Nữ Pháp Y Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 12: Tôi là trợ lý Tần
Cánh cửa phòng tắm từ từ khép lại, Tần Khanh rốt cục cũng có thể phá lên cười.
Cô phát hiện tên đàn ông Tiêu Tự Trần này tuy thông minh, tỉ mỉ nhưng cũng rất … đáng yêu!
Lúc làm việc là một nam thần cao ngạo, lúc đề nghị món ăn thì tao nhã quý tộc, lúc phá án thì kiêu căng tự phụ … nhưng ẩn sâu bên trong cũng có hơi hướm ‘bệnh thần kinh’!
Trong tiềm thức của anh, anh ghét người nào coi thường mình, nhưng lại không muốn tự khoe khoang, đành dùng mấy phương thức kỳ quái để công phá những ý nghĩ cực đoan của người khác khi nhận xét về mình.
Thí dụ như hôm nay anh dùng năng lực phá án chuyên nghiệp của mình để nói cho cô biết …
Anh có tư cách tham gia điều tra hai vụ án này, không những thế mà còn là đầy đủ tư cách.
Đáy mắt Tần Khanh tắt hẳn ý cười khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Tự Trần bước ra. Anh liếc nhìn Tần Khanh một cái, sau đó đứng cách xa cô ba mét, vươn ngón tay chỉ xuống sàn nhà.
Trong lòng cô nảy sinh dự cảm không ổn, lập tức nhớ tới chuyện mình muốn nói với Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông trông thấy ánh mắt của Tần Khanh nhìn mình, anh liền chỉ tay xuống phía dưới, cằm hất lên, tốc độ nói chậm rãi: “Áo, quần, quần lót, cô đều cầm chúng nó ném xuống sàn!”
Ánh mắt Tần Khanh dừng lại trên chiếc quần lót màu đen một lúc, sau đó liếc qua bộ quần áo Tiêu Tự Trần đang mặc trên người, nhớ đến chiếc quần lót cô cầm vừa nãy vẫn, bàn tay vẫn còn cảm giác bỏng rát, một làn sóng mạnh đập vào tim cô.
Tần Khanh âm thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị cùng Tiêu Tự Trần nói chuyện một cách rõ ràng.
“Giáo sư Tiêu, có mấy chuyện tôi nghĩ chúng ta phải thảo luận cho rõ.”
Tiêu Tự Trần nhấc chân, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc. Sau đó anh chậm rãi bước đến bàn ăn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đống tàn dư sau khi đã đánh chén no nê, không hề ngồi xuống mà đứng một bên lạnh lùng mở miệng: “Cô cần bao lâu?”
“Hả???”, Tần Khanh chưa hiểu, rồi ngay lập tức đáp lời: “Rất nhanh, không mất nhiều thời gian!”
Tiêu Tự Trần nhấc cằm đánh giá Tần Khanh một chút: “Được rồi! Đến phòng ngủ tôi nói chuyện!”
“Không cần …”
Tần Khanh lập tức từ chối, tại sao nói chuyện phải đi đến phòng ngủ????
“Nhưng đã qua thời gian ngủ trưa của tôi, tôi muốn bù lại”, Tiêu Tự Trần chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, lông mi sụp xuống rõ rệt.
Tần Khanh cúi đầu cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ một chút: “Được! Vậy chúng ta bàn bạc sau vậy!”
“Nói ngay bây giờ!”, Tiêu Tự Trần ngữ khí như đinh chém sắt, “Nếu không tôi ngủ cũng không yên!”
“Được!”
Tần Khanh mím mím môi, ngón tay thon dài chỉ đống quần áo ngổn ngang trên nền đất, sau đó nhìn về phía Tiêu Tự Trần.
“Tôi cho rằng mình cần giới thiệu kỹ về mình một chút!”
Tần Khanh nở nụ cười, rồi từ từ nói tiếp: “Tôi 25 tuổi. Là một phụ nữ khỏe mạnh, xu hướng tình dục bình thường, là một người hoàn toàn độc thân.”
Nói hết câu này, Tần Khanh ngừng một chút ánh mắt hướng về người đàn ông không mảy may động đậy. Anh thông minh như vậy chắc chắn anh hiểu rõ ràng tại sao cô lại đem hai từ “Độc thân” đặt ở cuối cùng.
Người kia nhún vai một cái, bờ môi khêu gợi chuyển động, một chuỗi âm thanh trầm thấp vang lên.
Anh hỏi: “Rồi sao?”
Tần Khanh bật người, có phải cô nói chuyện khó hiểu lắm không?
“Vì vậy, tôi nghĩ để một người phụ nữ độc thân lại đi giúp Giáo sư Tiêu lấy … ‘Y phục cá nhân’ …” Tần Khanh cắn nhẹ bờ môi, nói tiếp, : “Hình như không tốt cho lắm?”
Rốt cục, hai chữ ‘Quần lót’, cô ngại đến mức không thể thốt ra khỏi miệng.
Đấu với Tiêu Tự Trần coi ra công lực của cô vẫn còn quá thấp.
Nhưng tên Tiêu Tự Trần dường như không thèm để ý, hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi tôi không có hứng thú với cô!”
Sau đó hất cằm hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi cho phép cô nhìn chằm chằm tôi ba mươi giây trở lên đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận yêu đương với cô.”
“Tôi … không …”
Từ ‘có’ còn chưa nói ra, Tần Khanh bỗng nhiên nhớ tới nếu ở trước mặt Tiêu Tự Trần phủ nhận quá nhanh thì dưới con mắt của anh, điều đó biểu thị 80-90% là khẳng định.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Tự Trần, trịnh trọng nói: “Tôi biết anh không có hứng thú với tôi, nhưng … tôi …”
“Không lẽ cô có hứng thú với tôi?”
Sau đó trong đầu Tiêu Tự Trần là hình ảnh sinh hoạt thường ngày với Tần Khanh … Tuy rằng anh không bài xích mãnh liệt, thế nhưng ngày nào cũng cùng nhau làm việc chung như vậy liệu có ổn không?
Có khi nào không chuyên nghiệp không?!
Bị cắt đứt câu chuyện, Tần Khanh lúng túng há hốc miệng, nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Giáo sư Tiêu! ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, huống chi là ‘Y phục cá nhân’!”
Tiêu Tự Trần nghe xong liền nở nụ cười.
Nụ cười anh réo rắt êm tai, lại đầu độc lòng người.
Một lúc lâu sau, anh cố áp chế tiếng cười … mơ hồ nói: “Thì ra, Trợ lý Tần của tôi vẫn là người cổ hủ!”
Tần Khanh thở dài một cái.
Thật sự căn bản không thể nào cùng một tiếng nói với người đàn ông này.
Thôi quên đi, giao tiếp với người đàn ông có suy nghĩ lập dị thì tốt nhất nên mau mau chóng chóng về nhà là đúng đắn nhất.
Tần Khanh thu dọn bát đĩa đi về phía nhà bếp, cô vẫn còn nghe phảng phất tiếng cười của Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh cảm thấy choáng váng, cuộc sống bây giờ của cô chẳng khác gì một bảo mẫu.
Đột nhiên cô dừng tay, cười híp mắt quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần nhún vai khẽ nói: “Giáo sư Tiêu, sau khi ăn xong không vận động sẽ dễ lên cân!”
Tiêu Tự Trần cụp mi, tựa như đang đánh giá vóc dáng hoàn mỹ của mình, một lát sau mới nó: “Tỉ lệ cơ thể của tôi là tỉ lệ vàng, bụng sáu múi, còn có …”
Tần Khanh chen ngang: “Tôi là bác sĩ pháp y, đối với cấu tạo cơ thể con người đặc biệt hiểu rõ. Nếu anh cứ tiếp tục thói quen này, như vậy quần áo của anh sẽ nhanh nhanh chóng không còn mặc vừa.”
Tần Khanh vừa đi vừa nói, thả bát đĩa xuống chậu rửa, lại nhìn Tiêu Tự Trần: “Nếu như không mặc vừa quần áo, lại phải đi mua một lần nữa. Anh đã mặc quen loại quần áo này, nếu mua quần áo mới cần phải có thời gian thích ứng. Trong khoảng thời gian thích ứng nếu xảy ra trường hợp quần áo mới xuất hiện vấn đề, anh lại phải đi chọn trang phục khác, … cứ như thế thành một vòng tuần hoàn …”
Rõ ràng Tiêu Tự Trần đang trầm tư suy nghĩ, Tần Khanh ngừng lại không nói tiếp. Người đàn ông kia vuốt cằm chậm rãi suy nghĩ một lúc sau đó, bình tĩnh giương mắt nhìn về phía Tần Khanh.
“Cô nói như vậy để làm gì?”
Tần Khanh mím môi nở nụ cười. Đó thấy chưa không phải dễ lừa gạt sao????
Cô nhìn xung quanh một vòng: “Nhà anh không có mấy thiết bị tập thể dục tại nhà, vì vậy vận động tại chỗ là cách nhanh nhất và đơn giản nhất!”
Khóe miệng Tiêu Tự Trần khẽ nhếch, dĩ nhiên cũng chưa có đồng ý, Tần Khanh bồi thêm: “Nếu như đến lúc mập mới đi giảm cân thì còn phiền phức hơn.”
Người đàn ông liếc Tần Khanh một cái, vẻ mặt không bằng lòng nhưng vẫn phải duỗi thẳng đôi chân thon dài, và cánh tay đã rửa sạch sẽ.
Tần Khanh nhìn người nào đó đang ở phía sau, khẽ nhếch miệng, đáy mắt chứa đựng vài phần giảo hoạt khó có thể che lấp.
Cô phát hiện tên đàn ông Tiêu Tự Trần này tuy thông minh, tỉ mỉ nhưng cũng rất … đáng yêu!
Lúc làm việc là một nam thần cao ngạo, lúc đề nghị món ăn thì tao nhã quý tộc, lúc phá án thì kiêu căng tự phụ … nhưng ẩn sâu bên trong cũng có hơi hướm ‘bệnh thần kinh’!
Trong tiềm thức của anh, anh ghét người nào coi thường mình, nhưng lại không muốn tự khoe khoang, đành dùng mấy phương thức kỳ quái để công phá những ý nghĩ cực đoan của người khác khi nhận xét về mình.
Thí dụ như hôm nay anh dùng năng lực phá án chuyên nghiệp của mình để nói cho cô biết …
Anh có tư cách tham gia điều tra hai vụ án này, không những thế mà còn là đầy đủ tư cách.
Đáy mắt Tần Khanh tắt hẳn ý cười khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Tự Trần bước ra. Anh liếc nhìn Tần Khanh một cái, sau đó đứng cách xa cô ba mét, vươn ngón tay chỉ xuống sàn nhà.
Trong lòng cô nảy sinh dự cảm không ổn, lập tức nhớ tới chuyện mình muốn nói với Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông trông thấy ánh mắt của Tần Khanh nhìn mình, anh liền chỉ tay xuống phía dưới, cằm hất lên, tốc độ nói chậm rãi: “Áo, quần, quần lót, cô đều cầm chúng nó ném xuống sàn!”
Ánh mắt Tần Khanh dừng lại trên chiếc quần lót màu đen một lúc, sau đó liếc qua bộ quần áo Tiêu Tự Trần đang mặc trên người, nhớ đến chiếc quần lót cô cầm vừa nãy vẫn, bàn tay vẫn còn cảm giác bỏng rát, một làn sóng mạnh đập vào tim cô.
Tần Khanh âm thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị cùng Tiêu Tự Trần nói chuyện một cách rõ ràng.
“Giáo sư Tiêu, có mấy chuyện tôi nghĩ chúng ta phải thảo luận cho rõ.”
Tiêu Tự Trần nhấc chân, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc. Sau đó anh chậm rãi bước đến bàn ăn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đống tàn dư sau khi đã đánh chén no nê, không hề ngồi xuống mà đứng một bên lạnh lùng mở miệng: “Cô cần bao lâu?”
“Hả???”, Tần Khanh chưa hiểu, rồi ngay lập tức đáp lời: “Rất nhanh, không mất nhiều thời gian!”
Tiêu Tự Trần nhấc cằm đánh giá Tần Khanh một chút: “Được rồi! Đến phòng ngủ tôi nói chuyện!”
“Không cần …”
Tần Khanh lập tức từ chối, tại sao nói chuyện phải đi đến phòng ngủ????
“Nhưng đã qua thời gian ngủ trưa của tôi, tôi muốn bù lại”, Tiêu Tự Trần chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, lông mi sụp xuống rõ rệt.
Tần Khanh cúi đầu cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ một chút: “Được! Vậy chúng ta bàn bạc sau vậy!”
“Nói ngay bây giờ!”, Tiêu Tự Trần ngữ khí như đinh chém sắt, “Nếu không tôi ngủ cũng không yên!”
“Được!”
Tần Khanh mím mím môi, ngón tay thon dài chỉ đống quần áo ngổn ngang trên nền đất, sau đó nhìn về phía Tiêu Tự Trần.
“Tôi cho rằng mình cần giới thiệu kỹ về mình một chút!”
Tần Khanh nở nụ cười, rồi từ từ nói tiếp: “Tôi 25 tuổi. Là một phụ nữ khỏe mạnh, xu hướng tình dục bình thường, là một người hoàn toàn độc thân.”
Nói hết câu này, Tần Khanh ngừng một chút ánh mắt hướng về người đàn ông không mảy may động đậy. Anh thông minh như vậy chắc chắn anh hiểu rõ ràng tại sao cô lại đem hai từ “Độc thân” đặt ở cuối cùng.
Người kia nhún vai một cái, bờ môi khêu gợi chuyển động, một chuỗi âm thanh trầm thấp vang lên.
Anh hỏi: “Rồi sao?”
Tần Khanh bật người, có phải cô nói chuyện khó hiểu lắm không?
“Vì vậy, tôi nghĩ để một người phụ nữ độc thân lại đi giúp Giáo sư Tiêu lấy … ‘Y phục cá nhân’ …” Tần Khanh cắn nhẹ bờ môi, nói tiếp, : “Hình như không tốt cho lắm?”
Rốt cục, hai chữ ‘Quần lót’, cô ngại đến mức không thể thốt ra khỏi miệng.
Đấu với Tiêu Tự Trần coi ra công lực của cô vẫn còn quá thấp.
Nhưng tên Tiêu Tự Trần dường như không thèm để ý, hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi tôi không có hứng thú với cô!”
Sau đó hất cằm hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi cho phép cô nhìn chằm chằm tôi ba mươi giây trở lên đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận yêu đương với cô.”
“Tôi … không …”
Từ ‘có’ còn chưa nói ra, Tần Khanh bỗng nhiên nhớ tới nếu ở trước mặt Tiêu Tự Trần phủ nhận quá nhanh thì dưới con mắt của anh, điều đó biểu thị 80-90% là khẳng định.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Tự Trần, trịnh trọng nói: “Tôi biết anh không có hứng thú với tôi, nhưng … tôi …”
“Không lẽ cô có hứng thú với tôi?”
Sau đó trong đầu Tiêu Tự Trần là hình ảnh sinh hoạt thường ngày với Tần Khanh … Tuy rằng anh không bài xích mãnh liệt, thế nhưng ngày nào cũng cùng nhau làm việc chung như vậy liệu có ổn không?
Có khi nào không chuyên nghiệp không?!
Bị cắt đứt câu chuyện, Tần Khanh lúng túng há hốc miệng, nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Giáo sư Tiêu! ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, huống chi là ‘Y phục cá nhân’!”
Tiêu Tự Trần nghe xong liền nở nụ cười.
Nụ cười anh réo rắt êm tai, lại đầu độc lòng người.
Một lúc lâu sau, anh cố áp chế tiếng cười … mơ hồ nói: “Thì ra, Trợ lý Tần của tôi vẫn là người cổ hủ!”
Tần Khanh thở dài một cái.
Thật sự căn bản không thể nào cùng một tiếng nói với người đàn ông này.
Thôi quên đi, giao tiếp với người đàn ông có suy nghĩ lập dị thì tốt nhất nên mau mau chóng chóng về nhà là đúng đắn nhất.
Tần Khanh thu dọn bát đĩa đi về phía nhà bếp, cô vẫn còn nghe phảng phất tiếng cười của Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh cảm thấy choáng váng, cuộc sống bây giờ của cô chẳng khác gì một bảo mẫu.
Đột nhiên cô dừng tay, cười híp mắt quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần nhún vai khẽ nói: “Giáo sư Tiêu, sau khi ăn xong không vận động sẽ dễ lên cân!”
Tiêu Tự Trần cụp mi, tựa như đang đánh giá vóc dáng hoàn mỹ của mình, một lát sau mới nó: “Tỉ lệ cơ thể của tôi là tỉ lệ vàng, bụng sáu múi, còn có …”
Tần Khanh chen ngang: “Tôi là bác sĩ pháp y, đối với cấu tạo cơ thể con người đặc biệt hiểu rõ. Nếu anh cứ tiếp tục thói quen này, như vậy quần áo của anh sẽ nhanh nhanh chóng không còn mặc vừa.”
Tần Khanh vừa đi vừa nói, thả bát đĩa xuống chậu rửa, lại nhìn Tiêu Tự Trần: “Nếu như không mặc vừa quần áo, lại phải đi mua một lần nữa. Anh đã mặc quen loại quần áo này, nếu mua quần áo mới cần phải có thời gian thích ứng. Trong khoảng thời gian thích ứng nếu xảy ra trường hợp quần áo mới xuất hiện vấn đề, anh lại phải đi chọn trang phục khác, … cứ như thế thành một vòng tuần hoàn …”
Rõ ràng Tiêu Tự Trần đang trầm tư suy nghĩ, Tần Khanh ngừng lại không nói tiếp. Người đàn ông kia vuốt cằm chậm rãi suy nghĩ một lúc sau đó, bình tĩnh giương mắt nhìn về phía Tần Khanh.
“Cô nói như vậy để làm gì?”
Tần Khanh mím môi nở nụ cười. Đó thấy chưa không phải dễ lừa gạt sao????
Cô nhìn xung quanh một vòng: “Nhà anh không có mấy thiết bị tập thể dục tại nhà, vì vậy vận động tại chỗ là cách nhanh nhất và đơn giản nhất!”
Khóe miệng Tiêu Tự Trần khẽ nhếch, dĩ nhiên cũng chưa có đồng ý, Tần Khanh bồi thêm: “Nếu như đến lúc mập mới đi giảm cân thì còn phiền phức hơn.”
Người đàn ông liếc Tần Khanh một cái, vẻ mặt không bằng lòng nhưng vẫn phải duỗi thẳng đôi chân thon dài, và cánh tay đã rửa sạch sẽ.
Tần Khanh nhìn người nào đó đang ở phía sau, khẽ nhếch miệng, đáy mắt chứa đựng vài phần giảo hoạt khó có thể che lấp.
Bình luận truyện