Chương 550: Nếu gương vỡ có thể lành
Hồng Đậu gọi hắn là Ôn Diễn, mà không phải là ‘chú’.
Cô đương nhiên biết hắn chính là Ôn Diễn, ngón tay bị đứt của hắn, còn cả hắn tính kế cô từ nhỏ... Hồng Đậu trong một số vẫn rất thông minh, biểu hiện rõ ràng như thế, sao cô lại không biết được đây?
Người đàn ông nuôi lớn cô này, chính là Ôn Diễn cô cho rằng mình đã thoát khỏi.
Thân phận bị phát hiện, Ôn Diễn lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười cười, “Anh đã mấy trăm năm chưa được nghe Hồng Đậu gọi tên anh rồi.”
Ngữ khí của hắn, rất vui mừng.
“Anh ăn thuốc trường sinh.” Khoảnh khắc Hồng Đậu xác định hắn chính là Ôn Diễn kia, cũng liền có thể xác định, hắn nhất định đã ăn thuốc trường sinh.
Ôn Diễn cũng không phủ nhận, hắn chậm rãi nói: “Để gặp lại Hồng Đậu, anh không có lựa chọn nào khác.”
“Vì sao... anh biết mấy trăm năm sau tôi sẽ xuất hiện?” Đây là điểm Hồng Đậu nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng cô nhớ, thời không của Ôn Diễn là một triều đại hư cấu, chính là không liên quan gì tới thời không này của Hồng Đậu cả, cho dù hắn thật sự phải đợi mấy trăm năm, cũng không thể có chuyện vượt qua thời không thật sự tìm được cô.
Nhưng hắn đã thật sự tìm được cô rồi, không chỉ có thế, hắn còn mang cô theo bên cạnh nuôi nấng từ khi cô còn nhỏ, nói cách khác, từ sinh ra đến giờ, cô đều chưa từng thoát khỏi khống chế của hắn.
Đây là một chuyện thật đáng sợ.
Ôn Diễn chậm rãi nói: “Hồng Đậu đã từng nói, em phải trở về thế giới của chính mình, anh cũng từng nghi hoặc, thế giới theo lời Hồng Đậu kia, rốt cuộc là có ý gì, nhưng anh lại có thể khẳng định, một khi Hồng Đậu trở về thế giới kia, anh rốt cuộc sẽ không tìm thấy em nữa.”
“Nhưng anh vẫn tìm được tôi.”
Trên khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn hiện lên một nụ cười nhạt, “Khi Hồng Đậu qua đời trong ngực anh, anh chưa từng cảm thấy bi thương. Anh biết được, Hồng Đậu chỉ trở lại thế giới anh chưa từng đặt chân đến kia, mà sớm từ trước khi Hồng Đậu rời khỏi anh, anh đã gặp một người đàn ông.”
Đó là một người đàn ông thoạt nhìn lạnh như băng, y phục màu đen, mũ choàng màu đen, dường như người đó muốn giấu cả người mình vào trong bóng tối, không cho người khác thăm dò được bất cứ điều gì.
Người đàn ông này giống như một đầm nước chết, không có sinh khí, không kích phát được nửa phần hứng thú cảu người ta.
Cho nên cho dù Ôn Diễn biết người đàn ông này hướng về phía mình mà đến, hắn cũng làm bộ không phát hiện mà định rời đi, nhưng một câu tiếp theo của người đàn ông kia đã khiến hắn dừng bước.
“Ta có thể giúp ngươi đến thế giới của Phương Hồng Đậu.”
Ôn Diễn xoay người lại nhìn người đàn ông không rõ mặt, hiếm khi có hứng thú “Ồ ~” một tiếng.
“Phương Hồng Đậu vừa chết, sẽ liền trở lại thời không nàng ta vốn nên tồn tại.” Người đàn ông hờ hững nói: “Ngươi sẽ không muốn cứ như vậy cắt đứt dây dưa với nàng ta chứ.”
Ôn Diễn chậm rãi cong môi, bởi hắn đã thấy được đồng loại, “Vì sao phải giúp ta?”
“Ta đã đánh cuộc với người khác.”
“Đánh cuộc cái gì?”
“Gương vỡ nếu lại lành, chính là ta thắng.”
Ôn Diễn cười, “Cho nên cũng không phải ngươi giúp ta, ngươi chỉ đang giúp chính mình.”
“Ta không phủ nhận.” Người đàn ông bình tĩnh nói: “Ngươi và Phương Hồng Đậu là người của hai thế giới khác nhau, nếu muốn vượt qua thời không, ngươi cần phải trả giá lớn.”
Khi còn chưa biết cái giá này là gì, Ôn Diễn đã cười nói: “Ta chấp nhận.”
Cái giá lớn Ôn Diễn phải trả chính là thân thể vẹn toàn, vì thế, hiện tại hắn phải ngồi xe lăn.
“Gương vỡ có lành lại hay không, ta không biết.” Ôn Diễn còn nhớ rõ câu cuối cùng mình nói với người đàn ông kia, “Nhưng chỉ người nhu nhược mới có thể lựa chọn loại đánh cuộc này, nếu là ta, cho dù ván cược không tồn tại, ta cũng sẽ khóa chặt nữ nhân ta muốn ở bên cạnh ta.”
Bình luận truyện