Chương 37-2: Nhưng em vẫn yêu anh.
Chương 37: Nhưng mà em vẫn yêu anh, Lục Lệ Hành!!! (2)
Edit: phuongchuchoe
"Cảm ơn ông xã!"
-『HP+1, HP hiện tại 11 giờ.』
Lục Lệ Hành vì đã đạt được HP nên vừa ý đi khỏi đây, nhưng trước khi đi anh tìm cọng dây thừng buộc con cún này lại, xách bé con Tư Tư đang rất không vui mà lên xe trở về khách sạn.
Kỷ Khanh Khanh đã đạt được cún con nên cô cũng thoả mãn ngồi xuống, tiếp tục cùng nhóm người đạo diễn Chu thảo luận kịch bản.
Mọi người lặng im nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh giở kịch bản ra, khi cô ngẩng đầu lên đã trực tiếp đối diện với ba cặp mắt.
Có lẽ mọi người đều đã nghe thấy những lời cô đã nói khi nãy.
Kỷ Khanh Khanh cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Chị Tĩnh Vân, cảm ơn chị đã tặng bé Tư Tư cho em, như vậy hôm nào em mời mọi người một bữa tiệc trà chiều nhé."
"Vậy cảm ơn Kỷ tiểu thư nhé!"
"Mọi người đừng khách khí như vậy, cứ gọi em là Khanh Khanh được rồi."
Đạo diễn Chu cười ha ha hai tiếng, "Khanh Khanh, cô và Lục tiên sinh có quan hệ rất tốt à?"
"Xem như cũng tạm được ạ."
"Bắt đầu từ khi nào thế? Lúc trước cô mới vào đoàn phim tôi còn chưa có tí manh mối nào cơ mà?"
Kỷ Khanh Khanh đành cười gượng.
Khi đó lúc mới tham gia đoàn phim nguyên chủ còn đang thân thiết với Cô Thiếu Ngu, nào có manh mối gì cơ chứ.
Thích Tĩnh Vân cũng cười nói: "Có vẻ như Lục tiên sinh rất thích em."
Hắn ta mà thích mình cái nỗi gì chứ? Rõ ràng là tên háo sắc chỉ thích nghe người ta gọi mình là 'ông xã' mà thôi.
Tưởng Tố ngược lại không có ý kiến gì, anh ta chỉ nói một câu, "Phải nắm chắc đấy."
"Đúng thế, phải nắm thật chắc."
"Đúng vậy đúng vậy, phải nắm chắc không buông!"
Ba người họ đã tôi luyện trong ngành giải trí đã nhiều năm, chỉ cần Lục Lệ Hành không có chút ý nghĩ nào với Kỷ Khanh Khanh, cũng sẽ không tuỳ ý để cô ở trước mặt anh muốn làm gì thì làm.
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy bọn họ đã hiểu lầm cái gì đó rồi, nhưng cuối cùng cô cũng không thể giải thích, chỉ đành gật gù, lễ phép mỉm cười.
Đến buổi trưa, Kỷ Khanh Khanh vẫn ngồi yên ở ở đây đọc kịch bản, học thuộc lời thoại, đôi khi dưới quan sát của đạo diễn Chu và Thích Tĩnh Vân cô diễn vài câu thoại, buổi trưa nhanh chóng đi qua, đến chạng vạng tối bởi vì Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố đã NG khá nhiều lần cho nên kế hoạch quay buổi tối đành phải hoãn lại, phân đoạn của cô cũng đành phải hoãn lại đến ngày mai.
Kỷ Khanh Khanh kết thúc công việc khá sớm, không phải quay phim nên cô nhẹ nhõm thở hắt ra, dù sao mình cũng là gà mờ, cần thời gian để chuẩn bị thật tốt.
Nửa tiếng sau đến khách sạn, cô trở về phòng mình mới chợt nhớ ra Lục Lệ Hành đã đổi thành phòng 2507, đồ đạc trong phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Cô quay người đi lên tầng thứ 25.
Phòng 2507 là tầng cao nhất của khách sạn, tầng này chỉ có hai phòng, trong mỗi phòng còn có phòng khách, có phòng bếp và cả thư phòng, so với phòng 2109 trước đó của cô không biết rộng hơn gấp bao nhiêu lần, hai người ở đây khá thoải mái.
Ôn Nhu sau khi mang hết đồ đạc cho Kỷ Khanh Khanh đã nhanh nhẹn rời khỏi phòng, cô nàng không dám ở lại đây làm phiền hai người họ.
Kỷ Khanh Khanh tháo trang sức ra sau đó đi dạo một vòng trong phòng, bắt gặp Lục Lệ Hành đang ở trong thư phòng ngồi trước bàn làm việc đánh máy tính.
"Tư Tư đâu rồi?"
Tay Lục Lệ Hành đang gõ bàn phím chợt dừng lại, anh ngẩng đầu lên nói: "Tôi đem nó đến bệnh viện thú ý rồi, ngày mai đến đón."
Kỷ Khanh Khanh khẽ gật đầu , sau đó hỏi một câu, "Bảy giờ rồi, anh đã ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Vậy tôi gọi đồ ăn nhé, à đúng rồi, lần sau anh đừng đem vi cá gì cho tôi nữa, mỗi người phải có trách nhiệm bảo tồn động vật hoang dã đấy."
Lục Lệ Hành mỉm cười, 'ừm' một tiếng xem như đồng ý.
Kỷ Khanh Khanh gọi điện đặt món, sau khi ăn uống no nê, cô ở trong phòng cầm kịch bản lên tiếp tục học lời thoại, còn Lục Lệ Hành thì vẫn xừ lý công việc tại thư phòng, hai người mạnh ai làm việc nấy.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, trong lòng Kỷ Khanh Khanh cũng rất lo lắng, nhất là khi cô thấy dáng vẻ của đạo diễn Chu khi la mắng người khác làm cho người ta không rét mà run, để cho tối ngày mai không phải bị mắng Kỷ Khanh Khanh nhất định phải học thuộc lời thoại và lột tả được nội tâm của nhân vật, cô chuẩn bị cảm xúc bắt đầu diễn kịch với không khí.
Cô nhìn vào khoảng không thật sâu lắng nồng nàn, bắt đầu nói ra lời thoại trong kịch bản.
"Vì sao chàng không yêu ta, ta có nơi nào không sánh bằng nàng ta cơ chứ? Chàng có biết rằng..."
"Ta biết."
"Chàng biết? Vậy mà từ trước đến nay, chàng chỉ đang lợi dụng ta thôi sao?"
"Phải."
"Chàng không nói cho ta biết chân tướng chẳng lẽ ta sẽ không giúp chàng sao? Tại sao chàng lại lừa gạt ta như thế!"
"Thật xin lỗi."
"Lục Tây Thần..." Kỷ Khanh Khanh cau mày, cô thở dài nhìn kịch bản cảm thấy không ổn lắm.
Lục Tây Thần trong kịch bản là một người máu lạnh vì quyền thế mà không từ thủ đoạn nào, lợi dụng tình cảm của nữ phụ không chút đắn đo, trong đầu Kỷ Khanh Khanh lập tức liên tưởng đến gương mặt của Lục Lệ Hành.
Chỉ vì bản thân anh ta, mà trước mặt tất cả mọi người ép buộc mình gọi anh ta là 'ông xã'!
"Lục Tây Thần... Không, Lục Lệ Hành, lúc đó nếu không phải cha của ta liều chết giúp đỡ chàng, chàng đã sớm bị người khác giết chết rồi! Nhiều năm đến thế, ta cho rằng đến tảng đá cũng bị ta làm cho nóng lên, nhưng chàng thì không hề, chàng là đồ bội tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, hèn hạ vô liêm sỉ! Lục Lệ Hành! Rốt cuộc chàng có lương tâm không hả!"
Kỷ Khanh Khanh đưa cảm xúc vào, cô khàn giọng nắm chặt tay, cố gắng hết sức cảm thụ nội tâm của nhân vật thật đau đớn, tan nát con tim khi yêu một người, mà người đó bên cạnh mình chỉ vì muốn lợi dụng mình.
Đúng là kẻ không ra gì!
"Đến cùng chàng có yêu ta không, Lục Lệ Hành?"
"Vì sao chàng không yêu ta, chàng nói đi, đến thế nào chàng mới có thể yêu ta, ta có thể cho chàng tất cả mọi thứ kể cả mạng của ta! Tại sao ta lại yêu chàng đến như vậy..."
Biểu cảm của Kỷ Khanh Khanh dần dần trở nên kích động, cô cất cao giọng: "Dù cho chàng... Dù chàng là đồ lòng lang dạ sói, đồ vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng ta đối với chàng... Đối với chàng..."
Cô quay người hướng ra phía cửa đau thương như đứt từng ruột gan.
Nhưng sau khi cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Lệ Hành bất thình lình đứng trước cửa phòng hứng thú nhìn cô.
Cô lập tức muốn ngậm miệng lại nhưng cảm xúc đang trên đà phát triển, đến khi nhận ra đã không còn kịp nữa rồi.
"Nhưng mà ta vẫn yêu chàng, Lục Lệ Hành!!!"
Trong tức khắc, căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Thì ra bà xã nói yêu mình chỉ là diễn kịch mà thôi!
( ˙-˙ )
Editor: Mỗi lần nhìn thấy tên chương mình là có động lực edit hơn hẳn ( ;∀;) ai dè tác giả chỉ lừa tình người ta.
Bình luận truyện