Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 43: Kính Nguyệt Sâm
Editor: Kinh Thuế
“Rất xin lỗi.” Biểu lộ của Dư Châu vẫn bình thường, thịt trên mặt cũng không nhúc nhích, âm thanh nói ra lại truyền đến cực kì rõ ràng: “Vị bạn học này, nếu lỗ tai của bạn không có vấn đề hẳn phải nghe rõ là chính cậu ta yêu cầu tôi giẫm cậu ta đấy chứ, chân tôi cũng bị đau theo đấy, hơn nữa nếu nhìn nhận lại từ đầu, nguyên nhân hẳn phải là từ bạn mới phải, không phải bạn đã quên, cậu ta vì ai mà đứng ra để bị giẫm chứ. Vả lại, tôi cũng chưa từng nói tôi là người tốt bao giờ.”
Dư Châu nói xong, có chút đồng tình nhìn nam sinh háo sắc trên mặt đất kia, thật đúng là một cây gậy trúc đáng thương mà. Xoay người, lần này cô thực sự đi không quay đầu lại nữa.
Đối với những người xa lạ, cô không muốn nói quá nhiều lời, trường học nhiều đường đi như vậy lại muốn chọn đường chặn cô, đúng là ăn no rỗi việc mà.
“Tiểu Âm.” Nam sinh khẽ gọi tên Thẩm Vũ Âm, chậm rãi cầm lấy tay cô ta, Thẩm Vũ Âm vẫn đang chìm trong câu nói của Dư Châu, thật sự không giống với trước kia nữa, mồm mép còn lợi hại như vậy, suy nghĩ cũng rất nhanh nhạy, so với trước đây tựa như hai người khác nhau.
Cô nghe nói con bé đó đã thay đổi, không còn là bao cỏ trước đây nữa, cô còn chưa tin, vốn muốn thử nó không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Cho đến khi bàn tay truyền đến một cảm giác xa lạ, cô mới cúi đầu nhìn, những ngón tay gầy nhẳng như chân gà đang cầm lấy tay cô, còn dùng ánh mắt lấp lánh vẻ mặt kích động nhìn cô, cô nhanh chóng buông lỏng tay ra, nam sinh kia mất điểm tựa lại ngã trên mặt đất lần nữa.
“Xin lỗi.” Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một hồi âm thanh như tiếng giết heo truyền đến, Dư Châu đi đã xa cũng quay đầu nhìn lại, kinh ngạc xem xét, âm thanh kia dường như từ chỗ kia truyền đến, có điều, cô khẽ bặm môi, tiếp tục đi, giảm béo, đi lại nhiều, nói chuyện ít.
Đứng trước mặt Thẩm Vũ Âm là một thiếu niên cực kì tuấn mỹ, trên tai đeo khuyên hình giọt nước màu lam, trên người là bộ đồng phục bạch sắc quý tộc, sợi tóc bay bay chạm đến vai, nổi bật là đôi mắt mang theo tôn quý và nhã nhặn, dien/danle’quydon làn môi đầy đặn hơi nhếch lên, dường như trời sinh ra đã vậy, nhìn cực kì hoàn hảo, khuôn mặt như sắc hoa anh đào nở rộ. Thân thể cao lớn thon dài, hai chân tỷ lệ hoàn mỹ, nhìn đến nam sinh vẫn nằm trên đất, sau lưng nhiều thêm một dấu chân nữa.
Lúc này, khuôn mặt cậu ta đã đẫm nước mắt, một chút cử động cũng không có.
“Sâm học trưởng.” Thẩm Vũ Âm yếu ớt khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, có chút khẩn trương nhìn theo, hai tay cũng bất an xoa vào nhau không ngừng.
Kính Nguyệt Sâm nhìn chằm chằm vào tay cô ta, sau đó đi đến gần, duỗi tay kéo cô qua, cầm lấy một chiếc khăn trắng lau tay cho cô, Thẩm Vũ Âm si ngốc nhìn theo cậu, lạc mình trong ôn nhu dị thường đó, mà không để ý ánh mắt cậu ta lạnh như băng.
Dơ, làn môi nhẹ nhàng mở ra nói, tiếp tục lau tay, sau đó vứt đi, khăn tay cứ như vậy rơi xuống trên lưng nam sinh kia.
“Sâm học trưởng, em vừa nhìn thấy Dư Châu.” Cô ta đã giẫm người này, hàng lông mày nhỏ của Thẩm Vũ Âm chau lại, gió nhẹ vờn qua, càng làm tôn lên nét xinh đẹp thanh mảnh.
“A, vậy sao?” Khóe môi Kính Nguyệt Sâm cong lên nhiều hơn, thật ra, giẫm rất hay, cậu ta đáng bị giẫm.
“Đi.” Kính Nguyệt Sâm ngẩng đầu, ngón tay mơn trớn khuôn mặt Thẩm Vũ Âm, di chuyển khắp mặt rồi thả xuống duỗi thẳng theo bắp chân, có điều, có thể nhìn thấy khóe môi của cậu đã cong lên nhiều hơn nhưng không mang theo chút độ ấm nào, không biết có phải ảo giác không, Thẩm Vũ Âm luôn cảm thấy trong mắt cậu ấy có một loại lãnh ý không nói lên lời. Một loại lãnh ý lạnh đến kinh người.Dien/dan;lequydon/Kinh.Thue
Cô gật đầu một cái, đi theo phía sau cậu, giống như dáng vẻ từ trước đến nay, cũng chỉ có thể hy vọng như vậy, có lẽ do anh ấy quá phức tạp hay do cô quá đơn giản, tóm lại, dù một khoảng thời gian dài đã qua đi, nhưng nữ sinh duy nhất có thể đứng bên cạnh anh ấy vẫn là cô, cho dù, cô không hề hiểu được anh chút nào.
“Rất xin lỗi.” Biểu lộ của Dư Châu vẫn bình thường, thịt trên mặt cũng không nhúc nhích, âm thanh nói ra lại truyền đến cực kì rõ ràng: “Vị bạn học này, nếu lỗ tai của bạn không có vấn đề hẳn phải nghe rõ là chính cậu ta yêu cầu tôi giẫm cậu ta đấy chứ, chân tôi cũng bị đau theo đấy, hơn nữa nếu nhìn nhận lại từ đầu, nguyên nhân hẳn phải là từ bạn mới phải, không phải bạn đã quên, cậu ta vì ai mà đứng ra để bị giẫm chứ. Vả lại, tôi cũng chưa từng nói tôi là người tốt bao giờ.”
Dư Châu nói xong, có chút đồng tình nhìn nam sinh háo sắc trên mặt đất kia, thật đúng là một cây gậy trúc đáng thương mà. Xoay người, lần này cô thực sự đi không quay đầu lại nữa.
Đối với những người xa lạ, cô không muốn nói quá nhiều lời, trường học nhiều đường đi như vậy lại muốn chọn đường chặn cô, đúng là ăn no rỗi việc mà.
“Tiểu Âm.” Nam sinh khẽ gọi tên Thẩm Vũ Âm, chậm rãi cầm lấy tay cô ta, Thẩm Vũ Âm vẫn đang chìm trong câu nói của Dư Châu, thật sự không giống với trước kia nữa, mồm mép còn lợi hại như vậy, suy nghĩ cũng rất nhanh nhạy, so với trước đây tựa như hai người khác nhau.
Cô nghe nói con bé đó đã thay đổi, không còn là bao cỏ trước đây nữa, cô còn chưa tin, vốn muốn thử nó không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Cho đến khi bàn tay truyền đến một cảm giác xa lạ, cô mới cúi đầu nhìn, những ngón tay gầy nhẳng như chân gà đang cầm lấy tay cô, còn dùng ánh mắt lấp lánh vẻ mặt kích động nhìn cô, cô nhanh chóng buông lỏng tay ra, nam sinh kia mất điểm tựa lại ngã trên mặt đất lần nữa.
“Xin lỗi.” Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một hồi âm thanh như tiếng giết heo truyền đến, Dư Châu đi đã xa cũng quay đầu nhìn lại, kinh ngạc xem xét, âm thanh kia dường như từ chỗ kia truyền đến, có điều, cô khẽ bặm môi, tiếp tục đi, giảm béo, đi lại nhiều, nói chuyện ít.
Đứng trước mặt Thẩm Vũ Âm là một thiếu niên cực kì tuấn mỹ, trên tai đeo khuyên hình giọt nước màu lam, trên người là bộ đồng phục bạch sắc quý tộc, sợi tóc bay bay chạm đến vai, nổi bật là đôi mắt mang theo tôn quý và nhã nhặn, dien/danle’quydon làn môi đầy đặn hơi nhếch lên, dường như trời sinh ra đã vậy, nhìn cực kì hoàn hảo, khuôn mặt như sắc hoa anh đào nở rộ. Thân thể cao lớn thon dài, hai chân tỷ lệ hoàn mỹ, nhìn đến nam sinh vẫn nằm trên đất, sau lưng nhiều thêm một dấu chân nữa.
Lúc này, khuôn mặt cậu ta đã đẫm nước mắt, một chút cử động cũng không có.
“Sâm học trưởng.” Thẩm Vũ Âm yếu ớt khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, có chút khẩn trương nhìn theo, hai tay cũng bất an xoa vào nhau không ngừng.
Kính Nguyệt Sâm nhìn chằm chằm vào tay cô ta, sau đó đi đến gần, duỗi tay kéo cô qua, cầm lấy một chiếc khăn trắng lau tay cho cô, Thẩm Vũ Âm si ngốc nhìn theo cậu, lạc mình trong ôn nhu dị thường đó, mà không để ý ánh mắt cậu ta lạnh như băng.
Dơ, làn môi nhẹ nhàng mở ra nói, tiếp tục lau tay, sau đó vứt đi, khăn tay cứ như vậy rơi xuống trên lưng nam sinh kia.
“Sâm học trưởng, em vừa nhìn thấy Dư Châu.” Cô ta đã giẫm người này, hàng lông mày nhỏ của Thẩm Vũ Âm chau lại, gió nhẹ vờn qua, càng làm tôn lên nét xinh đẹp thanh mảnh.
“A, vậy sao?” Khóe môi Kính Nguyệt Sâm cong lên nhiều hơn, thật ra, giẫm rất hay, cậu ta đáng bị giẫm.
“Đi.” Kính Nguyệt Sâm ngẩng đầu, ngón tay mơn trớn khuôn mặt Thẩm Vũ Âm, di chuyển khắp mặt rồi thả xuống duỗi thẳng theo bắp chân, có điều, có thể nhìn thấy khóe môi của cậu đã cong lên nhiều hơn nhưng không mang theo chút độ ấm nào, không biết có phải ảo giác không, Thẩm Vũ Âm luôn cảm thấy trong mắt cậu ấy có một loại lãnh ý không nói lên lời. Một loại lãnh ý lạnh đến kinh người.Dien/dan;lequydon/Kinh.Thue
Cô gật đầu một cái, đi theo phía sau cậu, giống như dáng vẻ từ trước đến nay, cũng chỉ có thể hy vọng như vậy, có lẽ do anh ấy quá phức tạp hay do cô quá đơn giản, tóm lại, dù một khoảng thời gian dài đã qua đi, nhưng nữ sinh duy nhất có thể đứng bên cạnh anh ấy vẫn là cô, cho dù, cô không hề hiểu được anh chút nào.
Bình luận truyện