Nữ Phụ Thay Đổi
Chương 32
Cả đêm Lục
Hy Tuyết không hề ngủ được, nhớ lại từng sự việc hồi chiều
mà không thể tin nổi, từ khi nào lại có sự thay đổi lớn như
thế? Cô hiện giờ luôn thắc mắc 1 điều là Hạ Thanh cô ta đang ở
đâu? Mọi thứ về cô ta sau khi cô từ luyện ngục trở về đều không hề có bất kỳ thông tin nào cứ như cô ta bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Chỉ biết sau khi vụ việc 1 năm trước kia xảy ra thì
cô ta lại biến mất. Hình như có điều gì đó không ổn, ngay cả
thế lực Lục gia không tìm được chắc chắn 1 là một trong 3 đại
gia tộc lớn mạnh hơn Lục gia kia 2 là 2 thế lực ngầm song song
kia, loại Cố Minh Hạo ra vì hắn chưa gặp Hạ Thanh bao giờ và
để khơi dậy được tình yêu của hắn thì trong nguyên tác Hạ Thanh phải tốn rất nhiều thời gian và công sức chỉ để thu hút sự
chú ý của hắn, Tiêu Thư Ly càng không, hàng ngày cô gặp hắn
cũng chẳng thấy hắn nhắc gì hay nói chuyện về Hạ Thanh vậy
chỉ còn hai vị nam chủ kia, Sở Hiên là sát thủ, là một cỗ
máy giết người không chớp mắt, lại càng không phải Vân Luật,
đơn giản hắn chưa đến thời điểm gặp mặt và càng không dễ gặp
hắn, cả ngày ngày qua ngày hắn chỉ tròn căn cứ dưới lòng đất bí ẩn nào đó nên về chuyện trên mặt đất không hề biết được,
càng không thể là Thượng Quan Mặc vì hắn đang quay phim và có
buổi họp báo lấy đâu ra thời gian dù cho có vậy thì bọn săn
ảnh sẽ biết được. Vậy nên loại đi tất cả chỉ còn bọn hắn tuy 2 là 1 luôn bao che mọi khuyết điểm cho nhau, hai tên đó hợp lực lại cũng đủ sức chống chọi được mọi nguy hiểm nào huống chi
có một tên lại rất cường hãn. Nhưng tìm thông tin của bọn hắn
dựa vào Lục gia là không thể nào. Mãi suy nghĩ cho đến khi mặt trời đã dần nhô lên lúc nào không hay. Lục Hy Tuyết thở dài
nhìn đôi mắt gấu trúc của mình, cô che đi bằng một lớp phấn,
thay đồ đánh răng rửa mặt xuống nhà. Vì còn khá sớm mà hôm
nay là ngày nghỉ nên cô quyết định đến Tân Thắng mua chút đồ
Lái Lamborghini đến thu hút rất nhiều ánh mắt, cô thản nhiên bước vào. Tân Thắng xem ra đã hiện đại hơn, cô mỉm cười đi dạo vòng quanh, do mải nhìn xung quanh mà không nhìn phía trước và người kia hình như còn cố tình đụng trúng cô. Lục Hy Tuyết xoa chóp mũi đỏ chót, cứng thật, cô nhẹ cúi đầu
- Xin lỗi
- Cô không sao chứ?
Giọng nói khàn khàn nam tính nhưng lại vô cùng ấm áp, Lục Hy Tuyết ngẩng đầu, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt như thiên thần, baby không mất đi phần nam tính của hắn. Mái tóc vàng nâu mềm mượt có chút rối bù, mày không như nữ nhân và nam nhân mà lại sắc, đôi mắt màu xám tro tràn đầy ý cười cùng nhu tình, mũi cao cương nghị, cánh môi hồng mỏng, nụ cười trên môi lộ ra răng khểnh. Làn da trắng như da em bé, hắn mặc áo sơ mi màu kem, quần jean xanh cùng đôi giày thể thao, thoạt nhìn như 18 tuổi nhưng khí chất thành thục trưởng thành lại cao ngạo không như một thiếu niên. Lục Hy Tuyết đầu đầy dấu chấm hỏi, hắn nhìn vậy là có ý gì?
- Tôi không cố ý, cô không sao chứ? Mũi cô hình như sưng lên rồi
- A không sao nên cậu đừng lo, là lỗi của tôi đi không nhìn đường
Lục Hy Tuyết không biết trước mắt cô là ai nhưng cô lại cảm thấy rất thân thiện và không hiểu sao lại có chút thích hắn, vì hắn trẻ trung, sự nam tính không như người khác chăng?
- Tôi muốn xin lỗi cô bằng một ly nước nhé?
- Được thôi
Dù sao cô đang cảm thấy rất khát, Lục Hy Tuyết nở nụ cười, làm hắn đỏ mặt, thật sự dễ thương chết hắn a. Lục Hy Tuyết thấy mặt hắn đỏ lên kì thực cứ như đứa trẻ làm cô thật yêu thích không thôi, haizzzz.... nhắc đến mới nhớ không biết Lâm Gia Nam sao rồi? Nghe nói cha con họ về quê để thăm 1 số người thân rồi. Lục Hy Tuyết nhịn không được vươn tay nhéo má hắn, đến lúc cô nhận ra thì đã lỡ rồi, cô đỏ mặt lúng túng
- Xin lỗi a, tôi thất lễ rồi. Thực sự tôi không cố ý chỉ là không biết vì sao tôi lại làm thế thôi
Nói càng ngày càng nhỏ, cô cúi thấp đầu, trời ơi! Người ta đường đường là 1 đại nam nhân mà bị nữ nhân nhéo má đó chính là hành động tự sát đấy. Người kia bật cười, không ngờ cô lại đáng yêu đến mức này, tự hỏi vì sao cô lại không lạnh lùng với hắn? Câu hỏi này đến ngay cả Lục Hy Tuyết cũng không biết giải đáp ra sao, cô cũng không hiểu được, ở bên cạnh hắn không như Dạ Diễm là an toàn, không như Lục Dật Thần là bình tĩnh, mọi cảm giác không như những người kia mà người này lại rất thoải mái và ấm áp, mọi buồn phiền, cô đơn đều tan biến hết. Người kia càng cười ấm áp, hắn nhận ra sự thay đổi này, có thể nói đây chính là dấu hiệu tốt
- Không sao, tôi cũng quen rồi
Chưa từng có người nào dám làm thế với hắn cả, quen ư? Đó chính là nói dối (:vvvv có ai thấy ng nào như a k)
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, quen rồi? Cô bật cười
- Đi nào, uống nước, cậu trả tiền đấy
Lục Hy Tuyết cứ nghĩ người này cùng tuổi cô. Người kia lắc đầu, rõ ràng hắn lớn tuổi hơn cô nhiều
Cả hai vào tiệm cafe trong TTTM, thu hút rất nhiều ánh mắt vì cả 2 đều rất hợp nhau và đẹp đôi
- Ngồi đi
HẮn lịch sự kéo ghế ra cho cô, Lục Hy Tuyết ngồi xuống, người kia cũng ngồi đối diện cô. Phục vụ đi đến
- HAi anh chị dùng gì ạ?
- Một ly Capuchino
- Một cà phê đen là được
- Này cậu tên gì?
- Tôi.... tên là Long Ngạo Thiên
- Long Ngạo Thiên?
Lục Hy Tuyết có chút cứng ngắc, lại thêm 1 nam chủ? Đã vậy là nam chủ có thế lực ngang Dạ Diễm?
- Cô là?
Lục Hy Tuyết im lặng, cô cau mày, nụ cười tắt ngấm đi
- Anh muốn gì?
Lục Hy Tuyết lạnh lùng, tên này không ngờ lại nhìn trẻ tới vậy nhưng hắn đã 25 tuổi rồi đó mà hắn nhìn cứ như 18 tuổi. Long Ngạo Thiên thầm nói không hay rồi, cô biết thân phận hắn chăng, đúng như hắn nghĩ, Lục Hy Tuyết biết rõ là đằng khác
- Vị thiếu gia anh muốn gì?
- Hình như cô có chút hiểu lầm rồi thì phaỉ? Tôi...
- Tôi xin cáo
Lục Hy Tuyết đứng dậy thì một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô
- Khoan đã.... Em đừng như vậy.... Thật sự đây là bản chất của em sao?
Long Ngạo Thiên khẩn trương
- Anh điều tra tôi?
Cô không điều tra hắn thì thôi đi nhưng làm sao có thể điều tra hắn được cơ chứ
- Không phải, tôi chỉ là nhìn ra được em thật sự rất cô đơn và muốn che chở, bảo vệ em mà thôi
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, hắn biết rõ cô?
- Sự lạnh lùng ấy tôi biết em tạo ra chỉ để che mắt người khác đúng không? Đừng như vậy, nếu như thế thì ít nhất khi ở bên tôi cứ trở về là chính con người thật của em đi. Chẳng phải hồi nãy em cũng rất vui và thoải mái đó sao
Lục Hy Tuyết trầm lặng, cô cau mày
- Làm sao... anh biết?
- Vì tôi có thể nhận ra được, không phải là em che giấu không kĩ nhưng trái tim tôi cảm nhận được
- Anh... biết tôi là Lục Hy Tuyết?
- Phải, nhưng đừng đi.... tôi chỉ muốn hiểu rõ em. Vậy nên em hãy thử 1 lần mở lòng đi. Tôi sẽ không tổn thương em đâu. Lục Hy Tuyết, đừng đi, hãy cho em và anh thử 1 lần đi
Long Ngạo Thiên chân thành nói, Lục Hy Tuyết im lặng, cô ngồi xuống, trong lòng tự hỏi, nếu như.... hắn buông tay thì sao? Lúc đó cô sẽ thế nào? Cô sẽ không sao chứ? Nhưng..... thật sự cô cảm thấy cô đơn, kiếp trước có như thế nào đều chỉ có 1 mình cô, bây giờ ngoài Lục gia ra liệu có ai đáng tin cậy? Lục Hy Tuyết nhìn vào mắt xám tro kia, không biết nhưng hắn lại mang đến cho cô sự thoải mái và yên tâm, vậy 1 lần đi, nếu như sau này không thành thì cô sẽ rút lui và không bao giờ có lần thứ 2 mà thật sự có lần thứ 2 sao?
- Tôi.... sẽ thử
Lục Hy Tuyết hít sâu, cô do dự nói ra, Long Ngạo Thiên vui mừng, hắn cười đầy dịu dàng
- Thật vui quá
Lục Hy Tuyết im lặng, vui.... đến vậy ư? Nhưng hắn và cô đây là lần đầu gặp mà. Trong bất giác, sự cô đơn đã giảm bớt và sự ấm áp của Long Ngạo Thiên đã tiến vào trái tim của cô
------------Cắttttttttt ----------
Anh ấy dễ thương ghê :))
*Trailer:
Long Ngạo Thiên anh thật sự là 1 người tốt, liệu cuối cùng anh sẽ không yêu Hạ Thanh chứ?
- Hy Tuyết, tôi gọi em là tiểu bảo bối nhé?
“Phụt”
Lục Hy Tuyết khoa trương phun ra một ngụm Capuchino cũng hên là không dính ai, cô cười giả lả xin lỗi phục vụ
- Anh.... bị điên à?
Lục Hy Tuyết đỏ mặt, nghĩ sao vậy? Long Ngạo Thiên bĩu môi, hắn vẫn sẽ gọi
- Ngạo Thiên?
Giọng nói kinh ngạc, em trai hắn lại đang cùng 1 nữ nhân cười nói? (LHT ngồi xoay lưng nên k thấy mặt)
Lái Lamborghini đến thu hút rất nhiều ánh mắt, cô thản nhiên bước vào. Tân Thắng xem ra đã hiện đại hơn, cô mỉm cười đi dạo vòng quanh, do mải nhìn xung quanh mà không nhìn phía trước và người kia hình như còn cố tình đụng trúng cô. Lục Hy Tuyết xoa chóp mũi đỏ chót, cứng thật, cô nhẹ cúi đầu
- Xin lỗi
- Cô không sao chứ?
Giọng nói khàn khàn nam tính nhưng lại vô cùng ấm áp, Lục Hy Tuyết ngẩng đầu, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt như thiên thần, baby không mất đi phần nam tính của hắn. Mái tóc vàng nâu mềm mượt có chút rối bù, mày không như nữ nhân và nam nhân mà lại sắc, đôi mắt màu xám tro tràn đầy ý cười cùng nhu tình, mũi cao cương nghị, cánh môi hồng mỏng, nụ cười trên môi lộ ra răng khểnh. Làn da trắng như da em bé, hắn mặc áo sơ mi màu kem, quần jean xanh cùng đôi giày thể thao, thoạt nhìn như 18 tuổi nhưng khí chất thành thục trưởng thành lại cao ngạo không như một thiếu niên. Lục Hy Tuyết đầu đầy dấu chấm hỏi, hắn nhìn vậy là có ý gì?
- Tôi không cố ý, cô không sao chứ? Mũi cô hình như sưng lên rồi
- A không sao nên cậu đừng lo, là lỗi của tôi đi không nhìn đường
Lục Hy Tuyết không biết trước mắt cô là ai nhưng cô lại cảm thấy rất thân thiện và không hiểu sao lại có chút thích hắn, vì hắn trẻ trung, sự nam tính không như người khác chăng?
- Tôi muốn xin lỗi cô bằng một ly nước nhé?
- Được thôi
Dù sao cô đang cảm thấy rất khát, Lục Hy Tuyết nở nụ cười, làm hắn đỏ mặt, thật sự dễ thương chết hắn a. Lục Hy Tuyết thấy mặt hắn đỏ lên kì thực cứ như đứa trẻ làm cô thật yêu thích không thôi, haizzzz.... nhắc đến mới nhớ không biết Lâm Gia Nam sao rồi? Nghe nói cha con họ về quê để thăm 1 số người thân rồi. Lục Hy Tuyết nhịn không được vươn tay nhéo má hắn, đến lúc cô nhận ra thì đã lỡ rồi, cô đỏ mặt lúng túng
- Xin lỗi a, tôi thất lễ rồi. Thực sự tôi không cố ý chỉ là không biết vì sao tôi lại làm thế thôi
Nói càng ngày càng nhỏ, cô cúi thấp đầu, trời ơi! Người ta đường đường là 1 đại nam nhân mà bị nữ nhân nhéo má đó chính là hành động tự sát đấy. Người kia bật cười, không ngờ cô lại đáng yêu đến mức này, tự hỏi vì sao cô lại không lạnh lùng với hắn? Câu hỏi này đến ngay cả Lục Hy Tuyết cũng không biết giải đáp ra sao, cô cũng không hiểu được, ở bên cạnh hắn không như Dạ Diễm là an toàn, không như Lục Dật Thần là bình tĩnh, mọi cảm giác không như những người kia mà người này lại rất thoải mái và ấm áp, mọi buồn phiền, cô đơn đều tan biến hết. Người kia càng cười ấm áp, hắn nhận ra sự thay đổi này, có thể nói đây chính là dấu hiệu tốt
- Không sao, tôi cũng quen rồi
Chưa từng có người nào dám làm thế với hắn cả, quen ư? Đó chính là nói dối (:vvvv có ai thấy ng nào như a k)
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, quen rồi? Cô bật cười
- Đi nào, uống nước, cậu trả tiền đấy
Lục Hy Tuyết cứ nghĩ người này cùng tuổi cô. Người kia lắc đầu, rõ ràng hắn lớn tuổi hơn cô nhiều
Cả hai vào tiệm cafe trong TTTM, thu hút rất nhiều ánh mắt vì cả 2 đều rất hợp nhau và đẹp đôi
- Ngồi đi
HẮn lịch sự kéo ghế ra cho cô, Lục Hy Tuyết ngồi xuống, người kia cũng ngồi đối diện cô. Phục vụ đi đến
- HAi anh chị dùng gì ạ?
- Một ly Capuchino
- Một cà phê đen là được
- Này cậu tên gì?
- Tôi.... tên là Long Ngạo Thiên
- Long Ngạo Thiên?
Lục Hy Tuyết có chút cứng ngắc, lại thêm 1 nam chủ? Đã vậy là nam chủ có thế lực ngang Dạ Diễm?
- Cô là?
Lục Hy Tuyết im lặng, cô cau mày, nụ cười tắt ngấm đi
- Anh muốn gì?
Lục Hy Tuyết lạnh lùng, tên này không ngờ lại nhìn trẻ tới vậy nhưng hắn đã 25 tuổi rồi đó mà hắn nhìn cứ như 18 tuổi. Long Ngạo Thiên thầm nói không hay rồi, cô biết thân phận hắn chăng, đúng như hắn nghĩ, Lục Hy Tuyết biết rõ là đằng khác
- Vị thiếu gia anh muốn gì?
- Hình như cô có chút hiểu lầm rồi thì phaỉ? Tôi...
- Tôi xin cáo
Lục Hy Tuyết đứng dậy thì một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô
- Khoan đã.... Em đừng như vậy.... Thật sự đây là bản chất của em sao?
Long Ngạo Thiên khẩn trương
- Anh điều tra tôi?
Cô không điều tra hắn thì thôi đi nhưng làm sao có thể điều tra hắn được cơ chứ
- Không phải, tôi chỉ là nhìn ra được em thật sự rất cô đơn và muốn che chở, bảo vệ em mà thôi
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, hắn biết rõ cô?
- Sự lạnh lùng ấy tôi biết em tạo ra chỉ để che mắt người khác đúng không? Đừng như vậy, nếu như thế thì ít nhất khi ở bên tôi cứ trở về là chính con người thật của em đi. Chẳng phải hồi nãy em cũng rất vui và thoải mái đó sao
Lục Hy Tuyết trầm lặng, cô cau mày
- Làm sao... anh biết?
- Vì tôi có thể nhận ra được, không phải là em che giấu không kĩ nhưng trái tim tôi cảm nhận được
- Anh... biết tôi là Lục Hy Tuyết?
- Phải, nhưng đừng đi.... tôi chỉ muốn hiểu rõ em. Vậy nên em hãy thử 1 lần mở lòng đi. Tôi sẽ không tổn thương em đâu. Lục Hy Tuyết, đừng đi, hãy cho em và anh thử 1 lần đi
Long Ngạo Thiên chân thành nói, Lục Hy Tuyết im lặng, cô ngồi xuống, trong lòng tự hỏi, nếu như.... hắn buông tay thì sao? Lúc đó cô sẽ thế nào? Cô sẽ không sao chứ? Nhưng..... thật sự cô cảm thấy cô đơn, kiếp trước có như thế nào đều chỉ có 1 mình cô, bây giờ ngoài Lục gia ra liệu có ai đáng tin cậy? Lục Hy Tuyết nhìn vào mắt xám tro kia, không biết nhưng hắn lại mang đến cho cô sự thoải mái và yên tâm, vậy 1 lần đi, nếu như sau này không thành thì cô sẽ rút lui và không bao giờ có lần thứ 2 mà thật sự có lần thứ 2 sao?
- Tôi.... sẽ thử
Lục Hy Tuyết hít sâu, cô do dự nói ra, Long Ngạo Thiên vui mừng, hắn cười đầy dịu dàng
- Thật vui quá
Lục Hy Tuyết im lặng, vui.... đến vậy ư? Nhưng hắn và cô đây là lần đầu gặp mà. Trong bất giác, sự cô đơn đã giảm bớt và sự ấm áp của Long Ngạo Thiên đã tiến vào trái tim của cô
------------Cắttttttttt ----------
Anh ấy dễ thương ghê :))
*Trailer:
Long Ngạo Thiên anh thật sự là 1 người tốt, liệu cuối cùng anh sẽ không yêu Hạ Thanh chứ?
- Hy Tuyết, tôi gọi em là tiểu bảo bối nhé?
“Phụt”
Lục Hy Tuyết khoa trương phun ra một ngụm Capuchino cũng hên là không dính ai, cô cười giả lả xin lỗi phục vụ
- Anh.... bị điên à?
Lục Hy Tuyết đỏ mặt, nghĩ sao vậy? Long Ngạo Thiên bĩu môi, hắn vẫn sẽ gọi
- Ngạo Thiên?
Giọng nói kinh ngạc, em trai hắn lại đang cùng 1 nữ nhân cười nói? (LHT ngồi xoay lưng nên k thấy mặt)
Bình luận truyện