Nữ Phụ Cầm Nhầm Kịch Bản

Chương 30: 30: Thế Thân Của Tiểu Sư Muội 30




Theo như hình dung của Hệ thống thì đại khái giống như người dân ở xã hội hiện đại đến vườn bách thú xem quốc bảo gấu trúc vậy đó, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

Kiếm Tông không chỉ không chịu thu nữ đệ tử mà khi đệ tử đã thành gia lập thất thì nữ quyến cũng không được sống trên núi Huyền Không.

Nhưng mà đệ tử tu vi thấp cần ở trên núi ngày ngày khổ luyện, quanh năm suốt tháng ngoại trừ rèn luyện và rèn luyện ra thì căn bản không có cơ hội xuống núi.

Cho nên các đệ tử Kiếm Tông hoặc là một lòng dốc sức vào kiếm đạo, sớm đã chuẩn bị làm cẩu độc thân không vướng bận chuyện gì, hoặc là chờ tu vi đạt tới kim đan trở lên mới dám thành gia lập thất.

Vì vậy vừa nghe nói tiểu sư thúc ra ngoài một chuyến, vừa quay về đã mang theo một bé gái khiến toàn bộ Kiếm Tông đều chấn động.

Đông đảo đệ tử ban đầu là khiếp sợ, sau đó đều nhịn không được mà lại đây nhìn trộm, tiếp theo lại càng thêm nổ tung khi biết tiểu cô nương này gọi Tư Đồ sư thúc là sư phụ.

Tiểu sư thúc sẽ không bị chưởng môn lỡ tay đánh cho tàn phế chứ? Không ít đệ tử đồng thời nghĩ tới điều này.


Về phần lai lịch của tiểu cô nương này, chưởng môn không có cấm lan truyền, đám đệ tử Việt Tế cũng không có gì phải giấu diếm.

Sau khi nghe xong ánh mắt đệ tử Kiếm Tông nhìn A Lạc càng thêm bất thường, tiểu sư muội này thật không giống người bình thường nha!Ta phục rồi! Trực tiếp cương lên với Huyền Anh đạo quân, toàn bộ tu chân giới liệu có được mấy người?Tiểu sư muội khá lắm, không cần Huyền Anh đạo quân hay Côn Luân tiên tông, ngược lại coi trọng tiểu sư thúc nhà bọn họ và Kiếm Tông, nàng tuyệt đối mắt sáng như đuốc.

Đương nhiên tiếng ‘tiểu sư muội’ này cũng chỉ dám kêu ở trong lòng, bọn họ sợ bị chưởng môn nghe thấy rồi phạt chép môn quy mấy ngàn lần.

Những đệ tử tương đối thông minh thì nghĩ cho dù A Lạc không thể ở lại Kiếm Tông nhưng trên đường trở về dù sao cũng đã làm đồ đệ của Tư Đồ sư thúc vài ngày, đương nhiên có một phần tình nghĩa với Kiếm Tông.

Ngày sau nếu đi ra ngoài rèn luyện mà gặp được nàng thì cũng nên chiếu cố một chút.

Bởi thế một đám người sau khi xem náo nhiệt xong đều lôi ra nào nào linh đan, phù lục tặng cho A Lạc, ngay cả một vị sư huynh đã lập gia đình cũng lấy ra thanh kiếm chuẩn bị cho nhi tử mà tặng nàng.

Động tĩnh lớn như vậy nhưng chưởng môn Lăng Nguyên vừa xuất hiện, trong nháy mắt lập tức biến thành an tĩnh.


Các sư huynh Kiếm Tông vốn đang cười hì hì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ai nấy đều nghiêm nghị vô cùng, đoan chính nghiêm túc, đồng loạt khom người hành lễ với chưởng môn.

Khi nhìn thấy Tư Đồ Không đi bên cạnh chưởng môn, chúng đệ tử không khỏi thầm thở dài, tiểu sư thúc không hổ là tiểu sư thúc, vậy mà cũng có thể bình yên vô sự đi ra.

Vẻ mặt Lăng Nguyên lạnh nhạt, cảm xúc không dao động nửa phần, "Bây giờ là canh giờ nào?"Có người trả lời, "Hồi bẩm chưởng môn, là giờ Mùi.

"Cũng là thời gian luyện kiếm thường ngày, quy củ tông môn là mỗi ngày đều phải tập kiếm không được phép lười biếng.

Sống lưng mọi người lập tức lạnh toát, đồng loạt cúi đầu kính cẩn nói, "Đệ tử biết sai.

”Lăng Nguyên thản nhiên nói, "Hôm nay mỗi người luyện thêm kiếm thuật cơ bản năm ngàn lần, luyện xong mới có thể ăn tối.

”Các đệ tử Kiếm Tông vốn tụ tập ở chỗ này nhanh chóng tản đi hơn phân nửa, lúc này Lăng Nguyên mới nhìn về phía A Lạc, thấy ánh mắt nàng kỳ ảo trong suốt như không màng thế sự, hắn không khỏi ngẩn ra.

Có lẽ là mấy trăm năm qua gặp đủ loại gió tanh mưa máu, lòng người hiểm ác quá nhiều, Lăng Nguyên khó có thể gặp được một ánh mắt tinh khiết sạch sẽ đến như vậy, ngay cả hài đồng mới sinh ra đời cũng không đặc biệt bằng nàng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện