Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 54: Một cái đùi gà
Edditor: Kinh Thuế
Nhà ăn trường học, không gian bên trong rất lớn, nơi này cũng thể hiện sự khác biệt cực kì rõ ràng giữa hội quý tộc và tầng lớp bình dân, ngăn cách ở giữa rõ ràng, đương nhiên phần ăn quý tộc đều là do đầu bếp đặc biệt nghiên cứu phối hợp những món ăn vừa ngon miệng lại đầy đủ dinh dưỡng. So với bộ phận bình dân ăn uống tùy ý quả nhiên cách biệt rất xa.
Ngồi riêng biệt trong cùng, Dư Dịch đang dùng bữa hết sức ưu nhã, bên cạnh là Đan Dật cùng Tả Tư Viêm, đương nhiên còn có Đan Tương Tư, bên tay phải Dư Dịch, chình là một mình Dư Châu,dien/danlequydonDư Châu lau mồ hôi dùng dĩa ăn đĩa rau dưa trước mặt mình, sắc mặt cực kì bình tĩnh.
“Tiểu Trư, em không ăn thật sao? Em nhìn đùi gà này, anh nhớ trước kia em thích ăn đùi gà nhất phải không?” Tay phải Tả Tư Viêm cầm chiếc đùi gà vàng óng cực kì hấp dẫn, hơi lắc lư, động tác này của cậu làm nhưng không chút thô lỗ, lại thể hiện chút tùy ý đẹp trai.
Nữ nhân xung quanh không ngừng chảy nước miếng, cảm giác được tiếng nước miếng đã rơi đầy xuống mặt bàn ăn nữa, Dư Châu híp mắt lại, thật đúng là đáng ghét mà.
“Viêm học trưởng đúng là cực kì đẹp trai mà, mình ước gì được trở thành chiếc đùi gà trên tay anh ấy, cho dù bị gặm qua cũng cam tâm tình nguyện.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy.” Một nữ sinh khác nói tiếp, mà những người sau hiển nhiên không chịu thua kém: “Đùi gà muốn cũng là do tôi làm, các người nhiều nhất chỉ là cái mông gà mà thôi, Viêm học trưởng không đời nào ăn cái mông gà.”
Tả Tư Viêm nắm chặt chiếc đùi gà thêm chút nữa, khóe mắt co rúm lại, trên khuôn mặt thanh xuân vốn chưa có nếp nhăn, mà theo động tác nheo mắt lại có mấy vết chân chim.
Đan Tương Tư cúi thấp đầu, bả vai run run, cô thật sự sắp nhịn hết nổi rồi, những nữ sinh này đúng là thiên tài mà.
Dư Châu nhìn phần rau dưa của mình, tiếp tục gắp ăn, sau đó uống một ngụm nước, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tả Tư Viêm, dường như bọn hắn đều đặc biệt thích trêu chọc cô thì phải.
“Xin lỗi, em không thích mông gà.” Âm thanh của cô cực kì bình thường, lời vừa nói ra, lại cực kì lạnh. “Nếu anh thích ăn, cũng không cần cố cầm đùi gà thay thế, thật dối trá quá.”
Cô nói xong, lại uống một ngụm, mặc kệ Tả Tư Viêm có vì lời nói của cô mà tức giận đến thổ huyết hay không, lén lút quan sát, người này tuy bình thường mồm miệng độc ác, nhưng cũng không phải người xấu, nhiều nhất là yêu thích lấy Dư Châu ra trêu trọc tìm trò cười mà thôi, đáng tiếc, cô cũng không muốn bán rẻ tiếng cười, cho nên, cô không phụng bồi được.
“Tiểu Trư, em nói vậy khiến Viêm ca ca đau lòng quá, em biết rõ anh thích ăn gì nhất mà?” Trong mắt Tả Tư Viêm nổi lên ngọn lửa phừng phừng, hận không thể một mồi đốt trụi cái đầu của con bé kia.
Dư Châu mặt không đổi sắc tiếp tục uống nước lọc, chỉ còn một nửa. Không sợ, uống nước không béo được cho nên cô lại uống tiếp.
Phải không, uống xong, Dư Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tả Tư Viêm, gương mặt lớn lên quả thực cực kì tuấn tú, nhất là khi anh ta cười, mang theo một ít tà khí, có thể khiến con gái dễ dàng điên cuồng vì anh.
Nhà ăn trường học, không gian bên trong rất lớn, nơi này cũng thể hiện sự khác biệt cực kì rõ ràng giữa hội quý tộc và tầng lớp bình dân, ngăn cách ở giữa rõ ràng, đương nhiên phần ăn quý tộc đều là do đầu bếp đặc biệt nghiên cứu phối hợp những món ăn vừa ngon miệng lại đầy đủ dinh dưỡng. So với bộ phận bình dân ăn uống tùy ý quả nhiên cách biệt rất xa.
Ngồi riêng biệt trong cùng, Dư Dịch đang dùng bữa hết sức ưu nhã, bên cạnh là Đan Dật cùng Tả Tư Viêm, đương nhiên còn có Đan Tương Tư, bên tay phải Dư Dịch, chình là một mình Dư Châu,dien/danlequydonDư Châu lau mồ hôi dùng dĩa ăn đĩa rau dưa trước mặt mình, sắc mặt cực kì bình tĩnh.
“Tiểu Trư, em không ăn thật sao? Em nhìn đùi gà này, anh nhớ trước kia em thích ăn đùi gà nhất phải không?” Tay phải Tả Tư Viêm cầm chiếc đùi gà vàng óng cực kì hấp dẫn, hơi lắc lư, động tác này của cậu làm nhưng không chút thô lỗ, lại thể hiện chút tùy ý đẹp trai.
Nữ nhân xung quanh không ngừng chảy nước miếng, cảm giác được tiếng nước miếng đã rơi đầy xuống mặt bàn ăn nữa, Dư Châu híp mắt lại, thật đúng là đáng ghét mà.
“Viêm học trưởng đúng là cực kì đẹp trai mà, mình ước gì được trở thành chiếc đùi gà trên tay anh ấy, cho dù bị gặm qua cũng cam tâm tình nguyện.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy.” Một nữ sinh khác nói tiếp, mà những người sau hiển nhiên không chịu thua kém: “Đùi gà muốn cũng là do tôi làm, các người nhiều nhất chỉ là cái mông gà mà thôi, Viêm học trưởng không đời nào ăn cái mông gà.”
Tả Tư Viêm nắm chặt chiếc đùi gà thêm chút nữa, khóe mắt co rúm lại, trên khuôn mặt thanh xuân vốn chưa có nếp nhăn, mà theo động tác nheo mắt lại có mấy vết chân chim.
Đan Tương Tư cúi thấp đầu, bả vai run run, cô thật sự sắp nhịn hết nổi rồi, những nữ sinh này đúng là thiên tài mà.
Dư Châu nhìn phần rau dưa của mình, tiếp tục gắp ăn, sau đó uống một ngụm nước, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tả Tư Viêm, dường như bọn hắn đều đặc biệt thích trêu chọc cô thì phải.
“Xin lỗi, em không thích mông gà.” Âm thanh của cô cực kì bình thường, lời vừa nói ra, lại cực kì lạnh. “Nếu anh thích ăn, cũng không cần cố cầm đùi gà thay thế, thật dối trá quá.”
Cô nói xong, lại uống một ngụm, mặc kệ Tả Tư Viêm có vì lời nói của cô mà tức giận đến thổ huyết hay không, lén lút quan sát, người này tuy bình thường mồm miệng độc ác, nhưng cũng không phải người xấu, nhiều nhất là yêu thích lấy Dư Châu ra trêu trọc tìm trò cười mà thôi, đáng tiếc, cô cũng không muốn bán rẻ tiếng cười, cho nên, cô không phụng bồi được.
“Tiểu Trư, em nói vậy khiến Viêm ca ca đau lòng quá, em biết rõ anh thích ăn gì nhất mà?” Trong mắt Tả Tư Viêm nổi lên ngọn lửa phừng phừng, hận không thể một mồi đốt trụi cái đầu của con bé kia.
Dư Châu mặt không đổi sắc tiếp tục uống nước lọc, chỉ còn một nửa. Không sợ, uống nước không béo được cho nên cô lại uống tiếp.
Phải không, uống xong, Dư Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tả Tư Viêm, gương mặt lớn lên quả thực cực kì tuấn tú, nhất là khi anh ta cười, mang theo một ít tà khí, có thể khiến con gái dễ dàng điên cuồng vì anh.
Bình luận truyện