Chương 52: Thật Mà
Sau khi nghe xong những lời Đồng Đồng nói, Mạch Tiểu Miên mới hiểu tại sao mẹ mình lại hờn dỗi như vậy.
Ôi!
Cũng bởi vì cô mà bà bị người ta cười nhạo khắp nơi.
Xem ra hợp đồng hôm nay cô ký với Kiều Minh Húc là hoàn toàn chính xác, ít nhất cũng có thể để cho cha mẹ có chút thể diện.
Cô bước ra ngoài, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, hôm nay con gặp Kiều Minh Húc rồi, chúng con đồng ý kết hôn! Mẹ sẽ sớm lấy lại được mặt mũi thôi!"
Mẹ Mạch vừa nghe thấy vậy, bỗng hét lớn lên, từ trên sô pha đứng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: “Tiểu Miên, con nói lại lần nữa thử xem nào?"
"Con chuẩn bị kết hôn với Kiều Minh Húc, anh ấy cũng đã đồng ý rồi."
Mạch Tiểu Miên không vui nói: "Mẹ có thể như ý nguyện năm nay đuổi con ra khỏi cửa rồi, sau này có thể diện rồi đấy."
"Thật sao? Không phải lừa gạt mẹ đấy chứ?"
Mẹ Mạch vẫn chưa tin.
"Không tin thì tự mẹ gọi điện hỏi anh ấy xem"
"Vậy thì mẹ tin rồi, ha ha, thật là tốt quá, ha ha ha, con gái tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi, ha ha ha..."
Mẹ Mạch sau khi chắc rằng Tiểu Miên sẽ không lừa gạt bà, vì vậy liền sung sướng cười lớn, nắm lấy tay Đồng Đồng, nhảy lên nhảy xuống vô cùng thích thú.
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn bà nói: "Đuổi con ra khỏi cửa nên mẹ vui đến vậy à? Người ta gả con gái đi đều giả vờ khóc lóc một chút, nhìn vẻ mặt của mẹ thật đúng là làm cho con thất vọng mà."
"Tiểu Miên à, mẹ đây cũng không phải chán ghét gì mà đuổi con ra khỏi cửa cả.
Mẹ là vì muốn tốt cho con nên mới gấp như vậy thôi.
Nếu như nuôi con gái lớn không cần gả chồng, vậy thì mẹ đây nguyện ý ở bên cạnh con cả đời nữa là, làm gì có chuyện để con gả đến nhà người khác chịu khổ cơ chứ."
Mẹ Mạch chợt cực kỳ nghiêm túc nói: "Con biết không, người yêu con nhất trên đời này chính là mẹ đấy nhé!"
"Biết rồi biết rồi, mẹ yêu con nhất, mẹ yêu con nhất."
Mạch Tiểu Miên sợ bà lại dài dòng nên vội vàng nói: "Không nói chuyện với mẹ nữa, con đi tắm đây."
"Đi đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Mẹ Mạch vui vẻ khoát tay.
Mạch Tiểu Miên vừa mới đi được vài bước thì bị bà gọi lại, hỏi: "Tiểu Miên, con chắc chắn vừa rồi không gạt mẹ đấy chứ?"
"Thật mà."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn bà nói: "Từ nhỏ đến giờ, mẹ đã thấy con lừa mẹ bao giờ chưa? Huống chi chuyện này con có thể nói dối được sao? Mẹ cứ yên tâm chuẩn bị làm mẹ vợ của con rùa vàng đi là được!"
"Ha ha, đúng vậy, Tiểu Miên nhà ta di truyền tính nết tốt đẹp của mẹ, thành thật nhất mà.
Mẹ tin tưởng con không lừa gạt mẹ, con thật sự tốt quá.
Mẹ phải đi nhìn con rể của mẹ ngay thôi!"
Mẹ Mạch nhờ Đồng Đồng mang một chồng tạp chí ở kho chứa đồ đến, lật từng quyển một.
"Mẹ, từ bao giờ sở thích của mẹ lại cao quý thể? Còn xem tạp chí kinh tế nữa à?"
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi.
"Mẹ của con luôn cao quý vậy mà, tuy nhiên mục đích đọc mấy cuốn tạp chí này cũng chỉ là để ngắm nghía con rể mà thôi.
Hôm nay mẹ đây đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để mua mấy cuốn này từ tiệm sách cũ.
Con nhìn kìa, con rể của chúng ta đẹp trai làm sao..."
Mẹ Mạch cầm tờ tạp chí tài chính có ảnh bìa là Kiều Minh Húc lên, ngoắc tay gọi Tiểu Miên qua xem.
Tiểu Miên liếc mắt một cái.
Trên trang bìa, Kiều Minh Húc mặc một bộ vest đen, dáng vẻ của một người lãnh đạo, vẻ ngoài điển trai, khí chất cao quý, đúng thật là bổ mắt mà.
Người đàn ông này về sau sẽ trở thành chồng trên danh nghĩa của đấy, thế giới này thật là huyền ảo mà!
Cô không ngồi nhiều chuyện lật xem tạp chí với mẹ mà trở về phòng khóa cửa lại.
Cô ngồi xuống, lấy trong túi ra bản hợp đồng với Kiều Minh Húc, đọc kỹ lại lượt, sau đó định khóa bỏ vào trong ngăn tủ, tránh để cho người nhà nhìn thấy.
Khi đặt bản hợp đồng vào tủ, nhìn thấy cuốn nhật ký dày cộp, một chồng thư, còn có các loại ghi chú hình ảnh bên trong, trái tim cô như bị người ta dùng một bàn tay to lớn bóp lại vậy.
Không có dũng khí đem những thứ này ra lật xem lại một lần nữa, nhanh chóng ném hợp đồng vào trong đó, khóa cứng!
Tuy nhiên, tâm trạng đó vẫn giống như sương mù vây kín vậy, mang theo một sự ngột ngạt khó tả.
Ngồi ngẩn người một lúc rồi mới tắm rửa đi ngủ..
Bình luận truyện