Nữ Phụ Công Tâm Kế
Quyển 1 - Chương 4
Kiều Diễm ngẩng đầu lên nhìn cô, sự nguy hiểm trong mắt tăng dần.
Thế là Diệp Tử lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, chắp hai tay trước ngực, miệng mếu máo, mắt hơi rũ xuống, dây xích trên cổ lập lòe phát sáng, trông giống hệt một chú chó mắc lỗi: “Xin anh đấy, mua cho tôi đi. Tôi đảm bảo, không đắt chút nào đâu!”
“Em mua cái này làm gì?” Kiều Diễm cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói hơi run run, như thể đang nghiến răng nghiến lợi.
“Anh không hiểu đâu.” Diệp Tử tinh quái nhướng mày: “Anh nói xem, một cô gái yếu đuối bình thường như tôi bị nhốt ở đây, cũng cần phải tìm chút an ủi, xoa dịu cảm xúc chứ!”
Nói xong cô lại không nhịn được bật cười, đưa ngón trỏ ra nâng cằm anh lên, hơi nghiêng đầu, giọng nói cực kỳ quyến rũ: “Đúng không? Tổng giám đốc bá đạo của tôi.”
Kiều Diễm cầm lấy ngón tay cô, khóe miệng khẽ nhếch. Diệp Tử lập tức nhảy lên, gào khóc: “A a a, đừng bẻ đừng bẻ, sắp gãy rồi. Kiều Diễm, sao anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
Kiều Diễm hơi híp mắt: “À, em muốn tôi thương hoa tiếc ngọc?”
Diệp Tử chớp mắt, cố gắng lùi về phía sau.
Nụ cười bên môi Kiều Diễm chợt bị thu lại, anh ngồi thẳng người, sắc mặt trầm xuống: “Ăn sáng đi, tôi còn phải đi làm.”
Chính anh cũng bị tâm trạng tốt đẹp của mình làm ngạc nhiên.
Diệp Tử không biết anh lại nổi điên cái gì, hơn nữa cũng thật sự không muốn chọc tới anh, cho nên vừa nhét sandwich vào miệng, vừa nhồm nhoàm hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Lòng Kiều Diễm hơi run run, ngẩng đầu nhìn cô nhưng không nói gì.
Diệp Tử vẫn đang cúi đầu nhìn tờ báo vừa cướp được trong tay anh, tự nhiên nói: “Đúng rồi, hôm qua sau khi anh xỉu lần thứ hai thì chú Chu có ghé qua, bảo rằng để sạc điện thoại trong phòng anh đấy.”
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Diệp Tử cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói đều đều: “Bình thường buổi trưa buổi tối anh đều cố ý về nấu cơm cho tôi sao?”
Kiều Diễm không nhịn được nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy cô gái trước mặt rất kỳ lạ: “Em đừng nói với tôi là em cảm động vì chuyện này.”
Diệp Tử vốn định dùng giọng điệu nhỏ nhẹ quan tâm đến Kiều Diễm một chút, ví dụ như: “Anh muốn chăm sóc tôi thì cũng phải chăm sóc mình thật tốt!” hoặc mấy câu nói nhẹ nhàng tình cảm đại loại như thế, nhưng đến khi nghe thấy giọng điệu của anh thì lập tức phản xạ có điều kiện châm biếm lại: “A, anh suy nghĩ nhiều quá.”
Chỉ có điều cô còn chưa nói hết câu đã phát hiện phản ứng của mình không thích hợp lắm, vì thế cô cúi thấp đầu, khuôn mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ ngượng ngùng: “Khụ khụ, làm gì có ai cảm động vì loại chuyện này chứ, là anh nhốt tôi, nên đương nhiên phải về nấu cơm cho tôi rồi!”
Nói xong, cô như thể đã tìm được lý do, giọng điệu cũng trở nên hùng hồn hơn: “Tôi chỉ muốn nói là anh không thể nấu một thể luôn sao? Cần gì phải lãng phí nhiều thời gian như vậy? Anh cho rằng mình là hoàng đế siêng năng dốc hết tâm huyết vì nhân dân chắc?”
Kiều Diễm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Giọng nói của cô rõ ràng để lộ sự quan tâm lo lắng, rõ ràng đến mức ai nhìn vào cũng có thể nhận ra sự mạnh miệng vụng về của cô.
Diệp Tử vốn đang khí thế bừng bừng, nhưng đến khi thấy anh càng ngày càng im lặng thì bắt đầu chột dạ, ánh mắt vô thức né tránh sang chỗ khác. Sau đó, dần dần, cô cũng yên tĩnh lại, ánh mắt hơi hạ xuống, lông mi run run, khóe môi bật ra một tiếng cười giễu cợt rồi lập tức bị bi thương chôn vùi.
Kiều Diễm tự nhận mình là một người không giỏi quan sát sắc mặt người khác, xuất thân của anh cũng không cần anh làm vậy. Nhưng lúc này, vào giây phút này, tiếng cười khẽ của Diệp Tử, đột nhiên khiến anh cảm thấy…
Rõ ràng tình cảnh bây giờ của em là do anh, rõ ràng em không nên quan tâm anh, nhưng dường như em vẫn không thể nhịn được…
Tâm trí của anh lập tức bị những suy đoán ấy chiếm cứ, nó như thể mọc rễ nảy mầm trong lòng anh, không thể rút đi, khiến cảm xúc của anh rối bời.
Ánh mắt Kiều Diễm lóe lên, dường như đang nghĩ về cái gì đó, giọng nói có chút miễn cưỡng: “Tôi còn có việc, vậy tôi đến công ty trước.”
“Ừm.” Diệp Tử vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.
Một lát sau, đợi đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chỗ bát đũa vẫn bày trên bàn, nhướng mày, mỉm cười đắc ý.
Ngoại trừ sự cố té xỉu hôm qua, Kiều Diễm chưa bao giờ để những thứ có thể gây nguy hiểm thế này trong phòng cô.
Lúc nãy anh nói là đến công ty, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng cửa vang lên, vì vậy trong lòng càng sáng tỏ.
Kiều Diễm quả thật không rời khỏi nhà, mà là đến thư phòng.
Anh mở máy tính ra, tìm đoạn video giám sát ngày hôm qua, từ lúc anh bắt đầu té xỉu.
Giây phút thấy Diệp Tử cầm điện thoại di động lên, tim anh chợt đập nhanh hai nhịp, từ lúc anh tỉnh lại đến giờ, trong đầu anh luôn tồn tại một câu hỏi, tại sao cô không gọi điện cầu cứu? Không phải cô luôn điên cuồng nguyền rủa anh sao? Không phải cô luôn giãy dụa, tâm tâm niệm niệm muốn trốn chạy sao?
Rõ ràng là có cơ hội!
Nhưng phản ứng của cô lại là tìm người đến giúp anh.
Trừ lúc đó ra, cô không hề nhìn về chiếc điện thoại kia nữa.
Cô cố gắng đưa anh lên giường, chăm sóc anh, cho anh uống nước, ở bên anh, quan tâm anh…
Trong mắt cô ẩn chứa sự lo lắng vội vàng, không hề có ý muốn chạy trốn. Cô nói không tìm thấy chìa khóa ở cổ, nhưng căn bản là cô không hề tìm, mà dường như còn cố ý trốn tránh.
“Chẳng lẽ em phải thỏa hiệp trước mới được sao?” (xem lại
Cho nên, mặc dù nói không muốn, nhưng em đã thỏa hiệp rồi phải không? Là vì sao vậy? Giả vờ nghe lời để anh buông lỏng cảnh giác, hay là…
Kiều Diễm không biết diễn tả tâm trạng bây giờ của mình thế nào, vô số cảm xúc cứ giao hòa với nhau, cùng chìm xuống trong thế giới tối tăm không ánh mặt trời, rồi lại cùng sôi trào, nhưng khả năng kia cứ lóe lên, phát sáng khiến anh không thể xem nhẹ, cũng không thể bỏ qua.
Hay là, em nguyện vứt bỏ tự do, ở lại bên cạnh tôi?
Tâm trạng của Kiều Diễm lúc này, Diệp Tử cũng biết một chút, dù sao thì cô cũng biết trong phòng này có máy theo dõi. Vì thế, ngay lúc cô cầm điện thoại của Kiều Diễm gọi cho Chu Hâm Vĩ, cô đã biết anh sẽ phải đấu tranh tư tưởng thế nào, còn chuyện cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong lòng anh là nghi ngờ, mừng rỡ, hay cảm động áy náy thì cô không thể đoán chắc được.
Chỉ có điều… Cô nghịch chiếc bút máy mà Kiều Diễm đưa cho trong tay, chí ít bây giờ chân tay cô cũng được tự do rồi không phải sao?
Đó là một khởi đầu khá tốt đẹp.
…
“Lỵ Lỵ, lúc, lúc nãy giám đốc vừa cười phải không?”
Bàn tay run rẩy chỉ vào phòng làm việc của Kiều Diễm, dữ dội như thể đang lên cơn động kinh.
Lý Lỵ nuốt nước bọt, “Giám đốc… Bị điên rồi sao?”
Cầm một cái khăn tay nhăn rúm khi thì cau mày, khi thì mỉm cười, khi thì phẫn nộ, thỉnh thoảng còn bày ra vẻ mặt dịu dàng khiến mọi người sợ hãi.
“Giám đốc hôm nay cực kỳ khác thường, chưa nói đến chuyện hôm qua nghỉ nửa ngày, chỉ tính hôm nay thôi thì mọi người biết không, giám đốc đi muộn đấy! Muộn, ôi trời ơi, tôi làm việc ở đây ba năm đã thấy giám đốc đi muộn bao giờ đâu.”
Chuyện này đúng là còn khó tin hơn cả chuyện gà trống đẻ trứng.
Có người không chịu thua kém lắc đầu: “Không phải điên, mà là…”
“Yêu.” Lý Lỵ vô cùng tự tin nói tiếp.
Mấy cô gái liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, rồi đồng thanh: “Chắc chắn là yêu.”
Kiều Diễm không rảnh để ý đến mấy người này, anh gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt có chút rối rắm.
Để anh tự mình đi mua mấy cuốn sách này? Ha ha.
Để cấp dưới đi mua mấy cuốn sách này?
Quên đi, để anh tự đi mua thì hơn!
Vì thế, đợi đến lúc anh cầm mấy cuốn sách ném lên giường Diệp Tử, trông sắc mặt anh xanh lét như thể vừa ăn phải cả cân mướp đắng.
Trông thấy anh như thế, Diệp Tử liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó bắt đầu ho khan vì thiếu không khí.
“Gần đây em sống hạnh phúc quá nhỉ, có muốn tôi bịt miệng em lại không?”
Kiều Diễm liếc cô một cái, nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống nhanh chóng.
“Ha ha ha, được rồi, xin lỗi…” Diệp Tử im lặng, nhịn đến mức đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được xì một tiếng bật cười: “Nhưng mà tôi thật sự không nhịn được, ha ha ha, Kiều Diễm, anh mau đi soi gương đi, trông anh bây giờ giống một con ếch trâu đầu tỏa khói lắm.”
“Diệp Tử!” Kiều Diễm vốn đã bị cô thu ngân kia trêu chọc đến mức nổi khùng rồi, bây giờ còn bị cô đổ thêm dầu nữa. Anh lập tức nhào tới, muốn bịt miệng cô lại.
Diệp Tử cười lớn né tránh, vì vậy anh dùng một tay kéo cô vào lòng, một tay che miệng cô lại, cuối cùng cũng thành công khiến cô không phát ra âm thanh nào nữa.
Lúc phản ứng lại thì đã thấy cô đang dùng đôi mắt ngập nước yên lặng nhìn anh, hơi thở của cô ấm áp như một chiếc lông vũ gãi lên bàn tay anh, khiến trái tim anh ngứa ngáy.
Thế là Diệp Tử lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, chắp hai tay trước ngực, miệng mếu máo, mắt hơi rũ xuống, dây xích trên cổ lập lòe phát sáng, trông giống hệt một chú chó mắc lỗi: “Xin anh đấy, mua cho tôi đi. Tôi đảm bảo, không đắt chút nào đâu!”
“Em mua cái này làm gì?” Kiều Diễm cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói hơi run run, như thể đang nghiến răng nghiến lợi.
“Anh không hiểu đâu.” Diệp Tử tinh quái nhướng mày: “Anh nói xem, một cô gái yếu đuối bình thường như tôi bị nhốt ở đây, cũng cần phải tìm chút an ủi, xoa dịu cảm xúc chứ!”
Nói xong cô lại không nhịn được bật cười, đưa ngón trỏ ra nâng cằm anh lên, hơi nghiêng đầu, giọng nói cực kỳ quyến rũ: “Đúng không? Tổng giám đốc bá đạo của tôi.”
Kiều Diễm cầm lấy ngón tay cô, khóe miệng khẽ nhếch. Diệp Tử lập tức nhảy lên, gào khóc: “A a a, đừng bẻ đừng bẻ, sắp gãy rồi. Kiều Diễm, sao anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
Kiều Diễm hơi híp mắt: “À, em muốn tôi thương hoa tiếc ngọc?”
Diệp Tử chớp mắt, cố gắng lùi về phía sau.
Nụ cười bên môi Kiều Diễm chợt bị thu lại, anh ngồi thẳng người, sắc mặt trầm xuống: “Ăn sáng đi, tôi còn phải đi làm.”
Chính anh cũng bị tâm trạng tốt đẹp của mình làm ngạc nhiên.
Diệp Tử không biết anh lại nổi điên cái gì, hơn nữa cũng thật sự không muốn chọc tới anh, cho nên vừa nhét sandwich vào miệng, vừa nhồm nhoàm hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Lòng Kiều Diễm hơi run run, ngẩng đầu nhìn cô nhưng không nói gì.
Diệp Tử vẫn đang cúi đầu nhìn tờ báo vừa cướp được trong tay anh, tự nhiên nói: “Đúng rồi, hôm qua sau khi anh xỉu lần thứ hai thì chú Chu có ghé qua, bảo rằng để sạc điện thoại trong phòng anh đấy.”
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Diệp Tử cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói đều đều: “Bình thường buổi trưa buổi tối anh đều cố ý về nấu cơm cho tôi sao?”
Kiều Diễm không nhịn được nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy cô gái trước mặt rất kỳ lạ: “Em đừng nói với tôi là em cảm động vì chuyện này.”
Diệp Tử vốn định dùng giọng điệu nhỏ nhẹ quan tâm đến Kiều Diễm một chút, ví dụ như: “Anh muốn chăm sóc tôi thì cũng phải chăm sóc mình thật tốt!” hoặc mấy câu nói nhẹ nhàng tình cảm đại loại như thế, nhưng đến khi nghe thấy giọng điệu của anh thì lập tức phản xạ có điều kiện châm biếm lại: “A, anh suy nghĩ nhiều quá.”
Chỉ có điều cô còn chưa nói hết câu đã phát hiện phản ứng của mình không thích hợp lắm, vì thế cô cúi thấp đầu, khuôn mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ ngượng ngùng: “Khụ khụ, làm gì có ai cảm động vì loại chuyện này chứ, là anh nhốt tôi, nên đương nhiên phải về nấu cơm cho tôi rồi!”
Nói xong, cô như thể đã tìm được lý do, giọng điệu cũng trở nên hùng hồn hơn: “Tôi chỉ muốn nói là anh không thể nấu một thể luôn sao? Cần gì phải lãng phí nhiều thời gian như vậy? Anh cho rằng mình là hoàng đế siêng năng dốc hết tâm huyết vì nhân dân chắc?”
Kiều Diễm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Giọng nói của cô rõ ràng để lộ sự quan tâm lo lắng, rõ ràng đến mức ai nhìn vào cũng có thể nhận ra sự mạnh miệng vụng về của cô.
Diệp Tử vốn đang khí thế bừng bừng, nhưng đến khi thấy anh càng ngày càng im lặng thì bắt đầu chột dạ, ánh mắt vô thức né tránh sang chỗ khác. Sau đó, dần dần, cô cũng yên tĩnh lại, ánh mắt hơi hạ xuống, lông mi run run, khóe môi bật ra một tiếng cười giễu cợt rồi lập tức bị bi thương chôn vùi.
Kiều Diễm tự nhận mình là một người không giỏi quan sát sắc mặt người khác, xuất thân của anh cũng không cần anh làm vậy. Nhưng lúc này, vào giây phút này, tiếng cười khẽ của Diệp Tử, đột nhiên khiến anh cảm thấy…
Rõ ràng tình cảnh bây giờ của em là do anh, rõ ràng em không nên quan tâm anh, nhưng dường như em vẫn không thể nhịn được…
Tâm trí của anh lập tức bị những suy đoán ấy chiếm cứ, nó như thể mọc rễ nảy mầm trong lòng anh, không thể rút đi, khiến cảm xúc của anh rối bời.
Ánh mắt Kiều Diễm lóe lên, dường như đang nghĩ về cái gì đó, giọng nói có chút miễn cưỡng: “Tôi còn có việc, vậy tôi đến công ty trước.”
“Ừm.” Diệp Tử vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.
Một lát sau, đợi đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chỗ bát đũa vẫn bày trên bàn, nhướng mày, mỉm cười đắc ý.
Ngoại trừ sự cố té xỉu hôm qua, Kiều Diễm chưa bao giờ để những thứ có thể gây nguy hiểm thế này trong phòng cô.
Lúc nãy anh nói là đến công ty, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng cửa vang lên, vì vậy trong lòng càng sáng tỏ.
Kiều Diễm quả thật không rời khỏi nhà, mà là đến thư phòng.
Anh mở máy tính ra, tìm đoạn video giám sát ngày hôm qua, từ lúc anh bắt đầu té xỉu.
Giây phút thấy Diệp Tử cầm điện thoại di động lên, tim anh chợt đập nhanh hai nhịp, từ lúc anh tỉnh lại đến giờ, trong đầu anh luôn tồn tại một câu hỏi, tại sao cô không gọi điện cầu cứu? Không phải cô luôn điên cuồng nguyền rủa anh sao? Không phải cô luôn giãy dụa, tâm tâm niệm niệm muốn trốn chạy sao?
Rõ ràng là có cơ hội!
Nhưng phản ứng của cô lại là tìm người đến giúp anh.
Trừ lúc đó ra, cô không hề nhìn về chiếc điện thoại kia nữa.
Cô cố gắng đưa anh lên giường, chăm sóc anh, cho anh uống nước, ở bên anh, quan tâm anh…
Trong mắt cô ẩn chứa sự lo lắng vội vàng, không hề có ý muốn chạy trốn. Cô nói không tìm thấy chìa khóa ở cổ, nhưng căn bản là cô không hề tìm, mà dường như còn cố ý trốn tránh.
“Chẳng lẽ em phải thỏa hiệp trước mới được sao?” (xem lại
Cho nên, mặc dù nói không muốn, nhưng em đã thỏa hiệp rồi phải không? Là vì sao vậy? Giả vờ nghe lời để anh buông lỏng cảnh giác, hay là…
Kiều Diễm không biết diễn tả tâm trạng bây giờ của mình thế nào, vô số cảm xúc cứ giao hòa với nhau, cùng chìm xuống trong thế giới tối tăm không ánh mặt trời, rồi lại cùng sôi trào, nhưng khả năng kia cứ lóe lên, phát sáng khiến anh không thể xem nhẹ, cũng không thể bỏ qua.
Hay là, em nguyện vứt bỏ tự do, ở lại bên cạnh tôi?
Tâm trạng của Kiều Diễm lúc này, Diệp Tử cũng biết một chút, dù sao thì cô cũng biết trong phòng này có máy theo dõi. Vì thế, ngay lúc cô cầm điện thoại của Kiều Diễm gọi cho Chu Hâm Vĩ, cô đã biết anh sẽ phải đấu tranh tư tưởng thế nào, còn chuyện cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong lòng anh là nghi ngờ, mừng rỡ, hay cảm động áy náy thì cô không thể đoán chắc được.
Chỉ có điều… Cô nghịch chiếc bút máy mà Kiều Diễm đưa cho trong tay, chí ít bây giờ chân tay cô cũng được tự do rồi không phải sao?
Đó là một khởi đầu khá tốt đẹp.
…
“Lỵ Lỵ, lúc, lúc nãy giám đốc vừa cười phải không?”
Bàn tay run rẩy chỉ vào phòng làm việc của Kiều Diễm, dữ dội như thể đang lên cơn động kinh.
Lý Lỵ nuốt nước bọt, “Giám đốc… Bị điên rồi sao?”
Cầm một cái khăn tay nhăn rúm khi thì cau mày, khi thì mỉm cười, khi thì phẫn nộ, thỉnh thoảng còn bày ra vẻ mặt dịu dàng khiến mọi người sợ hãi.
“Giám đốc hôm nay cực kỳ khác thường, chưa nói đến chuyện hôm qua nghỉ nửa ngày, chỉ tính hôm nay thôi thì mọi người biết không, giám đốc đi muộn đấy! Muộn, ôi trời ơi, tôi làm việc ở đây ba năm đã thấy giám đốc đi muộn bao giờ đâu.”
Chuyện này đúng là còn khó tin hơn cả chuyện gà trống đẻ trứng.
Có người không chịu thua kém lắc đầu: “Không phải điên, mà là…”
“Yêu.” Lý Lỵ vô cùng tự tin nói tiếp.
Mấy cô gái liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, rồi đồng thanh: “Chắc chắn là yêu.”
Kiều Diễm không rảnh để ý đến mấy người này, anh gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt có chút rối rắm.
Để anh tự mình đi mua mấy cuốn sách này? Ha ha.
Để cấp dưới đi mua mấy cuốn sách này?
Quên đi, để anh tự đi mua thì hơn!
Vì thế, đợi đến lúc anh cầm mấy cuốn sách ném lên giường Diệp Tử, trông sắc mặt anh xanh lét như thể vừa ăn phải cả cân mướp đắng.
Trông thấy anh như thế, Diệp Tử liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó bắt đầu ho khan vì thiếu không khí.
“Gần đây em sống hạnh phúc quá nhỉ, có muốn tôi bịt miệng em lại không?”
Kiều Diễm liếc cô một cái, nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống nhanh chóng.
“Ha ha ha, được rồi, xin lỗi…” Diệp Tử im lặng, nhịn đến mức đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được xì một tiếng bật cười: “Nhưng mà tôi thật sự không nhịn được, ha ha ha, Kiều Diễm, anh mau đi soi gương đi, trông anh bây giờ giống một con ếch trâu đầu tỏa khói lắm.”
“Diệp Tử!” Kiều Diễm vốn đã bị cô thu ngân kia trêu chọc đến mức nổi khùng rồi, bây giờ còn bị cô đổ thêm dầu nữa. Anh lập tức nhào tới, muốn bịt miệng cô lại.
Diệp Tử cười lớn né tránh, vì vậy anh dùng một tay kéo cô vào lòng, một tay che miệng cô lại, cuối cùng cũng thành công khiến cô không phát ra âm thanh nào nữa.
Lúc phản ứng lại thì đã thấy cô đang dùng đôi mắt ngập nước yên lặng nhìn anh, hơi thở của cô ấm áp như một chiếc lông vũ gãi lên bàn tay anh, khiến trái tim anh ngứa ngáy.
Bình luận truyện