mắt, buổi tối, là thời gian giảm béo tốt nhất. Cho nên, cô chỉ ăn một chút điểm tâm, tất nhiên, đổi lấy một phần nước mắt của Hứa Nhu, cô chưa bao giờ gặp ai phát triển tuyến lệ như vậy, nói khóc là khóc được ngay không ngừng. Tốc độ nước mắt rơi, quả thực có thể bức cho người ta phát điên.
“Mẹ, uống nước đi.” Dư Châu cầm chén đặt tới trước mặt Hứa Nhu: “Mẹ khóc nhiều như vậy, nhất định mất nước rất nhiều, cho nên, cần bổ sung kịp thời, nếu không cơ thể sẽ thiếu nước, không tốt.’
Cô nói xong, chậm rãi bước ra ngoài, kỳ thật, cô rất muốn chạy, có điều. Tấm thân thể này quá đáng sợ rồi.
Cô đi còn sợ bị ngã sấp xuống ấy chứ.
Trong sân, lau đi mồ hôi trên trán, không ngừng chạy, mặc kệ cần phải mất bao lâu, cô sẽ kiên trì bấy lâu. Trước kia khổ cực thế nào cũng đều vượt qua, huống chi là hiện tại.
Chỉ là giảm béo mà thôi.
“Châu Châu, em có đi vũ hội không? Nhà Đan Dật.” Dư Dịch đã mặc một thân tây trang, so với đồng phục, có trầm ổn hơn vài phần. Điển hình của móc treo quần áo.
“Không đi.” Dư Châu không ngừng lại, vẫn chạy vòng quanh sân nhỏ.
“Em như thế…”Cậu vừa muốn nói, có điều Dư Châu lại dùng sức trừng mắt nhìn, tuy ánh mắt không phải quá mãnh liệt, nhưng quả thực cô đang trừng.
Lời cô vừa nói xong, Dư Dịch nắm chặt tay lại buông lỏng.
“Lái xe.” So với tưởng tượng của Dư Châu, anh cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ cũng có chút khác biệt với người khác, đây là điểm đặc biệt của Dư gia, tuy nhiên, nó tuyệt nhiên không di truyền đến Dư Châu.
Dư Dịch đan hai tay đặt trước ngực vùi đầu xuống, trách không được cậu luôn cảm thấy Dư Châu rất lạ, cô không đuổi theo Tả Tư Viêm, càng không quấn quít lấy Đan Gia Dật, thậm chí cũng không đi nghe ngóng sao Kính Nguyệt Sâm không đến trường. Đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt, hay chuyện xấu.
Không yêu, cho nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Châu Châu như vậy lại càng thấy xa lạ.
Nhìn khuôn mặt vẫn mập mạp của cô, trong lòng cậu lại không kìm được có chút đau đớn.
Cậu đặt tay lên vai cô, mặc kệ em trở thành cái gì, em vẫn luôn là em gái anh, cậu bình tĩnh cam đoan, lại làm cho hai mắt Dư Châu có chút ẩm ướt.
“Anh cũng luôn là anh trai em.” Âm thanh trong veo, đáng tiếc lại thuộc sở hữu một người mập đến như vậy, nếu không, sẽ cực kì hoàn mĩ.
Đến Dư gia, người mẹ luôn có thể khóc của nhà bọn họ lại ôm chặt Dư Châu miệng không ngừng gọi bảo bối, Dư Châu trợn trắng mắt, buổi tối, là thời gian giảm béo tốt nhất. Cho nên, cô chỉ ăn một chút điểm tâm, tất nhiên, đổi lấy một phần nước mắt của Hứa Nhu, cô chưa bao giờ gặp ai phát triển tuyến lệ như vậy, nói khóc là khóc được ngay không ngừng. Tốc độ nước mắt rơi, quả thực có thể bức cho người ta phát điên.
“Mẹ, uống nước đi.” Dư Châu cầm chén đặt tới trước mặt Hứa Nhu: “Mẹ khóc nhiều như vậy, nhất định mất nước rất nhiều, cho nên, cần bổ sung kịp thời, nếu không cơ thể sẽ thiếu nước, không tốt.’
Cô nói xong, chậm rãi bước ra ngoài, kỳ thật, cô rất muốn chạy, có điều. Tấm thân thể này quá đáng sợ rồi.
Cô đi còn sợ bị ngã sấp xuống ấy chứ.
Trong sân, lau đi mồ hôi trên trán, không ngừng chạy, mặc kệ cần phải mất bao lâu, cô sẽ kiên trì bấy lâu. Trước kia khổ cực thế nào cũng đều vượt qua, huống chi là hiện tại.
Chỉ là giảm béo mà thôi.
“Châu Châu, em có đi vũ hội không? Nhà Đan Dật.” Dư Dịch đã mặc một thân tây trang, so với đồng phục, có trầm ổn hơn vài phần. Điển hình của móc treo quần áo.
“Không đi.” Dư Châu không ngừng lại, vẫn chạy vòng quanh sân nhỏ.
“Em như thế…”Cậu vừa muốn nói, có điều Dư Châu lại dùng sức trừng mắt nhìn, tuy ánh mắt không phải quá mãnh liệt, nhưng quả thực cô đang trừng.
Bình luận truyện