Nữ Phụ Cảm Thấy Rất Khổ Bức

Chương 5



Anh nho nhã bước vào một nhà hàng tầm trung, làm cô khá bất ngờ vì vốn cô nghĩ người như anh hẳn sẽ dẫn cô đến nhà hàng nào năm sao trở lên chứ. Rõ là cô nghĩ quá, dù gì cũng chỉ là một vai phụ trong cái tiểu thuyết ba xu này. 

Chỉ là dù tầm trung nhưng không gian thật sự rất đẹp, lại yên tĩnh, có vẻ là phục vụ đồ ăn Nhật? Không phải đồ ăn Nhật chứ, cá sống gì đó… bụng cô bỗng lại vang hai tiếng rất nhỏ phản đối làm cô ngại muốn chết chỉ sợ anh nghe được. Nhìn trái nhìn phải, tốt lắm, xem ra anh vẫn chưa nghe được cái bụng cô lên tiếng. Là một nữ phụ bình thường là một chuyện, làm một nữ phụ không chỉ bình thường mà còn thô tục rất khó khăn đó >.<. 

Cô ‘khoan thai’ ngồi xuống ghế do anh kê ra cho cô, da gà da vịt nổi cả lên vì thụ sủng kinh. Mặc cô mang tinh thần như cá chuẩn bị lên thớt, anh vẫn cứ khoan thai từ tốn, mang chút phong vị đế vương vương giả coi như là mặn mà. Cô chỉ sợ anh ôn nhu quá lại hoá ra vai phụ thì uổng sự xuất hiện cũng coi là hoành tráng quá. 

Không được, không được vì hoảng mà nghĩ lung tung Từ Hoan! Khi hoảng thì càng phải bình tĩnh tập trung đối phó với vấn đề, có biết không??? 

“Thứ lỗi cho anh không biết em thích gì nên mới mạo muội dẫn em đến đây nhé? Không biết em có thích đồ ăn Nhật không?” Thích? Bình thường cô thích lắm chứ! Trông sang chảnh như vậy chụp ảnh đem khoe mới đáng giá.

“Khụ khụ… có, em thích lắm chứ! Em với Tịnh An đến đây ăn suốt.” Cô khó khăn kéo bản thân từ tận miền đất vô lo vô nghĩ an toàn của mình về lại thế giới thật sau lang còn có cả sói đang chờ tới lượt để xé đến miếng thịt cuối cùng trên người bạn. “Anh có hay đến đây cùng bạn không?” 

“Tống Phi khi đón anh từ sân bay có dẫn anh đến đây. Chủ yếu là muốn nhìn anh bụm miệng muốn ói mà không được thôi, say máy bay và mùi cá, em biết rồi đấy.” Anh cười khẽ, cô nhìn cục hầu của anh rung động theo từng tiếng cười dễ nghe mà cảm thấy đói càng đói. Bụng à, đừng có mà réo đấy nhé. “Nhưng em đừng lo, chỗ này đồ ăn rất ngon, không hề có mùi tanh gì cả đâu.” 

“Anh và Tống Phi quen nhau sao?” Cô tự hỏi có nên gọi nguyên một thuyền sushi lớn không? Cô rất muốn ăn thuyền sushi lớn mà, thật xa xỉ mà sao cứ phải đắt thế. Thật muốn ăn… 

“Bọn anh là bạn cùng phòng đại học. Chỉ là cậu ta vừa xong bốn năm đã cắp xách vở về nước lo thừa kế công ti còn anh còn phải mòn mông học thạc sĩ thêm hai năm nữa, bây giờ mới về được.” 

“À… hai anh có vẻ thân thật đấy.” Còn rất hợp nhau nữa, cô tự hỏi hình như có gì đó sai sai. 

“Ừ, khó mà không thân được. Tống Phi thật sự không tồi. ” Anh nhìn cô thèm thuồng nhìn tới nhìn lui, lâu lâu lại qua trở lại một trang mà ngắm mê man rồi lại ngậm ngùi lật sang trang khác nhìn. Tính toán số trang một chút, anh động tay lật sang cái trang gây cho cô bao phiền muộn rối não đó rồi chỉ thản nhiên. “Anh muốn gọi một thuyền sushi nhưng sợ hơi nhiều, em có muốn ăn cùng không?” 

“Có chứ!” Cô vừa nghe đã suýt nữa bật nhảy khỏi ghế mà vỗ tay bốp bốp, chút ý thức tự trọng cuối cùng cũng thành công giữ cô chặt trên ghế mà học anh ‘khoan thai’ bảo. “Được chứ, nếu anh không phiền.” 

“Đương nhiên anh không phiền rồi!” Anh cười híp mắt lại nhìn cô nàng mới nhìn trông cứ nghiêm túc lắm sao bây giờ lại cứ hết ngẩn ngơ rồi lại ngẩn ngơ muốn ngốc như vậy chứ. 

Bữa tối trôi qua đặc biệt bình thường. Từ Hoan hỏi anh về quãng thời gian ở nước ngoài, con nhỏ Tịnh An đó đúng là đáng sợ, thật sự đoan ra anh ta du học nước ngoài mới về. Anh hỏi nhiều về công ti, thỉnh thoảng lại lồng vào vài câu hỏi như cô thường thích ăn gì, uống gì, bạn bè, gia đinh mỗi thứ một chút. Cô cứ vô thức khai ra gần như hết trọn mà một chút cũng chẳng biết thêm gì nhiều về Lý An Thành trừ việc anh ta rất hợp với Tống Phi. 

Nhận thấy thuyền sushi đã vơi gần hết, Lý An Thành bỗng dưng gọi tên cô, làm cô đang bận chiến đấu với đồ ăn cũng phải nhận ra có gì đó không ổn mà ngẩn đầu lên. 

“Sự thật thì… anh muốn nói chuyện với em về…” Anh ngập ngừng một 

chút, nhìn cô trông có vẻ có chút thảng thốt rồi lại bình tĩnh trở lại mới nói ra. “Tối hôm qua, là lỗi của anh.” 

Cô nhìn anh chớp chớp mắt rồi mới ngồi thẳng dậy, đũa cũng bỏ xuống. 

Quả nhiên thật sự là anh. 

“Anh… nhớ?” Cô chỉ hỏi nhẹ như vậy, đôi mắt vốn anh đã nhìn có chút mờ mịt ngờ nghệch nay chỉ hạ xuống với lớp băng mỏng như ẩn như hiện. 

Không muốn nhìn anh luôn sao? 

“Dù tối đó anh thật sự rất say, không kiểm soát được hành động của mình nhưng anh vẫn nhớ rõ.” 

Nhớ rõ luôn sao? Tuyệt, ‘lần đầu tiên’ của cô đến cô còn chẳng nhớ tí gì lại hoàn hảo không tì vết bị ‘nam chính đại nhân’ ghi nhớ rõ mồn một. Nỗi giận dữ cô đã muốn từ bỏ bỗng dưng lại âm ỉ dâng lên, sôi sục mà tràn ra từ sâu trong trái tim cô cứ ngây thơ nghĩ là đủ to để giữ hết những cảm xúc tiêu cực đó an phận mà đừng huỷ hoại cuộc sống của cô. 

“Anh muốn gì?” Cô hỏi, âm giọng nghẹn đến bực, đến bất lực, đến muốn khóc. Khốn kiếp thật! Lần thứ hai trong ngày rồi đấy.  

Lý An Thành thấy cô mắt đã ươn ướt thì áy náy vô cùng lại có chút không biết làm sao. Anh muốn an ủi cô, muốn lau nước mắt cho cô nhưng anh tự nhận thức anh không có tư cách đó. Anh à, anh chỉ biết cẩn trọng lựa chọn từ ngữ của mình, thủ thế cho một cái tát thôi vì anh biết, anh sai. 

“Anh chỉ muốn nói anh xin lỗi.” Lý An Thành dừng một chút, nhận thấy cô vẫn chưa muốn tát anh thì nói tiếp. “Có thể em sẽ không tin nhưng anh không phải là một người tuỳ tiện thích gì thì làm nấy, anh muốn chịu toàn bộ trách nhiệm như một người đàn ông nên làm.” 

Cô cuối cùng cũng chịu ngẩn đầu lên nhìn anh, mắt đã đỏ ngầu làm anh càng tự trách bản thân ngu muội. Chuyện tối hôm qua, là do sai lầm của anh mà đã liên luỵ đến một người con gái vô tội vô tình lại ngây thơ có chút ngờ nghệch như cô, phá hoại tương lai của cô. Bản thân anh không quan trọng người con gái của đời mình có giữ thân như ngọc hay không nhưng không phải đàn ông trên đời ai cũng được như vậy, đặc biệt là ở một đất nước châu Á cổ hủ như nơi này. 

“Trách nhiệm? Anh muốn đưa tôi tiền? Hay thăng quan bảng vàng? Hay qua một đêm trở thành minh tinh?” Cô bỗng dưng lại ăn nói chua ngoa làm chính bản thân cô cũng không thích ứng được, nhưng cô quá ngập tràn trong nỗi ghét bỏ để quan tâm, ghét bỏ bản thân cô ngu ngốc uống rượu say lại đi loanh quanh, ghét bỏ bản thân cô không biết thân biết phận, ghét bỏ bản thân cô quá thảm hại. 

“… Anh không phải là người làm sai thì thích lấp liếm bằng tiền… nhưng nếu đó là đều em muốn…?” Anh có chút khó xử, không phải anh không làm được, anh chỉ không nghĩ cô thẳng thắn như vậy…

“Đương nhiên là tôi không muốn.” Cô cười khẩy, bỗng dưng cảm thấy như kẻ say mà phải uống một cốc nước để tỉnh táo hơn chút. Đến lúc đi rồi, đáng lẽ nên nghe lời con nhỏ Tịnh An về sớm đỡ phiền. “Tôi chỉ muốn anh đừng nói chuyện này với ai thôi, cũng đừng cố gắng làm gì cho tôi như vậy, tôi sẽ không tống tiền anh đâu. Anh cứ coi tôi như một người vô hình là được, cảm ơn.” Nói rồi cô toang đứng dậy chỉ để bị bàn tay ấm áp đó lại lần nữa kéo lại như một con rối vô dụng. 

“Từ Hoan.” Anh khó khăn gọi tên cô. Điều kiện của cô anh không hề có ý kiến, cô thậm chí còn không cần nói với anh anh cũng sự tự giác giữ kín miệng. Chỉ là anh mời cô đi ăn với tâm thế sẵn sàng thoả mãn bất cứ điều kiện gì cô đưa ra, nhưng chuyện xảy ra như vậy, sao anh lại có cảm giác anh mới là người mất mát nhỉ? Anh mong chờ gì vậy? “Anh… xin lỗi.” 

“Anh không cần xin lỗi đâu, một phần cũng do tôi.” Cô muốn giây tay anh ra nhưng đôi bàn tay đó ấm áp mềm mại như vậy nhưng lúc nào cũng như gọng kìm giữ cô không nhúc nhích được phân nào. 

“… Từ Hoan… chúng ta hẹn hò nhau đi.” 

“Hả?” Chủ đề câu chuyện đổi lúc nào vậy? Sao cô không biết? Ai nói cho cô biết cô có uống phải rượu rồi lại mất trí nhớ nữa không vậy? 

“… Anh…” Lý An Thành cũng ngạc nhiên với lời mình vừa thốt ra, cảm thấy hối hận rồi lại vô thức mong chờ. 

“Có phải… anh đang đùa giỡn tôi không?” Cô nói rồi vận hết sức giãy ra khỏi tay anh, chỉ là… cô không giãy được, là anh nhìn ra cô thật sự muốn đi nên mới thả cho cô đi. 

“Từ Hoan, anh thật sự không có đùa giỡn em. Anh nghiêm túc!” Lý An Thành sải chân bước theo cô, xem ra còn đang cố ý đi chậm lại làm cô tức muốn chết. Lợi dụng lúc cô say đưa cô lên giường, cướp mất lần đầu của cô hôm sau lại còn bảo muốn hẹn hò với cô??? Đám nam chính gần đây thật càng ngày càng vô liêm sỉ!! Bọn họ nghĩ ngoại trừ nữ chính ra ai cũng không có tự trọng??? Sẽ vì tiền tài mà bám họ như đỉa đói sao? 

Đôi mắt của cô, chỉ có giận dữ, còn có bất lực, còn có thất vọng, mà đôi mắt nâu vốn mờ đục đó, bỗng sưng sáng ngời lạ thường, trong suốt mà đối diện với anh. Anh chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ phả vào má trái của anh, cô muốn tát anh, cô còn muốn đổ nước vào đầu anh, cô còn muốn đá vào hạ bộ của anh nhưng rốt cuộc, cô không làm. Cô chỉ gồng mình, cố gắng kiên cường nhưng bội phần đáng thương mà hạ giọng kiềm nén nói. 

“… Tôi về!” Cô thật sự bỏ đi. Anh cũng không đuổi nữa, vì anh biết, cô có bỏ đi đâu cũng không thể thoát khỏi mắt anh. 

Về, cô muốn thật đấy, chỉ là… 

“… Tôi không đủ tiền đi taxi về…Anh có thể cho tôi mượn một chút được không?” Cô ngượng ngùng. 

Hậu trường: 

Nam chính An Thành cảm thấy sushi ăn thật ngon, quyết định bảo phục vụ gói sushi còn lại đem về cho nữ phụ Từ Hoan ăn. 

Nữ phụ Từ Hoan tối đó ba giờ sáng ngồi trong nhà vệ sinh, ghét bỏ đối với nam chính An Thành chỉ tăng chứ không giảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện