Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 24: Thái cực
Thấy Mạnh Hiểu Dư lộ ra nụ cười xán lạn với điếm tiểu nhị. Nhiệt độ xung quanh Hàn Như Sương trong nháy mắt giảm xuống mấy độ so với vừa rồi. Đồng thời ánh mắt nhìn điếm tiểu nhị cũng càng rét lạnh.
Điếm tiểu nhị cảm giác được xung quanh trở nên càng lạnh hơn. Lại nhìn thấy ánh mắt lạnh Như Băng của Hàn Như Sương, trong lòng không khỏi run một cái. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, rốt cuộc là lúc nào mình đắc tội qua vị khách quan kia.
Sau khi nghĩ tới đây, điếm tiểu nhị lại liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư. Trong lòng nghĩ, vẫn là vị cô nương mặc y phục tử sắc tướng mạo vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này tốt! Chẳng những cười với mình, hơn nữa còn rất tốt bụng giúp mình bày đồ ăn.
Điếm tiểu nhị không bao lâu liền dọn đồ ăn xong, thu thập khay. Điếm tiểu nhị vốn định nói với Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Sương, đồ ăn đã bày xong, hai vị khách quan các ngài chậm dùng. Nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu, liền bị nụ cười xinh đẹp đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây dại. Lời nói chuẩn bị ra miệng, lúc này cũng kẹt ở trong cổ họng, không kịp nói ra. Chỉ là ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nụ cười của Mạnh Hiểu Dư.
“Ra ngoài!” Hàn Như Sương thấy điếm tiểu nhị nhìn Mạnh Hiểu Dư ngẩn người, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Điếm tiểu nhị bị hai chữ “Ra ngoài” tràn ngập sát khí của Hàn Như Sương làm sợ đến hoàn hồn. Vội vàng khom lưng nói xin lỗi Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu, liền lập tức ra khỏi phòng.
Thấy điếm tiểu nhị ra ngoài, đồng thời khép cửa lại. Hàn Như Sương một tay kéo lấy Mạnh Hiểu Dư còn đang nhìn đồ ăn bằng hai mắt phát sáng. Sau khi ôm nàng vào trong ngực của mình, liền cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư. Cạy mở hàm răng nàng, sau khi tìm tới cái lưỡi thơm ngọt mềm mại, liền liều mạng quấn lấy. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư sắp thở không nổi, mới buông tha.
“Về sau không cho phép cười với ai ngoại trừ ta cùng tỷ tỷ.” Hàn Như Sương nhìn Mạnh Hiểu Dư mềm nhũn trong ngực mình, có chút thở hổn hển, không nói lý thốt ra. Khi nhìn thấy người trong ngực gật đầu liền nhu hòa ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi ở trên đùi của mình. Sau đó cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng cá nhỏ, sau khi lấy xương ra thì đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Sau khi chờ nàng há miệng ăn cá xong, lại gắp cho mình một ít rau nuốt vào, sau đó lại gắp một đũa rau đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư há miệng ăn hết, mới lấy đũa ra, sau đó gắp cho mình một hơi đồ ăn ăn hết.
Lúc này, trong lòng Mạnh Hiểu Dư phi thường phiền muộn không hiểu. Nàng không rõ vì cái gì Như Sương tỷ tỷ luôn luôn lạnh Như Băng đột nhiên biến thành như vậy chứ? Từ xế chiều mình mơ hồ đáp ứng cùng Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ cùng một chỗ. Như Sương tỷ tỷ thật giống như lập tức biến thành người khác, chẳng những một mực mỉm cười hơn nữa còn rất nhiệt tình. Hiện tại còn ôm mình, để mình ngồi ở trên đùi của nàng. Hơn nữa còn cho ăn mình ăn cơm, phi thường bá đạo ôm mình vào trong ngực. Không để cho mình rời đi, ngay cả khi đồ ăn đút tới bên miệng mình, nếu như mình không hé miệng ăn hết, nàng vẫn giơ tay không chịu buông xuống.
Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư vừa mới kịp phản ứng, trong lúc mình choáng váng đã đáp ứng cùng một chỗ với hai tỷ muội Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư giật nảy mình, nhưng mà sau đó liền bình thường trở lại. Trong lòng nghĩ đến: “Ngược bản thân cũng thích cùng một chỗ với Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ, như vậy cùng một chỗ sống hết đời, cũng không có cái gì không tốt. Căn cứ vào tính cách thô lỗ của Mạnh Hiểu Dư. Nàng rất nhanh liền tiếp nhận sự thật mình phải quả cả đời cùng hai nữ nhân.
Nhưng mà để cho nàng cảm thấy phiền muộn không hiểu là, vì cái gì, Như Sương tỷ tỷ băng sơn của nàng đã không thấy tăm hơi?
Mà người ôm mình thật chặt vào trong ngực, cùng mình dùng chung một đôi đũa, khóe miệng mỉm cười đút mình ăn cơm thật là Như Sương tỷ tỷ sao của nàng sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư há mồm một hơi nuốt mất tôm bóc vỏ Hàn Như Sương đưa đến bên miệng nàng. Sau đó vừa nhai vừa ở trong lòng tiếp tục phiền muộn không hiểu.
Loại tâm tình này một mực tiếp tục đến khi Mạnh Hiểu Dư cơm nước xong xuôi, tắm rửa qua. Cuối cùng nằm ở trên giường, chôn trong lòng Hàn Như Sương ngủ mới kết thúc.
============== đường phân cách ==================
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Mạnh Hiểu Dư liền mở mắt, mặc dù không rõ vì sao hôm nay mình lại tỉnh sớm như vậy.
Nhưng mà sau khi tỉnh, Mạnh Hiểu Dư cũng không ngủ lại được. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư lăn lộn vài vòng ở trên giường mới bò dậy. Sau khi rửa mặt, mặc y phục tử tế, Mạnh Hiểu Dư liền cầm lấy “Thanh Nguyệt Kiếm” sư phụ xú lão đầu cho nàng đi ra khỏi phòng.
Mạnh Hiểu Dư dự định đi ra tiểu đình viện phía sau khách điếm luyện kiếm.
“A a a dạy ta kiếm pháp chết tiệt gì đây a! Luyện thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa lại khó luyện muốn chết. Kiếm pháp khó luyện như vậy, lão già thối tha kia còn nói với ta đây là kiếm pháp nhập môn sơ cấp nhất gì đó. Loại kiếm pháp tư thế khó coi mà lại khó luyện này thật sự là quá đáng ghét, ta không muốn luyện.”
Luyện nửa ngày kiếm pháp nhập môn xú lão đầu dạy, Mạnh Hiểu Dư luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, dứt khoát không luyện, mà là đứng ở đó phàn nàn kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng khó luyện, mà tư thế lại không dễ xem.
Sau khi oán trách, dường như Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới điều gì. Ánh mắt sáng lên, sau đó vỗ tay một cái nói: “Ta thật là đần a! Ta làm gì nhất định phải luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho ta đây? Ta có thể luyện Thái Cực Kiếm gia gia dạy ta a! Mặc dù Thái Cực Kiếm Pháp, nhìn chậm rãi, lại yếu đuối, hơn nữa một chút lực công kích cũng không có. Nhưng mà có thể cường thân kiện thể a! Hơn nữa chiêu thức Thái Cực Kiếm Pháp cũng đẹp mắt hơn nhiều. Trọng yếu nhất chính là “Thái Cực Kiếm Pháp” là từ lúc nàng bảy tuổi đã cùng gia gia bắt đầu luyện. Một mực luyện đến đêm trước khi mình xuyên không, mình còn cùng gia gia trong tiểu khu ở công viên đối luyện nửa ngày nha?”
Nghĩ đến gia gia, Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu nhớ nhà. Mình xuyên không đến thế giới này đã sắp ba tháng rồi. Không biết, ba ba, mụ mụ*, gia gia*, nãi nãi* thế nào. Bọn họ không tìm được mình, có thể thương tâm hay không? Nghĩ đến ba ba ôn nhu, mụ mụ hay càu nhàu, gia gia nãi nãi hiền hòa. Nước mắt Mạnh Hiểu Dư liền không chịu khống chế rơi xuống. Nàng thật nhớ nhà, cũng rất nhớ người nhà của mình.
*gia gia: ông nội
*mụ mụ: mẹ
*nãi nãi: bà nội
Sau khi khóc, Mạnh Hiểu Dư liền tỉnh lại. Nàng xoa xoa nước mắt, vỗ vỗ mặt mình tự nhủ: “Mạnh Hiểu Dư, ngươi phải tỉnh lại. Không thể khóc sướt mướt, nếu như bộ dàng này của ngươi bị ba ba mụ còn có gia gia nãi nãi biết, bọn họ khẳng định sẽ càng thương tâm hơn, cho nên ngươi phải tỉnh táo lại, không thể khóc. Hơn nữa không phải ngươi còn muốn luyện “Thái Cực Kiếm Pháp” gia gia dạy cho ngươi sao? Gia gia cũng đã có nói, trong lúc “Luyện Thái Cực Kiếm Pháp, tâm tình nhất định phải bình thản, không thể có suy nghĩ riêng gì.”
Sau khi nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền điều chỉnh suy nghĩ. Bình tĩnh tâm tình, cũng may thần kinh Mạnh Hiểu Dư rất thô, thương cảm đến nhanh, đi cũng nhanh. Cho nên nàng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Bình ổn tâm tình, tâm tư ổn định. Mạnh Hiểu Dư cầm “Thanh Nguyệt Kiếm “, bắt đầu luyện Thái Cực Kiếm Pháp.
Bởi vì lúc Mạnh Hiểu Dư bảy tuổi đã bắt đầu đi theo gia gia luyện tập Thái Cực Kiếm Pháp. Cho nên những chiêu thức bên trong Thái Cực Kiếm Pháp đã sớm khắc vào trong lòng Mạnh Hiểu Dư, trở thành một loại bản năng. Vì vậy sau khi ra chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai rất tự nhiên xuất ra. Ngay sau đó là chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, chiêu chiêu đan xen, liên miên bất tuyệt.
Căn bản không cần giống như luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng, luyện qua chiêu thứ nhất, trong đầu còn phải nghĩ đến chiêu thứ hai luyện như thế nào.
Rất nhanh Mạnh Hiểu Dư liền hoàn chỉnh luyện ra trọn vẹn Thái Cực Kiếm Pháp. Động tác mây trôi nước chảy*, một mạch mà thành, trong lúc luyện hoàn toàn không có một chút ngắt quãng.
*lưu loát
Luyện qua Thái Cực Kiếm Pháp, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy cũng không tệ lắm. Vì vậy ngay sau đó lại đánh Thái Cực Quyền. Bởi vì tâm tình bình thản, Mạnh Hiểu Dư rất nhanh liền rơi vào trạng thái. Đồng thời nàng cũng phát hiện một ít chuyện.
Đó chính là mặc kệ là vừa rồi luyện Thái Cực Kiếm hay là hiện tại đánh Thái Cực Quyền, nàng đều cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi lưu động khắp toàn thân mình. Loại cảm giác này thật thoải mái, thật giống như cả người đều ngâm vào trong suối nước nóng, dễ chịu.
Đây là cảm giác chưa từng có trước kia khi Mạnh Hiểu Dư cùng gia gia luyện Thái Cực.
Đồng thời, lúc này Mạnh Hiểu Dư còn cảm thấy mình thật giống như cùng thiên địa vạn vật hòa thành một thể. Bên tai của nàng dường như cũng nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, dòng nước qua suối nhỏ, sóng biển va vào bờ, ong mật bay múa hút mật trong bụi hoa, còn có chim chóc đứng ở trên nhánh cây ca hát. Cùng rất nhiều rất nhiều âm thanh thiên nhiên nàng từng nghe qua, nhưng lại chưa bao giờ để ý.
Nhiều âm thanh như vậy tiến vào trong tai Mạnh Hiểu Dư. Lại không hề biến thành tạp âm ầm ỹ, ngược lại giống như là một bài đại hợp xướng giai điệu mỹ diệu. Mà người biểu diễn, chính là toàn bộ thiên địa, toàn bộ thiên nhiên.
Mà Mạnh Hiểu Dư thì dần dần mê trong bản đại hợp xướng này. Cả người đều tiến nhập một loại cảnh giới vong ngã*.
*quên mình
Điếm tiểu nhị cảm giác được xung quanh trở nên càng lạnh hơn. Lại nhìn thấy ánh mắt lạnh Như Băng của Hàn Như Sương, trong lòng không khỏi run một cái. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, rốt cuộc là lúc nào mình đắc tội qua vị khách quan kia.
Sau khi nghĩ tới đây, điếm tiểu nhị lại liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư. Trong lòng nghĩ, vẫn là vị cô nương mặc y phục tử sắc tướng mạo vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này tốt! Chẳng những cười với mình, hơn nữa còn rất tốt bụng giúp mình bày đồ ăn.
Điếm tiểu nhị không bao lâu liền dọn đồ ăn xong, thu thập khay. Điếm tiểu nhị vốn định nói với Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Sương, đồ ăn đã bày xong, hai vị khách quan các ngài chậm dùng. Nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu, liền bị nụ cười xinh đẹp đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây dại. Lời nói chuẩn bị ra miệng, lúc này cũng kẹt ở trong cổ họng, không kịp nói ra. Chỉ là ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nụ cười của Mạnh Hiểu Dư.
“Ra ngoài!” Hàn Như Sương thấy điếm tiểu nhị nhìn Mạnh Hiểu Dư ngẩn người, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Điếm tiểu nhị bị hai chữ “Ra ngoài” tràn ngập sát khí của Hàn Như Sương làm sợ đến hoàn hồn. Vội vàng khom lưng nói xin lỗi Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu, liền lập tức ra khỏi phòng.
Thấy điếm tiểu nhị ra ngoài, đồng thời khép cửa lại. Hàn Như Sương một tay kéo lấy Mạnh Hiểu Dư còn đang nhìn đồ ăn bằng hai mắt phát sáng. Sau khi ôm nàng vào trong ngực của mình, liền cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư. Cạy mở hàm răng nàng, sau khi tìm tới cái lưỡi thơm ngọt mềm mại, liền liều mạng quấn lấy. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư sắp thở không nổi, mới buông tha.
“Về sau không cho phép cười với ai ngoại trừ ta cùng tỷ tỷ.” Hàn Như Sương nhìn Mạnh Hiểu Dư mềm nhũn trong ngực mình, có chút thở hổn hển, không nói lý thốt ra. Khi nhìn thấy người trong ngực gật đầu liền nhu hòa ôm Mạnh Hiểu Dư ngồi ở trên đùi của mình. Sau đó cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng cá nhỏ, sau khi lấy xương ra thì đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Sau khi chờ nàng há miệng ăn cá xong, lại gắp cho mình một ít rau nuốt vào, sau đó lại gắp một đũa rau đưa tới bên miệng Mạnh Hiểu Dư. Thẳng đến Mạnh Hiểu Dư há miệng ăn hết, mới lấy đũa ra, sau đó gắp cho mình một hơi đồ ăn ăn hết.
Lúc này, trong lòng Mạnh Hiểu Dư phi thường phiền muộn không hiểu. Nàng không rõ vì cái gì Như Sương tỷ tỷ luôn luôn lạnh Như Băng đột nhiên biến thành như vậy chứ? Từ xế chiều mình mơ hồ đáp ứng cùng Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ cùng một chỗ. Như Sương tỷ tỷ thật giống như lập tức biến thành người khác, chẳng những một mực mỉm cười hơn nữa còn rất nhiệt tình. Hiện tại còn ôm mình, để mình ngồi ở trên đùi của nàng. Hơn nữa còn cho ăn mình ăn cơm, phi thường bá đạo ôm mình vào trong ngực. Không để cho mình rời đi, ngay cả khi đồ ăn đút tới bên miệng mình, nếu như mình không hé miệng ăn hết, nàng vẫn giơ tay không chịu buông xuống.
Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư vừa mới kịp phản ứng, trong lúc mình choáng váng đã đáp ứng cùng một chỗ với hai tỷ muội Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư giật nảy mình, nhưng mà sau đó liền bình thường trở lại. Trong lòng nghĩ đến: “Ngược bản thân cũng thích cùng một chỗ với Như Băng tỷ tỷ còn có Như Sương tỷ tỷ, như vậy cùng một chỗ sống hết đời, cũng không có cái gì không tốt. Căn cứ vào tính cách thô lỗ của Mạnh Hiểu Dư. Nàng rất nhanh liền tiếp nhận sự thật mình phải quả cả đời cùng hai nữ nhân.
Nhưng mà để cho nàng cảm thấy phiền muộn không hiểu là, vì cái gì, Như Sương tỷ tỷ băng sơn của nàng đã không thấy tăm hơi?
Mà người ôm mình thật chặt vào trong ngực, cùng mình dùng chung một đôi đũa, khóe miệng mỉm cười đút mình ăn cơm thật là Như Sương tỷ tỷ sao của nàng sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư há mồm một hơi nuốt mất tôm bóc vỏ Hàn Như Sương đưa đến bên miệng nàng. Sau đó vừa nhai vừa ở trong lòng tiếp tục phiền muộn không hiểu.
Loại tâm tình này một mực tiếp tục đến khi Mạnh Hiểu Dư cơm nước xong xuôi, tắm rửa qua. Cuối cùng nằm ở trên giường, chôn trong lòng Hàn Như Sương ngủ mới kết thúc.
============== đường phân cách ==================
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Mạnh Hiểu Dư liền mở mắt, mặc dù không rõ vì sao hôm nay mình lại tỉnh sớm như vậy.
Nhưng mà sau khi tỉnh, Mạnh Hiểu Dư cũng không ngủ lại được. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư lăn lộn vài vòng ở trên giường mới bò dậy. Sau khi rửa mặt, mặc y phục tử tế, Mạnh Hiểu Dư liền cầm lấy “Thanh Nguyệt Kiếm” sư phụ xú lão đầu cho nàng đi ra khỏi phòng.
Mạnh Hiểu Dư dự định đi ra tiểu đình viện phía sau khách điếm luyện kiếm.
“A a a dạy ta kiếm pháp chết tiệt gì đây a! Luyện thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa lại khó luyện muốn chết. Kiếm pháp khó luyện như vậy, lão già thối tha kia còn nói với ta đây là kiếm pháp nhập môn sơ cấp nhất gì đó. Loại kiếm pháp tư thế khó coi mà lại khó luyện này thật sự là quá đáng ghét, ta không muốn luyện.”
Luyện nửa ngày kiếm pháp nhập môn xú lão đầu dạy, Mạnh Hiểu Dư luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, dứt khoát không luyện, mà là đứng ở đó phàn nàn kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng khó luyện, mà tư thế lại không dễ xem.
Sau khi oán trách, dường như Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới điều gì. Ánh mắt sáng lên, sau đó vỗ tay một cái nói: “Ta thật là đần a! Ta làm gì nhất định phải luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho ta đây? Ta có thể luyện Thái Cực Kiếm gia gia dạy ta a! Mặc dù Thái Cực Kiếm Pháp, nhìn chậm rãi, lại yếu đuối, hơn nữa một chút lực công kích cũng không có. Nhưng mà có thể cường thân kiện thể a! Hơn nữa chiêu thức Thái Cực Kiếm Pháp cũng đẹp mắt hơn nhiều. Trọng yếu nhất chính là “Thái Cực Kiếm Pháp” là từ lúc nàng bảy tuổi đã cùng gia gia bắt đầu luyện. Một mực luyện đến đêm trước khi mình xuyên không, mình còn cùng gia gia trong tiểu khu ở công viên đối luyện nửa ngày nha?”
Nghĩ đến gia gia, Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu nhớ nhà. Mình xuyên không đến thế giới này đã sắp ba tháng rồi. Không biết, ba ba, mụ mụ*, gia gia*, nãi nãi* thế nào. Bọn họ không tìm được mình, có thể thương tâm hay không? Nghĩ đến ba ba ôn nhu, mụ mụ hay càu nhàu, gia gia nãi nãi hiền hòa. Nước mắt Mạnh Hiểu Dư liền không chịu khống chế rơi xuống. Nàng thật nhớ nhà, cũng rất nhớ người nhà của mình.
*gia gia: ông nội
*mụ mụ: mẹ
*nãi nãi: bà nội
Sau khi khóc, Mạnh Hiểu Dư liền tỉnh lại. Nàng xoa xoa nước mắt, vỗ vỗ mặt mình tự nhủ: “Mạnh Hiểu Dư, ngươi phải tỉnh lại. Không thể khóc sướt mướt, nếu như bộ dàng này của ngươi bị ba ba mụ còn có gia gia nãi nãi biết, bọn họ khẳng định sẽ càng thương tâm hơn, cho nên ngươi phải tỉnh táo lại, không thể khóc. Hơn nữa không phải ngươi còn muốn luyện “Thái Cực Kiếm Pháp” gia gia dạy cho ngươi sao? Gia gia cũng đã có nói, trong lúc “Luyện Thái Cực Kiếm Pháp, tâm tình nhất định phải bình thản, không thể có suy nghĩ riêng gì.”
Sau khi nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền điều chỉnh suy nghĩ. Bình tĩnh tâm tình, cũng may thần kinh Mạnh Hiểu Dư rất thô, thương cảm đến nhanh, đi cũng nhanh. Cho nên nàng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Bình ổn tâm tình, tâm tư ổn định. Mạnh Hiểu Dư cầm “Thanh Nguyệt Kiếm “, bắt đầu luyện Thái Cực Kiếm Pháp.
Bởi vì lúc Mạnh Hiểu Dư bảy tuổi đã bắt đầu đi theo gia gia luyện tập Thái Cực Kiếm Pháp. Cho nên những chiêu thức bên trong Thái Cực Kiếm Pháp đã sớm khắc vào trong lòng Mạnh Hiểu Dư, trở thành một loại bản năng. Vì vậy sau khi ra chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai rất tự nhiên xuất ra. Ngay sau đó là chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, chiêu chiêu đan xen, liên miên bất tuyệt.
Căn bản không cần giống như luyện kiếm pháp xú lão đầu dạy cho nàng, luyện qua chiêu thứ nhất, trong đầu còn phải nghĩ đến chiêu thứ hai luyện như thế nào.
Rất nhanh Mạnh Hiểu Dư liền hoàn chỉnh luyện ra trọn vẹn Thái Cực Kiếm Pháp. Động tác mây trôi nước chảy*, một mạch mà thành, trong lúc luyện hoàn toàn không có một chút ngắt quãng.
*lưu loát
Luyện qua Thái Cực Kiếm Pháp, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy cũng không tệ lắm. Vì vậy ngay sau đó lại đánh Thái Cực Quyền. Bởi vì tâm tình bình thản, Mạnh Hiểu Dư rất nhanh liền rơi vào trạng thái. Đồng thời nàng cũng phát hiện một ít chuyện.
Đó chính là mặc kệ là vừa rồi luyện Thái Cực Kiếm hay là hiện tại đánh Thái Cực Quyền, nàng đều cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi lưu động khắp toàn thân mình. Loại cảm giác này thật thoải mái, thật giống như cả người đều ngâm vào trong suối nước nóng, dễ chịu.
Đây là cảm giác chưa từng có trước kia khi Mạnh Hiểu Dư cùng gia gia luyện Thái Cực.
Đồng thời, lúc này Mạnh Hiểu Dư còn cảm thấy mình thật giống như cùng thiên địa vạn vật hòa thành một thể. Bên tai của nàng dường như cũng nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, dòng nước qua suối nhỏ, sóng biển va vào bờ, ong mật bay múa hút mật trong bụi hoa, còn có chim chóc đứng ở trên nhánh cây ca hát. Cùng rất nhiều rất nhiều âm thanh thiên nhiên nàng từng nghe qua, nhưng lại chưa bao giờ để ý.
Nhiều âm thanh như vậy tiến vào trong tai Mạnh Hiểu Dư. Lại không hề biến thành tạp âm ầm ỹ, ngược lại giống như là một bài đại hợp xướng giai điệu mỹ diệu. Mà người biểu diễn, chính là toàn bộ thiên địa, toàn bộ thiên nhiên.
Mà Mạnh Hiểu Dư thì dần dần mê trong bản đại hợp xướng này. Cả người đều tiến nhập một loại cảnh giới vong ngã*.
*quên mình
Bình luận truyện