Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng
Chương 3
Sau khi xác nhận thông tin cơ bản và ngoại hình của Liên Dung, tôi đã tin 90% vào những ký ức đột ngột xuất hiện kia.
Tôi vẫn khá hài lòng về ông chồng Lục Minh Kỳ này, nên nếu có thể, tôi không muốn phải đi đến bước đường ly hôn.
Thế nhưng nghĩ đến biểu tình của hắn lúc ném tờ đơn ly hôn tới trước mặt tôi, tôi lập tức vứt ý tưởng kia xuống đất, đạp thêm vài cú.
Voi chín ngà, gà chín cựa mới khó tìm, đàn ông hai chân thì chạy đầy đất.
Dù sao tôi cũng không thích kết hôn, quỹ đen thì ngày càng lớn, sợ gì mà không oai phong lẫm liệt phất áo ra đi?
Nếu có nhu cầu thì có thể giống mẹ tôi, tiêu ít tiền nuôi vài chàng hợp ý, đỡ phải đi tiệc tùng xã giao như bây giờ.
Game là dễ.
“Ồ, vậy để em bảo Tiểu Lý kêu bạn làm một CV mới.”
“Anh cho em địa chỉ mail. Em bảo Tiểu Lý nhắn với bạn em ấy điền tên anh vào chỗ người giới thiệu, nhất định sẽ được duyệt.”
Tôi làm theo lời hắn, nhanh chóng hoàn thành mọi việc. Tiểu Lý rối rít cảm ơn trên Wechat.
Mọi việc xong xuôi, tôi bắt đầu mệt rã rời, đứng dậy vươn vai một cái.
“Em về phòng nha. Anh xong việc thì nghỉ sớm một chút.”
Lục Minh Kỳ hỏi: “Chắn chắn trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa?”
“Chắc chắn.”
Hắn gật đầu: “Vậy chúng ta không ngủ riêng nữa được không?”
Tôi sửng sốt, chữ “được” vừa ra đến môi, gương mặt tươi cười của Liên Dung lại ẩn hiện trước mắt tôi.
Thế là tôi đổi ý: “Chờ em điều chỉnh đồng hồ sinh học lại đã. Dạo này em hay giật mình thức dậy lúc nửa đêm, sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Lục Minh Kỳ bảo không thành vấn đề: “Anh ngủ ít lắm, không ảnh hưởng gì đâu.”
“Có mà.”
“Không ngủ chung với em mới ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”
Còn có vụ này nữa?
Tôi líu lưỡi, trách cứ: “Người làm việc lớn sao có thể sa đà vào nữ sắc!”
Lục Minh Kỳ tựa hồ cảm thấy buồn cười, đầu mày cuối mắt đều cong lên.
“Anh chỉ là quen ngủ chung với em thôi, em nghĩ đến tận đâu rồi? Hay là em đang bật đèn xanh cho anh?”
Ăn nói xà lơ!! Tôi là loại người dục cầu bất mãn đó sao?
Có điều…
Sau này hắn thích Liên Dung rồi hai chúng tôi mỗi người một ngả, không biết tôi còn cơ hội ngủ với đàn ông cấp bậc này hay không đây?
Tôi có chút dao động.
Lục Minh Kỳ thấy tôi không nói gì, vội bảo: “Đùa thôi. Em mới khỏe lại, anh không làm gì đâu.”
“Không!”
Tôi xoay người, hôn lên trán hắn một cái.
“Anh đoán đúng rồi nha. Em chính là đang bật đèn xanh cho anh á.”
Lục Minh Kỳ giật mình, sau đó cười cười, đặt đũa xuống, kéo tôi ngồi lên đùi hắn.
Tôi dựa lưng vào ngực hắn, cảm nhận được rung động khi hắn khùng khục cười.
“Cười cái gì mà cười?!” Tôi thẹn quá hóa giận.
Hắn đặt cằm lên vai tôi, dụi qua dụi lại như một chú cún con.
“Em nói không sai, anh xác thực sa đà vào nữ sắc.”
Có thể bận tâm thân thể tôi vừa bình phục, Lục Minh Kỳ không quá phóng túng.
Giúp tôi tắm rửa sạch sẽ xong, hắn lại tiếp tục bận rộn, vào phòng làm việc tăng ca.
Quậy phá một trận làm tôi tỉnh cả ngủ, đành nằm trùm chăn chơi điện thoại.
Nhỏ chị em plastic Trương Loan gửi cho tôi mấy bức ảnh.
“Tin sốc! Công tử Bạc Liêu Lục Minh Tinh cưỡng hôn cô bé Lọ Lem giữa phố.”
“Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể nhìn thấy mà.”
“Cô gái kia hình như xuất thân từ khu ổ chuột. Đứa bạn tui ở đại học Hải Thành nhiều lần nhìn thấy Lục Minh Tinh vứt hết mặt mũi bám đuôi người ta. Hình như đã hẹn hò một thời gian, cô gái kia chịu không nổi tính tình xấu chó của công tử Bạc Liêu nên đòi chia tay, công tử dỗ dành được, rồi lại chia tay. Hợp rồi tan, tan rồi hợp cũng mấy chục bận.”
“Nghe nói lần chia tay này hai người đã hơn 3 tháng không liên lạc với nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện tình đến đây là gãy gánh, ai mà ngờ Lục Minh Tinh vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”
“Tui thấy cô nhóc kia ngoại hình bình thường, gia đình không có tiền cũng chẳng có quyền. Mẹ chồng của bà vậy mà chịu để Lục Minh Tinh tiếp tục dây dưa với người ta sao?”
Hóa ra là tới hít drama.
Tôi trả lời: “Ai biết gì đâu. Tui với Lục Minh Tinh đâu có thân thiết lắm, còn chưa nói được mấy câu.”
Trương Loan không tin.
“Cậu chàng mở miệng là ‘chị hai’ ngọt xớt, gọi dạ bảo vâng, hóa ra ở nhà lạnh nhạt với bà hả?”
Chỉ lạnh nhạt thì còn mừng.
Lần đầu tiên tôi và Lục Minh Kỳ về nhà ăn tối, tên nhóc kia mặc trang phục đua xe, đầu tóc đỏ chót khoan thai tới muộn.
Ngồi vào bàn ăn thấy khách đến nhà cũng không thèm chào hỏi, còn dùng ánh mắt bắt bẻ, chê bai như thể tôi lấy anh trai cậu ta là một vốn bốn lời.
Trong giới hào môn, người có tính cách như vậy chẳng phải là ít, tôi luôn giữ khoảng cách nhất định, lễ phép mà xa cách với loại người này.
Ai rảnh rỗi mà tự chuốc bực vào người?
Không phải Lục Minh Tinh không biết đối nhân xử thế, chỉ là lười quan tâm đ ến cảm xúc của người khác mà thôi.
Cậu ta tốt với ai đó, sẽ sẵn sàng qua núi đao, xuống biển lửa.
Nhưng tôi chỉ là một nữ phụ độc ác, làm gì có phúc phận được đối xử ưu ái, có thể duy trì quan hệ hài hòa bên ngoài đã là may phước rồi.
Trong ký ức về tương lai, có lần tôi không nhịn được mà tạt cà phê lên người nữ chính.
Lục Minh Tinh h oàn toàn không thèm nghĩ đến cảm xúc anh hai mình (dĩ nhiên là Lục Minh Kỳ lúc đó đối với tôi còn cảm xúc gì được nữa) tìm người làm giả báo cáo thương tích, định đưa tôi vào đồn.
Đồn cảnh sát còn chưa đến được thì game đã over, tôi gánh chịu kết cục thảm hơn cả ngồi tù: chết trẻ.
Mặc dù tôi trong ký ức kia khá là gợi đòn nhưng thật sự tội cũng không lớn đến vậy.
Có là nữ phụ độc ác thì tôi cũng là một nữ phụ độc ác vô cùng thiếu tư cách.
Mấy lần tôi gây khó dễ nữ chính cùng lắm là nói mấy câu khó nghe, bày vài biểu tình khó ở. Đừng nói hành động thực tế, đến cả suy nghĩ phạm tội tôi cũng chưa từng có.
Vậy mà phải rơi vào cảnh bới rác tìm đồ ăn.
Ngẫm lại cũng thật là vô lý. Chỉ vì tôi động lòng với nam chính, âm mưu cướp đoạt thứ thuộc về nữ chính?
Thế thì nữ chính này cũng quá tham lam rồi. Một nhà ba anh em đều bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay.
Dù không thể cho hai người kia bất kỳ hứa hẹn nào nhưng vẫn có thể khiến họ vì mình giữ thân như ngọc.
Lục Minh Tinh thì khoan hãy bàn.
Lục Minh Kỳ thì nhu cầu phương diện kia cũng không thấp, lại vì một đóa hoa trong gương mà “ăn chay trường”. Tôi cảm thấy không thực tế chút nào.
Ấy vậy mà mọi chuyện cứ thế phát sinh.
Liên Dung xuất hiện trong cuộc đời tôi. Lục Minh Tinh và cô ấy cũng thực sự ở bên nhau.
Nếu cô ấy có thể kéo vị cao tăng đắc đạo Lục Minh Lễ xuống phàm trần, biến cậu ấm Lục Minh Tinh thành cún con vẫy đuôi chạy xung quanh, tất nhiên cũng có thể khiến Lục Minh Kỳ sống đời khổ hạnh.
Nhân tiện khiến tôi ghen tị đến phát rồ.
Thời đại nào rồi còn có người xông vào hào môn tìm tình yêu đích thực?
Đã vậy còn thật sự tìm thấy?
Chuyện tương tự không phải là không có, chỉ là cực kỳ hiếm, như lông phượng sừng rồng.
Trương Loan hít drama hít đến phát nghiện, lại gửi tin nhắn đến.
“Tin tức mới nhất! Công tử Bạc Liêu hôn cô bé Lọ Lem bởi vì hoài nghi anh cả muốn đào góc tường nhà mình.”
Tôi vẫn khá hài lòng về ông chồng Lục Minh Kỳ này, nên nếu có thể, tôi không muốn phải đi đến bước đường ly hôn.
Thế nhưng nghĩ đến biểu tình của hắn lúc ném tờ đơn ly hôn tới trước mặt tôi, tôi lập tức vứt ý tưởng kia xuống đất, đạp thêm vài cú.
Voi chín ngà, gà chín cựa mới khó tìm, đàn ông hai chân thì chạy đầy đất.
Dù sao tôi cũng không thích kết hôn, quỹ đen thì ngày càng lớn, sợ gì mà không oai phong lẫm liệt phất áo ra đi?
Nếu có nhu cầu thì có thể giống mẹ tôi, tiêu ít tiền nuôi vài chàng hợp ý, đỡ phải đi tiệc tùng xã giao như bây giờ.
Game là dễ.
“Ồ, vậy để em bảo Tiểu Lý kêu bạn làm một CV mới.”
“Anh cho em địa chỉ mail. Em bảo Tiểu Lý nhắn với bạn em ấy điền tên anh vào chỗ người giới thiệu, nhất định sẽ được duyệt.”
Tôi làm theo lời hắn, nhanh chóng hoàn thành mọi việc. Tiểu Lý rối rít cảm ơn trên Wechat.
Mọi việc xong xuôi, tôi bắt đầu mệt rã rời, đứng dậy vươn vai một cái.
“Em về phòng nha. Anh xong việc thì nghỉ sớm một chút.”
Lục Minh Kỳ hỏi: “Chắn chắn trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa?”
“Chắc chắn.”
Hắn gật đầu: “Vậy chúng ta không ngủ riêng nữa được không?”
Tôi sửng sốt, chữ “được” vừa ra đến môi, gương mặt tươi cười của Liên Dung lại ẩn hiện trước mắt tôi.
Thế là tôi đổi ý: “Chờ em điều chỉnh đồng hồ sinh học lại đã. Dạo này em hay giật mình thức dậy lúc nửa đêm, sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Lục Minh Kỳ bảo không thành vấn đề: “Anh ngủ ít lắm, không ảnh hưởng gì đâu.”
“Có mà.”
“Không ngủ chung với em mới ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”
Còn có vụ này nữa?
Tôi líu lưỡi, trách cứ: “Người làm việc lớn sao có thể sa đà vào nữ sắc!”
Lục Minh Kỳ tựa hồ cảm thấy buồn cười, đầu mày cuối mắt đều cong lên.
“Anh chỉ là quen ngủ chung với em thôi, em nghĩ đến tận đâu rồi? Hay là em đang bật đèn xanh cho anh?”
Ăn nói xà lơ!! Tôi là loại người dục cầu bất mãn đó sao?
Có điều…
Sau này hắn thích Liên Dung rồi hai chúng tôi mỗi người một ngả, không biết tôi còn cơ hội ngủ với đàn ông cấp bậc này hay không đây?
Tôi có chút dao động.
Lục Minh Kỳ thấy tôi không nói gì, vội bảo: “Đùa thôi. Em mới khỏe lại, anh không làm gì đâu.”
“Không!”
Tôi xoay người, hôn lên trán hắn một cái.
“Anh đoán đúng rồi nha. Em chính là đang bật đèn xanh cho anh á.”
Lục Minh Kỳ giật mình, sau đó cười cười, đặt đũa xuống, kéo tôi ngồi lên đùi hắn.
Tôi dựa lưng vào ngực hắn, cảm nhận được rung động khi hắn khùng khục cười.
“Cười cái gì mà cười?!” Tôi thẹn quá hóa giận.
Hắn đặt cằm lên vai tôi, dụi qua dụi lại như một chú cún con.
“Em nói không sai, anh xác thực sa đà vào nữ sắc.”
Có thể bận tâm thân thể tôi vừa bình phục, Lục Minh Kỳ không quá phóng túng.
Giúp tôi tắm rửa sạch sẽ xong, hắn lại tiếp tục bận rộn, vào phòng làm việc tăng ca.
Quậy phá một trận làm tôi tỉnh cả ngủ, đành nằm trùm chăn chơi điện thoại.
Nhỏ chị em plastic Trương Loan gửi cho tôi mấy bức ảnh.
“Tin sốc! Công tử Bạc Liêu Lục Minh Tinh cưỡng hôn cô bé Lọ Lem giữa phố.”
“Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể nhìn thấy mà.”
“Cô gái kia hình như xuất thân từ khu ổ chuột. Đứa bạn tui ở đại học Hải Thành nhiều lần nhìn thấy Lục Minh Tinh vứt hết mặt mũi bám đuôi người ta. Hình như đã hẹn hò một thời gian, cô gái kia chịu không nổi tính tình xấu chó của công tử Bạc Liêu nên đòi chia tay, công tử dỗ dành được, rồi lại chia tay. Hợp rồi tan, tan rồi hợp cũng mấy chục bận.”
“Nghe nói lần chia tay này hai người đã hơn 3 tháng không liên lạc với nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện tình đến đây là gãy gánh, ai mà ngờ Lục Minh Tinh vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”
“Tui thấy cô nhóc kia ngoại hình bình thường, gia đình không có tiền cũng chẳng có quyền. Mẹ chồng của bà vậy mà chịu để Lục Minh Tinh tiếp tục dây dưa với người ta sao?”
Hóa ra là tới hít drama.
Tôi trả lời: “Ai biết gì đâu. Tui với Lục Minh Tinh đâu có thân thiết lắm, còn chưa nói được mấy câu.”
Trương Loan không tin.
“Cậu chàng mở miệng là ‘chị hai’ ngọt xớt, gọi dạ bảo vâng, hóa ra ở nhà lạnh nhạt với bà hả?”
Chỉ lạnh nhạt thì còn mừng.
Lần đầu tiên tôi và Lục Minh Kỳ về nhà ăn tối, tên nhóc kia mặc trang phục đua xe, đầu tóc đỏ chót khoan thai tới muộn.
Ngồi vào bàn ăn thấy khách đến nhà cũng không thèm chào hỏi, còn dùng ánh mắt bắt bẻ, chê bai như thể tôi lấy anh trai cậu ta là một vốn bốn lời.
Trong giới hào môn, người có tính cách như vậy chẳng phải là ít, tôi luôn giữ khoảng cách nhất định, lễ phép mà xa cách với loại người này.
Ai rảnh rỗi mà tự chuốc bực vào người?
Không phải Lục Minh Tinh không biết đối nhân xử thế, chỉ là lười quan tâm đ ến cảm xúc của người khác mà thôi.
Cậu ta tốt với ai đó, sẽ sẵn sàng qua núi đao, xuống biển lửa.
Nhưng tôi chỉ là một nữ phụ độc ác, làm gì có phúc phận được đối xử ưu ái, có thể duy trì quan hệ hài hòa bên ngoài đã là may phước rồi.
Trong ký ức về tương lai, có lần tôi không nhịn được mà tạt cà phê lên người nữ chính.
Lục Minh Tinh h oàn toàn không thèm nghĩ đến cảm xúc anh hai mình (dĩ nhiên là Lục Minh Kỳ lúc đó đối với tôi còn cảm xúc gì được nữa) tìm người làm giả báo cáo thương tích, định đưa tôi vào đồn.
Đồn cảnh sát còn chưa đến được thì game đã over, tôi gánh chịu kết cục thảm hơn cả ngồi tù: chết trẻ.
Mặc dù tôi trong ký ức kia khá là gợi đòn nhưng thật sự tội cũng không lớn đến vậy.
Có là nữ phụ độc ác thì tôi cũng là một nữ phụ độc ác vô cùng thiếu tư cách.
Mấy lần tôi gây khó dễ nữ chính cùng lắm là nói mấy câu khó nghe, bày vài biểu tình khó ở. Đừng nói hành động thực tế, đến cả suy nghĩ phạm tội tôi cũng chưa từng có.
Vậy mà phải rơi vào cảnh bới rác tìm đồ ăn.
Ngẫm lại cũng thật là vô lý. Chỉ vì tôi động lòng với nam chính, âm mưu cướp đoạt thứ thuộc về nữ chính?
Thế thì nữ chính này cũng quá tham lam rồi. Một nhà ba anh em đều bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay.
Dù không thể cho hai người kia bất kỳ hứa hẹn nào nhưng vẫn có thể khiến họ vì mình giữ thân như ngọc.
Lục Minh Tinh thì khoan hãy bàn.
Lục Minh Kỳ thì nhu cầu phương diện kia cũng không thấp, lại vì một đóa hoa trong gương mà “ăn chay trường”. Tôi cảm thấy không thực tế chút nào.
Ấy vậy mà mọi chuyện cứ thế phát sinh.
Liên Dung xuất hiện trong cuộc đời tôi. Lục Minh Tinh và cô ấy cũng thực sự ở bên nhau.
Nếu cô ấy có thể kéo vị cao tăng đắc đạo Lục Minh Lễ xuống phàm trần, biến cậu ấm Lục Minh Tinh thành cún con vẫy đuôi chạy xung quanh, tất nhiên cũng có thể khiến Lục Minh Kỳ sống đời khổ hạnh.
Nhân tiện khiến tôi ghen tị đến phát rồ.
Thời đại nào rồi còn có người xông vào hào môn tìm tình yêu đích thực?
Đã vậy còn thật sự tìm thấy?
Chuyện tương tự không phải là không có, chỉ là cực kỳ hiếm, như lông phượng sừng rồng.
Trương Loan hít drama hít đến phát nghiện, lại gửi tin nhắn đến.
“Tin tức mới nhất! Công tử Bạc Liêu hôn cô bé Lọ Lem bởi vì hoài nghi anh cả muốn đào góc tường nhà mình.”
Bình luận truyện