Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
Chương 38: Nữ chủ, nữ phụ, pháo thí (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên không Cốc U Lan nhìn thấy màu vàng hoả diểm liền biến sắc, nàng nhớ ra nó, Hạo Dương chân hoả bài danh thứ ba dị hoả bảng, đời trước của bởi vì dị hoả này mà nàng bị huỷ dung nhan, đứng trước kẻ thù truyền kiếp của mình, áp chế trong lòng phẩn hận nàng rút sạch bên trong cơ thể linh khí, một kiếm như quái thú hồng hoang giáng thế.
Bên dưới nhìn một kiếm trảm tới Mộ Tình Tình trong lòng hừ lạnh, một tiếng phượng minh vang vọng, một con hoàng kim sắc bộc phát mà ra, xung quanh không khí bị nhiệt độ quá cao mà xuất hiện không gian gấp khúc, dưới đất như làm bằng nhựa dẽo trở nên tan chảy. Phượng vũ vỗ mạnh, lao nhanh về phía trước, khán đài lúc này trở nên im lặng, cả không gian như bị ngưng động thời gian.
Bạo ngược kiếm ý cùng phượng hoàng va chạm, một vụ nổ kinh thiên bạo phát.
" Oanh."
Cốc U Lan lăng không trên không, sắc mặt trở nên tối sầm, bắt đắc dĩ thở dài, nàng nhận ra kiếm ý của mình đang bị hoả diễm tan chảy, từ từ biển mất thành hư không.
" Ta thua sao, không ngờ kiếp này nàng lại đạt được hạo dương chân hoả sớm như vậy." Cốc U Lan hai mắt nhắm lại, nàng cảm giác nhiệt độ rất cao đang tiếng dần tới mình, một dòng lệ rơi xuống tinh xảo má, nàng không phải khóc vì thua cuột, nàng khóc vì bản thân sao quá vô dụng, bao nhiêu cố gắng vẫn không bằng cơ duyên của nàng." Thượng thiên, ngươi vì sao phải đối sử với ta như vậy, ngươi vì sao thiên vị với người như nàng."
Oán tránh bản thân, oán tránh ông trời, Cốc U Lan dần muốn chìm trong bóng tối, nhưng lúc này đây một cảm giảm an toàn chợt ấp tới, một bàn tay ôn nhu ôm lấy nàng vào lòng, chớp mũi khẽ xót, mùi hương này, hơi thở này, nàng từng cảm nhận qua, hắn, là hắn, người mà kiếp trước nàng phụ hắn, mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn lãng nhìn nàng, mày nhíu chặt chịu đựng sức nóng phía sau lưng đang lan toả.
" Không sao rồi, có ta đây." Trầm ấm thanh âm bên tai nàng, ôn nhu khiến nàng chìm trong một cảm giác được bao bộc, bàn tay thô gáp chạm lên má nàng, lau đi nước mắt còn động lại trên má.
Thanh niễn tuấn lãng như mất lực, rục xuống trên người nàng, Cốc U Lan tâm loạn như ma, run run khẽ nâng hắn dậy.
" Khôngggggggggggggggg."
Ngửa mặt lên trời gào thé tuyệt vọng, quanh thân nàng lệ khí phát ra, nàng khóc như trẻ con, từng giọt từng giọt mặn nồng nước mắt rớt xuống khuôn mặt đó.
Cả khán đài không biết chuyện gì đang xãy ra, Mộ Tình Tình thấy ngày thường cao cao tại thượng trước mắt nàng đang gào thét tuyệt vọng trong lòng hã hê. Mộ Ly trên đài quan sát nhìn tình cảnh này liền thở dài " tình yêu là phải đau khổ như vậy sao."
Cầm trong tay thâm sắc trường kiếm loạn choạng đứng dậy, hai mắt Cốc U Lan lúc này trở nên đỏ hoe, cầm trong tay trường kiếm run rẩy.
" Giết, giết, ta muốn giết ngươi, Mộ Tình Tình ta muốn giết ngươi." Như kẻ điên gào thét, Cốc U Lan bỏ mặc thân thể kiệt lực điên cuồng huy kiếm về Mộ Tình Tình.
" Đi tìm chết." Mộ Tình Tình cười lạnh, không nương tay trảm về phía nàng.
Một bóng đen xẹt qua, dùng tay không cản lấy hay thanh kiếm, một lực đạo đánh bay Mộ Tình Tình ra ngoài, sau đó xoay người giữ chặt Cốc U Lan.
" Lan Nhi mau tỉnh lại." Cốc Hồn đau xót nhìn nhi tử nhà mình đang điên cuồng tuyệt vọng.
" Ba ba mau thả ta ra, ta muốn giết nàng, kẻ tiện nhân độc ác, ta muốn phanh thay xẻ thịt nàng." Cốc U Lan mặt không ngừng rơi, nghẹn ngào nhưng mang đậm hận ý.
" Lan nhi ngươi bình tĩnh lại mọi chuyên đâu còn có đó." Thương xót ôm lấy nhi tử của mình Cốc Hồn không biết làm sao cho phải, Nạp Lan Y Tiên đã đến bên cạnh, lòng đau như cắt khi thấy tình cảnh này. " Lan nhi đừng làm mẫu thân sợ, hắn cũng không muốn ngươi như thế này."
Mặc kệ bọn họ nói gì, Cốc U Lan vẫn không buôn ta tiến về trước, ngay lúc này một giọng nữ trong veo như đánh tỉnh linh hồn đang hoản loạn của nàng.
" Hắn không sao, ngươi nghĩ hắn dễ dàng chết như vậy."
Cốc U Lan bừng tỉnh xoay người liền thấy Mộ Ly không biết lúc nào ngồi ở đó, hai tay một trận sinh cơ ôn hoà điều trị vết thượng bị cháy đen sau lưng nam tử.
Từ hoản loạn tỉnh lại, Cốc U Lan thân như nhược liễu phù phong, chạy tới ôm lấy nam tử.
" Ngươi nói là thật." Mang theo nghi ngờ ánh mắt cùng một loại mong đợi nhìn Mộ Ly.
" Ngươi phải biết hắn thân phận sau, hắn dễ chết như vậy." Mộ Ly truyền âm khiến Cốc U Lan sực tỉnh lại.
" Ta tại sao quên điều này, hắn không chết hắn thật sự không chết, Cốc U Lan ta lại vì hắn mà mất đi lí trí như vậy, đây thật sự là chân tình trong thâm tâm ta sao." Cốc U Lan lẫm bẩm, trên mặt hàn băng thường ngày cười như xuân dương tan tuyết, hai mắt đỏ hoe mà khóc, lần này nàng khóc vì hạnh phúc, khóc vì hiểu được, thật sự nàng cũng yêu hắn.
Cốc Hồn cùng Nạp Lan Y Tiên tiến đến chóng đỡ hai người, gật đầu cảm kích Mộ Ly sau đó rời đi.
Lúc này, Mộ Ly đứng phắt dậy, hai mắt như độc xà nhìn chằm chằm Mộ Tình Tình, quanh người sát khí âm u, như sát thần thức tỉnh.
" Tiếp theo chính là trận chiến của ta và ngươi." Một loại khí thế ngang tàn bộc phát, đối diện Mộ Tình Tình cũng không thua kém.
Trên không Cốc U Lan nhìn thấy màu vàng hoả diểm liền biến sắc, nàng nhớ ra nó, Hạo Dương chân hoả bài danh thứ ba dị hoả bảng, đời trước của bởi vì dị hoả này mà nàng bị huỷ dung nhan, đứng trước kẻ thù truyền kiếp của mình, áp chế trong lòng phẩn hận nàng rút sạch bên trong cơ thể linh khí, một kiếm như quái thú hồng hoang giáng thế.
Bên dưới nhìn một kiếm trảm tới Mộ Tình Tình trong lòng hừ lạnh, một tiếng phượng minh vang vọng, một con hoàng kim sắc bộc phát mà ra, xung quanh không khí bị nhiệt độ quá cao mà xuất hiện không gian gấp khúc, dưới đất như làm bằng nhựa dẽo trở nên tan chảy. Phượng vũ vỗ mạnh, lao nhanh về phía trước, khán đài lúc này trở nên im lặng, cả không gian như bị ngưng động thời gian.
Bạo ngược kiếm ý cùng phượng hoàng va chạm, một vụ nổ kinh thiên bạo phát.
" Oanh."
Cốc U Lan lăng không trên không, sắc mặt trở nên tối sầm, bắt đắc dĩ thở dài, nàng nhận ra kiếm ý của mình đang bị hoả diễm tan chảy, từ từ biển mất thành hư không.
" Ta thua sao, không ngờ kiếp này nàng lại đạt được hạo dương chân hoả sớm như vậy." Cốc U Lan hai mắt nhắm lại, nàng cảm giác nhiệt độ rất cao đang tiếng dần tới mình, một dòng lệ rơi xuống tinh xảo má, nàng không phải khóc vì thua cuột, nàng khóc vì bản thân sao quá vô dụng, bao nhiêu cố gắng vẫn không bằng cơ duyên của nàng." Thượng thiên, ngươi vì sao phải đối sử với ta như vậy, ngươi vì sao thiên vị với người như nàng."
Oán tránh bản thân, oán tránh ông trời, Cốc U Lan dần muốn chìm trong bóng tối, nhưng lúc này đây một cảm giảm an toàn chợt ấp tới, một bàn tay ôn nhu ôm lấy nàng vào lòng, chớp mũi khẽ xót, mùi hương này, hơi thở này, nàng từng cảm nhận qua, hắn, là hắn, người mà kiếp trước nàng phụ hắn, mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn lãng nhìn nàng, mày nhíu chặt chịu đựng sức nóng phía sau lưng đang lan toả.
" Không sao rồi, có ta đây." Trầm ấm thanh âm bên tai nàng, ôn nhu khiến nàng chìm trong một cảm giác được bao bộc, bàn tay thô gáp chạm lên má nàng, lau đi nước mắt còn động lại trên má.
Thanh niễn tuấn lãng như mất lực, rục xuống trên người nàng, Cốc U Lan tâm loạn như ma, run run khẽ nâng hắn dậy.
" Khôngggggggggggggggg."
Ngửa mặt lên trời gào thé tuyệt vọng, quanh thân nàng lệ khí phát ra, nàng khóc như trẻ con, từng giọt từng giọt mặn nồng nước mắt rớt xuống khuôn mặt đó.
Cả khán đài không biết chuyện gì đang xãy ra, Mộ Tình Tình thấy ngày thường cao cao tại thượng trước mắt nàng đang gào thét tuyệt vọng trong lòng hã hê. Mộ Ly trên đài quan sát nhìn tình cảnh này liền thở dài " tình yêu là phải đau khổ như vậy sao."
Cầm trong tay thâm sắc trường kiếm loạn choạng đứng dậy, hai mắt Cốc U Lan lúc này trở nên đỏ hoe, cầm trong tay trường kiếm run rẩy.
" Giết, giết, ta muốn giết ngươi, Mộ Tình Tình ta muốn giết ngươi." Như kẻ điên gào thét, Cốc U Lan bỏ mặc thân thể kiệt lực điên cuồng huy kiếm về Mộ Tình Tình.
" Đi tìm chết." Mộ Tình Tình cười lạnh, không nương tay trảm về phía nàng.
Một bóng đen xẹt qua, dùng tay không cản lấy hay thanh kiếm, một lực đạo đánh bay Mộ Tình Tình ra ngoài, sau đó xoay người giữ chặt Cốc U Lan.
" Lan Nhi mau tỉnh lại." Cốc Hồn đau xót nhìn nhi tử nhà mình đang điên cuồng tuyệt vọng.
" Ba ba mau thả ta ra, ta muốn giết nàng, kẻ tiện nhân độc ác, ta muốn phanh thay xẻ thịt nàng." Cốc U Lan mặt không ngừng rơi, nghẹn ngào nhưng mang đậm hận ý.
" Lan nhi ngươi bình tĩnh lại mọi chuyên đâu còn có đó." Thương xót ôm lấy nhi tử của mình Cốc Hồn không biết làm sao cho phải, Nạp Lan Y Tiên đã đến bên cạnh, lòng đau như cắt khi thấy tình cảnh này. " Lan nhi đừng làm mẫu thân sợ, hắn cũng không muốn ngươi như thế này."
Mặc kệ bọn họ nói gì, Cốc U Lan vẫn không buôn ta tiến về trước, ngay lúc này một giọng nữ trong veo như đánh tỉnh linh hồn đang hoản loạn của nàng.
" Hắn không sao, ngươi nghĩ hắn dễ dàng chết như vậy."
Cốc U Lan bừng tỉnh xoay người liền thấy Mộ Ly không biết lúc nào ngồi ở đó, hai tay một trận sinh cơ ôn hoà điều trị vết thượng bị cháy đen sau lưng nam tử.
Từ hoản loạn tỉnh lại, Cốc U Lan thân như nhược liễu phù phong, chạy tới ôm lấy nam tử.
" Ngươi nói là thật." Mang theo nghi ngờ ánh mắt cùng một loại mong đợi nhìn Mộ Ly.
" Ngươi phải biết hắn thân phận sau, hắn dễ chết như vậy." Mộ Ly truyền âm khiến Cốc U Lan sực tỉnh lại.
" Ta tại sao quên điều này, hắn không chết hắn thật sự không chết, Cốc U Lan ta lại vì hắn mà mất đi lí trí như vậy, đây thật sự là chân tình trong thâm tâm ta sao." Cốc U Lan lẫm bẩm, trên mặt hàn băng thường ngày cười như xuân dương tan tuyết, hai mắt đỏ hoe mà khóc, lần này nàng khóc vì hạnh phúc, khóc vì hiểu được, thật sự nàng cũng yêu hắn.
Cốc Hồn cùng Nạp Lan Y Tiên tiến đến chóng đỡ hai người, gật đầu cảm kích Mộ Ly sau đó rời đi.
Lúc này, Mộ Ly đứng phắt dậy, hai mắt như độc xà nhìn chằm chằm Mộ Tình Tình, quanh người sát khí âm u, như sát thần thức tỉnh.
" Tiếp theo chính là trận chiến của ta và ngươi." Một loại khí thế ngang tàn bộc phát, đối diện Mộ Tình Tình cũng không thua kém.
Bình luận truyện