Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Chương 14: Quái vật tích san san
Bộp!
- Im lặng, cô hét hò cái quái gì
Hoắc Thiên Kình chính là ném cái gối vào mặt cô nhưng ko thấy cô phản ứng mà co rúm người lại ôm chặt đùi vùi mặt vào trong, anh bỗng mềm lòng nhìn cô nàng bé nhỏ này, ngồi xuống chạm nhẹ vào:
- Đừng..... Không...!
Cô bị chạm vào run rẩy liên tục nói, anh dù có là gì đi nữa cũng là đàn ông, cảm giác thương sót trỗi dậy, ôm nhẹ cô vào lòng:
- Ổn thôi, đừng sợ...
Cô cảm nhận được mùi hương nam tính nhưng không hề quen thuộc này lại làm cho cô bớt sợ, cô vẫn liên tục co rúm lại nhưng đã ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nhìn lại cô, mỉm cười đúng tiêu chuẩn soái ca, cô lúc này mới mở miệng:
-Anh tên gì? Tôi tên Tích San San
Anh được ôm mĩ nữ trong lòng ngoan như mèo chứ không phải hùng hổ như con quái vật ngày hôm nay liền có chút buồn cười nhịn không cười nếu không chắc cô sẽ bóp cổ anh mất:
- Hoắc Thiên Kình.
Cô trợn mắt đẩy anh ra lùi lại phía cuối giường... Không ngờ lại gặp Nam chủ cuối cùng ở đây.... xứng tên với nam chủ cuối cùng... Anh là ông hoàng sát thủ và cũng là người liên tục tôi luyện được các sát thủ chuyên nghiệp, nhân vật trung gian không ai có thể đánh bật lại được anh, cộng lại anh là người đẹp nhất trong các nam chủ (mi bị bắt cóc còn quan tâm nhan sắc nữa à) nếu Hạ Hà biết anh bắt cóc con gái cưng của mình chắc bà sẽ hộc máu mà chết, vì Hoắc Thiên Kình là đệ tử của bà, mà anh không hề biết người mẹ đáng kính của cô là Hạ Hà.
Anh đang ôm cô liền bị cô đẩy ra nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, dò xét liền vô cùng khó chịu, con mèo nhỏ này đang soi xem anh có phải người tốt không ư? Anh liền mỉm cười tà mị, thật muốn biểu cảm trên khuôn mặt của con mèo này như nào nha~
- Á, anh làm cái gì đấy?
Cô bị anh kéo tay cả người nhào về phía trước, anh tiện thể ôm lấy eo cô xoay người đè xuống cô, cô giật mình liền sắc mặt lạnh tanh, anh nhìn thấy liền biết cô sắp động thủ, đúng như anh nói, cô lấy ra cái khuyên tai vô cùng điêu luyện, nhưng bị anh giữ tay, anh nhìn liền nhíu mày:
- có phải cô định dùng cái này chọc mù mắt tôi rồi bỏ chạy không?
Cô ngạc nhiên vì anh biết cô định làm gì nhưng không hề trả lời câu hỏi đó mà buông xuống một câu lạnh băng:
- Xuống!
Hoắc Thiên Kình nhìn cô gái dưới thân mình mỉm cười thú vị, cô chính là thú vị! Anh ngồi dậy bỏ đi.
- Khoan.... - Cô cố gắng gọi với
Anh dựng lại quay đầu nhìn cô, cô nói một cách nặng nhọc:
- Mở tôi đèn, tôi sợ bóng tối....
Anh nghe xong liền đi ra ngoài tiện mở công tắc đèn lên, cô hơi nhíu mày vì quá sáng, từ từ mở mắt ra nhìn căn phòng liền có chút không thích ứng được.... Bắt cóc cũng cần cho con tin nằm ở căn phòng sang trọng vậy sao? Cô liền gật gật cái đầu... Thật ra Hoắc Thiên Kình cũng tốt đấy chứ nhỉ cũng nghĩ cho con tin?
Anh lúc này mà nghe thấy cô nghĩ chắc liền hộc máu... Anh có chút hứng thú với cô mới nhốt cô vào căn phòng đó.... làm gì có con tin nào được đối đãi như cô?
Tối đó cô ngủ vô cùng ngon lành vì mệt mỏi.....
.
.
- Không tìm thấy? các ngươi làm ăn cái kiểu gì đấy?!
Hạ Hà nổi điên, đập bàn lúc này đã tập tụ Dụ Nguyên, Dạ Minh, Vân Thiên Vũ (bị ép đi) Lăng Hạo Thiên, Minh Dạ Nguyệt, bà chính là nhân vật không thể đụng tới, 2 hắc đạo đánh nhau gần như không đội trời chung nhưng bị bà gọi tập tụ lại một chỗ tạo lên một khung cảnh có chút quỷ dị, tất cả thuộc hạ liền run rẩy không ngừng....
vân Thiên Vũ ngáp một cái dựa người vào ghế không quan tâm, còn Lăng Hạo Thiên và Minh Dạ Nguyệt đang bàn nhau cái gì đấy hầu như đấy không phải chuyện của họ, Dụ Nguyên và Dạ Minh ra sức cho thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm cô, các thành phố liền như bị san bằng cả lên.
Báo chí thấy vậy cũng liền đăng những tin như là : > và vân vân mây mây.....
Một đêm vô cùng khó ngủ với tất cả, trừ vài người....
Dụ Nguyên nắm chặt tay.... Anh mới gặp cô... chưa kịp nói lời yêu thương cô... Anh nhất định không để cô bị làm sao....!
.
.
.
.
.
.
Dụ Nguyên nhớ cô ngày trước, khi anh đi làm nhiệm vụ xong đi qua một rừng cây liền thấy một cô gái cầm con dao nhỏ, nhìn cô là biết cô là sát thủ.... Thấy cô bị bao vây bởi nhiều người liền tặc lưỡi đứng xem màn kịch vui, anh cũng là sát thủ nhưng không có nghĩa anh sẽ giúp đỡ bất kì ai, sát thủ phải tự biết dựa vào mình, nếu chết thì cũng tự nhận rằng mình quá yếu đi.
Nhưng điều làm anh ngạc nhiên rằng, tất cả đều nằm phủ phục dưới chân cô gái xinh đẹp, con dao vẫn trên tay cô... máu vẫn nhỏ giọt rơi xuống.... Anh ngây người quên cả chớp mắt, cô lúc này đã cử động, nhưng cô chính là múa.... Anh nhíu mày nhìn cô... Múa giữa những người chết này ư?
Cô múa nhẹ nhàng xoay con dao nhẹ nhàng bỗng...
Phập!
Anh chính là trái tim đập thình thịch... Cắm vào cái cây anh đang đứng... Anh chỉ cần chậm một chút liền có thể xuyên vào não của anh....
Cô ở đằng xa gãi đầu đi lại gần lấy con dao tự nói với mình:
- Hay mình nhầm nhỉ? làm gì có ai ở đây?
Anh đứng đó có cách cô một khoảng, còn không cảm nhận được sát khí của cô.... Anh thở phào nhẹ nhõm rồi cũng bước đi...
Anh không mong gặp lại con quái vật này lần nữa....
Nhưng anh nào hay biết vì ngày hôm đó mà định mệnh của anh thay đổi hoàn toàn...
- Im lặng, cô hét hò cái quái gì
Hoắc Thiên Kình chính là ném cái gối vào mặt cô nhưng ko thấy cô phản ứng mà co rúm người lại ôm chặt đùi vùi mặt vào trong, anh bỗng mềm lòng nhìn cô nàng bé nhỏ này, ngồi xuống chạm nhẹ vào:
- Đừng..... Không...!
Cô bị chạm vào run rẩy liên tục nói, anh dù có là gì đi nữa cũng là đàn ông, cảm giác thương sót trỗi dậy, ôm nhẹ cô vào lòng:
- Ổn thôi, đừng sợ...
Cô cảm nhận được mùi hương nam tính nhưng không hề quen thuộc này lại làm cho cô bớt sợ, cô vẫn liên tục co rúm lại nhưng đã ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nhìn lại cô, mỉm cười đúng tiêu chuẩn soái ca, cô lúc này mới mở miệng:
-Anh tên gì? Tôi tên Tích San San
Anh được ôm mĩ nữ trong lòng ngoan như mèo chứ không phải hùng hổ như con quái vật ngày hôm nay liền có chút buồn cười nhịn không cười nếu không chắc cô sẽ bóp cổ anh mất:
- Hoắc Thiên Kình.
Cô trợn mắt đẩy anh ra lùi lại phía cuối giường... Không ngờ lại gặp Nam chủ cuối cùng ở đây.... xứng tên với nam chủ cuối cùng... Anh là ông hoàng sát thủ và cũng là người liên tục tôi luyện được các sát thủ chuyên nghiệp, nhân vật trung gian không ai có thể đánh bật lại được anh, cộng lại anh là người đẹp nhất trong các nam chủ (mi bị bắt cóc còn quan tâm nhan sắc nữa à) nếu Hạ Hà biết anh bắt cóc con gái cưng của mình chắc bà sẽ hộc máu mà chết, vì Hoắc Thiên Kình là đệ tử của bà, mà anh không hề biết người mẹ đáng kính của cô là Hạ Hà.
Anh đang ôm cô liền bị cô đẩy ra nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, dò xét liền vô cùng khó chịu, con mèo nhỏ này đang soi xem anh có phải người tốt không ư? Anh liền mỉm cười tà mị, thật muốn biểu cảm trên khuôn mặt của con mèo này như nào nha~
- Á, anh làm cái gì đấy?
Cô bị anh kéo tay cả người nhào về phía trước, anh tiện thể ôm lấy eo cô xoay người đè xuống cô, cô giật mình liền sắc mặt lạnh tanh, anh nhìn thấy liền biết cô sắp động thủ, đúng như anh nói, cô lấy ra cái khuyên tai vô cùng điêu luyện, nhưng bị anh giữ tay, anh nhìn liền nhíu mày:
- có phải cô định dùng cái này chọc mù mắt tôi rồi bỏ chạy không?
Cô ngạc nhiên vì anh biết cô định làm gì nhưng không hề trả lời câu hỏi đó mà buông xuống một câu lạnh băng:
- Xuống!
Hoắc Thiên Kình nhìn cô gái dưới thân mình mỉm cười thú vị, cô chính là thú vị! Anh ngồi dậy bỏ đi.
- Khoan.... - Cô cố gắng gọi với
Anh dựng lại quay đầu nhìn cô, cô nói một cách nặng nhọc:
- Mở tôi đèn, tôi sợ bóng tối....
Anh nghe xong liền đi ra ngoài tiện mở công tắc đèn lên, cô hơi nhíu mày vì quá sáng, từ từ mở mắt ra nhìn căn phòng liền có chút không thích ứng được.... Bắt cóc cũng cần cho con tin nằm ở căn phòng sang trọng vậy sao? Cô liền gật gật cái đầu... Thật ra Hoắc Thiên Kình cũng tốt đấy chứ nhỉ cũng nghĩ cho con tin?
Anh lúc này mà nghe thấy cô nghĩ chắc liền hộc máu... Anh có chút hứng thú với cô mới nhốt cô vào căn phòng đó.... làm gì có con tin nào được đối đãi như cô?
Tối đó cô ngủ vô cùng ngon lành vì mệt mỏi.....
.
.
- Không tìm thấy? các ngươi làm ăn cái kiểu gì đấy?!
Hạ Hà nổi điên, đập bàn lúc này đã tập tụ Dụ Nguyên, Dạ Minh, Vân Thiên Vũ (bị ép đi) Lăng Hạo Thiên, Minh Dạ Nguyệt, bà chính là nhân vật không thể đụng tới, 2 hắc đạo đánh nhau gần như không đội trời chung nhưng bị bà gọi tập tụ lại một chỗ tạo lên một khung cảnh có chút quỷ dị, tất cả thuộc hạ liền run rẩy không ngừng....
vân Thiên Vũ ngáp một cái dựa người vào ghế không quan tâm, còn Lăng Hạo Thiên và Minh Dạ Nguyệt đang bàn nhau cái gì đấy hầu như đấy không phải chuyện của họ, Dụ Nguyên và Dạ Minh ra sức cho thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm cô, các thành phố liền như bị san bằng cả lên.
Báo chí thấy vậy cũng liền đăng những tin như là : > và vân vân mây mây.....
Một đêm vô cùng khó ngủ với tất cả, trừ vài người....
Dụ Nguyên nắm chặt tay.... Anh mới gặp cô... chưa kịp nói lời yêu thương cô... Anh nhất định không để cô bị làm sao....!
.
.
.
.
.
.
Dụ Nguyên nhớ cô ngày trước, khi anh đi làm nhiệm vụ xong đi qua một rừng cây liền thấy một cô gái cầm con dao nhỏ, nhìn cô là biết cô là sát thủ.... Thấy cô bị bao vây bởi nhiều người liền tặc lưỡi đứng xem màn kịch vui, anh cũng là sát thủ nhưng không có nghĩa anh sẽ giúp đỡ bất kì ai, sát thủ phải tự biết dựa vào mình, nếu chết thì cũng tự nhận rằng mình quá yếu đi.
Nhưng điều làm anh ngạc nhiên rằng, tất cả đều nằm phủ phục dưới chân cô gái xinh đẹp, con dao vẫn trên tay cô... máu vẫn nhỏ giọt rơi xuống.... Anh ngây người quên cả chớp mắt, cô lúc này đã cử động, nhưng cô chính là múa.... Anh nhíu mày nhìn cô... Múa giữa những người chết này ư?
Cô múa nhẹ nhàng xoay con dao nhẹ nhàng bỗng...
Phập!
Anh chính là trái tim đập thình thịch... Cắm vào cái cây anh đang đứng... Anh chỉ cần chậm một chút liền có thể xuyên vào não của anh....
Cô ở đằng xa gãi đầu đi lại gần lấy con dao tự nói với mình:
- Hay mình nhầm nhỉ? làm gì có ai ở đây?
Anh đứng đó có cách cô một khoảng, còn không cảm nhận được sát khí của cô.... Anh thở phào nhẹ nhõm rồi cũng bước đi...
Anh không mong gặp lại con quái vật này lần nữa....
Nhưng anh nào hay biết vì ngày hôm đó mà định mệnh của anh thay đổi hoàn toàn...
Bình luận truyện