Nữ Pháp Y Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 4: Định nghĩa của đại thần
Cuộc họp kết thúc, tâm trạng mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Tiêu Tự Trần trực tiếp đứng dậy không nói thêm lời nào, liếc nhìn về phía Tần Khanh một cái, hai tay đút túi quần, tiêu sái rời khỏi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tề Lục ngẫm nghĩ một chút, anh nhìn ra phía cửa ra vào rồi lại quay đầu nhìn Tần Khanh.
“Về chuyện làm trợ lý cho Giáo sư Tiêu, Pháp y Tần nếu như không muốn …”
“Tôi không có vấn đề gì hết!”
Tần Khanh mau chóng đáp lời, đôi mắt to tròn dịu dàng nhìn Tề Lục.
Đối với cô, người đàn ông kia có thể có chút ngạo mạn, cổ quái; làm việc chung đôi lúc sẽ không thấy thoải mái, nhưng một cơ hội tốt như vậy không phải dễ mà có được. Thêm vào đó, Tiêu Tự Trần quá giỏi, ở bên cạnh anh ấy cô lại được học thêm nhiều điều.
Tề Lục cười cười. Trong nhận thức của anh, Tần Khanh không hề giống với những người con gái khác. Nếu bắt anh phải nêu những điểm khác nhau này, có lẽ cả ngày nói không hết.
Cuối cùng Tề Lục đành đáp lại một tiếng: “Được!”
Đội phó Cung Túc đảo mắt một vòng, vỗ tay kêu gọi sự tập trung chú ý của mọi người: “Về chuyện mở cuộc họp chào mừng Giáo sư Tiêu sẽ được tổ chức trong vòng hai ngày tới, đến lúc đó mọi người cố gắng tham dự. Được rồi, tan họp.”
Bên trong các đồng nghiệp nối đuôi nhau ra ngoài.
Đi ngang qua Tần Khanh, có người nở nụ cười chúc mừng: “Pháp y Tần, được làm trợ lý của Giáo sư Tiêu là một vinh hạnh rất lớn, từ trước đến nay Giáo sư Tiêu chỉ có duy nhất một trợ lý mà thôi.”
Cũng có người thở dài, tiếc hận, vỗ vai cô: “Tôi thấy làm việc chung với Giáo sư Tiêu không đơn giản, sau này coi chừng nếm mùi đau khổ.”
Có thật lòng, có giả dối; Có hâm mộ, có ghen tỵ. Nhưng Tần Khanh chỉ cười cười không nói.
Chu Hội và Chu Tử Ngôn đi theo cô về phòng làm việc.
Chu Tử Ngôn không nói nhiều, trong khi đó Chu Hội lại phấn khích, nói liên tục, xem ra rất khoái trá.
“Sư tỷ! Tiêu đại thần thật soái á. Đẹp như thánh thần tái thế!”, Chu Hội mặt tươi hơn hoa, “Không đúng! Thánh thần cũng không đẹp được như Tiêu đại thần. Ôi! Đẹp quá!”
Chu Tử Ngôn cũng liếc mắt phụ họa.
Tần Khanh lắc đầu thở dài. Nếu như cô kể cho Chu Hội chuyện tối qua, và tờ giấy ghi chú sáng nay, có lẽ hai người bọn họ sẽ không tin.
Giọng Chu Tử Ngôn vang lên pha lẫn tiếc nuối và thương cảm: “Sư tỷ sau này trở thành trợ lý của Tiêu đại thần vậy không thể dẫn dắt chúng em tiếp nữa rồi!”
Tần Khanh không ngờ Chu Tử Ngôn lại nói câu này, sau khi kịp định thần, cô phá lên cười.
“Đâu phải chuyển công tác, sau này vẫn còn gặp nhau thường xuyên mà. Thêm vào đó các em đâu cần đến hiện trường, cứ cố gắng ở trong phòng thí nghiệm hoàn thành tốt công việc”, Tần Khanh vừa nói vừa vỗ vai an ủi bọn họ.
“Vậy sau này có gì không hiểu bọn em sẽ đến tìm chị.”, Chu Hội kết luận.
Tần Khanh gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Gần đến giờ tan tầm, Triệu Quang Hi vẻ mặt tươi cười đi đến phòng giám định, anh ta mở miệng chào hỏi mấy vị đồng nghiệp rồi đi thẳng đến chỗ ngồi của Tần Khanh.
Tần Khanh ngẩng đầu.
“Pháp y Tần, Tiêu đại thần nói tôi qua đây giúp cô chuyển đồ đạc.”
Triệu Quang Hi mở cắp mắt to tròn, trên mặt có vài vết rỗ nhưng không khiến người khác chán ghét, lại còn cảm thấy có nét đáng yêu. Có điều sao anh Triệu đây lại coi trọng cô như vậy chứ!
Tần Khanh khoát khoát tay: “Không cần, không cần, đâu có đồ đạc gì nhiều đâu, lát tôi tự đem qua là được!”
Triệu Quang Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Không nên, không nên, việc Tiêu đại thần đã giao tôi phải hoàn thành. Từ lúc Giáo sư đến thành phố Kỳ đều do một tay tôi tiếp đón, chuyện ăn ở thế nào là do tôi sắp xếp.”
Rồi anh ta cười hăng hắc: “Ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi là trợ lý cho anh ta. Tôi phải làm hoàn tất thật tốt để không lưu lại ấn tượng xấu, bôi đen hình tượng của Cục cảnh sát chúng ta.”
Tần Khanh cười cười, đành vậy, cô đưa cho anh một tập văn kiện: “Vậy phiền anh Triệu!”
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh dương gần tắt, nụ cười của Tần Khanh phảng phất trông như ánh mặt trời. Hàng mi dài và cong như bông hoa dưới ánh sáng ấy. Gần gũi, làm rung động lòng người.
Đầu óc trước nay vẫn tỉnh táo của Triệu Quang Hi bỗng chốc như rơi vào mê trận, chỉ còn nhìn thấy duy nhất một đôi mắt sáng lấp lánh.
Quả nhiên là “Hoa khôi” trong Cục cảnh sát.
Triệu Quang Hi đột nhiên cảm thấy chua xót.
Tề lão đại đã coi trọng pháp y Tần từ rất lâu rồi. Tề lão đại anh tuấn như vậy, gia thế lại giàu có, anh coi như chẳng còn hi vọng.
Vậy mà, bây giờ đóa hoa ấy lập tức phải dời đến bên cạnh … một Tiêu đại thần xoi mói, hoàn mỹ, nghiêm khắc, thuần khiết, hơi bị thần kinh …
Aidaaa … anh lo sợ chẳng bao lâu sau Hoa khôi Tần Khanh sẽ biến thành đóa hoa héo mất.
“Anh Triệu???”
Tần Khanh lấy tập văn kiện khua khua.
Triệu Quang Hi phục hồi lại tâm trạng, liền nhận lấy tập văn kiện, ngại ngùng nói: “Pháp y Tần tôi về trước. Tiêu đại thần muốn gặp cô trước năm giờ chiều nay.”
Tần Khanh nở nụ cười cám ơn.
Triệu Quang Hi xoay người rời đi, dường như không an tâm, anh lại quay lại: “À … Pháp y Tần phải nhớ kỹ thời gian … chứ Tiêu đại thần quả thật có hơi … à … à … chắc cô hiểu.”
Tần Khanh một lần nữa nói tiếng cảm ơn, tiễn Triệu Quang Hi ra khỏi phòng làm việc.
Khoảng gần đến năm giờ, đồng nghiệp thu dọn bàn làm việc, cúi đầu chào Tần Khanh ra về.
Tần Khanh nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ hẹn với Tiêu Tự Trần. Cô cầm túi xách chuẩn bị đi thì nhìn thấy Chu Tử Ngôn và Chu Hội bước đến.
“Sư tỷ, chị đi luôn bây giờ sao?”
“Không! Qua gặp Giáo sư Tiêu trước đã!”
Chu Hội nghe xong quay người, mặt hướng ra phía cửa, chỉ ngón tay: “Ra khỏi cửa quẹo phải, phòng làm việc của Tiêu đại thần ở trên lầu.”
“Cậu cũng biết rõ nhỉ!”, Chu Hội trêu ghẹo, rồi quay sang Tần Khanh: “Sư tỷ, bọn em đi trước nhé!”
Tần Khanh cười cười vẫy tay: “Bye bye!”
“Sư tỷ, gặp lại sau, để dành hơi nói chuyện với Tiêu đại thần đi ạ!”
Hai người bọn họ đã khuất sau ngã rẽ cầu thang nhưng thanh âm vẫn vọng đến tai cô.
Tần Khanh bật cười …
Nói lớn như thế, chắc toàn Cục cảnh sát cũng đã nghe thấy hết rồi.
Tần Khanh theo chỉ dẫn của Chu Hội, ra khỏi cửa, quẹo phải. Vừa đặt chân đến ngưỡng cửa đã thấy một dáng người dong dỏng cao.
Người ấy tựa vào vách tường, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Cặp mắt rất chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Ngón cái thon dài của Tiêu Tự Trần linh hoạt nhấn nút bàn phím.
D_A_S_H
Ồ! Có!
Người thứ tư _ _ _
Đại thần!
Ngón tay cái Tiêu Tự Trần cử động thêm vài cái, mấy giây sau, gương mặt lộ ra tia hài lòng.
Đúng là một người xuất sắc trong lĩnh vực này!
Tiêu Tự Trần thu tay về.
Thật sự là người xứng với anh!
Tiêu Tự Trần đứng thẳng người, tâm trạng khá tốt. Anh giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Phillippe (1), rồi đến bên cạnh Tần Khanh.
“Rất chính xác!”, anh vươn tay, “Đi về nhà thôi!”
Về nhà?
Tần Khanh nhìn chìa khóa trên tay, nheo mắt.
Người đứng phía sau dường như không thể chờ đợi, thảy chiếc chìa khóa trên tay, Tần Khanh theo bản năng chộp lấy.
“Nhanh lên, không nên làm lỡ giờ tan sở.”
“Thưa Giáo sư Tiêu, tôi có xe!”, Tần Khanh vẫn đứng yên tại chỗ.
“Xe của cô thì có liên quan gì đến tôi?”, Tiêu Tự Trần cau mày.
“Đó là lí do tôi muốn anh tự lái xe về nhà!”
“Tôi không lái xe!”, đối phương từ chối thẳng thừng.
“… Vậy sáng nay anh đi làm thế nào?”
“À … gọi cho cái anh Triệu … gì … gì … đó đến!”
Tần Khanh nhìn vào bóng lưng của người đàn ông to cao trước mặt, trong lòng dâng lên tia ủy khuất.
Triệu gì đó …
Ngay cả tên người ta còn không nhớ.
(1) Nhãn hiệu đồng hồ Patek Philippe:
Patek Philippe & Co. (PP) là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 và có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux.
Hãng thiết kế và sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo.
Rất nhiều các chuyên gia và người hâm mộ đồng hồ đánh giá Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới.
Trong năm 2014, để kỷ niệm 175 năm thành lập, hãng đã cho ra mắt Grandmaster Chime 5175, mẫu đồng hồ đeo tay 2 mặt có thiết kế phức tạp nhất từ trước đến nay, Patek Philippe cho biết hãng đã mất đến 8 năm để thiết kế và chế tạo chiếc đồng hồ này.
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Tiêu Tự Trần trực tiếp đứng dậy không nói thêm lời nào, liếc nhìn về phía Tần Khanh một cái, hai tay đút túi quần, tiêu sái rời khỏi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tề Lục ngẫm nghĩ một chút, anh nhìn ra phía cửa ra vào rồi lại quay đầu nhìn Tần Khanh.
“Về chuyện làm trợ lý cho Giáo sư Tiêu, Pháp y Tần nếu như không muốn …”
“Tôi không có vấn đề gì hết!”
Tần Khanh mau chóng đáp lời, đôi mắt to tròn dịu dàng nhìn Tề Lục.
Đối với cô, người đàn ông kia có thể có chút ngạo mạn, cổ quái; làm việc chung đôi lúc sẽ không thấy thoải mái, nhưng một cơ hội tốt như vậy không phải dễ mà có được. Thêm vào đó, Tiêu Tự Trần quá giỏi, ở bên cạnh anh ấy cô lại được học thêm nhiều điều.
Tề Lục cười cười. Trong nhận thức của anh, Tần Khanh không hề giống với những người con gái khác. Nếu bắt anh phải nêu những điểm khác nhau này, có lẽ cả ngày nói không hết.
Cuối cùng Tề Lục đành đáp lại một tiếng: “Được!”
Đội phó Cung Túc đảo mắt một vòng, vỗ tay kêu gọi sự tập trung chú ý của mọi người: “Về chuyện mở cuộc họp chào mừng Giáo sư Tiêu sẽ được tổ chức trong vòng hai ngày tới, đến lúc đó mọi người cố gắng tham dự. Được rồi, tan họp.”
Bên trong các đồng nghiệp nối đuôi nhau ra ngoài.
Đi ngang qua Tần Khanh, có người nở nụ cười chúc mừng: “Pháp y Tần, được làm trợ lý của Giáo sư Tiêu là một vinh hạnh rất lớn, từ trước đến nay Giáo sư Tiêu chỉ có duy nhất một trợ lý mà thôi.”
Cũng có người thở dài, tiếc hận, vỗ vai cô: “Tôi thấy làm việc chung với Giáo sư Tiêu không đơn giản, sau này coi chừng nếm mùi đau khổ.”
Có thật lòng, có giả dối; Có hâm mộ, có ghen tỵ. Nhưng Tần Khanh chỉ cười cười không nói.
Chu Hội và Chu Tử Ngôn đi theo cô về phòng làm việc.
Chu Tử Ngôn không nói nhiều, trong khi đó Chu Hội lại phấn khích, nói liên tục, xem ra rất khoái trá.
“Sư tỷ! Tiêu đại thần thật soái á. Đẹp như thánh thần tái thế!”, Chu Hội mặt tươi hơn hoa, “Không đúng! Thánh thần cũng không đẹp được như Tiêu đại thần. Ôi! Đẹp quá!”
Chu Tử Ngôn cũng liếc mắt phụ họa.
Tần Khanh lắc đầu thở dài. Nếu như cô kể cho Chu Hội chuyện tối qua, và tờ giấy ghi chú sáng nay, có lẽ hai người bọn họ sẽ không tin.
Giọng Chu Tử Ngôn vang lên pha lẫn tiếc nuối và thương cảm: “Sư tỷ sau này trở thành trợ lý của Tiêu đại thần vậy không thể dẫn dắt chúng em tiếp nữa rồi!”
Tần Khanh không ngờ Chu Tử Ngôn lại nói câu này, sau khi kịp định thần, cô phá lên cười.
“Đâu phải chuyển công tác, sau này vẫn còn gặp nhau thường xuyên mà. Thêm vào đó các em đâu cần đến hiện trường, cứ cố gắng ở trong phòng thí nghiệm hoàn thành tốt công việc”, Tần Khanh vừa nói vừa vỗ vai an ủi bọn họ.
“Vậy sau này có gì không hiểu bọn em sẽ đến tìm chị.”, Chu Hội kết luận.
Tần Khanh gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Gần đến giờ tan tầm, Triệu Quang Hi vẻ mặt tươi cười đi đến phòng giám định, anh ta mở miệng chào hỏi mấy vị đồng nghiệp rồi đi thẳng đến chỗ ngồi của Tần Khanh.
Tần Khanh ngẩng đầu.
“Pháp y Tần, Tiêu đại thần nói tôi qua đây giúp cô chuyển đồ đạc.”
Triệu Quang Hi mở cắp mắt to tròn, trên mặt có vài vết rỗ nhưng không khiến người khác chán ghét, lại còn cảm thấy có nét đáng yêu. Có điều sao anh Triệu đây lại coi trọng cô như vậy chứ!
Tần Khanh khoát khoát tay: “Không cần, không cần, đâu có đồ đạc gì nhiều đâu, lát tôi tự đem qua là được!”
Triệu Quang Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Không nên, không nên, việc Tiêu đại thần đã giao tôi phải hoàn thành. Từ lúc Giáo sư đến thành phố Kỳ đều do một tay tôi tiếp đón, chuyện ăn ở thế nào là do tôi sắp xếp.”
Rồi anh ta cười hăng hắc: “Ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi là trợ lý cho anh ta. Tôi phải làm hoàn tất thật tốt để không lưu lại ấn tượng xấu, bôi đen hình tượng của Cục cảnh sát chúng ta.”
Tần Khanh cười cười, đành vậy, cô đưa cho anh một tập văn kiện: “Vậy phiền anh Triệu!”
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh dương gần tắt, nụ cười của Tần Khanh phảng phất trông như ánh mặt trời. Hàng mi dài và cong như bông hoa dưới ánh sáng ấy. Gần gũi, làm rung động lòng người.
Đầu óc trước nay vẫn tỉnh táo của Triệu Quang Hi bỗng chốc như rơi vào mê trận, chỉ còn nhìn thấy duy nhất một đôi mắt sáng lấp lánh.
Quả nhiên là “Hoa khôi” trong Cục cảnh sát.
Triệu Quang Hi đột nhiên cảm thấy chua xót.
Tề lão đại đã coi trọng pháp y Tần từ rất lâu rồi. Tề lão đại anh tuấn như vậy, gia thế lại giàu có, anh coi như chẳng còn hi vọng.
Vậy mà, bây giờ đóa hoa ấy lập tức phải dời đến bên cạnh … một Tiêu đại thần xoi mói, hoàn mỹ, nghiêm khắc, thuần khiết, hơi bị thần kinh …
Aidaaa … anh lo sợ chẳng bao lâu sau Hoa khôi Tần Khanh sẽ biến thành đóa hoa héo mất.
“Anh Triệu???”
Tần Khanh lấy tập văn kiện khua khua.
Triệu Quang Hi phục hồi lại tâm trạng, liền nhận lấy tập văn kiện, ngại ngùng nói: “Pháp y Tần tôi về trước. Tiêu đại thần muốn gặp cô trước năm giờ chiều nay.”
Tần Khanh nở nụ cười cám ơn.
Triệu Quang Hi xoay người rời đi, dường như không an tâm, anh lại quay lại: “À … Pháp y Tần phải nhớ kỹ thời gian … chứ Tiêu đại thần quả thật có hơi … à … à … chắc cô hiểu.”
Tần Khanh một lần nữa nói tiếng cảm ơn, tiễn Triệu Quang Hi ra khỏi phòng làm việc.
Khoảng gần đến năm giờ, đồng nghiệp thu dọn bàn làm việc, cúi đầu chào Tần Khanh ra về.
Tần Khanh nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ hẹn với Tiêu Tự Trần. Cô cầm túi xách chuẩn bị đi thì nhìn thấy Chu Tử Ngôn và Chu Hội bước đến.
“Sư tỷ, chị đi luôn bây giờ sao?”
“Không! Qua gặp Giáo sư Tiêu trước đã!”
Chu Hội nghe xong quay người, mặt hướng ra phía cửa, chỉ ngón tay: “Ra khỏi cửa quẹo phải, phòng làm việc của Tiêu đại thần ở trên lầu.”
“Cậu cũng biết rõ nhỉ!”, Chu Hội trêu ghẹo, rồi quay sang Tần Khanh: “Sư tỷ, bọn em đi trước nhé!”
Tần Khanh cười cười vẫy tay: “Bye bye!”
“Sư tỷ, gặp lại sau, để dành hơi nói chuyện với Tiêu đại thần đi ạ!”
Hai người bọn họ đã khuất sau ngã rẽ cầu thang nhưng thanh âm vẫn vọng đến tai cô.
Tần Khanh bật cười …
Nói lớn như thế, chắc toàn Cục cảnh sát cũng đã nghe thấy hết rồi.
Tần Khanh theo chỉ dẫn của Chu Hội, ra khỏi cửa, quẹo phải. Vừa đặt chân đến ngưỡng cửa đã thấy một dáng người dong dỏng cao.
Người ấy tựa vào vách tường, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Cặp mắt rất chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Ngón cái thon dài của Tiêu Tự Trần linh hoạt nhấn nút bàn phím.
D_A_S_H
Ồ! Có!
Người thứ tư _ _ _
Đại thần!
Ngón tay cái Tiêu Tự Trần cử động thêm vài cái, mấy giây sau, gương mặt lộ ra tia hài lòng.
Đúng là một người xuất sắc trong lĩnh vực này!
Tiêu Tự Trần thu tay về.
Thật sự là người xứng với anh!
Tiêu Tự Trần đứng thẳng người, tâm trạng khá tốt. Anh giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Phillippe (1), rồi đến bên cạnh Tần Khanh.
“Rất chính xác!”, anh vươn tay, “Đi về nhà thôi!”
Về nhà?
Tần Khanh nhìn chìa khóa trên tay, nheo mắt.
Người đứng phía sau dường như không thể chờ đợi, thảy chiếc chìa khóa trên tay, Tần Khanh theo bản năng chộp lấy.
“Nhanh lên, không nên làm lỡ giờ tan sở.”
“Thưa Giáo sư Tiêu, tôi có xe!”, Tần Khanh vẫn đứng yên tại chỗ.
“Xe của cô thì có liên quan gì đến tôi?”, Tiêu Tự Trần cau mày.
“Đó là lí do tôi muốn anh tự lái xe về nhà!”
“Tôi không lái xe!”, đối phương từ chối thẳng thừng.
“… Vậy sáng nay anh đi làm thế nào?”
“À … gọi cho cái anh Triệu … gì … gì … đó đến!”
Tần Khanh nhìn vào bóng lưng của người đàn ông to cao trước mặt, trong lòng dâng lên tia ủy khuất.
Triệu gì đó …
Ngay cả tên người ta còn không nhớ.
(1) Nhãn hiệu đồng hồ Patek Philippe:
Patek Philippe & Co. (PP) là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 và có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux.
Hãng thiết kế và sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo.
Rất nhiều các chuyên gia và người hâm mộ đồng hồ đánh giá Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới.
Trong năm 2014, để kỷ niệm 175 năm thành lập, hãng đã cho ra mắt Grandmaster Chime 5175, mẫu đồng hồ đeo tay 2 mặt có thiết kế phức tạp nhất từ trước đến nay, Patek Philippe cho biết hãng đã mất đến 8 năm để thiết kế và chế tạo chiếc đồng hồ này.
Bình luận truyện