Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 97



"Đây là hậu quả của việc uống rượu, mà tửu lượng của cậu cũng dường như rất kém." Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu nói.
"Uhm, tôi cũng lần đầu tiên biết mình là dễ say như vậy." Lam Vận cũng mỉm cười, đây luôn ước mong của cô, chính là cùng Đông Phương hai người cùng nhau ăn.
"Lần đầu tiên uống sao? Công việc của cậu, hẳn là nên xã giao rất nhiều, sao lại không luyện uống rượu mạnh?" Đông Phương Thấm Tuyết tò mò hỏi.
"Không phải là lần đầu, nhưng là uống rất ít, tôi luôn luôn tin tưởng, nếu ngươi giữ vững nguyên tắc của ngươi, sẽ không người nào có thể bức ngươi, hơn nữa say rượu là một việc rất thất thố." Lam Vận mỉm cười nói, cô húp một ngụm cháo, cảm giác cháo thật ngon miệng, tài nghệ nấu ăn của Đông Phương vẫn là luôn tốt, nhìn vào biểu tình ấm áp của Đông Phương, giờ phút này Đông Phương làm cho cô một loại cảm giác thật ấm áp, là ánh mặt trời, có thể thấy, cũng cảm giác được, nhưng là không thể bắt được.
"Lam Vận tính cách rất tốt, sẽ không dễ dàng mắc lỗi." Đông Phương Thấm Tuyết nhìn Lam Vận như có điều suy nghĩ nói, ánh mắt có chút bay xa, giờ phút này Lam Vận cùng với người tối qua như hai người khác nhau, đã muốn khôi phục cái bình tĩnh kiềm chế tao nhã như bình thường, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết đối với việc này cảm thấy không thú vị.
Lam Vận hơi sửng sờ, rõ ràng ngày hôm qua cảm giác gần Đông Phương như vậy, giờ phút này lại cảm thấy thật xa, nguyên lai Đông Phương đối với chính mình khoảng cách có thể do cô tùy thích khống chế, Lam Vận đúng thật mẫn cảm, mà người mẫn cảm thì rất nhát gan.
Lam Vận hơi hơi rung mi dài, tiếp tục im lặng tao nhã húp cháo, che dấu cái mất mát từ lúc tỉnh dậy tới giờ.
"Nhưng thật ra thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng tốt." Lam Vận đột nhiên buột miệng nói ra, tựa như tối hôm qua, tuy rằng thất thố, nhưng là lại có thể ôm được Đông Phương, hôn lên Đông Phương, cái cảm giác ôm, tới bây giờ vẫn là nhớ rất rõ, nhưng hôn lại quá nhanh, không kịp nhớ được cảm giác.
Đông Phương Thấm Tuyết khẽ cười, cảm giác Lam Vận râu đã muốn rụt về lại, lại đột nhiên duỗi ra một chút, nhưng là vẫn yếu ớt như cũ.
Đông Phương Thấm Tuyết không trả lời, cô nhìn Lam Vận ăn cháo do mình nấu, rất nhanh đã thấy đáy.
"Đưa chén cho tôi, tôi giúp cậu múc thêm một chén." Đông Phương Thấm Tuyết nói, Lam Vận rất gầy, trời sinh khung xương mãnh khảnh, hơn nữa tính tình lại tốt, thoạt nhìn rất yếu, nếu như có thể mập hơn một ít, thì sẽ đẹp mắt hơn, sẽ khí thế hơn. Đông Phương Thấm Tuyết quả thật thích người xinh đẹp cùng khí thế hơn, nhưng là Lam Vận thoạt nhìn rất nhỏ bé và yếu ớt.
"Cám ơn Đông Phương." Lam Vận cười đến thực thỏa mãn, giờ phút này Đông Phương thật sự tốt lắm, cùng cái người tối hôm qua cố ý cười nhạo mình hoàn toàn bất đồng. Vì sao lại khác biệt lớn như vậy đây? Lam Vận trong lòng vẫn là có một tia không thể giải thích được.
"Lam Vận, cậu có phải là loại người dễ dàng cảm động cùng thỏa mãn không?" Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lam Vận, đột nhiên không thoải mái, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết không biết mình rốt cuộc vì cái gì không thoải mái.
Lam Vận gật đầu, chỉ cần xem phim truyền hình là có thể khóc đến loạn thất bát tao người, lòng của cô quả thật rất yếu đuối, thực dễ dàng cảm động, cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Lam Vận nhìn thấy Đông Phương đột nhiên biểu tình lãnh đạm xuống, có chút khó hiểu, Đông Phương hiện tại luôn lúc lạnh lúc nóng, ít khi nóng lên một ít, liền lập tức lại lạnh xuống, làm tâm tình của mình cũng cùng thái độ của Đông Phương cao thấp bất chợt.
"Cậu đã từng nghe qua câu này chưa, tâm lớn, mới có thể đạt được nhiều đồ vật này nọ, tâm nhỏ, nhặt được hạt vừng thì đều có thể vui vẻ, nhất định không chiếm được nhiều đồ vật này nọ." Đông Phương Thấm Tuyết thản nhiên nói.
"Nếu tôi chỉ thích hạt vừng, thì làm sao đây?" Lam Vận nhìn vào Đông Phương Thấm Tuyết nghiêm túc nói.
"Đúng là cái người không có tiền đồ!" Đông Phương Thấm Tuyết nở nụ cười, Lam Vận thật là một người thú vị, Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình đột nhiên tốt lên.
Lam Vận thấy nụ cười ấm áp này, tâm tình theo nụ cười của Đông Phương Thấm Tuyết tốt lên, cũng lộ ra nụ cười khẽ, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu Đông Phương, nhưng là không có gì đáng ngại, Đông Phương có thể đối với mình cười đến ấm ấp như thế thì tốt rồi, lòng của cô rất nhỏ, lập tức nuốt một ngụm nhỏ là được, không cần nuốt quá lớn cũng có thể ăn no.
"Đông Phương, sau này tôi có thể tìm cậu không?" Lam Vận ăn hết bữa sáng, Đông Phương Thấm Tuyết không có ý tứ tiếp tục giữ lại, Lam Vận có chút mất mát không muốn hỏi Đông Phương Thấm Tuyết.
"Tìm tôi làm chi? Chẳng lẽ muốn theo tôi đi Bar sao?" Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên thay đổi hình tượng ôn nhu lúc nãy, ngữ khí có chút ngả ngớn hỏi.
Lam Vận đối với Đông Phương Thấm Tuyết như vậy là không có biện pháp, Đông Phương Thấm Tuyết hỏi lại vấn đề này làm mặt của cô hơi hơi đỏ lên, Đông Phương rõ ràng nhớ rõ tất cả chuyện hôm qua, không phải mới vừa dự định không để cho mình nhớ lại, cậu ấy như thế nào lại nhắc lại những chuyện cũ đây? Chẳng lẽ cậu ấy cho là mình hôm qua mượn rượu để làm chuyện xấu sao?
Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên phát hiện, nguyên lai đánh vỡ vẻ tao nhã của Lam Vận kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần dùng cái mặt tồi tệ kia của mình trêu đùa Lam Vận là được.
"Tôi muốn thường xuyên được nhìn thấy Đông Phương..." Lam Vận đỏ mặt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói ra, đỏ đến nỗi làm Đông Phương Thấm Tuyết có cảm thấy được người kia xấu hổ đến muốn bóc khói, thật đúng là một người vô cùng dễ dàng xấu hổ.
"Vì cái gì mà mặt đỏ như vậy đây?" Đông Phương Thấm Tuyết biết rõ còn cố hỏi, sau đó đi tới gần Lam Vận, ngón tay từ từ chạm vào mặt Lam Vận, đầu Lam Vận lập tức như bốc khói lên, Đông Phương đang sờ mặt mình, Đông Phương trên người có mùi vị như hoa lan, Đông Phương lại biến thân, Đông Phương...

Rõ ràng cao hơn mình 1cm, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết chính là cảm thấy được Lam Vận rất yếu đuối, yếu đuối đến có chút đáng yêu, có chút làm cho người ta rất muốn khi dễ cô."Đông Phương... cậu có phải hay không... không ghét tớ..." Lam Vận có chút cà lăm hỏi, bởi vì hành động của Đông Phương rất mờ ám.
"Tôi đến bây giờ vẫn không chán ghét cậu, chỉ là không thích cậu mà thôi!" Đông Phương Thấm Tuyết buông mặt Lam Vận ra, cười nói.
Mặt Lam Vận lập tức trắng bệch, cho đến bây giờ vẫn chưa yêu thích hơn được tý nào sao? Cô biết, Đông Phương thích cô gái xinh đẹp, thích cô gái càn rỡ hư hỏng, chính là mình chưa bao giờ xinh đẹp, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì càn rỡ, Lam Vận nảy sinh tự ghét bản thân mình, cô cảm giác mũi có chút chua, cô mạnh mẽ ngăn cấm nước mắt xúc động chảy xuống.
Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận bộ dạng thất hồn lạc phách, cái tên ngốc này, nếu bây giờ tôi không có hảo cảm với cậu, thì tôi có thể đối tốt với cậu sao, chẳng qua có hảo cảm từng giai đoạn, nhưng là cô thích cảm giác được Lam Vận yêu.
"Nhưng nếu cậu muốn tìm tôi, tôi vẫn hoan nghênh." Nói xong, Đông Phương Thấm Tuyết đem Lam Vận đẩy ra ngoài cửa nhà mình, được rồi, Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này là ngạo kiều, cô muốn Lam Vận là theo đuổi mình, tuy rằng cô không thể xem trọng động vật thân mềm, dù sao cũng không có tính công kích.
Như vậy rõ ràng ám chỉ, Lam Vận nếu thật sự mà nghe không hiểu thì đúng thật là ngốc.
Lam Vận nở nụ cười, nhìn vào cái cửa đã đóng mà vẫn cười ngốc, đến nỗi trên đường về nhà, miệng cũng không khép lại, khóe miệng luôn luôn toét đến lỗ tai.
Quả nhiên, không thể xem trọng động vật thân mềm mà, động vật thân mềm theo đuổi người thật không có tính công kích, cô gọi cái theo đuổi kia chính là hằng ngày đến nhà Đông Phương Thấm Tuyết ăn cơm. Kỳ thật Lam Vận tâm quá nhỏ, đến nỗi lực công kích luôn luôn rất nhỏ, cô cảm thấy được mỗi ngày có thể nhìn được Đông Phương Thấm Tuyết liền xem là một việc hạnh phúc, mỗi ngày ăn cơm Đông Phương làm, đã là thời gian hạnh phúc nhất của cô trong hai mươi mấy năm qua, cho nên quá mức thỏa mãn đến nỗi không muốn phát triển, quên mất phải hoàn toàn chiếm lấy tòa thành này.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy mỗi ngày cái người này đều đến ăn cơm, trong lòng đều có chút thở dài, Đông Phương Thấm Tuyết muốn bị nhiệt liệt theo đuổi, nhưng nhìn thấy Lam Vận ăn thực tao nhã, cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên là con người nguội ngắt, không thích hợp làm tình nhân, bất quá Đông Phương Thấm Tuyết cũng không phải chán ghét Lam Vận mỗi ngày đều đến ăn cơm. Có người cùng mình ăn cơm cảm giác không tệ, ít nhất là kỹ năng nấu nướng của mình có người thưởng thức.
Rõ ràng là nhường Lam Vận theo đuổi mình, ngược lại biến thành Lam Vận mỗi ngày dâng hiến cho mình trêu chọc bỡn cợt, nghĩ đến đây Đông Phương Thấm Tuyết cũng cảm thấy buồn cười. Bất quá Đông Phương Thấm Tuyết chính là không muốn Lam Vận bình tĩnh tao nhã mà cùng mình trò chuyện, làm cô cảm giác không có hảo cảm, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương cùng cà lăm của Lam Vận, luôn khiến cho Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình thật tốt, bởi vì Lam Vận lúc bình tĩnh, cô không thể biết cảm xúc chính xác của Lam Vận, cô chán ghét mình không thể nắm được cảm xúc của Lam Vận.

Lam Vận mỗi ngày đều chạy tới nhà Đông Phương Thấm Tuyết, làm cho Đan Vân Sơ phát hiện, Đan Vân Sơ luôn biết mình thiếu Lam Vận một cái ân tình, Đan Vân Sơ rốt cuộc vẫn còn có chút nhân tính, chủ động cấp cho Lam Vận tiện nghi về địa lý.
"Tôi đem nhà cho cô thuê thấy thế nào? Cô cũng không cần mỗi ngày chạy đi chạy về cực khổ như vậy, cô ở nhà tôi, có thể ở nhà Thấm Tuyết đến đêm khuya, đêm dài yên tĩnh có thể nảy sinh rất nhiều việc, cô nhi quả nữ, lửa gần rơm dễ cháy..." Đan Vân Sơ này là người siêu cấp đen tối, nói đến những chuyện ban đêm có thể làm một cách vô cùng tà ác, làm cho Lam Vận mặt đều hơi nóng cả lên, Lam Vận ngoài Đông Phương Thấm Tuyết, rất ít người có thể làm cho cô đỏ mặt, thì liền biết, Đan Vân Sơ miêu tả đến bao nhiêu tình cảm mãnh liệt. Đan Vân Sơ căn bản không biết mình khẩu vị rất nặng, không có cách nào khác, cô cùng Diệp Tuyền Vũ mỗi ngày không lên giường thì giống như con người một ngày không uống nước, những chuyện trên giường kia, tùy tiện nói nhưng vẫn đều là hoạt sắc sinh hương, rất sống động, làm cho Lam Vận một người mới mất đi nụ hôn đầu kia, người trong sáng đến còn chưa kịp biết dư vị kia sao không khỏi không đỏ mặt.
Nhưng đúng là Đan Vân Sơ không lừa gạt người, cô sống ở khá xa nơi này, thời gian lái xe liền chiếm không ít, cô cảm giác mỗi lần ở nhà Đông Phương gia không được bao lâu liền không thể không rời đi, nếu là có thể ở cách vách Thấm Tuyết, cô tất phải gia tăng thêm thời gian ở cùng Đông Phương, hơn nữa Đan Vân Sơ nói những ý đồ hạ lưu như vậy, cũng mơ hồ có chút tâm động.
"Tốt..." Lam Vận thận trọng nhưng cũng động tâm mà đáp ứng.
"Trong lòng rõ ràng là thích đến chết, còn giả bộ cái gì, già mồm cãi láo!" Đan Vân Sơ khinh bỉ nói.
Có điều là Lam Vận hoàn toàn không thể Đan Vân Sơ làm ảnh hưởng, vẻ mặt vẫn là hờ hững.
"Thuê một lần ba tháng, mỗi tháng mười vạn, nếu trong ba tháng mà không thể đem Thấm Tuyết lên giường, cô tự về nhà đập đầu vào tường mà chết đi, quá vô dụng."
"Mười vạn? Cô ăn cướp sao?" Đan Vân Sơ quả nhiên không phải là tốt lành gì, mặc dù mình có tiền, nhưng chính là không muốn đưa cho Đan Vân Sơ, hơn nữa Đan Vân Sơ không biết xấu hổ hướng chính mình chặt chém, vợ của cô ta so với mình giàu hơn nhiều mà.
"Cô thuê hay không tùy cô, dù sao tôi cũng chỉ là vì trả cô cái ân tình." Đan Vân Sơ mới là không có hứng thú làm bà mai, bất quá là không muốn thiếu nợ ân tình người khác.
"Cầm đi!" Lam Vận trái lại dễ dàng ghi một tờ ngân phiếu ba mươi vạn đưa cho Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ không khách khí cầm lấy, dù sao tiền cũng không nên ngại.
Đêm đó, Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ thu thập đồ đạc quay về biệt thự ở tạm, liền đem tiểu nhà trọ cho Lam Vận thuê, hiệu suất thật đúng là nhanh.
Lam Vận ngủ trên cái giường duy nhất trong nhà Đan Vân Sơ, vừa nghĩ tới Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ ở trên đây không biết đã bao nhiêu lần mây mưa, liền không ngủ được, đã đem ra giường thay đổi, nhưng thế nào vẫn cảm thấy thật sợ hãi đây? Hay là nguyên nhân nhất định là do Đan Vân Sơ đem cảnh xuân tình kia miêu tả thật sinh động sao? Lam Vận lúc sau vẫn là mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ mơ, xuất hiện Đông Phương dịu dàng thục nữ hướng chính mình ôn nhu mỉm cười, sau đó Đông Phương đột nhiên biến thân, trở nên xinh đẹp, cô ấy thân thể mềm mại dán lên thân thể của mình, khiêu khích làm cho người mình nhanh chóng nóng lên, chính mình ngây ngốc muốn ôm lấy Đông Phương, bị yêu tinh Đông Phương tránh thoát, sau đó ôm lấy Đông Phương thục nữ, mang theo một mùi hoa lan, nàng sờ soạng mặt mình, sau đó đi xuống...
Lam Vận trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, nhớ lại giấc mơ kia, mặt hơi đỏ lên, thì ra là xuân mộng của cô, trong mộng cô không những mạo phạm đến nữ thần trong lòng, sau đó nữ thần trở thành yêu tinh lẳng lơ cùng nhau triền miên, Lam Vận chẳng những mặt đỏ bừng, ngay cả chân răng đều nổi lên ửng đỏ, Lam Vận cảm giác mình thật là tà ác, cô tự kiểm điểm, nhân tiện oán giận Đan Vân Sơ một chút, đều là do Đan Vân Sơ nói nhiều cảnh tượng hoa xuân như vậy, cho nên mới . . .

Nhưng là triết học gia nói cho chúng ta biết, nguyên nhân bên trong mới quyết định tác dụng, nhân tố bên ngoài chẳng qua là ảnh hưởng tác dụng, cho nên Lam Vận thấy như vậy, cũng tà do tự chính mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện