Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ
Chương 66-2
Người có biểu cảm ngàn năm như một là Lộ Dao, lúc này trước mặt Lục Lệ Hành cũng cảm thấy xấu hổ.
Lục Lệ Hành đưa mắt nhìn TV kia một cái, nhưng lại chẳng bộc lộ cảm xúc gì, tiếp tục cúi đầu nhìn thực đơn.
Thật vất vả mới chờ được cái quảng cáo kia kết thúc, nhưng nó lại phát lại một lần nữa. Nhà ăn này không lớn, cho nên câu nói “có ngọt không” kia cứ quanh quẩn bốn phía, không hề tiêu tan. Kỷ Khanh Khanh thật sự rất muốn tắt cái TV kia đi, nhưng ở đây đang có nhiều người, cho nên cô chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.
“Cô muốn ăn gì?”
Bà chủ đưa thực đơn cho cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn qua, sau đó gọi hai món. Trương Lạp Lạp cũng gọi hai món nữa. Bà chủ đã nhớ kỹ, bà ấy quay người, nói thực đơn với người ở phía sau bếp. Tiếp đó cười nói:
“Mọi người đợi một chút nhé, thức ăn sẽ lên ngay đây.”
Nói xong thì xoay người đi bảo mấy người phục vụ dọn ghế châm trà.
Một người đàn ông khiêng bao gạo lớn đi vào nhà ăn. Bà chủ nhìn thấy, vội vàng đi tới rồi lấy bao gạo trên vai người đàn ông đó xuống.
Lúc này Kỷ Khanh Khanh mới phát hiện ra, tay áo người đàn ông kia trống rỗng, không có tay.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, việc như thế này ông đừng làm nữa, Dạ Châu sẽ đi mua mà.” Bà chủ vừa oán trách, vừa phủi bụi trên áo của người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông đều đặt lên người bà chủ, ông ấy cười hiền hậu, nói:
“Dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi mà.”
Bà chủ trừng mắt lườm người đàn ông kia một cái, sau đó kéo ông ấy ngồi xuống. Tiếp đó lấy đĩa đựng nhân hạt dưa mà mình bóc ban nãy tới, rồi lấy mấy hạt cho vào miệng người đàn ông kia:
“Nếu mà nhàn rỗi thì ngồi ăn cái này đi.”
Người đàn ông mỉm cười. Bà chủ đưa tới một miếng, ông ấy sẽ ăn một miếng. Tựa như bà chủ trong mắt ông ấy là trời là đất, còn mấy người trong tiệm cơm là Kỷ Khanh Khanh đây không hề tồn tại.
“Ban nãy hỏi thăm có quán ăn nào gần đây không thì tôi cũng nghe ngóng được chuyện của ông bà chủ này ấy…”
Trương Lạp Lạp nhỏ giọng nói, thành công thu hút ánh mắt của mọi người về phía cô ấy.
“Hình như là trước đây bị hỏa hoạn, ông chủ vọt vào bên trong cứu bà chủ, kết quả khí than nổ mạnh. Nhưng mà vẫn còn may mắn là nhặt về được cái mạng.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn về phía hai người kia bằng ánh mắt suy tư. Tuy rằng ngoài miệng bà chủ đều là lời quở trách, nhưng ánh mắt không giấu được tình cảm, ý cười ở khóe miệng cũng không mất. Còn ánh mắt người đàn ông chỉ nhìn duy nhất bà chủ, không nói lời nào mà chỉ cười ngây ngô. Đĩa hạt dưa chỉ còn lại một ít thì cũng là lúc người ở sau bếp nói “đồ ăn đã xong rồi”. Lúc này bà chủ mới đứng dậy đi dọn đồ ăn.
“Đã đợi lâu rồi, mọi người ăn từ từ nhé.”
Bưng đồ ăn lên xong xuôi rồi, bà chủ lại ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, tiếp tục đút hạt dưa cho ông ấy ăn.
Trương Lạp Lạp nhìn ông bà chủ thì không khỏi cảm thán:
“Tôi hy vọng về sau có thể gả cho một người không màng chuyện sống chết, bằng lòng vì tôi mà trả giá bằng cả mạng sống.”
Kỷ Khanh Khanh gẩy gẩy cơm trong bát, nói:
“Tôi lại càng hy vọng có thể gả cho một người khiến tôi không màng sống chết, bằng lòng trả giá bằng mạng sống của mình vì người ấy.”
“Hả?”
Kỷ Khanh Khanh cười:
“Tôi bằng lòng vì anh ấy mà đánh đổi mạng sống vậy thì khẳng định được tôi thật lòng yêu anh ấy. Tôi bằng lòng lấy người mà tôi yêu chứ không phải chỉ là yêu tôi.”
Tay cầm đũa của Lục Lệ Hành hơi ngừng lại, anh trầm mặc nhìn nụ cười bên môi của Kỷ Khanh Khanh.
Ánh mắt Trương Lạp Lạp liếc nhìn hai người, sau đó cười nói:
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành trở về khách sạn. Đồ ăn trong tiệm cơm kia quả thật rất ngon. Tuy rằng nhìn tiệm cơm bên ngoài thì có vẻ đơn sơ, nhưng đồ ăn thì mùi vị và màu sắc đều có đủ, khó trách lại được hoan nghênh như vậy. Kỷ Khanh Khanh có ăn hơi nhiều cho nên dạ dày không được thoải mái, trên đường đi đều xoa xoa bụng, không nói lời nào.
“Không thoải mái à?”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu: “Ăn nhiều hơn mọi ngày.”
Bên đường có một tiệm thuốc, Lục Lệ Hành dừng xe lại, năm phút sau trở lại, trên tay còn có một túi thuốc, đưa cho Kỷ Khanh Khanh.
Thuốc tiêu hóa.
Kỷ Khanh Khanh lấy hai viên, uống được một lúc thì thấy thoải mái hơn một chút.
“Bảo em ăn ít thì em không nghe.”
“Tại đồ ăn ngon quá mà! Sau khi ăn đồ dì Bùi nấu xong thì đây là lần đầu tiên em thấy có người nấu cơm ngon đấy.”
“Tối nay Trần Thư Diệc mời cơm, không được ăn nhiều, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Lục Lệ Hành nắm tay lái, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng nói chuyện:
“Hôm nay em nói, em chỉ bằng lòng gả cho người em yêu?”
Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại:
“Làm sao vậy?”
Lục Lệ Hành nhướng mày, nói:
“Không có gì.”
Kỷ Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Lát sau cô lấy điện thoại ra lướt một chút. Thế nhưng lại nhìn thấy hotsearch trên Weibo: #Kỷ Khanh Khanh gọi chồng#.
Cô vừa nghi hoặc, vừa khó hiểu nhấn mở đề tài này. Cẩn thận đọc một lượt, thì ra ban nãy ở sân bóng rổ, lúc Lục Lệ Hành ném bóng vào rổ, cô đã hét lên là “Chồng ơi! Cố lên!”.
Kỷ Khanh Khanh: “…” Cô gọi “Chồng”?
Kỷ Khanh Khanh nghĩ không ra, nhưng lại có người ghi lại đoạn phát sóng trực tiếp kia, âm thanh “chồng ơi” của cô vô cùng rõ ràng.
Dưới hotsearch cái gì cũng có, nhưng mà mắng cô là nhiều nhất. Bọn họ cho rằng Kỷ Khanh Khanh nói như vậy là để cọ nhiệt. Mấy ngày nay đều tìm manh mối từ hai người, hận không thể để những phát hiện của mình về Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh vào miệng mấy fans hóng dưa.
Thật ra mấy manh mối mà bọn họ tìm ra là do hai người để lại dấu vết rõ ràng. Ví dụ như chuyện Lục Lệ Hành tặng hoa hồng cho Kỷ Khanh Khanh. Có người trong cuộc đã tiết lộ những việc xảy ra ngày hôm đó, thậm chí còn có người chụp được ảnh của Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh tới thành phố điện ảnh. Có người chụp được tối hôm đó Lục Lệ Hành đã vào khách sạn mà cô nghỉ, thậm chí còn có người phân tích biểu hiện hai ngày ấy của Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh. Cho rằng hai người thật sự có quan hệ thân mật, hơn nữa đã bắt đầu từ lâu.
Phân tích này có thêm bằng chứng rõ ràng. Cũng bởi vậy mà sau khi Kỷ Khanh Khanh tham gia gameshow có không ít người mắng chửi cô.
“Không thể có chuyện này được! Tôi không tin! Chỉ khi nào Lục Lệ Hành lên tiếng thừa nhận thì tôi mới tin!”
Mấy bình luận như vậy trên Weibo, nhiều không đếm xuể.
Kỷ Khanh Khanh nắm chặt điện thoại, nhìn về phía Lục Lệ Hành.
Chính miệng thừa nhận?
Người như Lục Lệ Hành có lẽ sẽ không nói đâu.
Thôi quên đi, cuộc hôn nhân của cô và Lục Lệ Hành chỉ là sắp đặt mà thôi. Khoảng thời gian này cô cũng lười phải so đo với người hâm mộ làm gì cho mệt.
Trở lại khách sạn, xe vừa đỗ lại trong bãi đậu xe thì cũng đúng lúc Trần Thư Diệc và Lâm Trăn bước trên xe xuống.
Không giống với những khách mời là phải giả vờ lãng mạn. này Hai người này là thật sự lãng mạn, khiến cho người xem hét lên muốn kết hôn.
Trần Thư Diệc nhìn quần áo trên người Lục Lệ Hành, cười nói:
“Được lắm Kỷ Khanh Khanh! Tôi đã lâu lắm rồi không thấy cậu ta mặc quần áo khác ngoài tây trang. Vẫn là cô có cách mà!”
Nhân viên công tác cũng đã xuống xe, Trần Thư Diệc liếc nhìn bọn họ rồi nhỏ giọng nói với Lục Lệ Hành:
“Lên trên ngồi một chút không?”
Lục Lệ Hành gật đầu, sau đó mấy người lên lầu.
Vào phòng khách sạn, Lâm Trăn cười nói:
“Khanh Khanh à, chị mang hai cái váy tới đây, em xem cái nào hợp với chị hơn được không?”
“Được ạ.” Kỷ Khanh Khanh không nghi ngờ gì mà đi theo Lâm Trăn vào phòng ngủ.
Ở phòng khách, Trần Thư Diệc tắt hết cameras trong phòng. Sau đó đưa điện thoại cho Lục Lệ Hành.
“Tôi nói này Lục Lệ Hành, trên mạng đã rối lên thành một đống rồi mà cậu còn có thể bình tĩnh như vậy hả?”
“Trên mạng?”
Đôi lông mày Lục Lệ Hành hơi nhíu, anh cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại mà Trần Thư Diệc đưa cho.
Nội dung là nhận xét của cư dân mạng về việc Kỷ Khanh Khanh tham gia chương trình này. Một phần ba trong số đó bày tỏ thích tính cách của Kỷ Khanh Khanh. Hai phần ba còn lại thì cho rằng rất đau mắt khi thấy Kỷ Khanh Khanh không biết xấu hổ mà dính lấy Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành cẩn thận đọc từng câu từng chữ, lông mày cũng càng ngày càng nhíu chặt.
Trần Thư Diệc thở dài:
“Kỷ Khanh Khanh cũng thật đáng thương, bị bao nhiêu người mắng như vậy. Cậu lại cứ tiếp tục giả vờ giả vịt như thế này, có lẽ là một cặp đôi thật sự sẽ trở thành cặp đôi giả đấy.”
Lục Lệ Hành liếc nhìn anh ấy.
“Cậu nhìn tôi làm gì? Lúc trước chẳng phải cậu nói với tôi là sẽ công khai quan hệ của mình với Kỷ Khanh Khanh ở chương trình này à? Vậy bao giờ cậu mới công khai tin kết hôn vậy?”
Lục Lệ Hành tắt điện thoại, mắt nhìn thẳng vào camera, trầm giọng nói:
“Bây giờ.”
Lục Lệ Hành đưa mắt nhìn TV kia một cái, nhưng lại chẳng bộc lộ cảm xúc gì, tiếp tục cúi đầu nhìn thực đơn.
Thật vất vả mới chờ được cái quảng cáo kia kết thúc, nhưng nó lại phát lại một lần nữa. Nhà ăn này không lớn, cho nên câu nói “có ngọt không” kia cứ quanh quẩn bốn phía, không hề tiêu tan. Kỷ Khanh Khanh thật sự rất muốn tắt cái TV kia đi, nhưng ở đây đang có nhiều người, cho nên cô chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.
“Cô muốn ăn gì?”
Bà chủ đưa thực đơn cho cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn qua, sau đó gọi hai món. Trương Lạp Lạp cũng gọi hai món nữa. Bà chủ đã nhớ kỹ, bà ấy quay người, nói thực đơn với người ở phía sau bếp. Tiếp đó cười nói:
“Mọi người đợi một chút nhé, thức ăn sẽ lên ngay đây.”
Nói xong thì xoay người đi bảo mấy người phục vụ dọn ghế châm trà.
Một người đàn ông khiêng bao gạo lớn đi vào nhà ăn. Bà chủ nhìn thấy, vội vàng đi tới rồi lấy bao gạo trên vai người đàn ông đó xuống.
Lúc này Kỷ Khanh Khanh mới phát hiện ra, tay áo người đàn ông kia trống rỗng, không có tay.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, việc như thế này ông đừng làm nữa, Dạ Châu sẽ đi mua mà.” Bà chủ vừa oán trách, vừa phủi bụi trên áo của người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông đều đặt lên người bà chủ, ông ấy cười hiền hậu, nói:
“Dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi mà.”
Bà chủ trừng mắt lườm người đàn ông kia một cái, sau đó kéo ông ấy ngồi xuống. Tiếp đó lấy đĩa đựng nhân hạt dưa mà mình bóc ban nãy tới, rồi lấy mấy hạt cho vào miệng người đàn ông kia:
“Nếu mà nhàn rỗi thì ngồi ăn cái này đi.”
Người đàn ông mỉm cười. Bà chủ đưa tới một miếng, ông ấy sẽ ăn một miếng. Tựa như bà chủ trong mắt ông ấy là trời là đất, còn mấy người trong tiệm cơm là Kỷ Khanh Khanh đây không hề tồn tại.
“Ban nãy hỏi thăm có quán ăn nào gần đây không thì tôi cũng nghe ngóng được chuyện của ông bà chủ này ấy…”
Trương Lạp Lạp nhỏ giọng nói, thành công thu hút ánh mắt của mọi người về phía cô ấy.
“Hình như là trước đây bị hỏa hoạn, ông chủ vọt vào bên trong cứu bà chủ, kết quả khí than nổ mạnh. Nhưng mà vẫn còn may mắn là nhặt về được cái mạng.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn về phía hai người kia bằng ánh mắt suy tư. Tuy rằng ngoài miệng bà chủ đều là lời quở trách, nhưng ánh mắt không giấu được tình cảm, ý cười ở khóe miệng cũng không mất. Còn ánh mắt người đàn ông chỉ nhìn duy nhất bà chủ, không nói lời nào mà chỉ cười ngây ngô. Đĩa hạt dưa chỉ còn lại một ít thì cũng là lúc người ở sau bếp nói “đồ ăn đã xong rồi”. Lúc này bà chủ mới đứng dậy đi dọn đồ ăn.
“Đã đợi lâu rồi, mọi người ăn từ từ nhé.”
Bưng đồ ăn lên xong xuôi rồi, bà chủ lại ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, tiếp tục đút hạt dưa cho ông ấy ăn.
Trương Lạp Lạp nhìn ông bà chủ thì không khỏi cảm thán:
“Tôi hy vọng về sau có thể gả cho một người không màng chuyện sống chết, bằng lòng vì tôi mà trả giá bằng cả mạng sống.”
Kỷ Khanh Khanh gẩy gẩy cơm trong bát, nói:
“Tôi lại càng hy vọng có thể gả cho một người khiến tôi không màng sống chết, bằng lòng trả giá bằng mạng sống của mình vì người ấy.”
“Hả?”
Kỷ Khanh Khanh cười:
“Tôi bằng lòng vì anh ấy mà đánh đổi mạng sống vậy thì khẳng định được tôi thật lòng yêu anh ấy. Tôi bằng lòng lấy người mà tôi yêu chứ không phải chỉ là yêu tôi.”
Tay cầm đũa của Lục Lệ Hành hơi ngừng lại, anh trầm mặc nhìn nụ cười bên môi của Kỷ Khanh Khanh.
Ánh mắt Trương Lạp Lạp liếc nhìn hai người, sau đó cười nói:
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành trở về khách sạn. Đồ ăn trong tiệm cơm kia quả thật rất ngon. Tuy rằng nhìn tiệm cơm bên ngoài thì có vẻ đơn sơ, nhưng đồ ăn thì mùi vị và màu sắc đều có đủ, khó trách lại được hoan nghênh như vậy. Kỷ Khanh Khanh có ăn hơi nhiều cho nên dạ dày không được thoải mái, trên đường đi đều xoa xoa bụng, không nói lời nào.
“Không thoải mái à?”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu: “Ăn nhiều hơn mọi ngày.”
Bên đường có một tiệm thuốc, Lục Lệ Hành dừng xe lại, năm phút sau trở lại, trên tay còn có một túi thuốc, đưa cho Kỷ Khanh Khanh.
Thuốc tiêu hóa.
Kỷ Khanh Khanh lấy hai viên, uống được một lúc thì thấy thoải mái hơn một chút.
“Bảo em ăn ít thì em không nghe.”
“Tại đồ ăn ngon quá mà! Sau khi ăn đồ dì Bùi nấu xong thì đây là lần đầu tiên em thấy có người nấu cơm ngon đấy.”
“Tối nay Trần Thư Diệc mời cơm, không được ăn nhiều, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Lục Lệ Hành nắm tay lái, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng nói chuyện:
“Hôm nay em nói, em chỉ bằng lòng gả cho người em yêu?”
Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại:
“Làm sao vậy?”
Lục Lệ Hành nhướng mày, nói:
“Không có gì.”
Kỷ Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Lát sau cô lấy điện thoại ra lướt một chút. Thế nhưng lại nhìn thấy hotsearch trên Weibo: #Kỷ Khanh Khanh gọi chồng#.
Cô vừa nghi hoặc, vừa khó hiểu nhấn mở đề tài này. Cẩn thận đọc một lượt, thì ra ban nãy ở sân bóng rổ, lúc Lục Lệ Hành ném bóng vào rổ, cô đã hét lên là “Chồng ơi! Cố lên!”.
Kỷ Khanh Khanh: “…” Cô gọi “Chồng”?
Kỷ Khanh Khanh nghĩ không ra, nhưng lại có người ghi lại đoạn phát sóng trực tiếp kia, âm thanh “chồng ơi” của cô vô cùng rõ ràng.
Dưới hotsearch cái gì cũng có, nhưng mà mắng cô là nhiều nhất. Bọn họ cho rằng Kỷ Khanh Khanh nói như vậy là để cọ nhiệt. Mấy ngày nay đều tìm manh mối từ hai người, hận không thể để những phát hiện của mình về Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh vào miệng mấy fans hóng dưa.
Thật ra mấy manh mối mà bọn họ tìm ra là do hai người để lại dấu vết rõ ràng. Ví dụ như chuyện Lục Lệ Hành tặng hoa hồng cho Kỷ Khanh Khanh. Có người trong cuộc đã tiết lộ những việc xảy ra ngày hôm đó, thậm chí còn có người chụp được ảnh của Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh tới thành phố điện ảnh. Có người chụp được tối hôm đó Lục Lệ Hành đã vào khách sạn mà cô nghỉ, thậm chí còn có người phân tích biểu hiện hai ngày ấy của Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh. Cho rằng hai người thật sự có quan hệ thân mật, hơn nữa đã bắt đầu từ lâu.
Phân tích này có thêm bằng chứng rõ ràng. Cũng bởi vậy mà sau khi Kỷ Khanh Khanh tham gia gameshow có không ít người mắng chửi cô.
“Không thể có chuyện này được! Tôi không tin! Chỉ khi nào Lục Lệ Hành lên tiếng thừa nhận thì tôi mới tin!”
Mấy bình luận như vậy trên Weibo, nhiều không đếm xuể.
Kỷ Khanh Khanh nắm chặt điện thoại, nhìn về phía Lục Lệ Hành.
Chính miệng thừa nhận?
Người như Lục Lệ Hành có lẽ sẽ không nói đâu.
Thôi quên đi, cuộc hôn nhân của cô và Lục Lệ Hành chỉ là sắp đặt mà thôi. Khoảng thời gian này cô cũng lười phải so đo với người hâm mộ làm gì cho mệt.
Trở lại khách sạn, xe vừa đỗ lại trong bãi đậu xe thì cũng đúng lúc Trần Thư Diệc và Lâm Trăn bước trên xe xuống.
Không giống với những khách mời là phải giả vờ lãng mạn. này Hai người này là thật sự lãng mạn, khiến cho người xem hét lên muốn kết hôn.
Trần Thư Diệc nhìn quần áo trên người Lục Lệ Hành, cười nói:
“Được lắm Kỷ Khanh Khanh! Tôi đã lâu lắm rồi không thấy cậu ta mặc quần áo khác ngoài tây trang. Vẫn là cô có cách mà!”
Nhân viên công tác cũng đã xuống xe, Trần Thư Diệc liếc nhìn bọn họ rồi nhỏ giọng nói với Lục Lệ Hành:
“Lên trên ngồi một chút không?”
Lục Lệ Hành gật đầu, sau đó mấy người lên lầu.
Vào phòng khách sạn, Lâm Trăn cười nói:
“Khanh Khanh à, chị mang hai cái váy tới đây, em xem cái nào hợp với chị hơn được không?”
“Được ạ.” Kỷ Khanh Khanh không nghi ngờ gì mà đi theo Lâm Trăn vào phòng ngủ.
Ở phòng khách, Trần Thư Diệc tắt hết cameras trong phòng. Sau đó đưa điện thoại cho Lục Lệ Hành.
“Tôi nói này Lục Lệ Hành, trên mạng đã rối lên thành một đống rồi mà cậu còn có thể bình tĩnh như vậy hả?”
“Trên mạng?”
Đôi lông mày Lục Lệ Hành hơi nhíu, anh cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại mà Trần Thư Diệc đưa cho.
Nội dung là nhận xét của cư dân mạng về việc Kỷ Khanh Khanh tham gia chương trình này. Một phần ba trong số đó bày tỏ thích tính cách của Kỷ Khanh Khanh. Hai phần ba còn lại thì cho rằng rất đau mắt khi thấy Kỷ Khanh Khanh không biết xấu hổ mà dính lấy Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành cẩn thận đọc từng câu từng chữ, lông mày cũng càng ngày càng nhíu chặt.
Trần Thư Diệc thở dài:
“Kỷ Khanh Khanh cũng thật đáng thương, bị bao nhiêu người mắng như vậy. Cậu lại cứ tiếp tục giả vờ giả vịt như thế này, có lẽ là một cặp đôi thật sự sẽ trở thành cặp đôi giả đấy.”
Lục Lệ Hành liếc nhìn anh ấy.
“Cậu nhìn tôi làm gì? Lúc trước chẳng phải cậu nói với tôi là sẽ công khai quan hệ của mình với Kỷ Khanh Khanh ở chương trình này à? Vậy bao giờ cậu mới công khai tin kết hôn vậy?”
Lục Lệ Hành tắt điện thoại, mắt nhìn thẳng vào camera, trầm giọng nói:
“Bây giờ.”
Bình luận truyện