Chương 20
Xe rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt Diệp Tuyền Vũ, vì cớ gì mà luôn không thể vui vẻ nói chuyện chứ, tất cả mọi lần đều kết thúc to tiếng, trước kia tự mình cố gắng cùng Đan Vân Sơ vui vẻ nói chuyện, Đan Vân Sơ nói mấy câu liền sẽ kích động khiến mình như một con nhím xù lông phản kích lại, hiện tại thật vất vả Đan Vân Sơ mới vui vẻ nói chuyện với mình một chút, nhưng mình lại phát cáu với cô ấy, mình cùng Đan Vân Sơ rốt cuộc thì nên như thế nào mới phải đây?
Diệp Tuyền Vũ khóe mắt có chút ửng đỏ, cô ý thức được tự mình rất khó nuốt trôi, chỉ bởi vì một câu nói của Đan Vân Sơ. Có lẽ là trong tiềm thức, cô cố ý chọc giận Đan Vân Sơ, ít nhất cũng đã chọc được, trước đây là như thế, hiện tại cũng là như thế, bởi vì cô nhận ra việc chọc cho Đan Vân Sơ giận so với việc bị Đan Vân Sơ coi thường xem ra dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Tuyền Vũ lấy điện thoại ra: "Không cần về nước, chúng ta kết thúc."
Cô cùng Hà Nhan là tình nhân sao? Diệp Tuyền Vũ luôn luôn sẽ không để tâm đến mối quan hệ giữa cô cùng Hà Nhan, kỳ thực số lần hai người gặp mặt rất ít, không phải bạn trên giường, hẳn sẽ không thể cho là tình nhân, bởi vì cô chẳng bao giờ đối với Hà Nhan làm bất cứ chuyện gì mà các cặp tình nhân sẽ làm, bất luận là quan hệ gì, cũng nên dừng ở đây. Trước đây không thèm để ý tới mối quan hệ này, là bởi vì Đan Vân Sơ không quan tâm đến, thế nhưng hiện tại đã không giống lúc trước, cô không muốn để Đan Vân Sơ vẫn luôn luôn cho rằng mình đúng là có nhiều tình nhân, tuy rằng biểu hiện giả tạo này là do chính mình một tay tạo thành.
Hà Nhan lập tức gọi lại, Diệp Tuyền Vũ không nghe máy, cô quyết định chấm dứt, kiên định không gì có thể thay đổi kết quả này, tuy rằng cô đối với Hà Nhan có chút áy náy. Diệp Tuyền Vũ đối với Hà Nhan cắn rứt, chỉ là bởi vì Hà Nhan với cô là cùng nhau lớn lên, cô không muốn biến mọi thứ thành khó xử, Lam Vận nói đúng, đụng đến cây cỏ ven đường, quả thực rất phiền phức.
Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến Lam Vận, liền gọi cho cô ấy: "Tôi cùng Hà Nhan đã kết thúc."
"Cô vứt người ta thì có liên quan gì đến tôi?" Lam Vận hỏi ngược lại, kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, kéo dài lâu như thế, cũng nên kết thúc.
"Cô dành chút thời gian để ý đến cô ấy, đừng để cổ quay về." Diệp Tuyền Vũ nói, Lam Vận tựa hồ như trời sinh thích hợp với việc giải quyết các rắc rối.
"Đã sớm nói với cô đừng đụng tới Hà Nhan, ăn cỏ bên đường rất hậu hoạn về sau." Lam Vân tạt nước lạnh.
"Cô nghĩ tôi thích như vầy sao, tôi còn biết phải làm gì khi vừa tỉnh dậy, đã thấy cùng cô ấy nằm trên giường." Diệp Tuyền Vũ cảm thấy phẫn nộ, cứ làm như là mình chủ động câu dẫn Hà Nhan không bằng, rõ ràng là Hà Nhan cố tình bám dính mình.
Lam Vận im lặng không nói, chuyện này, tự cô cũng có một phần trách nhiệm, lúc đó nếu cô ngăn cản, thương tổn mà Hà Nhan phải chịu có thể sẽ nhỏ đi một chút, chỉ là cô không ngờ, Hà Nhan lại nỗ lực như thế, cố gắng dùng mọi cách để có được Tuyền Vũ.
"Tại sao bây giờ lại đột nhiên quyết định như vậy, cô về nước có phải là để gặp Đan Vân Sơ không?" Ngàn vạn lần không được là vì Đan Vân Sơ, nếu là như vậy, thì đã nói lên Tuyền Vũ là yêu Đan Vân Sơ, điều này lại càng không ổn. Cái khế ước kia, Lam Vận nhìn qua đều cảm thấy trong lòng run sợ, nhìn như quan hệ giữa kim chủ và tình nhân, nhưng kim chủ lại bị tình nhân dắt mũi mà hoàn toàn không hề hay biết, Đan Vân Sơ trời sinh mị lực khiến cho người khác phải chạy theo cô ấy, thế nhưng Đan Vân Sơ so với ai khác đều khó tiếp cận hơn, tuyệt nhiên chính là một cây hoa thủy tiên cao ngạo tự kỷ, trong mắt không hề có sự tồn tại của kẻ khác. Lam Vận không chán ghét Đan Vân Sơ, nhưng cũng không thích Đan Vân Sơ.
"Tôi đã gặp cô ấy, Đan Vân Sơ dường như thay đổi, không, không thay đổi, vẫn đáng ghét như trước!" Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến Đan Vân Sơ, diễn cảm thực phong phú, vừa trầm mặc liền chuyển qua tức giận.
"Tuyền Vũ, cô tốt nhất đừng dính dáng tới Đan Vân Sơ." Lam Vận khuyên can.
"Tôi tự biết chừng mực, cô giúp tôi trông chừng Hà Nhan là được." Diệp Tuyền Vũ không muốn cùng người khác nói đến Đan Vân Sơ.
"Tôi rất không am hiểu chuyện tình cảm, cô tìm tôi chi bằng tìm đến Quan." Lam Vận đem củ khoai đang nóng này vứt cho Thượng Quan Mật.
"Vì sao lại là cô ấy?" Diệp Tuyền Vũ khó hiểu, trong ấn tượng của cô, Hà Nhan có vẻ không yêu thích gì Thượng Quan Mật.
"Cô cứ tìm cô ấy là được, tôi đang vội, thôi nha." Lam Vận cúp máy, một người đã 26 tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, nhưng thực sự thì cũng không có gì phải vội vàng, hơn nữa tốt nhất là nên giữ mình, không đi trên con đường trăn hoa, nhỡ đắc tội với người nào đó cũng thật không tốt.
"Lam Vận, cô rốt cuộc có thích tôi không?" Bên cạnh Lam Vận, một người mẫu uốn éo hỏi, thân thể cọ xát với Lâm Vận, Lam Vận không thể tránh được.
"Tất cả người mẫu của tôi, tôi đều yêu thích, nếu không thích, tôi đã không để họ mặc trang phục do mình thiết kế." Lam Vận cười nói.
"Cô đều là như thế này cự tuyệt những người mẫu thích mình sao? Là lãnh cảm, hay trong lòng đã có người khác, cô rốt cuộc thuộc loại nào đây?" Cô người mẫu không cam lòng hỏi, Lam Vận không được coi là quá xinh đẹp, thế nhưng từ hành vi cho đến cử chỉ thường ngày đều toát lên phong thái quý tộc, tao nhã mê người, nhà thiết kế thời trang tầm cỡ quốc tế, tại giới thời trang muôn màu muôn vẻ nhưng chưa bao giờ cùng một người mẫu nào phát sinh quan hệ, cuộc sống như một nữ tu sĩ, quả thực tồn tại kỳ lạ như một loài hoa tuyệt thế vô cùng quý hiếm.
"Cô cho tôi tính tình lãnh cảm cũng được, còn lần sau không nên hỏi về vấn đề cá nhân." Lâm Vân nhíu mày nói, cô dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa là cô dễ tính.
***
Diệp Tuyền Vũ hít sâu một hơi, xem ra sắp tới sẽ là những chuỗi ngày vô cùng bận rộn.
"Tôi đang ở gần tòa nhà Quảng Đạt, lập tức tới đón tôi." Diệp Tuyền Vũ gọi cho tài xế riêng ở nhà.
***
Lúc Đan Vân Sơ mở cửa, thì cánh cửa nhà đối diện cũng bật mở, bước ra ngoài là Liễu Thấm Tuyết.
"Em cảm giác được chị quay về, mở cửa quả nhiên là thấy chị trở lại." Liễu Thấm Tuyết cười nói, nụ cười mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu cùng thoải mái nói không nên lời.
"Em có giác quan thứ sáu sao? Lợi hại như vậy." Đan Vân Sơ cũng cười, trước Liễu Thấm Tuyết, sẽ làm mọi bực dọc trong người đều tiêu tan, tựa như là đang đối mặt với một đứa trẻ.
"Em cũng mong mình có giác quan thứ sáu, kỳ thực là vừa rồi ra ban công thấy xe của chị, em đoán chị đã về, năm mới tốt chứ?" Liễu Thấm Tuyết hỏi.
"Một chút cũng không tốt, hoàn toàn hỏng bét." Đan Vân Sơ oán giận nói, nếu như không có Diệp Tuyền Vũ, nhất định năm mới sẽ rất tốt.
"Sao vậy ạ?" Liễu Thấm Tuyết quan tâm hỏi.
"Vào nhà đi rồi nói." Đan Vân Sơ đẩy cánh cửa, nhường Liễu Thấm Tuyết đi vào trước.
"À đúng rồi, có một người đàn ông đã đến tìm chị, đây là danh thiếp anh ta để lại, nói khi nào chị về thì gọi cho anh ấy." Liễu Thấm Tuyết đưa tấm danh thiếp cho Đan Vân Sơ.
Đàn ông? Đan Vân Sơ hoài nghi đón lấy tờ danh thiếp, Diệp Tuyền Triết, là học trưởng, sao anh ta lại đến tìm mình chứ?
Sau khi tiễn Thấm Tuyết, Đan Vân Sơ trở vào nhà gọi điện thoại: "Học trưởng, có việc gì sao?"
"Có thời gian không, anh muốn hẹn em nói chuyện một chút." Diệp Tuyền Triết giọng nói vẫn ôn hòa như thường lệ.
"Về chuyện gì chứ?" Đan Vân Sơ cũng không muốn gặp Diệp Tuyền Triết, bởi vì Diệp Tuyền Triết biết rõ chuyện cô bán thân thể cho đường muội anh ta, trong những năm mua bán trao đổi đó, không sinh ra cảm giác xấu hổ, nhưng sau khi mọi chuyện trôi qua, Vân Sơ đối với Diệp Tuyền Triết lại sinh ra cảm giác nhục nhã, Đan Vân Sơ cảm thấy thực sự là rất châm biếm. Bất quá là vì sự tồn tại của Diệp Tuyền Triết rất giống một thiên thần, sạch sẽ, thấu đáo đến mức làm những người khác nổi bật lên sự ô uế nhơ bẩn của bản thân.
"Việc này, gặp mặt nói sẽ rõ ràng hơn, Vân Sơ sợ cái gì chứ? Trong ấn tượng của anh Đan Vân Sơ hình như là người không biết sợ hãi." Diệp Tuyền Triết cười nói, tiếng cười sang sảng rất trong trẻo, giống như ngày xưa.
"Thời gian địa điểm tùy học trưởng chọn." Đan Vân Sơ cảm thấy khuôn mặt có chút nóng hồng, bất cứ giá nào, cũng đã từng là biểu tử, còn cãi cái gì nữa.
"Ngày mai luôn đi, quán trà XX." Diệp Tuyền Triết hài lòng nở nụ cười, Đan Vân Sơ cuối cùng là thay đổi bao nhiêu, Diệp Tuyền Triết có chút chờ mong cuộc gặp ngày mai.
Bình luận truyện