Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 43
Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall
"Ha ha.. vậy, ta trở về phòng trước, đồ vật mua về làm phiền đem lên phòng giúp ta!" Nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư cười khan hai tiếng, vừa dứt lời, liền chạy nhanh về phòng.
"Hô ~~ làm ta sợ muốn chết, không phải chỉ là muốn mua nhiều thứ một chút? Ở xa một chút thôi sao? Cần phải đen mặt thế không? Không biết lá gan người ta rất nhỏ sao?" Phi tốc chạy trở về phòng đóng cửa lại, Mạnh Hiểu Dư lầm bầm lầu bầu oán trách. Bất quá sau khi oán trách một chút, nàng lại cười vui vẻ. "Hiện tại những hắc ảnh kia đều bị ta điều ra, cũng chỉ còn lại mặt đơ kia còn ở bên ngoài trông coi ta, muốn điều nàng đi, khả năng không quá lớn." Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới đây, ngữ khí không khỏi sa sút, nhưng mà cũng chỉ là sa sút hai giây mà thôi, bởi vì nàng đã sớm làm xong chuẩn bị, nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư không khỏi đắc ý "Hừ ở bên ngoài trông coi ta thì sao? Bằng vào một người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt như ta, chẳng lẽ không giải quyết được một lão cổ nhân như ngươi? Kim thiền thoát xác, nghe qua chưa? Hôm nay bản cô nương liền dạy cho ngươi một khóa, nói cho ngươi, đừng tưởng rằng giữ ở cửa ra vào, người khác sẽ trốn không thoát. Văn hóa thiên triều của ta bác đại tinh thâm, mà ta thân là nhân loại tiên tiến thế kỷ hai mươi mốt của thiên triều, há lại để một tiểu nhân vật cái gì cũng không biết như ngươi đứng giữ cửa ra vào liền có thể coi chừng?" Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư không khỏi muốn chống nạnh hai tay ngửa mặt lên trời cười to ba trăm tiếng, thế nhưng nàng chưa kịp cười ra tiếng, tiếng đập cửa liền truyền vào.
*Trung Quốc gọi họ là Thiên Triều
"Khách quan, nước tắm ngài muốn đã chuẩn bị xong, muốn đưa vào bây giờ sao?"
Nghe thấy là giọng của điếm tiểu nhị hôm qua, miệng Mạnh Hiểu Dư lập tức tràn ra nụ cười rực rỡ "Đưa vào đi!" Vừa nói Mạnh Hiểu Dư vừa đi qua mở cửa ra, nhìn thấy điếm tiểu nhị ngày hôm qua mang theo thùng nước nóng đứng ở cửa ra vào, thấy mình mở cửa ra, cười gật đầu một cái với mình liền khiêng thùng nước nóng vào phòng. Mà Mạnh Hiểu Dư đứng tựa ở cửa nhìn Dạ Hàn hai tay ôm kiếm trước ngực cũng đang tựa ở cạnh cửa. Lúc hai người không lời mặt đối mặt, điếm tiểu nhị bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc "Ai nha khách quan, thùng tắm trong phòng ngài bị chuột cắn thủng một lỗ nhỏ, nên bị rỉ nước."
"Cái gì? Làm sao bây giờ a?" Nghe tiếng kinh hô của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư lập tức đi vào phòng, sau đó cố ý lớn tiếng nói.
"Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân lập tức đổi một cái thùng tắm mới đến cho ngài." Điếm tiểu nhị thấy Mạnh Hiểu Dư ra dấu cho mình, cũng lập tức lớn tiếng đáp lại.
"A! Vậy ngươi đi nhanh đi! Tốc độ nhanh lên một chút! Ta đang chờ tắm rửa đây!" Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng nói, lại có thâm ý khác dành cho điếm tiểu nhị.
"Dạ được, khách quan ngài chờ chút, tiểu nhân lập tức đổi cho ngài." Lớn tiếng nói xong câu đó, điếm tiểu nhị lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng, thuận tiện còn dựa theo chỉ thị của Mạnh Hiểu Dư, đóng cửa lại.Mà Mạnh Hiểu Dư thì thừa dịp này nhanh chóng thay bộ y phục tiểu nhị vừa rồi điếm tiểu nhị lén từ trong ngực lấy ra đưa nàng. Hơn nữa còn dùng dầu cây trẩu vừa rồi điếm tiểu nhị lén đưa bôi lên mặt đến đen kịt. Bôi xong, Mạnh Hiểu Dư còn đặc biệt đi đến trước gương soi soi "A thật giống như đi Hawaii tắm nắng một tháng mà không bôi kem dưỡng da vậy, đen cũng quá cá tính đi!" (vãi hồn =)))
Lúc Mạnh Hiểu Dư đối diện tấm gương đậu đen rau muống mình lúc này mặt đen thật cá tính, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên.
"Khách quan thùng tắm đã đưa đến cho ngài, ngài mở cửa ra đi!"
"Ngươi trực tiếp vào đi! Cửa không khóa." Mạnh Hiểu Dư nói xong câu đó vội vàng trốn đằng sau bình phong. Sau đó nàng nghe thấy âm thanh cửa bị mở ra, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân. Sau đó nàng nhìn thấy điếm tiểu nhị cùng một điếm tiểu nhị khác khiêng một thùng tắm lớn, đi tới đằng sau bình phong. Khi bọn hắn buông thùng tắm xuống, Mạnh Hiểu Dư liền thấy được diện mạo điếm tiểu nhị khác. Chiều cao, hình thể của nàng ấy không khác gì nàng, còn cả khuôn mặt đen kịt giống như mình bôi đầy dầu cây trẩu.
"Khách quan, đây là muội muội ta, năm nay mười bảy tuổi, một hồi nàng sẽ thay thế ngài ở lại trong phòng. Mà khách quan ngài cùng tiểu nhân khiêng thùng tắm bị hư ra là được, chờ ra khỏi khách điếm, nương của ta ở cửa sau khách điếm đợi ngài. Đến lúc đó bà ấy sẽ mang ngài đến nhà ta tắm rửa thay y phục, y phục ngài bảo ta mua giúp, tiểu nhân đều đã mua để ở nhà ta, đến lúc đó ngài trực tiếp đổi là được rồi." Điếm tiểu nhị nhỏ giọng nói cùng Mạnh Hiểu Dư.
"Ân làm tốt lắm, vậy chúng ta đi ra ngoài đi!" Mạnh Hiểu Dư cũng nhỏ giọng nói lại.
"Khách quan, thùng tắm đã đưa đến cho ngài, hiện tại tiểu nhân đem thùng tắm hư đi, sau đó lại đem nước nóng đến cho ngài được chứ?" Nghe Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị liền lớn tiếng nói.
"A tốt, các ngươi nhanh chút đi! Ra ngoài nhớ khép cửa lại a!" Mạnh Hiểu Dư cũng lớn tiếng trả lời.
"Aiz, được rồi!" Điếm tiểu nhị nói xong để Mạnh Hiểu Dư cùng hắn khiêng thùng tắm đi ra khỏi phòng.
Rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang lại đi theo điếm tiểu nhị đi đến cửa sau khách điếm. Đi theo nương của điếm tiểu nhị đi tới nhà của bọn hắn, ung dung thư thả tắm rửa, rửa sạch sẽ dầu cây trẩu trên mặt, trên cổ, cùng trên tay xong. Mạnh Hiểu Dư liền thay đổi y phục hôm qua để điếm tiểu nhị mua giúp, đổi lại thành một thân tử sắc nam trang, Mạnh Hiểu Dư lại dựa theo bộ dáng ngày hôm qua buộc đầu tóc một phần lên đỉnh đầu, còn sót lại thì thả tung ở sau lưng, tóc cắt ngang tán ở trên trán.
Chỉnh lý bản thân xong, Mạnh Hiểu Dư lấy y phục điếm tiểu nhị mình vừa thay ra, từ bên trong lấy ra ngân phiếu cùng bạc. Sau đó phân biệt theo mệnh giá lớn nhỏ tách ra cất vào trong túi y phục đang mặc. Sau đó cất toàn bộ mấy thỏi bạc còn lại vào trong túi tay áo bên trái, lấy ra chiết phiến hôm qua phân phó điếm tiểu nhị mua giúp, xoạt một cái mở ra quạt hai cái, cảm giác cũng không tệ lắm! Mạnh Hiểu Dư thu lại cất bên hông, sau đó mở cửa đi ra ngoài, nói cảm ơn với nương của điếm tiểu nhị ngoài của, lại cho mười lượng bạc mới đi ra khỏi nhà điếm tiểu nhị.Ra khỏi của nhà điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vừa nhẹ phe phẩy chiết phiến trong tay, vừa thảnh thơi đi về phía quảng trường phía nam. Mà lúc này trời đã bắt đầu tối, mặt trời đã lặn trước lúc Mạnh Hiểu Dư còn thảnh thơi ngâm nước nóng trong nhà điếm tiểu nhị.
Bởi vì Mạnh Hiểu Dư không biết vị trí cụ thể của "Vũ Xuân Các", cho nên khi nàng đi nam quảng trường, cũng không đi lung tung khắp nơi, mà ở trên đường ngăn cản một lão đại gia chuẩn bị dọn quán về nhà hỏi một chút "Lão đại gia, xin hỏi "Vũ Xuân Các" ở đường nào? Đi như thế nào a?"
"Tiểu công tử muốn đi "Vũ Xuân Các"?"
"Ân đúng a! Ngài có thể nói cho ta biết đi làm sao không?"
"A! Ngươi theo đường này đi thẳng, gặp ngã ba, rẽ trái sau đó lại đi thẳng, gặp một ngã ba nữa, rẽ phải lại đi thẳng một chút nữa là tới."
"A! Ta đã biết, tạ ơn lão đại gia " Mạnh Hiểu Dư cảm ơn lão đại gia một tiếng, liền đi theo phương hướng lão đại gia mới chỉ cho nàng.
**************************************
"Nha, tuấn tiểu công tử ở đâu đến a? Nhìn thật lạ mắt! Là lần đầu tiên đến "Vũ Xuân Các" của chúng ta phải không?"
Mạnh Hiểu Dư vừa tới đến trước cổng chính "Vũ Xuân Các", còn chưa kịp cảm thán một tiếng "Thật đúng là không khác gì trên TV a!" Liền bị một nữ tử y phục hở hang ôm vào trong ngực.
"Khụ khụ vị tỷ tỷ này, có thể thả ta ra trước không?" Mạnh Hiểu Dư bị mùi son phấn dày đặc đột nhiên xuất hiện làm cho bị sặc đến ho khan. Mà mặt cũng bị nữ tử y phục hở hang kia hung hăn ấn vào giữa hai ngọn núi đồ sộ, khiến Mạnh Hiểu Dư nghẹn đến hít thở không thông.
"Ai nha, tiểu công tử thẹn thùng a!" Vị nữ tử y phục hở hang kia nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, buông lỏng Mạnh Hiểu Dư ra, khi nhìn đến gương mặt đỏ rực của Mạnh Hiểu Dư, liền trêu ghẹo nói.
"Ai nói ta thẹn thùng, ta là bị đôi hung khí kia của ngươi ép đến thở không nổi a!" Nghe vị nữ tử kia trêu ghẹo mình, Mạnh Hiểu Dư tức giận trực tiếp đáp trả. Thật không biết nơi đó của nàng ấy sao lại có bộ dáng hùng vĩ như vậy, đều sắp ngạt chết nàng.
"Ha ha vị tiểu công tử này ngươi thật là hư a!" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nữ tử y phục hở hang sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Mạnh Hiểu Dư nói là có ý gì, vì vậy nàng yêu kiều cười hai tiếng rồi nói, sau đó làm bộ nhào về phía Mạnh Hiểu Dư.
"Ngươi đừng tới, ngươi nhào tới, ta liền kêu người a!" Nhìn thấy nữ tử y phục hở hang lại có tư thế nhào tới mình, Mạnh Hiểu Dư tranh thủ thời gian hai tay ôm ngực làm ra tư thái phòng ngự, sau đó nói với nữ tử y phục hở hang.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư một bộ tư thế phòng sắc lang, vị nữ tử y phục hở hang lại yêu kiều nở nụ cười, sau đó dùng một ngữ khí lão sói xám lừa gạt tiểu hồng mạo nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật đáng yêu. Tới, tỷ tỷ thương ngươi."
"Ta... Ta không qua, ngươi thật là đáng sợ, ta muốn tìm tú bà của các ngươi." Nhìn thấy nữ tử dùng dáng vẻ lão sói xám nhìn tiểu bạch thỏ mà nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư gấp đến nói không lưu loát.
"Ha ha ha tiểu đệ đệ ngươi thật là đáng yêu." Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia của Mạnh Hiểu Dư, vị nữ tử y phục hở hang phi thường không nể mặt mũi ôm bụng phá lên cười. Cười một hồi lâu, thẳng đến bụng đều cười đế phát đau, vị nữ tử y phục hở hang mới chậm rãi nín cười, trả lời Mạnh Hiểu Dư: "Ta chính là tú bà, tiểu đệ đệ ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Cái gì? Ngươi chính là tú bà?" Nghe vị nữ tử y phục hở hang kia nói, giật nảy mình, buông ra tư thế phòng ngự, đi đến gần nữ tử y phục hở hang tự xưng là tú bà kia, bắt đầu dò xét nàng cẩn thận.
Mày liễu dài nhỏ, mắt phượng vũ mị, mũi ngọc thẳng đứng tinh xảo, đôi môi nở nang khêu gợi, cái cằm nhỏ gọn, xuống chút nữa nhìn cổ cao ráo cùng xương quai xanh khiêu gợi, còn có đồi núi to lớn, eo thon, phần eo trở xuống đều bị quần lụa mỏng che chắn, cho nên Mạnh Hiểu Dư nhìn không ra chân nàng dài ngắn. Bất quá chỉ xem nàng kia so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, chân của nàng hẳn là không thể ngắn. Từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt này một lần, Mạnh Hiểu Dư cho ra một cái kết luận: "Nữ nhân này tuyệt đối là hồ ly tinh Ðát kỉ chuyển thế, quá yêu mị." Ở trong lòng cho nữ tử y phục hở hang trước mặt này một kết luận, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn mắt của nàng, lại hỏi: "Ngươi thật là tú bà nơi này?"
Yên Như Mị buồn cười nhìn vị trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá một lần thiếu nữ này. Không sai là thiếu nữ, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy người đứng trước cửa "Vũ Xuân Các" nàng liền nhận ra Mạnh Hiểu Dư là tiểu cô nương nữ phẫn nam trang.
"Ngươi cảm thấy có người sẽ giả mạo tú bà trong thanh lâu sao?"
"Cũng đúng." Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư gật gật đầu, thế nhưng không tới hai giây, Mạnh Hiểu Dư nói thêm: "Thế nhưng không đúng! Ngươi cùng tú bà bọn họ nói tuyệt không giống a!"
"A! Vậy ngươi nói xem tú bà bọn họ nói là dạng gì ?" Yên Như Mị buồn cười hỏi.
Nghe Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc suy nghĩ sau một chút nói: "Là cái loại bộ dáng vừa già vừa xấu, trên miệng còn có một nốt ruồi lớn, hơn nữa còn mập như heo." Mạnh Hiểu Dư vừa nói, vừa hồi tưởng hình tượng tú bà bên trong bộ kịch truyền hình nào đó trước kia nàng xem.
"Ha ha ha tiểu đệ đệ, là ai nói cho ngươi vậy?" Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu vừa miêu tả, còn vừa dùng hai tay khoa tay của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị lại một lần nữa ôm bụng phá lên cười, đồng thời trong lòng nghĩ "Đây là tiểu gia hỏa nơi nào tới a! Thật là đáng yêu."
Beta: Wall
"Ha ha.. vậy, ta trở về phòng trước, đồ vật mua về làm phiền đem lên phòng giúp ta!" Nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư cười khan hai tiếng, vừa dứt lời, liền chạy nhanh về phòng.
"Hô ~~ làm ta sợ muốn chết, không phải chỉ là muốn mua nhiều thứ một chút? Ở xa một chút thôi sao? Cần phải đen mặt thế không? Không biết lá gan người ta rất nhỏ sao?" Phi tốc chạy trở về phòng đóng cửa lại, Mạnh Hiểu Dư lầm bầm lầu bầu oán trách. Bất quá sau khi oán trách một chút, nàng lại cười vui vẻ. "Hiện tại những hắc ảnh kia đều bị ta điều ra, cũng chỉ còn lại mặt đơ kia còn ở bên ngoài trông coi ta, muốn điều nàng đi, khả năng không quá lớn." Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới đây, ngữ khí không khỏi sa sút, nhưng mà cũng chỉ là sa sút hai giây mà thôi, bởi vì nàng đã sớm làm xong chuẩn bị, nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư không khỏi đắc ý "Hừ ở bên ngoài trông coi ta thì sao? Bằng vào một người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt như ta, chẳng lẽ không giải quyết được một lão cổ nhân như ngươi? Kim thiền thoát xác, nghe qua chưa? Hôm nay bản cô nương liền dạy cho ngươi một khóa, nói cho ngươi, đừng tưởng rằng giữ ở cửa ra vào, người khác sẽ trốn không thoát. Văn hóa thiên triều của ta bác đại tinh thâm, mà ta thân là nhân loại tiên tiến thế kỷ hai mươi mốt của thiên triều, há lại để một tiểu nhân vật cái gì cũng không biết như ngươi đứng giữ cửa ra vào liền có thể coi chừng?" Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư không khỏi muốn chống nạnh hai tay ngửa mặt lên trời cười to ba trăm tiếng, thế nhưng nàng chưa kịp cười ra tiếng, tiếng đập cửa liền truyền vào.
*Trung Quốc gọi họ là Thiên Triều
"Khách quan, nước tắm ngài muốn đã chuẩn bị xong, muốn đưa vào bây giờ sao?"
Nghe thấy là giọng của điếm tiểu nhị hôm qua, miệng Mạnh Hiểu Dư lập tức tràn ra nụ cười rực rỡ "Đưa vào đi!" Vừa nói Mạnh Hiểu Dư vừa đi qua mở cửa ra, nhìn thấy điếm tiểu nhị ngày hôm qua mang theo thùng nước nóng đứng ở cửa ra vào, thấy mình mở cửa ra, cười gật đầu một cái với mình liền khiêng thùng nước nóng vào phòng. Mà Mạnh Hiểu Dư đứng tựa ở cửa nhìn Dạ Hàn hai tay ôm kiếm trước ngực cũng đang tựa ở cạnh cửa. Lúc hai người không lời mặt đối mặt, điếm tiểu nhị bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc "Ai nha khách quan, thùng tắm trong phòng ngài bị chuột cắn thủng một lỗ nhỏ, nên bị rỉ nước."
"Cái gì? Làm sao bây giờ a?" Nghe tiếng kinh hô của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư lập tức đi vào phòng, sau đó cố ý lớn tiếng nói.
"Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân lập tức đổi một cái thùng tắm mới đến cho ngài." Điếm tiểu nhị thấy Mạnh Hiểu Dư ra dấu cho mình, cũng lập tức lớn tiếng đáp lại.
"A! Vậy ngươi đi nhanh đi! Tốc độ nhanh lên một chút! Ta đang chờ tắm rửa đây!" Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng nói, lại có thâm ý khác dành cho điếm tiểu nhị.
"Dạ được, khách quan ngài chờ chút, tiểu nhân lập tức đổi cho ngài." Lớn tiếng nói xong câu đó, điếm tiểu nhị lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng, thuận tiện còn dựa theo chỉ thị của Mạnh Hiểu Dư, đóng cửa lại.Mà Mạnh Hiểu Dư thì thừa dịp này nhanh chóng thay bộ y phục tiểu nhị vừa rồi điếm tiểu nhị lén từ trong ngực lấy ra đưa nàng. Hơn nữa còn dùng dầu cây trẩu vừa rồi điếm tiểu nhị lén đưa bôi lên mặt đến đen kịt. Bôi xong, Mạnh Hiểu Dư còn đặc biệt đi đến trước gương soi soi "A thật giống như đi Hawaii tắm nắng một tháng mà không bôi kem dưỡng da vậy, đen cũng quá cá tính đi!" (vãi hồn =)))
Lúc Mạnh Hiểu Dư đối diện tấm gương đậu đen rau muống mình lúc này mặt đen thật cá tính, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên.
"Khách quan thùng tắm đã đưa đến cho ngài, ngài mở cửa ra đi!"
"Ngươi trực tiếp vào đi! Cửa không khóa." Mạnh Hiểu Dư nói xong câu đó vội vàng trốn đằng sau bình phong. Sau đó nàng nghe thấy âm thanh cửa bị mở ra, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân. Sau đó nàng nhìn thấy điếm tiểu nhị cùng một điếm tiểu nhị khác khiêng một thùng tắm lớn, đi tới đằng sau bình phong. Khi bọn hắn buông thùng tắm xuống, Mạnh Hiểu Dư liền thấy được diện mạo điếm tiểu nhị khác. Chiều cao, hình thể của nàng ấy không khác gì nàng, còn cả khuôn mặt đen kịt giống như mình bôi đầy dầu cây trẩu.
"Khách quan, đây là muội muội ta, năm nay mười bảy tuổi, một hồi nàng sẽ thay thế ngài ở lại trong phòng. Mà khách quan ngài cùng tiểu nhân khiêng thùng tắm bị hư ra là được, chờ ra khỏi khách điếm, nương của ta ở cửa sau khách điếm đợi ngài. Đến lúc đó bà ấy sẽ mang ngài đến nhà ta tắm rửa thay y phục, y phục ngài bảo ta mua giúp, tiểu nhân đều đã mua để ở nhà ta, đến lúc đó ngài trực tiếp đổi là được rồi." Điếm tiểu nhị nhỏ giọng nói cùng Mạnh Hiểu Dư.
"Ân làm tốt lắm, vậy chúng ta đi ra ngoài đi!" Mạnh Hiểu Dư cũng nhỏ giọng nói lại.
"Khách quan, thùng tắm đã đưa đến cho ngài, hiện tại tiểu nhân đem thùng tắm hư đi, sau đó lại đem nước nóng đến cho ngài được chứ?" Nghe Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị liền lớn tiếng nói.
"A tốt, các ngươi nhanh chút đi! Ra ngoài nhớ khép cửa lại a!" Mạnh Hiểu Dư cũng lớn tiếng trả lời.
"Aiz, được rồi!" Điếm tiểu nhị nói xong để Mạnh Hiểu Dư cùng hắn khiêng thùng tắm đi ra khỏi phòng.
Rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang lại đi theo điếm tiểu nhị đi đến cửa sau khách điếm. Đi theo nương của điếm tiểu nhị đi tới nhà của bọn hắn, ung dung thư thả tắm rửa, rửa sạch sẽ dầu cây trẩu trên mặt, trên cổ, cùng trên tay xong. Mạnh Hiểu Dư liền thay đổi y phục hôm qua để điếm tiểu nhị mua giúp, đổi lại thành một thân tử sắc nam trang, Mạnh Hiểu Dư lại dựa theo bộ dáng ngày hôm qua buộc đầu tóc một phần lên đỉnh đầu, còn sót lại thì thả tung ở sau lưng, tóc cắt ngang tán ở trên trán.
Chỉnh lý bản thân xong, Mạnh Hiểu Dư lấy y phục điếm tiểu nhị mình vừa thay ra, từ bên trong lấy ra ngân phiếu cùng bạc. Sau đó phân biệt theo mệnh giá lớn nhỏ tách ra cất vào trong túi y phục đang mặc. Sau đó cất toàn bộ mấy thỏi bạc còn lại vào trong túi tay áo bên trái, lấy ra chiết phiến hôm qua phân phó điếm tiểu nhị mua giúp, xoạt một cái mở ra quạt hai cái, cảm giác cũng không tệ lắm! Mạnh Hiểu Dư thu lại cất bên hông, sau đó mở cửa đi ra ngoài, nói cảm ơn với nương của điếm tiểu nhị ngoài của, lại cho mười lượng bạc mới đi ra khỏi nhà điếm tiểu nhị.Ra khỏi của nhà điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vừa nhẹ phe phẩy chiết phiến trong tay, vừa thảnh thơi đi về phía quảng trường phía nam. Mà lúc này trời đã bắt đầu tối, mặt trời đã lặn trước lúc Mạnh Hiểu Dư còn thảnh thơi ngâm nước nóng trong nhà điếm tiểu nhị.
Bởi vì Mạnh Hiểu Dư không biết vị trí cụ thể của "Vũ Xuân Các", cho nên khi nàng đi nam quảng trường, cũng không đi lung tung khắp nơi, mà ở trên đường ngăn cản một lão đại gia chuẩn bị dọn quán về nhà hỏi một chút "Lão đại gia, xin hỏi "Vũ Xuân Các" ở đường nào? Đi như thế nào a?"
"Tiểu công tử muốn đi "Vũ Xuân Các"?"
"Ân đúng a! Ngài có thể nói cho ta biết đi làm sao không?"
"A! Ngươi theo đường này đi thẳng, gặp ngã ba, rẽ trái sau đó lại đi thẳng, gặp một ngã ba nữa, rẽ phải lại đi thẳng một chút nữa là tới."
"A! Ta đã biết, tạ ơn lão đại gia " Mạnh Hiểu Dư cảm ơn lão đại gia một tiếng, liền đi theo phương hướng lão đại gia mới chỉ cho nàng.
**************************************
"Nha, tuấn tiểu công tử ở đâu đến a? Nhìn thật lạ mắt! Là lần đầu tiên đến "Vũ Xuân Các" của chúng ta phải không?"
Mạnh Hiểu Dư vừa tới đến trước cổng chính "Vũ Xuân Các", còn chưa kịp cảm thán một tiếng "Thật đúng là không khác gì trên TV a!" Liền bị một nữ tử y phục hở hang ôm vào trong ngực.
"Khụ khụ vị tỷ tỷ này, có thể thả ta ra trước không?" Mạnh Hiểu Dư bị mùi son phấn dày đặc đột nhiên xuất hiện làm cho bị sặc đến ho khan. Mà mặt cũng bị nữ tử y phục hở hang kia hung hăn ấn vào giữa hai ngọn núi đồ sộ, khiến Mạnh Hiểu Dư nghẹn đến hít thở không thông.
"Ai nha, tiểu công tử thẹn thùng a!" Vị nữ tử y phục hở hang kia nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, buông lỏng Mạnh Hiểu Dư ra, khi nhìn đến gương mặt đỏ rực của Mạnh Hiểu Dư, liền trêu ghẹo nói.
"Ai nói ta thẹn thùng, ta là bị đôi hung khí kia của ngươi ép đến thở không nổi a!" Nghe vị nữ tử kia trêu ghẹo mình, Mạnh Hiểu Dư tức giận trực tiếp đáp trả. Thật không biết nơi đó của nàng ấy sao lại có bộ dáng hùng vĩ như vậy, đều sắp ngạt chết nàng.
"Ha ha vị tiểu công tử này ngươi thật là hư a!" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nữ tử y phục hở hang sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Mạnh Hiểu Dư nói là có ý gì, vì vậy nàng yêu kiều cười hai tiếng rồi nói, sau đó làm bộ nhào về phía Mạnh Hiểu Dư.
"Ngươi đừng tới, ngươi nhào tới, ta liền kêu người a!" Nhìn thấy nữ tử y phục hở hang lại có tư thế nhào tới mình, Mạnh Hiểu Dư tranh thủ thời gian hai tay ôm ngực làm ra tư thái phòng ngự, sau đó nói với nữ tử y phục hở hang.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư một bộ tư thế phòng sắc lang, vị nữ tử y phục hở hang lại yêu kiều nở nụ cười, sau đó dùng một ngữ khí lão sói xám lừa gạt tiểu hồng mạo nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật đáng yêu. Tới, tỷ tỷ thương ngươi."
"Ta... Ta không qua, ngươi thật là đáng sợ, ta muốn tìm tú bà của các ngươi." Nhìn thấy nữ tử dùng dáng vẻ lão sói xám nhìn tiểu bạch thỏ mà nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư gấp đến nói không lưu loát.
"Ha ha ha tiểu đệ đệ ngươi thật là đáng yêu." Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia của Mạnh Hiểu Dư, vị nữ tử y phục hở hang phi thường không nể mặt mũi ôm bụng phá lên cười. Cười một hồi lâu, thẳng đến bụng đều cười đế phát đau, vị nữ tử y phục hở hang mới chậm rãi nín cười, trả lời Mạnh Hiểu Dư: "Ta chính là tú bà, tiểu đệ đệ ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Cái gì? Ngươi chính là tú bà?" Nghe vị nữ tử y phục hở hang kia nói, giật nảy mình, buông ra tư thế phòng ngự, đi đến gần nữ tử y phục hở hang tự xưng là tú bà kia, bắt đầu dò xét nàng cẩn thận.
Mày liễu dài nhỏ, mắt phượng vũ mị, mũi ngọc thẳng đứng tinh xảo, đôi môi nở nang khêu gợi, cái cằm nhỏ gọn, xuống chút nữa nhìn cổ cao ráo cùng xương quai xanh khiêu gợi, còn có đồi núi to lớn, eo thon, phần eo trở xuống đều bị quần lụa mỏng che chắn, cho nên Mạnh Hiểu Dư nhìn không ra chân nàng dài ngắn. Bất quá chỉ xem nàng kia so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, chân của nàng hẳn là không thể ngắn. Từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt này một lần, Mạnh Hiểu Dư cho ra một cái kết luận: "Nữ nhân này tuyệt đối là hồ ly tinh Ðát kỉ chuyển thế, quá yêu mị." Ở trong lòng cho nữ tử y phục hở hang trước mặt này một kết luận, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn mắt của nàng, lại hỏi: "Ngươi thật là tú bà nơi này?"
Yên Như Mị buồn cười nhìn vị trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá một lần thiếu nữ này. Không sai là thiếu nữ, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy người đứng trước cửa "Vũ Xuân Các" nàng liền nhận ra Mạnh Hiểu Dư là tiểu cô nương nữ phẫn nam trang.
"Ngươi cảm thấy có người sẽ giả mạo tú bà trong thanh lâu sao?"
"Cũng đúng." Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư gật gật đầu, thế nhưng không tới hai giây, Mạnh Hiểu Dư nói thêm: "Thế nhưng không đúng! Ngươi cùng tú bà bọn họ nói tuyệt không giống a!"
"A! Vậy ngươi nói xem tú bà bọn họ nói là dạng gì ?" Yên Như Mị buồn cười hỏi.
Nghe Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc suy nghĩ sau một chút nói: "Là cái loại bộ dáng vừa già vừa xấu, trên miệng còn có một nốt ruồi lớn, hơn nữa còn mập như heo." Mạnh Hiểu Dư vừa nói, vừa hồi tưởng hình tượng tú bà bên trong bộ kịch truyền hình nào đó trước kia nàng xem.
"Ha ha ha tiểu đệ đệ, là ai nói cho ngươi vậy?" Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu vừa miêu tả, còn vừa dùng hai tay khoa tay của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị lại một lần nữa ôm bụng phá lên cười, đồng thời trong lòng nghĩ "Đây là tiểu gia hỏa nơi nào tới a! Thật là đáng yêu."
Bình luận truyện