Chương 557: phiên ngoại
Sau khi Hồng Đậu gọi cho cha mẹ mình một cú điện thoại nói muốn kết hôn, cha mẹ cô liền dẫn theo em trai cô vô cùng lo lắng trở về nước, tuy rằng vào hai mươi năm trước bọn họ cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng Ôn Diễn sẽ ‘lừa mất’ con gái của bọn họ, nhưng thật sự tới ngày này, sắc mặt bọn họ vẫn cực kỳ khó coi.
Nói ngay vào hai mươi năm trước, công ty Phương gia bỗng nhiên xảy ra vấn đề, không chỉ bởi nhân tố bên ngoài, còn có khó khăn bên trong, tóm lại Phương gia làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm liền cứ như vậy mà đổ. Lúc này, là Ôn Diễn xuất hiện, Ôn Diễn tự xưng có thể giúp bọn họ giải quyết tất cả khó khăn trước mặt, chỉ cần bọn họ nguyện ý trả giá tương ứng để báo đáp.
Ôn Diễn muốn Hồng Đậu. Lúc đó Hồng Đậu mới chỉ là một đứa trẻ hơn hai tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, cha mẹ Phương gia đương nhiên là không chịu. So với sản nghiệp, bọn họ càng coi trọng cốt nhục của mình hơn, nhưng Ôn Diễn cũng không cho bọn họ lựa chọn thứ hai nào khác.
Phương pháp hắn có thể dùng để cướp đi Hồng Đậu có trăm ngàn loại, chuyện hắn muốn Hồng Đậu này, cũng không phải là thương lượng với cha mẹ Phương gia, muốn bọn họ đồng ý, mà đây là hắn đang thông báo cho bọn họ, biểu hiện tương đối có kiên nhẫn một chút để thể hiện sự tôn trọng của mình mà thôi.
Vợ chồng Phương gia đấu không lại Ôn Diễn. Bọn họ không rõ, rõ ràng Hồng Đậu là con gái bọn họ, vì sao Ôn Diễn này có thể lấy ra một tờ giấy chứng minh, nói Hồng Đậu là đứa trẻ bọn họ bắt cóc mà có, hơn nữa những phòng ban tư pháp kia lại thật sự đứng về phía Ôn Diễn.
Không muốn Hồng Đậu bị xoá tên ở Phương gia, vợ chồng Phương gia chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, ít nhất như vậy, bọn họ còn có thể dùng thân phận cha mẹ để đi thăm Hồng Đậu, phòng ngừa Ôn Diễn này có hứng thú biến thái gì khác mà làm ra chuyện gì với Hồng Đậu.
Sự thật chứng minh, Ôn Diễn quả đúng là một tên biến thái, hơn nữa còn là một tên biến thái quang minh chính đại.
Bởi vì vào một lần khi vợ chồng Phương gia tới Ôn gia thăm con, Ôn Diễn đang ôm cô bé đã ngủ say ngồi trong viện phơi nắng, không khí yên tĩnh lại tốt đẹp, khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Ôn Diễn khẽ vỗ về gương mặt hồng hào của Hồng Đậu, nhẹ giọng cười nói: “Các người không cần lo lắng, trước khi Hồng Đậu thành niên, tôi sẽ không xuống tay với Hồng Đậu.”
Cha mẹ Phương gia có chút vui mừng lại có chút thấp thỏm, vui mừng chính là ít nhất trước khi Hồng Đậu mười tám tuổi vẫn sẽ an toàn, thấp thỏm chính là Ôn Diễn người này quả đúng là biến thái, một tên biến thái thích trò chơi nuôi từ nhỏ.
Hiện tại, biến thái này còn xuống tay thành công.
Vợ chồng Phương gia đường xa mà đến, nói là muốn trò chuyện riêng với Hồng Đậu. Nói chuyện gì? Chẳng qua là muốn khuyên Hồng Đậu nghĩ kỹ mà thôi.
Ôn Diễn ngồi trong đình viện sửa hoa, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, tôn lên vẻ ôn nhu tràn đầy.
“Ngươi không lo lắng nàng ta sẽ dao động, lựa chọn rời khỏi ngươi sao.” Cách đó không xa, trên ghế dài màu trắng dưới bóng cây, một người đàn ông mặc y phục đen, mang mũ choàng đen cất giọng nói. Trong giọng nói của hắn lộ ra ý lạnh âm trầm, nhiệt độ xung quanh đều như vì hắn mà lạnh đi mấy độ
Ôn Diễn cắt xuống một đóa hoa hồng xinh đẹp, hắn tinh tế nhìn hoa hồng kiều diễm ướt át, nghĩ tới dáng vẻ Hồng Đậu đỏ mặt trong ngực hắn, liền sung sướng nói: “Hồng Đậu sẽ không rời khỏi ta, cô ấy không nỡ.”
“Đây là nguyên nhân ngươi đặc biệt muốn ta đưa ngươi đến bốn trăm năm trước.” Người đàn ông áo đen hờ hững nói: “Khổ nhục kế, thủ đoạn hay.”
“Người thông minh sẽ không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn.” Ôn Diễn có ý ám chỉ nói: “Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới lựa chọn phó thác vận mệnh của mình cho một trận đánh cuộc.”
“Ngươi đang khiêu khích ta.” Giọng người đàn ông áo đen bình tĩnh phi thường, cũng không hề nghe ra tức giận.
Ôn Diễn cười nói: “Ta lại không có bản lĩnh lớn như vậy đi khiêu khích ngươi. Ngươi có thể siêu thoát ngoài thời không, nhất định không phải người phàm. Hồng Đậu vốn là người của thời đại này, lại có thể tới thời đại của ta, mà trận đánh cuộc kia của ngươi lại có liên quan tới Hồng Đậu và ta, có thể thấy được, Hồng Đậu có thể cùng ta tương ngộ, chính là có liên quan tới ngươi hoặc người cùng ngươi đánh cuộc kia.”
“Ngươi rất thông minh.” Người đàn ông áo đen đứng dậy, “Quý trọng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi của phàm nhân đi.”
Hắn xoay người, trong chớp mắt đã biến mất giữa hư không.
Ôn Diễn ngước mắt cười, chính hắn đã có được người mình muốn, cho nên cuộc đời phàm nhân ngắn ngủi thì sao đây? Có thể cùng Hồng Đậu tiến vào phần mộ, cũng là một loại chuyện cực kỳ khiến người ta sung sướng.
Hắn lại hơi chuyển mắt, đôi mắt cười thấy được cô gái đang đi về phía mình. Hắn mở tay ra, cô liền thuần thục ngồi trên đùi hắn, dựa vào trong ngực hắn. Hắn nâng tay cầm hoa hồng lên, cô vui mừng tiếp nhận, tiếp theo, hắn hỏi: “Cha mẹ em đâu?”
“Bọn họ đã trở về.” Hồng Đậu ngửi ngửi mùi hoa hồng, tâm tình cũng không tệ lắm.
Ôn Diễn lại hỏi: “Hồng Đậu không đi theo bọn họ sao?”
“Ôn Diễn, anh không cần phải nói loại lời này.” Hồng Đậu liếc mắt nhìn hắn, lại dán mặt lên ngực hắn, “Ngươi biết mà, em không bỏ được anh.”
Hắn chỉ cười không nói.
Hồng Đậu an tĩnh trong chốc lát, nhắm mắt lại nói: “Về sau chúng ta phải sống cuộc sống thật tốt.”
“Được.” Hắn cười.
Không có Nam Quốc, không có ai khác, cũng không có giang hồ mưa máu gió tanh, ân oán tình thù.
Hắn là duy nhất của cô, cô là duy nhất của hắn.
Ngày tháng như vậy, thật tốt.
------ HOÀN ------
**Lưu ý: Nếu bạn yêu thích câu chuyện này, nhất định không thể bỏ qua “Nhật ký cua trai của nữ phụ” (Tên gốc là: Xuyên nhanh công lược: Nữ phụ có độc) của cùng tác giả nhé ^^ . Bạn sẽ nhận ra rất nhiều chi tiết liên quan ở truyện này và các thế giới trong truyện kia nha ;)
Bình luận truyện