Chương 46-2: - Phiên ngoại
Ở trong ấn tượng của Lam Vận, cả nhà rất ít khi cùng ăn cơm, ba mẹ cô luôn bề bộn nhiều việc, bận đến cơ hồ đều không ăn cơm nhà. Lam Vận chính là như vậy ngay từ nhỏ, chưa bao giờ chủ động tỏ vẽ bất mãn, đem mọi chuyện đều nuốt vào trong bụng, sau đó tiêu hoá, tiêu thất, cho nên luôn luôn là một đứa bé hiểu chuyện. Khi lớn lên một chút, đối với những chuyện đầm ấm gia đình, cô từ lâu đã phai nhạt, cho nên vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, Lam phụ Lam mẫu đã chuyển cô qua trường quý tộc Anh học, để tăng thêm vẻ quý tộc và nhiều thứ khác, cô cũng không có ý kiến gì. Với cô, ở đâu cũng giống nhau.
Nhưng khi cô gặp Đông Phương Thấm Tuyết, vào ngày đầu tiên khai giảng, Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ đã để từng nữ sinh một lên trình bày lý tưởng của chính mình. Có người muốn lựa chọn phụng dưỡng Thượng đế, có người muốn làm tối ưu nhã thục nữ, có người nói muốn làm ca sĩ nổi tiếng, có người muốn làm nữ cường nhân...
Lam Vận chỉ nghe và mỉm cười, cô giống như không có chuyện đặc biệt gì muốn làm.
Đông Phương Thấm Tuyết lên sân khấu, nàng cũng giống như mình, đều là từ Trung Quốc tới, nhưng nàng có phong thái của một phụ nữ Trung quốc cổ điển, văn nhã, nội liễm bao hàm, một thân váy trắng, cảm giác gọn gàng và ấm áp.
Đông Phương Thấm Tuyết thản nhiên cười, "Lý tưởng của tôi rất nhỏ, tôi hi vọng có thể làm cho người tôi yêu hạnh phúc, tôi thích cả hai cùng nhau ăn cơm, tôi hy vọng người đó ăn cơm do tôi làm, cảm giác thật hạnh phúc."
Những người khác biểu tình không cho là đúng, Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ khoan dung tươi cười, và Đông Phương cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời nói kia, ôn nhu tươi cười, tựa hồ khắc tới trong lòng Lam Vận, ở trong cuộc sống sau này càng khắc càng sâu.
Lam Vận cảm thấy được, nếu được người này yêu, sẽ thực hạnh phúc, cùng nàng ăn cơm cảm giác nhất định thực ấm áp. Nàng tên Đông Phương Thấm Tuyết, một cái tên rất êm tai, lại có một lý tưởng thật ấm áp, một người có tâm thật ôn nhu.
Lam Vận đột nhiên phát sinh cái lý tưởng, cô hy vọng mình trở thành người cùng Đông Phương ăn cơm, Đông Phương là một cô gái mang đến cho người khác ấm áp.
Đến phiên Lam Vận phát biểu, Lam Vận nói: "Tôi hi vọng có thể hoàn thiện mình." Chỉ có người ưu tú, mới có thể xứng đáng cùng Đông Phương ăn cơm, Lam Vận nghĩ đến.
Lam Vận tuy nói rất ngắn gọn, nhưng là Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ hiển nhiên rất hài lòng với câu nói này, bất luận có nhiều lý tưởng, nhưng thứ cần thiết nhất chính là hoàn thiện chính mình.
Đông Phương Thấm Tuyết học chuyên bên ẩm thực, và chuyên bên văn học cổ.
Lam Vận đối với cái gì cũng hứng thú, nhưng là không đam mê, cơ hồ cái gì cũng đều học, tuy vậy, nhưng đều vượt qua tất cả các kỳ kiểm tra. Trường trung học tu sĩ quý tộc này rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao, cơ hồ mọi người đều chỉ đám chọn một môn, bằng không sẽ phân tán sức học, không thể thuận lợi mà tốt nghiệp, không đủ điểm tốt để tốt nghiệp có rất nhiều người. Tuy rằng Lam Vận mỗi thành tích cũng không tính là nổi bật, nhưng là cô đã học thành công rất nhiều khoa, là người vượt qua nhiều khoa nhất.
Y Lệ Toa Bạch phi thường thích Lam Vận, cô gái phương đông này rất thông tuệ, cũng không giống người khác nóng lòng muốn biểu hiện mình, thậm chí còn giấu đi tài năng của mình, không hấp tấp, bình tĩnh tự nhiên đến không giống như một cô gái mười sáu mười bảy tuổi. Bà cảm thấy được Lam Vận nếu chuyên tâm chọn một hướng đi nhất định, thì muốn lập thành tích, là chuyện không khó, chứ thông mà không tinh, đến cuối vẫn là không tốt.
Y Lệ Toa Bạch gọi Lam Vận lại: "Ta xem qua thành tích các khoa của con, mặc dù không tính là nhân tài kiệt xuất, nhưng đều là đạt mức tiêu chuẩn, ta cảm thấy, con nên chọn chuyên một môn mà mình thấy hứng thú nhất, tập trung duy nhất vào nó, không nên đem tinh lực phân tán nhiều."
"Theo ý của Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ con nên chọn môn nào?" Lam Vận trưng cầu ý Y Lệ Toa Bạch, cô cho rằng mỗi khoa đều không sai biệt lắm.
"Thần học của con cũng thực không tồi, có ý nguyện tiếp tục không?" Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ chính là giản viên chủ nhiệm môn thần học, tự nhiên hi vọng nhân tài như vậy phụng sự.
Lam Vận tuy rằng đối với thần học là rất có hứng thú, nhưng trực giác của Lam Vận lại phủ định, Thượng Đế tựa hồ không cho phép người cùng giới yêu nhau, cô bây giờ đã thích Đông Phương lâu rồi.
"Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ con thật xin lỗi, tuy rằng con thực thích thần học, nhưng con không thể theo phụng sự cho Thượng đế." Lam Vận dịu dàng cự tuyệt.
Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ có chút thất vọng, bất quá là không miễn cưỡng Lam Vận, phụng dưỡng Thượng Đế, nhất định là từ tâm linh đến linh hồn đều cam tâm tình nguyện kính dâng cả đời trung thành nô bộc.
"Vậy con vẫn không đặc biệt hứng thú với cái gì sao?" Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ hỏi.
"Con về suy nghĩ lại, ngày mai sẽ cho nữ tu sĩ người đáp án được không?" Lam Vận cung kính hỏi.
"Ân, con hãy về suy nghĩ cho thật kĩ."
——————-
"Bạn học Lam thoạt nhìn thực buồn rầu, hãy ăn chút đồ ngọt đi, sẽ giảm bớt u sầu rất nhiều." Đây là Đông Phương Thấm Tuyết học tiết Ẩm thực, cô đem bánh ngọt do chính mình làm đưa cho Lam Vận. Kỳ thật hai người không có cơ hội nói chuyện nhiều, lớp ẩm thực rất nhiều người, bởi vì học tốt trù nghệ, là một kỹ năng phải có của một thục nữ, nơi này đa số là quý tộc Hàn quốc và Nhật bản.
Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết chủ động nói chuyện với mình, trong lòng thực khẩn trương, tiếp nhận cái bánh Đông Phương Thấm Tuyết làm, thoạt nhìn là một món bánh rất tinh xảo. Vận chọn học Ẩm thực và văn học cổ là có nguyên nhân, cũng bởi vì Đông Phương Thấm Tuyết học hai môn này, nhưng là số lần nói chuyện của hai người không nhiều lắm, hơn nữa người ngồi cạnh Đông Phương luôn rất nhiều, kỳ thật vây quanh ở bên người Lam Vận còn nhiều hơn. Hai người nội liễm này vì không muốn phiền toái, nên không thể trở nên thâm giao.
"Nữ tu sĩ muốn tớ chỉ chọn một hai lớp học, nhưng mà tớ chưa biết nên chọn học cái gì?" Lam Vận ăn bánh ngọt thật hạnh phúc, bánh vừa vào miệng lập tức tan ra, ngọt mà không ngấy, mình vô luận như thế nào cũng không thể làm ra được món ngon như vậy, cô biết Đông Phương luôn là dùng tâm mà học ẩm thực, Đông Phương luôn luôn là người nghiêm túc.
Lam Vận chính là người như vậy, trong lúc cô cảm thấy được Đông Phương Thấm Tuyết là một người thực tốt, liền sẽ đối Đông Phương Thấm Tuyết tiến hành mỹ hóa cùng ưu hóa, sau đó càng ngày càng mù quáng, mặc dù là khuyết điểm đều cũng ưu hoá thành điểm sáng chói, kỳ thật được người như Lam Vận yêu thì thật hạnh phúc, bởi vì nàng sẽ yêu đối phương hết thảy, ưu khuyết điểm đều yêu. Đó là lý do Đông Phương Thấm Tuyết không biết mình ở trong lòng Lam Vận hầu như không có khuyết điểm.
"Lam bạn học lực học thật tốt, cái gì học cũng tốt, nhưng là nếu chọn một môn mình thật sự giỏi, thì tốt hơn." Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, không phải ai cũng có thể giống Lam Vận cái gì cũng đều có thể học được, hứng thú phi thường nhiều.
Tuy rằng ý của Y Lệ Toa Bạch cũng giống với ý của Đông Phương Thấm Tuyết, nhưng là từ trong miệng Đông Phương Thấm Tuyết nói ra, liền biến thành có tính uy quyền.
"Đông Phương nói đúng, tớ nên chọn thứ mình thực sự muốn." Lam Vận nghiêm túc nói.
"Cái khăn nhìn rất đẹp." Đông Phương Thấm Tuyết thực thích cái hình vẽ trên khăn lụa trên cổ Lam Vận, thực tinh xảo thực đặc biệt.
"Đây là tác phẩm của tớ ở khoa thiết kế, tự mình thêu, nếu cậu thích, tớ tặng cậu." Lam Vận kỳ thật rất vui vẻ, ở mặt ngoài, âm điệu cũng thực tự nhiên.
Đông Phương Thấm Tuyết lắc đầu cự tuyệt, nàng cùng Lam Vận không tính là quá thân, vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, là không tốt, liền có thể thấy, Đông Phương Thấm Tuyết chỉ rất là đơn thuần đem Lam Vận giống như bạn học thông thường mà đối đãi.
"Lam bạn học rất có năng khiếu thiết kế, nếu chuyên tâm học, hẳn là sẽ rất lợi hại." Đông Phương Thấm Tuyết nói sang chuyện khác, thuận miệng khen Lam Vận vài câu, kỳ thật Lam Vận làm cái gì cũng đều tốt, giống như ẩm thực, cô cũng học tốt hơn so với nhiều người, nhưng Thấm Tuyết cảm giác Lam Vận không phải thích mà học, chỉ là học cho biết.
"Vậy sao?" Lam Vận hỏi, sau đó bắt đầu tự suy nghĩ, kỳ thật học cái gì cô cũng đều không ghét, nếu Đông Phương hi vọng mình học thiết kế thời trang, vậy thì mình học, thiết kế cũng không khó.
"Kỳ thật Lam bạn học rất thông minh, chỉ cần cậu thật tâm học, cái gì cũng đều khá." Đông Phương Thấm Tuyết bổ sung, Đông Phương Thấm Tuyết là người biết đối nhân xử thế, bởi vì cô luôn không keo kiệt ca ngợi người khác. Bất quá Lam Vận quả thật làm người khác hâm mộ, thiên phú của Lam Vận không phải ai cũng có.
Kết quả là, cứ như vậy, Lam Vận lựa chọn thiết kế thời trang.
Trường học có truyền thống, hàng năm đều có một cuộc thi biện luận thần học, do học sinh tự nguyện tham gia, hoặc do giáo viên tiến cử, Y Lệ Toa Bạch tiến cử Lam Vận. Tuy rằng Y Lệ Toa Bạch tiến cử Lam Vận, chính là hi vọng Lam Vận có thể hứng hú với thần học, nhưng là đối với một người mới học qua một năm rưỡi mà nói, hiểu biết về môn học này vẫn còn quá nông cạn. Tuy rằng Lam Vận thần học bản lĩnh không đủ, nhưng là có lối suy nghĩ nhanh nhẹn mà bình tĩnh, thường thường chủ trương khống chế cảm xúc đối phương, sự thật chứng minh Y Lệ Toa Bạch đúng, Lam Vận vượt qua vào vòng trong, tiến tới vòng chung kết.
Cuối cùng đến vòng chung kết, Đông Phương Thấm Tuyết cũng thấy, Lam Vận, kỳ thực là tình huống bất lợi, nhưng trên mặt nét bình tĩnh vẫn không thay đổi chút nào, thường thường đi vào điểm nhỏ mà phản kích, nhưng cuối cùng Lam Vận vẫn thua, thua ở nền tảng thần học, cho dù kỹ xảo biện luận đã bổ sung cho khuyết điểm, nhưng vì đối thủ cũng rất mạnh, kia là một người thành tâm phụng dưỡng Thượng Đế, sẽ không bị kỹ xảo của Lam Vận làm u mê. Nhưng là Lam Vận nổi danh, toàn bộ đều cảm thấy được Lam Vận nếu là nghiên cứu về thần học, nhất định so với đối thủ là lợi hại hơn, nhưng đây chẳng qua là nếu, Lam Vận không biết. Bắt đầu từ đó, Lam Vận bên người bắt đầu càng nhiều người vây quanh hơn.
"Đông Phương, Lam Vận là một người rất tuyệt phải không?" Một cô gái Mỹ, bạn của Đông Phương hưng phấn nói.
"Một người dù thời điểm gì cũng không thất kinh, tao nhã bình tĩnh đến không giống người bình thường." Đông Phương Thấm Tuyết cũng không keo kiệt đánh giá cao, nhưng Vận lại mang đến cho người ta cảm giác quá xa, một người quá hoàn mỹ, không thích hợp để kết giao, Đông Phương Thấm Tuyết không thích người hoàn mỹ, cô cảm thấy được người mà không hoàn mỹ, mới là người chân thật.
"Càng ngày càng thích Lam Vận, chớ trách càng ngày càng nhiều người thích kề cận Vận, cậu ấy thật làm cho người khác muốn chiếm dụng, cậu không phát hiện Lam Vận rất có hương vị sao? Càng xem càng cảm thấy được mê người." Cô gái Mỹ nhiều chuyện về Lam Vận, cô cố ý ở trước mặt Đông Phương nói về Lam Vận. Con mèo thực tao nhã kia, hóa ra lại là một con chuột nhỏ, rất thẹn thùng, còn nhìn lén Đông Phương, mình ngẫu nhiên bắt gặp thấy, một Lam Vận luôn luôn bình tĩnh tao nhã, lại đỏ mặt, thật sự là đáng yêu cực kỳ. Nếu không phải nhờ lần tình cờ đó, cô cũng là không biết Lam Vận thế nhưng lại thầm mến người, trước kia cảm giác Lam Vận thực thích hợp phụng dưỡng Thượng Đế, bởi vì cô ấy giống với Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ, với ai đối xử cũng tốt, đều bình đẳng. Kỳ thật nếu không phải biết Lam Vận thích Đông Phương, cô thật đúng là muốn theo đuổi Lam Vận, tổng cho rằng, Lam Vận bề ngoài là đều gạt người, bên trong nhất định thú vị.
Kỳ thật bên ngoài Đông Phương cùng Lam Vận là có điểm giống nhau, đều là người phương Đông nội liễm bao hàm, ôn nhu tốt tính, đối ai cũng thực khách khí, bình dị gần gũi, nhưng là cảm giác lại hoàn toàn không giống, không giống chỗ nào, Anna lại không nói ra được.
"Tớ không phải là người biết đọc cảm xúc trong lòng người khác, luôn luôn không biết cậu ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì." Đông Phương Thấm Tuyết thản nhiên nói.
"Nếu lỡ cậu ấy yêu cậu thì sao?" Anna thử nói.
"Sao lại là tớ?" Đông Phương hỏi ngược lại, thích một người là chuyện riêng, chỉ có thích lẫn nhau mới là chuyện của hai người. Hơn nữa Lam Vận hẳn là thích người tính cách giống Anna nhiệt tình như vậy, nếu thích người cùng tính cách với cô ấy thì thật là buồn, ở cùng một chỗ thực không thú vị, giống như hai người họ mỗi khi thỉnh thoảng nói chuyện phiếm đều là tẻ ngắt. Anna chắc là thích Lam Vận, bằng không sao lại ở trước mặt mình nhắc tới Lam Vận đây?
"Cuối cùng đã biết cậu và Lam Vận bất đồng chỗ nào, cậu so với Lam Vận là vô tình."
Đông Phương sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, cô đối tốt với người khác, chính là kết quả của sự giáo dưỡng tốt, còn Lam Vận là xuất phát từ nội tâm.
Đông Phương Thấm Tuyết khẽ nhíu mày, lần đầu tiên bị người khác trước mặt nói mình là vô tình, chẳng qua là bởi vì lấy Lam Vận ra so, Đông Phương xem ra đây chỉ là chuyện riêng, không thích nói đến chuyện riêng của người khác. Anna lí do thoái thác làm Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ lầm, Lam Vận trên mặt cảm tình là nhày nhằn không rõ.
"Làm sao cậu biết Lam Vận thích tớ?" Trước khi từ lễ tốt nghiệp về nước, Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên tò mò hỏi Anna.
"Cậu ấy thổ lộ với cậu sao?" Anna có chút kinh ngạc, bởi vì từ sau lần đó, chưa bao giờ thấy Lam Vận có bất kỳ hành động nào, còn cho là mình lúc ấy bất quá là nhìn lầm rồi.
"Ngày hôm nay cậu ấy đột nhiên nói với tớ, rằng cậu ấy yêu thích tớ. Nhưng là lúc tớ cự tuyệt, cậu ấy đối với tớ lại nở nụ cười, bình tĩnh đến nhìn không ra có chỗ nào thương tâm, làm cho người ta cảm giác, Vận chỉ là xem tớ như một vật báu để mà thưởng thức, có được cũng tốt, dệt hoa trên gấm, không được cũng không sao." Đông Phương Thấm Tuyết thu dọn đồ đạc, vừa không cho là đúng nói.
"Không chừng cậu ấy chính là núi lửa chưa bùng phát, hiện tại vẫn là thời kỳ chưa bùng, nhưng khi bủng nổ thì sẽ là rất nóng." Anna nói giỡn, xem ra Đông Phương đối Lam Vận một chút cảm giác đều không có.
"Cậu cảm thấy, cậu ấy có thể bùng nổ được sao?" Lam Vận hẳn là núi lửa đã chết, không thể bùng nổ.
"Vậy cũng đúng, rất khó tưởng tượng bộ dạng Vận lúc bùng nổ sẽ như thế nào, bất quá Vận vẫn là thực đáng yêu." Anna phát hiện, Đông Phương thích người tính cách nồng nhiệt, Lam Vận tựa hồ không hợp với khẩu vị của Đông Phương.
Đông Phương nở nụ cười, không trả lời, sau khi về nước, liền quên lãng đoạn nhạc đệm nhỏ, chính là không nghĩ tới Lam Vận không ngờ là thật sự thích mình.
Bình luận truyện