Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 6-2



Chương 6(tiếp)
Edit: phuongchuchoe
"Thế nhưng phú nhị đại cũng không phải người tốt lành gì, hắn ta căn bản không thích tôi, chỉ muốn lên giường với tôi."
"Về sau tôi tiến vào showbiz, phú nhị đại kia theo đuổi tôi, nói yêu tôi kia lại nhìn tôi bị người khác khi dễ, nói ủng hộ lại không cho tôi tài nguyên, còn nói chúng ta không phải bạn trai bạn gái, tôi chỉ là tình nhân của hắn."
Kỷ Khanh Khanh càng nói càng cảm thấy nguyên chủ ngốc hết thuốc chữa.
Lúc nên theo đuổi tình yêu thì lại tham tiền tài, lúc nên theo đuổi tiền tài thì lại muốn có tình yêu, cuối cùng xứng đáng trắng tay!
Lục Lệ Hành chưa từng thể nghiệm tư vị của tình yêu, chẳng qua cảm thấy Kỷ Khanh Khanh trước mặt anh khóc lóc kể lệ, bộ dạng lê hoa đái vũ*, cũng không cảm thấy phiền, ngược lại một nơi nào đó trong lòng trở nên mềm mại dị thường.
*Dáng vẻ khóc lóc của người con gái đẹp. Hoa lê đọng giọt mưa.
"Về sau đừng ngốc như vậy nữa."
~~"Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, HP+2, HP hiện tại 2 tiếng đồng hồ."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Không có lần sau."
Cô hiện tại đã là vợ Lục Lệ Hành, về sau nếu anh chết rồi, cũng vẫn là Lục phu nhân, với thân phận Lục phu nhân này, chí ít có Lục lão tiên sinh còn ở đây, Lục Lệ Đình cũng không dám đối phó với mình.
Những năm nay cần phải tích cóp nhiều tiền một chút, được chút tiền dưỡng già sẽ nhanh chóng chạy trốn, đến một nơi không ai tìm thấy sống tiêu dao khoái hoạt, vậy cũng là biện pháp tốt.
"Mặc dù lão tiên sinh tìm tôi là để tạo xung hỉ cho anh, nhưng bây giờ anh đã là trượng phu của tôi, tương lai sau này, cho dù thế nào anh vẫn là Ông xã tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc lão tiên sinh thật tốt."
~~"HP +1, HP hiện tại 3 tiếng đồng hồ."
Lục Lệ Hành :???
"Cô lập lại câu nói vừa rồi xem."
"Hả? Tôi nói, mặc dù lão tiên sinh tìm tôi là để tạo xung hỉ cho anh, nhưng anh yên tâm, tôi không phải loại người tham tiền, về sau tôi sẽ chăm sóc lão tiên sinh thật tốt."
"... Lập lại câu nói kia một lần nữa, không được thêm mắm dặm muối."
Kỷ Khanh Khanh:"Mặc dù lão tiên sinh tìm tôi để tạo xung hỉ cho anh, nhưng anh đã là trượng phu của tôi, tương lai về sau, mặc kệ thế nào anh cũng là Ông xã của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc lão tiên sinh thật tốt."
~~"HP +1, HP hiện tại 4 giờ."
"Lập lại câu nói phía trước thêm một lần."
"Mặc dù lão tiên sinh tìm tôi để tạo xung hỉ cho anh, nhưng anh đã là trượng phu của tôi..."
"Ngừng!"
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày, làm gì vậy?
"Đoạn sau đó."
"... Tương lai về sau, mặc kệ thế nào anh cũng là trượng phu của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc lão tiên sinh thật tốt."
Lục Lệ Hành khoé môi khẽ nhếch, "Cô vừa mới nói không phải là trượng phu."
Ngay lúc Kỷ Khanh Khanh ánh mắt mê mang, Lục Lệ Hành nói, "Cô vừa mới gọi là Ông xã."
Kỷ Khanh Khanh đỏ mặt lên,"Tôi chỉ thuận miệng..."
"Kêu thêm một tiếng Ông xã đi."
Cằm của Kỷ Khanh Khanh rơi gấp xuống đất.
Đúng là hai anh em, tính cách ác liệt như nhau!
Đúng là mặt dày!
Cô liền đứng dậy.
Lục Lệ Hành níu cổ tay, không để cô đi.
Hai người nhìn nhau.
"Tôi không phải chồng của cô sao? Gọi một tiếng Ông xã thì đã làm sao?"
"Anh anh kia... Làm sao hả, chúng ta thân nhau chắc?"
"Chúng ta là vợ chồng, về sau cô cũng phải gọi Ông xã, tập luyện bây giờ sẽ tốt hơn?"
Sắp xuống Âm phủ đến nơi rồi còn kêu tôi gọi Ông xã? Người này đến ý niệm bản thân sắp chết cũng không có.
Lục Lệ Hành ôm lấy tim, mím môi, nhìn có vẻ rất khó chịu.
"..." Kỷ Khanh Khanh cảm thấy đúng là mình mắc nợ hắn ta, đời này ông trời phái hắn xuống đòi nợ.
"Có phải gọi như vậy là được?"
"Đương nhiên."
Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại, như chuẩn bị hy sinh hô lên hai chữ:"Ông xã."
~~"HP +1, HP hiện tại 5 tiếng."
"Thêm một lần nữa."
".. Ông xã!" Đúng là biến thái!
~~"HP +1, HP hiện tại 6 tiếng."
"Lại nói thêm một lần nữa."
Kỷ Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi, "Ông! Xã!"
~~"HP +1, HP hiện tại 7 tiếng."
"Nói thêm hai mươi lượt đi."
"..."
"... ..."
"... Lục Lệ Hành, anh có bệnh!"
Lục Lệ Hành lạnh nhạt nhìn Kỷ Khanh Khanh, rất có ý tứ cô không nói tôi sẽ không buông đâu.
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy kẻ này không chỉ thân thể có bệnh, mà đầu óc cũng có bệnh!
"Cô vừa mới nói tình nguyện đem một nửa sinh mệnh cho tôi, làm sao? Mệnh đều nguyện ý cho, chút chuyện nhỏ này lại làm không được sao?"
Việc nhỏ.
Đúng, đúng là việc nhỏ.
Chuyện chỉ việc động động mồm mép, có bao lớn đâu, cũng không nguyện ý làm?
Lục Lệ Hành bộ dáng kia điềm nhiên như không, Kỷ Khanh Khanh cũng hoài nghi chính mình có hẹp hòi không nhỉ.
"Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã Ông xã."
~~"HP+17, HP hiện tại 24 tiếng đồng hồ."
"Được rồi!"
"Tôi rất thích cô gọi tôi như vậy, hy vọng mỗi ngày về sau đều có thể nghe cô gọi tôi Ông xã." Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô, "Mỗi ngày hai mươi bốn lượt."
Góc tường Lục Lệ Đình đang lắng tai nghe:... F^ck!
Tác giả có lời:
Lục Lệ Hành: Tốt quá, có thể dựa vào bà xã sống lại, sáng mai cũng sẽ là ngày ngập tràn sức sống, bà xã buổi sáng tốt lành!
Kỷ Khanh Khanh:... ... ... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện