Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 29: Hạ Độc




Răng nanh nhọn ngậm chặt cổ tay ma tu, làm như đứa trẻ giận dỗi không chịu buông ra vậy, thật ra Lâm Nguyệt đang đợi thời cơ, đợi thời cơ ma tu buông lỏng!
Một lát sau, ma tu nhanh chóng chậm lại, xách Lâm Nguyệt vứt lần nữa trên mặt đất, hơn nữa còn tản ra thần thức nhìn quét hoàn cảnh chung quanh một lượt. Đúng lúc này rồi!
Toàn bộ tinh thần ma tu đang chăm chú quan sát cảnh vật chung quanh, đúng lúc hắn không đề phòng với Lâm Nguyệt trong tay, thả lỏng ra, Lâm Nguyệt đợi đúng giờ khắc này!

Nàng gần như không chút do dự vận chuyển công pháp đêm linh lực ít ỏi trong cơ thể lên trú tại hàm răng, cắn mạnh lên cổ tay của ma tu!
Linh lực quán chú ở hàm răng sắc bén vô cùng, dù là da thịt của ti sĩ trúc cơ cũng bị cắn nát. Đương nhiên do tu vi Lâm Nguyệt quá thấp và ma tu vốn chẳng phải cùng một cấp bậc, lần toàn lực ứng phó cắn gã một cái, cũng chẳng qua chỉ rách chút da của ma tu mà thôi!
Nhưng với Lâm Nguyệt mà nói, vậy là đủ rồi, chỉ cần hở chút vết thương, hương độc có thể rót vào thành công, mục đích của nàng đã đạt được.
Chút hương độc này với ma tu mà nói, vẫn chưa đủ để lấy mạng, nhưng cũng khiến gã tê dại toàn thân, không thể nhúc nhích nổi.
Nhưng Lâm Nguyệt cuối cùng cũng quá coi thường thủ đoạn của ma tu, đang bị Lâm Nguyệt cắn trong nháy mắt, ma tu đã phát giác ra, vô thức ném Lâm Nguyệt đi.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, dù Lâm nguyệt bị gã quăng mạnh ra chẳng chút lưu tình, đồng thời cũng cắn rách cổ tay của gã, hương độc đã thành công rót vào trong cơ thể gã.

“Nha đầu thối, ngươi muốn chết hả!”
Ma tu giận dữ, quát to một tiếng, đưa tay chộp về phía Lâm nguyệt, mắt thấy Lâm Nguyệt sẽ chết đột ngột dưới tay gã, thì đúng lúc này gã lại cảm thấy tâm mạch đau đớn, tiếp đó linh lực trong nháy mắt tán loạn, kinh mạch toàn thên tê dại, cả người dĩ nhiên cũng cứng đơ không động đậy nổi.
Lúc này, ma tu ở đó còn không biết mình bị tính kế, hai tròng mắt lập tức trừng thẳng vào Lâm Nguyệt, lộ ra ánh sáng giết người âm độc.
Bị ma tu phẫn nộ ném một cái, thân thể nho nhỏ của Lâm Nguyệt bị ném mạnh giữ đá vụn trong rừng, cứ việc ma tu chưa hạ sát thủ thật, nhưng uy lực của tu sĩ trúc cơ làm sao một luyện khí tu sĩ nho nhỏ như nàng ngăn nổi chứ? Ngay trong nháy mắt rơi xuống đất, nàng cảm thấy ngực khó chịu, phun một búng máu ra ngoài.
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể gần như cùng đau đớn, khiến Lâm Nguyệt thấy khó chịu gần chết, nhưng nàng vẫn cố sức giãy đứng dậy, chẳng dám dừng lại, nhanh chóng chạy nhanh xuống chân núi.
Nàng cũng không ngốc tới mức cho rằng mình có thể giết chết đối phương, nên biết đối phương là tu sĩ trúc cơ, hơn nữa còn là ma tu, thủ đoạn ma tu rất nhiều, dù hiện giờ bị trúng hương độc, nhưng ai còn biết hắn có thủ đoạn nào bảo vệ tính mạng nữa chứ? Huống chi, nàng không cho rằng hương độc có thể giữ chặt đối phương được bao lâu, lấy tu vi hiện tại của nàng, chỉ sợ có thể kiềm chế được đối phương có vài khắc đã là cực hạn rồi.

Trong lòng nàng hiện có có một ý nghĩ, đó là trốn, trốn đi thật xa, tìm một nơi bí mật trốn cho tên ma tu kia không cách nào tìm được nữa, nếu không đợi tên ma tu kia khôi phục lại, đây mới thật sự là chết thật!
Chuyện thật chứng minh rõ, ý nghĩ của Lâm Nguyệt là đúng.
Mặc dù hương độc thượng cổ lợi hại, nhưng do tu vi Lâm Nguyệt không đủ, ma tu bị trúng độc không nặng, ngay sau khi Lâm Nguyệt rời đi một phút, ma tu đã thành công tạm ngăn được hương độc trong người, lửa giận ngút trời đuổi theo hướng Lâm Nguyệt trốn đi.
Bị một con tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa tính toán, thời gian đối với giới tu chân ma tu mà nói như cá gặp nước, quả thật chính là nhục nhã vô cùng, gã thề, nếu gã mà bắt được Lâm nguyệt, gã sẽ đem rút hồn phách của nàng ra luyện, nhận đủ việc thống khổ cắn phách, trọn đời không được siêu sinh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện