Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 70: (H)



Diệp Tuyền Vũ giận chính mình, sao mình lại dễ dàng mềm lòng đến như vậy, nàng giận người này, làm tâm đang lặng của mình bị trêu chọc thức tỉnh, e rằng phẫn nộ này của nàng không thể khắc chế nữa, đã hơn một năm nay, sự tức giận cùng hận ý còn có cả sự phủ nhận mình không còn yêu giống như hồng thủy vỡ đê tất cả đều bừng lên, cơ hồ như muốn đem Diệp Tuyền Vũ nhấn chìm, Diệp Tuyền Vũ không biết làm như thế nào để trút đi một ít tức giận, làm cho mình dễ chịu hơn một ít, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng cùng bộ dạng sợ hãi của Đan Vân Sơ, càng khiến cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tức giận, vì cái gì chị ta còn có thể làm cho mình không khống chế được như vậy chứ?
Trên mặt Đan Vân Sơ có chút sợ hãi, bây giờ em ấy thật sự rất khủng bố, ánh mắt kia giống như là muốn đem mình đi lăng trì, Đan Vân Sơ nhìn vào ánh mắt Diệp Tuyền Vũ, chính mình bị thô lỗ đẩy lên giường, đột nhiên ý thức người này muốn làm cái, tuy rằng cô rất muốn cùng tiểu công chúa lăn lộn trên giường, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Tiểu công chúa như muốn ăn thịt người, cũng biết, tuyệt đối không chỉ là lăn lộn đơn giản như vậy, Đan Vân Sơ như chim sợ cành cong, thấp thỏm bất an cực kỳ.
Quả nhiên, Diệp Tuyền Vũ xé quần áo ướt của Đan Vân Sơ ra, động tác thô bạo mà lại rất nhanh làm cho Đan Vân Sơ không kịp phản ứng, Đan Vân Sơ cảm giác ngực mình bị thô lỗ xoa lấy đến biến dạng, đau, Đan Vân Sơ nhíu mày, em ấy thật sự hận mình như vậy sao? Đan Vân Sơ nhìn về phía Diệp Tuyền Vũ, có chút ngây ngẩn cả người, Tiểu công chúa rõ là thi bạo người (cưỡng bức người khác), nhưng mà chân mày lại càng nhíu chặt, chặt đến có chút đau lòng người, vốn trong lòng có chút tức giận cùng tuyệt vọng nhưng Đan Vân Sơ chợt hiểu, nếu không để cho Tiểu công chúa đem cảm xúc đã kiềm nén bấy lâu phát tiết ra ngoài, thì tình yêu cùng ham muốn sẽ theo tức giận và hận ý cùng nhau ẩn sâu xuống, chỉ có đem toàn bộ hận ý phát tiết ra ngoài, tình yêu mới có thể một lần nữa nảy ra, cô cùng Tiểu công chúa mới có thể xoay chuyển, Đan Vân Sơ ngừng giãy giụa, là cô cam tâm tình nguyện đau một lần, Đan Vân Sơ xót xa nghĩ, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Diệp Tuyền Vũ giống như dã thú bắt đầu xé rách y phục trên người, rất nhanh, Đan Vân Sơ liền trần trụi, hoàn toàn lõa thể nằm trên giường, như một con sơn dương mang tội. Nhìn thấy Đan Vân Sơ không còn giãy giụa nữa, Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận, Đan Vân Sơ cứ như vậy bình tĩnh, lường trước chính xác mình thật không dám tổn thương chị ta sao? Mất đi lý trí Diệp Tuyền Vũ không có màn dạo đầu nào, liền đem ngón tay mạnh mẽ tiến vào mật đạo còn khô khốc kia, những thước thịt bên trong như khước từ sự tiến vào của mình, thế nhưng lại không đủ ngăn cản quyết tâm tiến vào của Diệp Tuyền Vũ.
Đan Vân Sơ cảm thấy chỗ tư mật khô khốc kia truyền đến cái đau như muốn xé rách so với lần đầu tiên còn đau hơn nhiều, đau đến nỗi làm cho Đan Vân Sơ không khỏi cong người, Đan Vân Sơ cảm thấy Diệp Tuyền Vũ thậm chí không cắt móng tay, đoán chừng cái móng tay này không ngắn, được rồi, việc này chứng minh Tiểu công chúa một năm nay không cùng cô gái khác dây dưa không rõ, Đan Vân Sơ tự giễu nghĩ, vì đau đớn mà chân mày co lại thành một đường thẳng, chết tiệt, thật sự rất đau, đau muốn chết người, Đan Vân Sơ đau đến muốn mắng người ...
Nếu là có thể hoà thuận, điều đầu tiên chính là đem móng tay Tiểu công chúa ra cắt, nhất định là đem mình đả thương mà, cô cảm giác ngón tay Tiểu công chúa như một con dao đang chọc phá bên trong của mình, cái loại này như tê liệt đau đớn, làm cho thân thể Đan Vân Sơ cuộn rút lên, nhất định là cạo bị thương, bên trong hẳn là sẽ chảy máu, cái này có được tính như máu của Tiểu công chúa đã chảy không? Có lẽ Tiểu công chúa cảm thấy vẫn chảy chưa đủ . . .
Không biết cái loại đau đớn đến thấu tim này duy trì trong bao lâu, Đan Vân Sơ cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, thân thể cùng tâm linh tựa hồ bị như bị cắt.
Thân thể Đan Vân Sơ cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, vô hồn như một con búp bê, làm cho tâm Diệp Tuyền Vũ đột nhiên không khỏi hoảng hốt, nàng rút ngón tay của mình ra, trên ngón tay còn vương vết máu của Đan Vân Sơ, mình điên rồi sao? Mình rốt cuộc là bị Đan Vân Sơ bức điên rồi sao?
Đan Vân Sơ không nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ đem mình hôn mê gắt gao ôm vào trong ngực, như cô bé đem búp bê ôm vào trong ngực, như sợ bị người khác đoạt đi vậy, vẻ mặt mang theo một ít sợ hãi.
"Có phải rất đau không? Chị là quỷ ích kỷ, một chút đau đớn cũng không chịu được, nhưng chính chị thường xuyên làm lòng em đau đớn . . . "
"Không đau nữa, chỉ cần chị ngoan ngoãn, chỉ cần không rời xa em, em sẽ không để cho chị đau, sẽ vẫn đối tốt với chị, nếu chị dám rời khỏi em . . ."
"Lần này là chị chọc em, cho nên chị không thể hối hận, cũng không có quyền tiếp tục hối hận, nếu chị dám rời em đi, em nhất định sẽ giết chị, giết toàn bộ người để ý chị . . . "
Diệp Tuyền Vũ ôm Đan Vân Sơ vô thức thì thào tự nói, cái tình yêu này, rất mãnh liệt, thật sự sẽ đem người bức điên, có thể đem Diệp Tuyền Vũ bức điên cũng chỉ duy nhất chỉ có một mình Đan Vân Sơ.
Bức tường bảo vệ trong lòng Diệp Tuyền Vũ kỳ thật đã mất hơn phân nửa, giống như điều Đan Vân Sơ nghĩ, chỉ có đem hận ý trong lòng Diệp Tuyền Vũ phát tiết hết ra ngoài, thì tình yêu mà Diệp Tuyền Vũ đèn nén lúc trước mới có thể được phóng thích ra ngoài. Nhưng mà Diệp Tuyền Vũ vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cho Đan Vân Sơ như vậy, không muốn cho Đan Vân Sơ sớm biết trong lòng mình đã bắt đầu tha thứ, những thứ mà dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng, như vậy đương nhiên sẽ nhanh tổn thương đến mình. Đan Vân Sơ, chính người này làm Diệp Tuyền Vũ hận đến tận xương, nhưng cũng yêu đến tận tủy, Diệp Tuyền Vũ ôm lấy thật chặt, chỉ có thời điểm Đan Vân Sơ không biết gì, nàng mới dám ôm chặt như vậy, nàng chán ghét cái dáng vẻ quá mức đắc ý của Đan Vân Sơ, cũng chán ghét chính mình nhiều lần đều chịu khuất phục và thỏa hiệp.
Khi Đan Vân Sơ tỉnh lại, cô có lẽ cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng, ít nhất là mình vẫn nằm trên giường Tiểu công chúa, Tiểu công chúa không có đem mình ném xuống đất không thèm dòm ngó, chứng minh trong lòng Tiểu công chúa rốt cuộc cũng tha thứ cho mình một ít. Ngửi thấy trong chăn mền còn có hương thơm đặc hữu của Tiểu công chúa, Đan Vân Sơ cảm thấy một chút cảm giác hạnh phúc, mặc dù cái giá phải trả cho điều này rất lớn, nghĩ lại cái đau đớn trước khi bất tỉnh, cô cảm giác lạnh cả sóng lưng. Tiểu công chúa thật là nhẫn tâm mà, suýt nữa đem mình hành hạ đến chết, Đan Vân Sơ trong lòng thầm oán, chỗ tư mật và các ngón tay phải vẫn còn truyền đến từng hồi đau đớn đều nhắc nhỏ mình mới bị Tiểu công chúa ngược đãi qua.
Bất quá Đan Vân Sơ vui mừng quá sớm, Diệp Tuyền Vũ không có ý định làm cho cô vui mừng nhanh như vậy.
"Nếu đã tỉnh thì cô nên rời đi." Âm thanh lãnh đạm của Diệp Tuyền Vũ truyền đến, làm tâm tình vui vẻ của Đan Vân Sơ liền lập tức tiêu tan một nửa, chẳng lẽ tâm Tiểu công chúa so với sắt đá còn cứng hơn? Chẳng lẽ thực sự mình chỉ là đơn phương cam chịu sao? Tiểu công chúa thật sự cảm thấy còn chưa đủ sao? Nghĩ đến đây sắc mặt Đan Vân Sơ lại có hơi trắng bệch.
"Tiểu công chúa, người ta vẫn còn đau..." Đan Vân Sơ ngữ khí mang theo một ít ủy khuất cùng làm nũng, trước kia cái chiêu làm nũng này đối với Tiểu công chúa là hữu dụng nhất, tuy rằng không biết hiện tại còn có tác dụng không.
"Tôi sẽ cho người đưa cô về yên ổn, còn đây là tiền phí chữa trị cho chuyện buổi sáng . . . " Diệp Tuyền Vũ không có bất cứ tia tình cảm nào nói, đem chi phiếu đưa cho Đan Vân Sơ, đây không thể nghi ngờ là đang hạ nhục Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ tay trái nhận lấy chi phiếu, đem chi phiếu siết chặt, sự chịu đựng có chút không khắc chế được: "Chị tự biết đường đi về, không cần em nhọc lòng, nhưng chị thật không ngờ, một năm sau, thân thể của chị so với trước còn đáng giá và hấp dẫn em đến như vậy, chỉ một lần đã được một triệu!" Đan Vân Sơ nhìn vào Diệp Tuyền Vũ ngữ khí giễu cợt nói. Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Tuyền Vũ, hi vọng Diệp Tuyền Vũ sẽ tức giận hoặc sẽ có một chút cảm xúc khác trên mặt, nhưng Diệp Tuyền Vũ sau khi bị châm biếm, vẻ mặt vẫn không đổi, vẫn hờ hửng như trước, không chút để ý cầm ly rượu đỏ trong tay lắc nhẹ, điều này làm cho Đan Vân Sơ vốn tràn ngập hi vọng liền có chút tuyệt vọng.
"Diệp Tuyền Vũ, chúng ta thật sự không thể làm lại từ đầu sao?" Đan Vân Sơ ngữ khí giống như cầu xin hòa với tuyệt vọng, cô biết, đây là lần cầu khẩn cuối cùng của mình, cô rốt cuộc luôn là đánh giá cao bản thân mình, luôn cho rằng Diệp Tuyền Vũ còn yêu mình.
"Ha ha, đã qua chính là đã qua, cô cảm thấy có thể làm lại từ đầu sao? Như thế nào là làm lại từ đầu ? Một cái cây đã trở thành đại thụ che trời, làm sao có thể biến nó trở lại thành hạt giống?" Diệp Tuyền Vũ giễu cợt hỏi.
"Tệ thật, thực sự thì chị cũng không thích cái cảm giác làm lại từ đầu, cũng không muốn làm lại theo cách của mười mấy năm trước." Đan Vân Sơ cười khổ nói xong, đi xuống giường, nửa người dưới đau đến cơ hồ thiếu chút nữa là làm cho cô ngã xuống đất, Đan Vân Sơ cố nén đau đớn trong thân thể cùng tay phải từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, cũng không quan tâm đây đều là đồ của Diệp Tuyền Vũ, khó khăn mặc vào, sau khi mặc xong, lảo đảo xoay người rời đi.
Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy bóng lưng Đan Vân Sơ dần ra khỏi phòng ngủ, tay cầm ly rượu càng ngày càng chặt, nàng hiển nhiên không ngờ tới Đan Vân Sơ lại dễ dàng bỏ qua như vậy, trong mắt Diệp Tuyền Vũ dâng lên một tia phẫn nộ, rốt cuộc nàng không kiềm chế được ném ly rượu ra ngoài, ly rượu chạm vào tường, vỡ thành từng mảnh, đó cũng giống như trái tim của Diệp Tuyền Vũ, rượu đỏ thắm theo tường trắng mà chảy xuống.
"Chị nghĩ đến phương pháp khác, nếu cả hai đều không thích làm lại từ đầu, vậy thì chúng ta làm theo cách khác được không? Trước kia là em theo đuổi chị, lần này đến lượt chị theo đuổi em, em chịu không?" Giọng nói có chút hưng phấn của Đan Vân Sơ đột nhiên cất lên.
Đan Vân Sơ cảm thấy may mắn vì mình vừa rồi vì có chút không cam lòng cho nên liền quay trở lại, nếu không thì làm sao có thể thấy được Tiểu công chúa ném đi ly rượu trong tay. Ha ha, Tiểu công chúa thật sự còn yêu Đan Vân Sơ, chẳng qua vẫn không thể thuyết phục chính mình tha thứ cho Đan Vân Sơ, trong lòng Đan Vân Sơ không khỏi vui sướng, hiện tại không bao giờ sợ nữa, chỉ cần Tiểu công chúa còn yêu Đan Vân Sơ, hết thảy mặt lạnh đều là hổ giấy. Bởi vì giờ phút này, Đan Vân Sơ vô cùng kiên định tin tưởng, Diệp Tuyền Vũ như trước còn yêu Đan Vân Sơ, mình có thể làm, chính là muốn cố gắng đem nàng quay trở về.
Diệp Tuyền Vũ không ngờ Đan Vân Sơ đột ngột quay lại, nhưng nàng chỉ hơi hơi nhíu mày không trả lời câu hỏi của Đan Vân Sơ, nhưng là không thể phủ nhận, câu nói sau khi Đan Vân Sơ đột ngột quay lại kia làm dập tắt lửa giận trong lòng Diệp Tuyền Vũ. Cho dù Diệp Tuyền Vũ không muốn thừa nhận, trong lòng nàng mơ hồ chờ mong cái gọi là theo đuổi. Đan Vân Sơ người này sẽ theo đuổi mình như thế nào đây? Trước kia đều là mình theo đuổi chị ta, chị ta sẽ dùng phương thức nào để theo đuổi mình đây? Tâm không hiểu sao bắt đầu mong chờ.
"Tôi muốn cô lập tức rời đi." Diệp Tuyền Vũ biết rằng cái mặt lạnh này thật không còn giữ lâu được nữa.
"Tiểu công chúa, hình như chị đang phát sốt, em sờ thử xem, em không thể máu lạnh như vậy đuổi chị đi, muốn chị té xỉu trên đường, không ai cứu giúp, thật sự sẽ chết đó... " Đan Vân Sơ có lòng tin nên da mặt cũng dày lên, chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân lảo đảo đi đến gần Diệp Tuyền Vũ, đưa trán mình đến trước mặt Diệp Tuyền Vũ, một nửa làm nũng một nửa đùa bỡn nói, tay trái cầm tay Diệp Tuyền Vũ đặt lên trán của mình, làm cho em ấy biết mình không nói dối. Dù sao chỉ cần Tiểu công chúa còn yêu mình, thì tâm cho dù vẫn tiếp tục lạnh, nhưng cũng không lãnh tới mức thấy mình chết mà không cứu, Đan Vân Sơ trong lòng hiện giờ đúng là lợn chết không sợ nước nóng, dù sao thì cũng không còn gì là tệ hơn.
Diệp Tuyền Vũ rất muốn nói đây là cái theo đuổi vừa nói của chị sao, thì mình sẽ liền chơi xấu không khách khí đẩy chị ta ra, nhưng là cảm nhận được cái nóng trong lòng bàn tay, quả thật nóng đến dị thường, sau khi do dự vài giây, thì nàng phát hiện cái người đáng ghét kia đang áp đầu lên đùi mình, nhanh chóng ngủ ngất đi.
Nhìn Đan Vân Sơ đang mê man, thật sự là chỉ cần Đan Vân Sơ bất tỉnh, tâm Diệp Tuyền Vũ liền sẽ không tự chủ được mềm mại. Đan Vân Sơ sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, có một chút ửng đỏ khác thường, chân mày có thể bởi vì đau đớn vẫn còn nhíu chặt, Diệp Tuyền Vũ đem Đan Vân Sơ đỡ lên giường, cởi đồ mặc có chút lộn xộn vừa rồi của Đan Vân Sơ, người này từ lúc nào thì không kiêng kỵ như vậy, còn mặc quần lót của mình, nhưng mà nhìn thấy phía dưới của Đan Vân Sơ, trong lòng có chút đau lòng, sau đó lại có chút tức giận, đau lòng cái gì chứ, đây là cái Đan Vân Sơ xứng đáng phải nhận, Diệp Tuyền Vũ tự nói với mình, nhưng mà tâm có hơi đau nhói.
Phía dưới Đan Vân Sơ một mảnh sưng đỏ, còn có một ít vết máu đã khô, Diệp Tuyền Vũ cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, Đan Vân Sơ cho dù vẫn đang hôn mê cũng vì đau đớn mà nhíu mày . . .
Diệp Tuyền Vũ chính mình cũng không phát giác động tác của mình không thể nào ôn nhu thêm được nữa, nâng tay phải của Đan Vân Sơ lên, ngón tay phải bị kẹt có chút xanh đen vô cùng thê thảm, cái trán bỏng đến kinh người, sau khi Diệp Tuyền Vũ thay Đan Vân Sơ mặc lại quần áo, liền gọi điện thoại kêu bác sỹ riêng đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện