Nữ Phụ Cảm Thấy Rất Khổ Bức
Chương 2
Từ Hoan là một cô gái tốt, hoặc nói đúng hơn là cô tự nhận thức được bản thân không xinh không đẹp, nếu đi trễ sẽ không được cho qua như cô gái mới vào công ti kia nên mỗi ngày cô đều cố gắng dậy sớm, đánh răng rửa mặt, đến công ti đúng giờ. Vì vậy dậy sớm với cô đã thành thói quen, dù mệt cách mấy, cũng sẽ đúng bảy giờ mở mắt dậy, dù thế nào cũng không ngủ trở lại được.
Sáng hôm nay, cô thầm cảm tạ trời đất vì khả năng thần kì này.
“Chuyện gì…?” Mí mắt cô khẽ động, rồi mãi cũng phải đầu hàng phẩm chất quy củ thành nết của cô mà nhẹ nhàng mở ra để từng ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài như muốn hun não cô chạm vào mắt. Đau đầu quá… cô nằm dí trên giường suốt ba phút nữa rồi lại rút ra kết luận rượu là thứ ác vật ma quỷ nhất quyết phải tránh xa từ bây giờ: Không chỉ nhào não cô thành đống bùn loãng mà còn coi thân cô như bao cát mà đánh tới đánh lui muốn mất cảm giác luôn rồi.
Ư… chẳng biết tối qua mình nghĩ gì nữa. Cô khẽ cử động cơ thể tê rần của mình lại nhận thấy một khối lượng xa lạ đang đè lấy thân mình. Sao con nhỏ Tịnh An bỗng nặng quá vậy, phải bảo nó giảm cân đi thôi.
Cô hít một hơi rồi vận hết sức đem cái cánh tay nặng như bao tải đó hất khỏi người mình. Rên một tiếng cô lại mờ mịt ngồi giật, chỉ thấy một cảm giác đau xé truyền thẳng từ dưới eo lên tận não bộ, khiến cô run một đợt.
“A…” Cô vô thức khép chân lại nhìn xuống, đập vào mắt cô là cái cơ thể trần truồng như nhộng của mình, trên thân lại còn chằng chịt vô số vết đỏ đỏ tím tím, ở đùi trong lại còn đặc biệt nhiều…
Đen mặt, cô hít một hơi sâu thật sâu, run rẩy quay đầu.
Và khi một chuyện xấu có thể xảy ra, nó sẽ luôn xảy ra. Đằng sau cô, là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
“Đm ông, Murphy ạ…” Cô nghiến răng kẽo kẹt rồi thở ra một hơi thật dài.
Được rồi, tối hôm qua mình uống rượu, sau đó lên giường với một người đàn ông. Mẹ kiếp lần đầu của mình thế mà lại xảy ra với một thằng đàn ông xa lạ, cô nhíu mày nhìn quanh, lại còn ở một cái khách sạn ất ơ nào đó nữa chứ. Được rồi có lẽ nó không ất ơ lắm, thật sự rất sang trọng, rất rất sang trọng luôn ấy, cô tự hỏi sao Tống Phi lại có thể thuê nguyên một phòng hội nghị chỉ để họp lớp như vậy?
Khốn nạn Từ Hoan, đây không phải là lúc để nghi lung tung, cô tự tát mình một cái nhưng lực đạo lại nhẹ như lông hồng, thật sự chẳng có tí tác dụng gì cả mà.
Lạc quan lên Từ Hoan, dù gì mày cũng không biết anh ta, cả hai con như bạn phao, bắn xong rồi đi. Hơn nữa, cô nghiêng đầu nhìn kĩ hơn đường nét trên mặt người đàn ông kia, người ta lại còn đm thật quá đẹp trai đi, không khéo là nam chính nơi nào hạ phàm cũng nên, xem ra mày lời không ít đâu Từ Hoan.
Cô lại tát bản thân lần nữa.
Được rồi, hiện tại mục tiêu tiên nhất là ra khỏi nơi này, quay về nhà, tắm rửa và đừng cho ai biết sự việc đã xảy ra.
Cô khe khẽ ngồi dậy, lòng tâm tâm niệm niệm cầu cho người kia đừng có thức dậy. Đi được vài bước cô lại đột nhiên giật bắn lên với xúc cảm lạnh lẽo của thứ gì đó đặc quanh đang từ mép đùi cô chảy xuống.
“Đó… không phải chứ… mẹ kiếp…” Cô lấy hết sức lực chống tay vào tường, lấy tay khẽ quệt một ít thứ ở trên đùi cô lên xem xét. “Đm đã bắn pháo rồi còn không chịu mang bao.”
Trong lòng thầm sợ hãi nhưng nỗi nhục nhã lại lấn át hết cả, cô lại càng tăng tốc độ mang quần áo vào, tay vớ lấy túi xách vứt tuỳ tiện trên cái ghế sa lông gần đó, mở cửa rồi tẩu nhanh về nhà.
Chuyện hậu trường.
Sói lớn nam chính tỉnh dậy, nhìn thấy quần lót của cún nhỏ tối qua, thật khổ ải không biết phải cầm về như thế nào.
Cún nhỏ Từ Hoan về nhà, phát hiện quần áo còn mất một mảnh nhỏ đắt đỏ, thật khổ ải không biết phải đi đòi về như thế nào.
Sáng hôm nay, cô thầm cảm tạ trời đất vì khả năng thần kì này.
“Chuyện gì…?” Mí mắt cô khẽ động, rồi mãi cũng phải đầu hàng phẩm chất quy củ thành nết của cô mà nhẹ nhàng mở ra để từng ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài như muốn hun não cô chạm vào mắt. Đau đầu quá… cô nằm dí trên giường suốt ba phút nữa rồi lại rút ra kết luận rượu là thứ ác vật ma quỷ nhất quyết phải tránh xa từ bây giờ: Không chỉ nhào não cô thành đống bùn loãng mà còn coi thân cô như bao cát mà đánh tới đánh lui muốn mất cảm giác luôn rồi.
Ư… chẳng biết tối qua mình nghĩ gì nữa. Cô khẽ cử động cơ thể tê rần của mình lại nhận thấy một khối lượng xa lạ đang đè lấy thân mình. Sao con nhỏ Tịnh An bỗng nặng quá vậy, phải bảo nó giảm cân đi thôi.
Cô hít một hơi rồi vận hết sức đem cái cánh tay nặng như bao tải đó hất khỏi người mình. Rên một tiếng cô lại mờ mịt ngồi giật, chỉ thấy một cảm giác đau xé truyền thẳng từ dưới eo lên tận não bộ, khiến cô run một đợt.
“A…” Cô vô thức khép chân lại nhìn xuống, đập vào mắt cô là cái cơ thể trần truồng như nhộng của mình, trên thân lại còn chằng chịt vô số vết đỏ đỏ tím tím, ở đùi trong lại còn đặc biệt nhiều…
Đen mặt, cô hít một hơi sâu thật sâu, run rẩy quay đầu.
Và khi một chuyện xấu có thể xảy ra, nó sẽ luôn xảy ra. Đằng sau cô, là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
“Đm ông, Murphy ạ…” Cô nghiến răng kẽo kẹt rồi thở ra một hơi thật dài.
Được rồi, tối hôm qua mình uống rượu, sau đó lên giường với một người đàn ông. Mẹ kiếp lần đầu của mình thế mà lại xảy ra với một thằng đàn ông xa lạ, cô nhíu mày nhìn quanh, lại còn ở một cái khách sạn ất ơ nào đó nữa chứ. Được rồi có lẽ nó không ất ơ lắm, thật sự rất sang trọng, rất rất sang trọng luôn ấy, cô tự hỏi sao Tống Phi lại có thể thuê nguyên một phòng hội nghị chỉ để họp lớp như vậy?
Khốn nạn Từ Hoan, đây không phải là lúc để nghi lung tung, cô tự tát mình một cái nhưng lực đạo lại nhẹ như lông hồng, thật sự chẳng có tí tác dụng gì cả mà.
Lạc quan lên Từ Hoan, dù gì mày cũng không biết anh ta, cả hai con như bạn phao, bắn xong rồi đi. Hơn nữa, cô nghiêng đầu nhìn kĩ hơn đường nét trên mặt người đàn ông kia, người ta lại còn đm thật quá đẹp trai đi, không khéo là nam chính nơi nào hạ phàm cũng nên, xem ra mày lời không ít đâu Từ Hoan.
Cô lại tát bản thân lần nữa.
Được rồi, hiện tại mục tiêu tiên nhất là ra khỏi nơi này, quay về nhà, tắm rửa và đừng cho ai biết sự việc đã xảy ra.
Cô khe khẽ ngồi dậy, lòng tâm tâm niệm niệm cầu cho người kia đừng có thức dậy. Đi được vài bước cô lại đột nhiên giật bắn lên với xúc cảm lạnh lẽo của thứ gì đó đặc quanh đang từ mép đùi cô chảy xuống.
“Đó… không phải chứ… mẹ kiếp…” Cô lấy hết sức lực chống tay vào tường, lấy tay khẽ quệt một ít thứ ở trên đùi cô lên xem xét. “Đm đã bắn pháo rồi còn không chịu mang bao.”
Trong lòng thầm sợ hãi nhưng nỗi nhục nhã lại lấn át hết cả, cô lại càng tăng tốc độ mang quần áo vào, tay vớ lấy túi xách vứt tuỳ tiện trên cái ghế sa lông gần đó, mở cửa rồi tẩu nhanh về nhà.
Chuyện hậu trường.
Sói lớn nam chính tỉnh dậy, nhìn thấy quần lót của cún nhỏ tối qua, thật khổ ải không biết phải cầm về như thế nào.
Cún nhỏ Từ Hoan về nhà, phát hiện quần áo còn mất một mảnh nhỏ đắt đỏ, thật khổ ải không biết phải đi đòi về như thế nào.
Bình luận truyện