Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 707



Chương 707

“Ừ, kết quả là cô ấy cứu Ngọc Ngọc, tôi đứng ở trên nhìn.”

Kiều Minh Húc cũng trêu chọc.

“Thật tình. Cậu chủ, tôi muốn hỏi cậu một câu nữa, rốt cuộc cậu cảm thấy mợ chủ quan trọng hay Lâm Ngọc quan trọng?”

“Người mắt sáng đều nhìn ra được, cô ấy nặng hơn Lâm Ngọc, vì thế, tôi cần cô ấy.”

Kiều Minh Húc nói xong thì nháy mắt với Mạch Tiểu Miên, ánh mắt đó đầy mập mờ với đủ kiểu tia phóng điện.”

Mạch Tiểu Miên cũng hiểu ra y anh ngay lập tức, mặt đỏ bừng lên, hơi cúi đầu xuống, tránh khỏi tầm mắt anh.

Dục vọng nào đó bắt đầu chạy bừa trong cơ thể Kiều Minh Húc…

Không quan tâm dì Trương ở cạnh đó, anh khom người vác Mạch Tiểu Miên lên vai.

Mạch Tiểu Miên căng thẳng kêu oa oa, đập mạnh lên lưng anh.

“Cậu chủ, cậu chủ, hôm nay mợ chủ vừa rút máu, cơ thể yếu ớt, cậu không thể vác cô ấy như thế.”

Dì Trương ở cạnh vội vàng nói: “Còn nữa, nhất định phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt mới được. Cậu phải chịu đựng mấy ngày.”

Dì Trương đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, Mạch Tiểu Miên nghe xong thì xấu hổ muốn chui xuống đất.

“Bỏ em xuống.”

“Không bỏ.”

“Em chóng mặt.”

Mạch Tiểu Miên giả chết, mềm nhũn buông thõng trên vai anh.

Chiêu này có tác dụng, Kiều Minh Húc vội vàng thả cô xuống, bế cô tới ngồi ở ghế sofa.

“Hì hì…”

Mạch Tiểu Miên nhe răng: “Lừa anh đó.”

“Người phụ nữ xấu xa này, đánh mông!”

Kiều Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.

“Không được!”

Mạch Tiểu Miên nhanh chóng dịch mông ra.

Kiều Minh Húc đuổi theo.

Cô đứng dậy tránh…

Hai người y như trẻ con, đùa nghịch đuổi nhau trong phòng khách, còn vứt gối ôm vào đối phương, khiến cả gian phòng khách lộn xộn hết cả lên.

Dì Trương nhìn thấy, chẳng những không than vãn mà còn rất vui.

Cuối cùng trong nhà cũng khôi phục sức sống.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu chủ và mợ chủ vui vẻ đùa nhau.

Trong một tháng trước kia, nhìn thấy hai người khách sáo với nhau, nói chuyện không được mấy câu, trong lòng dì ấy rất khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện