Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 30
Edit: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ.
_______________________________
Diệp Lâm Xuyên chậm chạp không có ý định nhận danh thϊế͙p͙, Vương Hoành Nho lúng túng xấu hổ, liền ngồi xổm xuống đưa cho Diệp Nha, "Nếu suy xét kỹ lưỡng rồi có thể thông qua điện thoại liên hệ với chú nha, trêи đây có viết một dãy số này."
Vương Hoành Nho, số điện thoại 132......
Diệp Nha nghiêm túc nhận danh thϊế͙p͙, gật gật đầu.
"Về nhà." Diệp Lâm Xuyên xách hộp có đựng Transformers, dứt khoát bước ra khỏi cửa hàng đồ chơi không một lần nhìn lại.
"Tạm biệt chú và chị nhá." Cô vẫy vẫy tay, rồi lon ton chạy theo.
Trêи xe im ắng, Diệp Nha gắt gao ôm lấy cái hộp, trong lòng tràn đầy chờ mong khi nghĩ đến lúc đưa quà cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ. Rốt cuộc cũng về đến nhà, xe vừa mới dừng một cái, Diệp Nha đã gấp gáp không chờ nổi chạy nhanh xuống xe.
"Em về rồi đây!!"
Người chưa thấy đâu, nhưng giọng nói đã xung phong trước, vang tận vào đến phòng khách.
Trong phòng khách, Thanh Hà đang đọc sách cùng với Thẩm Trú, không thấy thân ảnh quen thuộc của Thẩm Nhiên và Tử ɖu͙ƈ, cô nghi hoặc, đi qua: "Anh Thẩm Trú, anh không dẫn Nhiên Nhiên tới à?"
Dáng người cô đã có sự thay đổi, tốt đẹp hơn, làm cho Thẩm Trú vẫn luôn lo lắng về tình huống của cô, đã hoàn toàn yên lòng.
"Nha Nha chỉ nhớ đến Nhiên Nhiên thôi sao?"
Diệp Nha ý thức được cô nói như vậy sẽ làm Thẩm Trú thương tâm, vội vàng sửa lời: "Nha Nha cũng nhớ anh Thẩm Trú......" Diệp Nha lại nhìn chằm chằm quạ đen trêи đầu vai Thẩm Trú, âm lượng có chút nhỏ đi, "Cũng nhớ đến chim đen nữa."
"Quát!" Chim đen nhìn ra được vẻ không tình nguyện của cô, ngạo kiều, mắt trợn trắng nhìn cô.
Lại nhìn đến Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà, Diệp Nha tức khắc đem việc trọng đại sắp sửa làm tạm thời ném ra khỏi đầu, một lòng chỉ muốn kể ra hết uất ức của mình. Cô ngồi chen vào giữa hai người, giơ cánh tay ra, chiếc miệng nhỏ vểnh lên vô cùng ủy khuất oán giận, "Anh, anh, các anh nhìn đi ~"
Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú cùng nhau nhìn qua.
Đôi mắt như muốn dán lên cánh tay củ sen trắng trắng mềm mềm của cô.
"Nhìn cái gì?" Hai người mờ mịt hỏi.
Diệp Nha chỉ vào lỗ kim tiêm bé nhỏ không đáng kể trêи cánh tay, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy, kể khổ: "Em trai lấy kim đâm em ~~" âm cuối cùng kéo dài thật dài, chỉ thiếu điều trực tiếp òa khóc lên.
Vừa dứt lời, Diệp Lâm Xuyên từ ngoài cửa tiến vào.
Hai thiếu niên vội đứng dậy chào hỏi.
"Ba." Diệp Thanh Hà kêu một tiếng.
"Chào chú."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trú nhìn thấy ba của Diệp Thanh Hà.
Ông cao lớn uy nghiêm, ánh mắt lãnh đạm, khí chất cao ngạo không thể tiếp cận, khiến Thẩm Trú mới chỉ nhìn thoáng qua, tâm đã sinh ra chút sợ sợ, nhanh chóng cúi đầu. Nói thật, nếu không phải muốn gặp Diệp Nha, Thẩm Trú nhất định sẽ không đến đây, nơi mà mỗi một thứ đều điên cuồng chạm vào lòng tự ti của hắn, hiện giờ chính mắt nhìn thấy Diệp Lâm Xuyên càng làm hắn cực kỳ, cực kỳ không tự nhiên.
Thẩm Trú vốn dĩ cho rằng kẻ muốn "giết" Nha Nha sẽ rất ghê tởm, kết quả...... hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Diệp Lâm Xuyên hời hợt gật đầu, không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Diệp Nha lôi kéo tay áo Thẩm Trú, tiếp tục tố khổ: "Hắn, hắn còn làm Nha Nha đi tè trong quần nữa."
Nghe được lời này hai thiếu niên đồng thời trừng lớn đôi mắt.
Diệp Thanh Hà không thể tin được, nói: "Nha Nha tè trong quần à?"
Diệp Nha ngượng ngùng che mặt, giọng nói mơ hồ không rõ ở dưới trong lòng bàn tay: "Cái cúc quần không mở được, thế là bị tè trong quần......"
Diệp Thanh Hà dại ra một lúc lâu, lẩm bẩm tự nói: "Sớm biết vậy đã không mặc quần yếm cho em......" Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Nha Nha mặc quần yếm cao bồi rất đáng yêu, vì thế đã cự tuyệt lời đề nghị cho cô mặc váy của bảo mẫu, mặc cái duy nhất quần yếm kia, trăm lần triệu lần không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, chẳng trách dì bảo mẫu vẫn luôn không cho Nha Nha mặc những bộ có đai cúc rườm rà, thì ra là thế.
"Ngươi mặc?" Trong giọng nói của Diệp Lâm Xuyên rõ ràng có điểm bất mãn.
"A...... Vâng." Diệp Thanh Hà đáp, "Thật xin lỗi ba, con không biết sẽ như vậy." Nếu sớm biết, hắn khẳng định sẽ không mặc cho Nha Nha.
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ, "Làm bậy."
Diệp Thanh Hà tự nhận mình đuối lý, cúi đầu không nói.
Diệp Nha nhìn Diệp Thanh Hà lại nhìn Diệp Lâm Xuyên, cô ban đầu rất sốt ruột, sau đó đứng đến bên này anh trai, "Anh ta tốt nhất, anh ta không có làm bậy, là ngươi...... là ngươi không trông coi ta."
"Ngươi nói thêm một câu nữa?"
Ông lại trừng cô.
Diệp Nha lập tức chui tọt vào trong lồng ngực của Thẩm Trú, gắt gao túm chặt quần áo của hắn, ngửa đầu nói với Thẩm Trú: "Hắn lại trừng em ~" cực kỳ không vui.
Thẩm Trú ngẩng đầu nhìn lên, hung dữ quá.
"Nếu ngươi còn trừng ta nữa, ta sẽ hung lại cho xem, ta cũng sẽ bảo chim đen hung ngươi." Có chỗ dựa cái, lá gan nhỏ của Diệp Nha cũng trương phì cả ra, nói chuyện kiên cường hơn không ít.
Diệp Lâm Xuyên lười phản ứng với cô, xoay người đi vào trong thang máy của biệt thự.
Quạ đen nghiêng nghiêng cái đầu, đôi mắt hoang dại nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Xuyên, nó dường như cảm nhận được sự bài xích chủ nhân cùng với sự bất mãn của cô bé, đôi đồng tử đỏ như máu dựng thẳng lên, cuối cùng vỗ cánh bay qua, trước khi cửa thang máy đóng lại ――
"Quác!"
"Phụt!"
Phun một bãi nước miếng vào.
"Quác quác quác." Tiếng kêu của quạ đen giống như đang cười gian, bay xoay xoay giữa không trung vài vòng, sau đó thân ảnh từ từ biến mất.
Diệp Nha không hiểu rõ nguyên do hướng tới hướng lui nhìn vài lần, cuối cùng thu hồi tầm mắt, chuyên chú vào Thẩm Trú và đại ca ở trước mắt.
"Nhiên Nhiên không có tới thật sao?" Cô lại hỏi.
"Hôm nay Nhiên Nhiên phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cho nên không thể tới được." Thẩm Trú xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha, thấy cũng không còn sớm nữa, liền thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, "Nếu gặp được Nha Nha rồi, vậy tôi đi về trước đây."
Diệp Thanh Hà đứng dậy theo: "Không ở lại ăn tối à?"
"Không cần." Thẩm Trú lắc đầu, "5 giờ Nhiên Nhiên sẽ về nhà, tôi phải đi về trông nó."
Nghĩ đến Thẩm Nhiên, Diệp Thanh Hà cũng không ép buộc hắn nữa, "Tôi bảo tài xế đưa cậu về."
Từ nơi này đi đến trạm xe buýt công cộng khá xa, đã vậy điểm dừng của xe cũng không gần nơi ở của hắn, tính thời gian tan học của thằng em trai, Thẩm Trú cũng không cự tuyệt.
Diệp Nha vịn vào cây cột ở trước cửa, lưu luyến không rời nhìn theo thân ảnh dần xa của Thẩm Trú, ngay cả khi hình ảnh chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô vẫn đứng đó.
"Nha Nha?"
Diệp Nha thở dài một hơi thật dài, không tình nguyện đi theo Diệp Thanh Hà vào nhà.
Nếu có thể được sống cùng với anh Thẩm Trú thì tốt biết bao, như vậy thì sẽ không cần cả ngày ở bên cạnh em trai thối nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Nha lại thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Hà bị cái bộ dạng khổ đại cừu thâm (*) như bà cụ non này chọc cười, ôm cô vào trong ngực, "Hôm nay đi chơi cùng ba có vui không?"
____________________________________
* Khổ đại cừu thâm: Mối thù sâu nặng.
___________________________________
Diệp Nha thành thật lắc đầu.
Không vui, cô một chút cũng không muốn một mình ở chung cùng em trai.
"Không sao hết." Diệp Thanh Hà sờ sờ gương mặt mềm mại của cô, "Tuần sau Nha Nha có thể được đi nhà trẻ rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều các bạn nhỏ cùng chơi với Nha Nha."
Nhà trẻ......
Diệp Nha cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống.
"Em có thể học cùng nhà trẻ với anh Thẩm Nhiên không?"
Diệp Thanh Hà trầm tư.
Bởi vì muốn giúp đỡ Thẩm Trú, cho nên đối với tình cảnh của nhà bọn họ hắn tất nhiên đều biết hết. Thẩm Nhiên hiện tại đang học tại một nhà trẻ tư nhân, mọi điều kiện, trang thiết bị đều khá tốt, Thẩm Nhiên có thể vào được ngôi trường kia là do người trợ giúp của hai anh em họ lúc trước có chút quan hệ với hiệu trưởng. Nếu có Thẩm Nhiên học ở đấy, vậy thì đưa Diệp Nha vào đó học cũng là một lựa chọn không tồi, gần nhà, còn có thêm bạn đồng hành.
"Được, tối nay anh sẽ cùng ba thương lượng một chút."
Diệp Nha vừa nghe, nhoản miệng cười.
"Anh thật tốt." Cô rung đùi đắc ý nói, "Em thích anh nhất."
Diệp Thanh Hà lập tức bị dỗ thành cả người như muốn tan chảy, xoa bóp khuôn mặt Q đạn (*) của cô, ánh mắt chú ý đến Transformers ở trêи bàn, trong lòng không khỏi chờ mong: "Đó là mua cho anh sao?"
__________________________
* Q đạn (Q弹的 : ) : Là viết tắt của từ dễ thương (ở trong trường hợp này là vậy). Tuy nhiên không phải từ viết tắt của Tiếng Anh. Là sự kết hợp giữa từ đi mượn "Chibi" (chỉ sự nhỏ bé, dễ thương) của Nhật Bản và một từ Tiếng Anh "Super deformed" (siêu biến dạng, đàn hồi). Thế cho nên nó được dùng để mô tả mùi vị (cảm nhận khi ăn về cấu trúc và độ cứng của thức ăn) hoặc cảm giác khi chạm vào thứ gì đó mềm mại, đàn hồi giống như má của trẻ sơ sinh.
__________________________
Diệp Nha cuối cùng nhớ tới món đồ chơi bị lạnh nhạt kia, vội vàng ôm vào trong ngực, "Là mua cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ."
Sự chờ mong nháy mắt hóa thành mất mát, giọng nói Diệp Thanh Hà hơi hơi lên men, "Vậy của anh đâu?"
Của anh đâu......
Đâu......
Diệp Nha sực tỉnh, vỗ đầu mình một cái hết sức tự trách: "Ai nha! Không cẩn thận quên mất anh rồi!"
Bởi vì mỗi ngày đều nghe Tử Dực oán giận ba ba làm chuyện xấu, đi ra ngoài tự nhiên cũng cứ nghĩ đến Tử ɖu͙ƈ, bởi vậy mới đem vứt anh trai ra phía sau, quên sạch không còn một mảnh.
Cô đặc biệt áy náy, ngược lại nảy ra một ý hay.
Diệp Nha móc móc ngón trỏ nho nhỏ một cái, cố gắng đè thấp âm thanh: "Anh, anh tới gần đây một chút, tới gần một chút......"
Lén la lén lút, không biết đã nghĩ ra cái trò quỷ gì đây.
Diệp Thanh Hà phối hợp tiến lại gần.
Cô chu môi, hôn một cái lên mặt Diệp Thanh Hà, cười toe toét nói: "Quà cho anh đấy."
Diệp Thanh Hà đầu tiên là rất ngạc nhiên, tiếp theo khẽ cười.
Diệp Nha ôm món đồ chơi kia, nghiêm túc hứa hẹn: "Chờ Nha Nha kiếm được tiền, sẽ mua tặng cho anh quà tốt hơn!" Mẹ đã nói không thể bất công, phải đối xử bình đẳng, cô không thể vì Tử ɖu͙ƈ nhỏ hơn mà vứt bỏ anh trai được, như vậy là không đúng.
"Dẻo miệng!!." Diệp Thanh Hà làm sao có thể để ý mấy lời của cô em gái ba tuổi này nói được, mấy lời kia đều chỉ là do cô vui đùa mà nói ra, nhưng mà có thể nghe cô nói như vậy vẫn cảm thấy thập phần cảm động. Hắn nhìn Diệp Nha, trong con ngươi đen nhánh lập loè ánh sáng đom đóm, "Chỉ cần Nha Nha lớn lên khỏe mạnh, chính là món quà tốt nhất cho anh rồi."
Thân thể hắn không tốt, biết được cảm giác khi bị bệnh có bao nhiêu khó chịu.
Nghe nói người nhân bản thường đoản mệnh, nhưng hắn tin Nha Nha là tiểu phúc tinh, là bị ngôi sao được thượng đế đặc biệt ưu ái.
Nếu hắn thật sự không thể sống lâu, hắn muốn dùng quãng đời còn lại của mình để chúc phúc cho cô.
"Anh cũng sẽ lớn lên khỏe mạnh." Diệp Nha ôm mạnh lấy anh, "Nha Nha có thể lấy tuổi thọ của chính mình chia cho anh ~" Mẹ nói yêu quái có thể sống tới vài ngàn năm thậm chí là trêи cả vạn năm, nếu thế thì cô sẽ chia cho anh 5000 năm, để anh trai cũng sống lâu thật là lâu.
Tâm tình buồn phiền của Diệp Thanh Hà bống chốc được chữa khỏi.
"Không phải muốn tìm Tử ɖu͙ƈ sao? Nó chắc đang ở trêи phòng đấy." Nghe nói ba mang Diệp Nha ra ngoài, Tử ɖu͙ƈ lập tức cáu kỉnh, đến bây giờ vẫn chưa chịu ra. Nếu nhìn thấy Diệp Nha, hẳn là sẽ vui vẻ hơn chút.
Nghe vậy, Diệp Nha ôm đồ chơi hướng đến trêи lầu, chạy đi tìm Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Beta: Hạ Hạ.
_______________________________
Diệp Lâm Xuyên chậm chạp không có ý định nhận danh thϊế͙p͙, Vương Hoành Nho lúng túng xấu hổ, liền ngồi xổm xuống đưa cho Diệp Nha, "Nếu suy xét kỹ lưỡng rồi có thể thông qua điện thoại liên hệ với chú nha, trêи đây có viết một dãy số này."
Vương Hoành Nho, số điện thoại 132......
Diệp Nha nghiêm túc nhận danh thϊế͙p͙, gật gật đầu.
"Về nhà." Diệp Lâm Xuyên xách hộp có đựng Transformers, dứt khoát bước ra khỏi cửa hàng đồ chơi không một lần nhìn lại.
"Tạm biệt chú và chị nhá." Cô vẫy vẫy tay, rồi lon ton chạy theo.
Trêи xe im ắng, Diệp Nha gắt gao ôm lấy cái hộp, trong lòng tràn đầy chờ mong khi nghĩ đến lúc đưa quà cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ. Rốt cuộc cũng về đến nhà, xe vừa mới dừng một cái, Diệp Nha đã gấp gáp không chờ nổi chạy nhanh xuống xe.
"Em về rồi đây!!"
Người chưa thấy đâu, nhưng giọng nói đã xung phong trước, vang tận vào đến phòng khách.
Trong phòng khách, Thanh Hà đang đọc sách cùng với Thẩm Trú, không thấy thân ảnh quen thuộc của Thẩm Nhiên và Tử ɖu͙ƈ, cô nghi hoặc, đi qua: "Anh Thẩm Trú, anh không dẫn Nhiên Nhiên tới à?"
Dáng người cô đã có sự thay đổi, tốt đẹp hơn, làm cho Thẩm Trú vẫn luôn lo lắng về tình huống của cô, đã hoàn toàn yên lòng.
"Nha Nha chỉ nhớ đến Nhiên Nhiên thôi sao?"
Diệp Nha ý thức được cô nói như vậy sẽ làm Thẩm Trú thương tâm, vội vàng sửa lời: "Nha Nha cũng nhớ anh Thẩm Trú......" Diệp Nha lại nhìn chằm chằm quạ đen trêи đầu vai Thẩm Trú, âm lượng có chút nhỏ đi, "Cũng nhớ đến chim đen nữa."
"Quát!" Chim đen nhìn ra được vẻ không tình nguyện của cô, ngạo kiều, mắt trợn trắng nhìn cô.
Lại nhìn đến Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà, Diệp Nha tức khắc đem việc trọng đại sắp sửa làm tạm thời ném ra khỏi đầu, một lòng chỉ muốn kể ra hết uất ức của mình. Cô ngồi chen vào giữa hai người, giơ cánh tay ra, chiếc miệng nhỏ vểnh lên vô cùng ủy khuất oán giận, "Anh, anh, các anh nhìn đi ~"
Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú cùng nhau nhìn qua.
Đôi mắt như muốn dán lên cánh tay củ sen trắng trắng mềm mềm của cô.
"Nhìn cái gì?" Hai người mờ mịt hỏi.
Diệp Nha chỉ vào lỗ kim tiêm bé nhỏ không đáng kể trêи cánh tay, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy, kể khổ: "Em trai lấy kim đâm em ~~" âm cuối cùng kéo dài thật dài, chỉ thiếu điều trực tiếp òa khóc lên.
Vừa dứt lời, Diệp Lâm Xuyên từ ngoài cửa tiến vào.
Hai thiếu niên vội đứng dậy chào hỏi.
"Ba." Diệp Thanh Hà kêu một tiếng.
"Chào chú."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trú nhìn thấy ba của Diệp Thanh Hà.
Ông cao lớn uy nghiêm, ánh mắt lãnh đạm, khí chất cao ngạo không thể tiếp cận, khiến Thẩm Trú mới chỉ nhìn thoáng qua, tâm đã sinh ra chút sợ sợ, nhanh chóng cúi đầu. Nói thật, nếu không phải muốn gặp Diệp Nha, Thẩm Trú nhất định sẽ không đến đây, nơi mà mỗi một thứ đều điên cuồng chạm vào lòng tự ti của hắn, hiện giờ chính mắt nhìn thấy Diệp Lâm Xuyên càng làm hắn cực kỳ, cực kỳ không tự nhiên.
Thẩm Trú vốn dĩ cho rằng kẻ muốn "giết" Nha Nha sẽ rất ghê tởm, kết quả...... hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Diệp Lâm Xuyên hời hợt gật đầu, không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Diệp Nha lôi kéo tay áo Thẩm Trú, tiếp tục tố khổ: "Hắn, hắn còn làm Nha Nha đi tè trong quần nữa."
Nghe được lời này hai thiếu niên đồng thời trừng lớn đôi mắt.
Diệp Thanh Hà không thể tin được, nói: "Nha Nha tè trong quần à?"
Diệp Nha ngượng ngùng che mặt, giọng nói mơ hồ không rõ ở dưới trong lòng bàn tay: "Cái cúc quần không mở được, thế là bị tè trong quần......"
Diệp Thanh Hà dại ra một lúc lâu, lẩm bẩm tự nói: "Sớm biết vậy đã không mặc quần yếm cho em......" Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Nha Nha mặc quần yếm cao bồi rất đáng yêu, vì thế đã cự tuyệt lời đề nghị cho cô mặc váy của bảo mẫu, mặc cái duy nhất quần yếm kia, trăm lần triệu lần không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, chẳng trách dì bảo mẫu vẫn luôn không cho Nha Nha mặc những bộ có đai cúc rườm rà, thì ra là thế.
"Ngươi mặc?" Trong giọng nói của Diệp Lâm Xuyên rõ ràng có điểm bất mãn.
"A...... Vâng." Diệp Thanh Hà đáp, "Thật xin lỗi ba, con không biết sẽ như vậy." Nếu sớm biết, hắn khẳng định sẽ không mặc cho Nha Nha.
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ, "Làm bậy."
Diệp Thanh Hà tự nhận mình đuối lý, cúi đầu không nói.
Diệp Nha nhìn Diệp Thanh Hà lại nhìn Diệp Lâm Xuyên, cô ban đầu rất sốt ruột, sau đó đứng đến bên này anh trai, "Anh ta tốt nhất, anh ta không có làm bậy, là ngươi...... là ngươi không trông coi ta."
"Ngươi nói thêm một câu nữa?"
Ông lại trừng cô.
Diệp Nha lập tức chui tọt vào trong lồng ngực của Thẩm Trú, gắt gao túm chặt quần áo của hắn, ngửa đầu nói với Thẩm Trú: "Hắn lại trừng em ~" cực kỳ không vui.
Thẩm Trú ngẩng đầu nhìn lên, hung dữ quá.
"Nếu ngươi còn trừng ta nữa, ta sẽ hung lại cho xem, ta cũng sẽ bảo chim đen hung ngươi." Có chỗ dựa cái, lá gan nhỏ của Diệp Nha cũng trương phì cả ra, nói chuyện kiên cường hơn không ít.
Diệp Lâm Xuyên lười phản ứng với cô, xoay người đi vào trong thang máy của biệt thự.
Quạ đen nghiêng nghiêng cái đầu, đôi mắt hoang dại nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Xuyên, nó dường như cảm nhận được sự bài xích chủ nhân cùng với sự bất mãn của cô bé, đôi đồng tử đỏ như máu dựng thẳng lên, cuối cùng vỗ cánh bay qua, trước khi cửa thang máy đóng lại ――
"Quác!"
"Phụt!"
Phun một bãi nước miếng vào.
"Quác quác quác." Tiếng kêu của quạ đen giống như đang cười gian, bay xoay xoay giữa không trung vài vòng, sau đó thân ảnh từ từ biến mất.
Diệp Nha không hiểu rõ nguyên do hướng tới hướng lui nhìn vài lần, cuối cùng thu hồi tầm mắt, chuyên chú vào Thẩm Trú và đại ca ở trước mắt.
"Nhiên Nhiên không có tới thật sao?" Cô lại hỏi.
"Hôm nay Nhiên Nhiên phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cho nên không thể tới được." Thẩm Trú xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha, thấy cũng không còn sớm nữa, liền thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, "Nếu gặp được Nha Nha rồi, vậy tôi đi về trước đây."
Diệp Thanh Hà đứng dậy theo: "Không ở lại ăn tối à?"
"Không cần." Thẩm Trú lắc đầu, "5 giờ Nhiên Nhiên sẽ về nhà, tôi phải đi về trông nó."
Nghĩ đến Thẩm Nhiên, Diệp Thanh Hà cũng không ép buộc hắn nữa, "Tôi bảo tài xế đưa cậu về."
Từ nơi này đi đến trạm xe buýt công cộng khá xa, đã vậy điểm dừng của xe cũng không gần nơi ở của hắn, tính thời gian tan học của thằng em trai, Thẩm Trú cũng không cự tuyệt.
Diệp Nha vịn vào cây cột ở trước cửa, lưu luyến không rời nhìn theo thân ảnh dần xa của Thẩm Trú, ngay cả khi hình ảnh chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô vẫn đứng đó.
"Nha Nha?"
Diệp Nha thở dài một hơi thật dài, không tình nguyện đi theo Diệp Thanh Hà vào nhà.
Nếu có thể được sống cùng với anh Thẩm Trú thì tốt biết bao, như vậy thì sẽ không cần cả ngày ở bên cạnh em trai thối nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Nha lại thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Hà bị cái bộ dạng khổ đại cừu thâm (*) như bà cụ non này chọc cười, ôm cô vào trong ngực, "Hôm nay đi chơi cùng ba có vui không?"
____________________________________
* Khổ đại cừu thâm: Mối thù sâu nặng.
___________________________________
Diệp Nha thành thật lắc đầu.
Không vui, cô một chút cũng không muốn một mình ở chung cùng em trai.
"Không sao hết." Diệp Thanh Hà sờ sờ gương mặt mềm mại của cô, "Tuần sau Nha Nha có thể được đi nhà trẻ rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều các bạn nhỏ cùng chơi với Nha Nha."
Nhà trẻ......
Diệp Nha cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống.
"Em có thể học cùng nhà trẻ với anh Thẩm Nhiên không?"
Diệp Thanh Hà trầm tư.
Bởi vì muốn giúp đỡ Thẩm Trú, cho nên đối với tình cảnh của nhà bọn họ hắn tất nhiên đều biết hết. Thẩm Nhiên hiện tại đang học tại một nhà trẻ tư nhân, mọi điều kiện, trang thiết bị đều khá tốt, Thẩm Nhiên có thể vào được ngôi trường kia là do người trợ giúp của hai anh em họ lúc trước có chút quan hệ với hiệu trưởng. Nếu có Thẩm Nhiên học ở đấy, vậy thì đưa Diệp Nha vào đó học cũng là một lựa chọn không tồi, gần nhà, còn có thêm bạn đồng hành.
"Được, tối nay anh sẽ cùng ba thương lượng một chút."
Diệp Nha vừa nghe, nhoản miệng cười.
"Anh thật tốt." Cô rung đùi đắc ý nói, "Em thích anh nhất."
Diệp Thanh Hà lập tức bị dỗ thành cả người như muốn tan chảy, xoa bóp khuôn mặt Q đạn (*) của cô, ánh mắt chú ý đến Transformers ở trêи bàn, trong lòng không khỏi chờ mong: "Đó là mua cho anh sao?"
__________________________
* Q đạn (Q弹的 : ) : Là viết tắt của từ dễ thương (ở trong trường hợp này là vậy). Tuy nhiên không phải từ viết tắt của Tiếng Anh. Là sự kết hợp giữa từ đi mượn "Chibi" (chỉ sự nhỏ bé, dễ thương) của Nhật Bản và một từ Tiếng Anh "Super deformed" (siêu biến dạng, đàn hồi). Thế cho nên nó được dùng để mô tả mùi vị (cảm nhận khi ăn về cấu trúc và độ cứng của thức ăn) hoặc cảm giác khi chạm vào thứ gì đó mềm mại, đàn hồi giống như má của trẻ sơ sinh.
__________________________
Diệp Nha cuối cùng nhớ tới món đồ chơi bị lạnh nhạt kia, vội vàng ôm vào trong ngực, "Là mua cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ."
Sự chờ mong nháy mắt hóa thành mất mát, giọng nói Diệp Thanh Hà hơi hơi lên men, "Vậy của anh đâu?"
Của anh đâu......
Đâu......
Diệp Nha sực tỉnh, vỗ đầu mình một cái hết sức tự trách: "Ai nha! Không cẩn thận quên mất anh rồi!"
Bởi vì mỗi ngày đều nghe Tử Dực oán giận ba ba làm chuyện xấu, đi ra ngoài tự nhiên cũng cứ nghĩ đến Tử ɖu͙ƈ, bởi vậy mới đem vứt anh trai ra phía sau, quên sạch không còn một mảnh.
Cô đặc biệt áy náy, ngược lại nảy ra một ý hay.
Diệp Nha móc móc ngón trỏ nho nhỏ một cái, cố gắng đè thấp âm thanh: "Anh, anh tới gần đây một chút, tới gần một chút......"
Lén la lén lút, không biết đã nghĩ ra cái trò quỷ gì đây.
Diệp Thanh Hà phối hợp tiến lại gần.
Cô chu môi, hôn một cái lên mặt Diệp Thanh Hà, cười toe toét nói: "Quà cho anh đấy."
Diệp Thanh Hà đầu tiên là rất ngạc nhiên, tiếp theo khẽ cười.
Diệp Nha ôm món đồ chơi kia, nghiêm túc hứa hẹn: "Chờ Nha Nha kiếm được tiền, sẽ mua tặng cho anh quà tốt hơn!" Mẹ đã nói không thể bất công, phải đối xử bình đẳng, cô không thể vì Tử ɖu͙ƈ nhỏ hơn mà vứt bỏ anh trai được, như vậy là không đúng.
"Dẻo miệng!!." Diệp Thanh Hà làm sao có thể để ý mấy lời của cô em gái ba tuổi này nói được, mấy lời kia đều chỉ là do cô vui đùa mà nói ra, nhưng mà có thể nghe cô nói như vậy vẫn cảm thấy thập phần cảm động. Hắn nhìn Diệp Nha, trong con ngươi đen nhánh lập loè ánh sáng đom đóm, "Chỉ cần Nha Nha lớn lên khỏe mạnh, chính là món quà tốt nhất cho anh rồi."
Thân thể hắn không tốt, biết được cảm giác khi bị bệnh có bao nhiêu khó chịu.
Nghe nói người nhân bản thường đoản mệnh, nhưng hắn tin Nha Nha là tiểu phúc tinh, là bị ngôi sao được thượng đế đặc biệt ưu ái.
Nếu hắn thật sự không thể sống lâu, hắn muốn dùng quãng đời còn lại của mình để chúc phúc cho cô.
"Anh cũng sẽ lớn lên khỏe mạnh." Diệp Nha ôm mạnh lấy anh, "Nha Nha có thể lấy tuổi thọ của chính mình chia cho anh ~" Mẹ nói yêu quái có thể sống tới vài ngàn năm thậm chí là trêи cả vạn năm, nếu thế thì cô sẽ chia cho anh 5000 năm, để anh trai cũng sống lâu thật là lâu.
Tâm tình buồn phiền của Diệp Thanh Hà bống chốc được chữa khỏi.
"Không phải muốn tìm Tử ɖu͙ƈ sao? Nó chắc đang ở trêи phòng đấy." Nghe nói ba mang Diệp Nha ra ngoài, Tử ɖu͙ƈ lập tức cáu kỉnh, đến bây giờ vẫn chưa chịu ra. Nếu nhìn thấy Diệp Nha, hẳn là sẽ vui vẻ hơn chút.
Nghe vậy, Diệp Nha ôm đồ chơi hướng đến trêи lầu, chạy đi tìm Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Bình luận truyện