Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 58: Không linh bí cảnh - xuất phát



Tương truyền Không Linh bí cảnh là linh giới mảnh vỡ, nguyên nhân vì sao lưu lạc đến đây vẫn chưa có người khám phá, một số tu vi cao thâm tu sĩ đã cố ý thăm dò bí cảnh nhưng lại bị không gian pháp tắc tống xuất, mãi cho đến nữ chủ tiến vào mới vén lên bức màng bí ẩn này.

Từ thời thượng cổ, linh giới vốn thập phần phồn hoa chủng tộc, thậm chí một số chủng loại thần thú xuất hiện không ít. Phượng tộc, là thần thú chủng tộc một trong, phượng hoàng được ví là vạn điểu chi vương, một tiếng phượng minh khiến vạn điểu cuối đầu.

Vấn đề tại sao Không Linh bí cảnh xuất hiện ở vị diện này, nguyên văn không miêu tả rõ ràng, chỉ mơ hồ nhắc đến phượng tộc liên quan, Mộ Tình Tình chỉ là mơ mơ hồ hồ biết chuyện này thông qua linh sủng của nàng, Lăng Tiêu Thiên Phượng, phượng tộc bên trong cao đẳng huyết mạch.

Sư huynh muội Mộ Ly đến điểm tập hợp đã thấy người đến đông đủ, một trăm danh ngạch đại bỉ lần trước không hơn không kém, đi đến phía trên phi toa, Mục Dạ liền gặp trưởng lão dẫn đội.

" Di, ngươi tại sao lại ở đây." Trưởng lão dẫn đội lần này là một tên kim đan hậu kỳ, bề ngoài tuấn dật xuất phàm, hắn nhìn thấy Mục Dạ đến liền nghi hoặc, tiến đến hỏi thăm.

" Xuân Thu trưởng lão hảo, lần này ta dẫn sư muội tham gia, chủ yếu là tham gia góp vui mà thôi." Mục Dạ trả lời, hắn đã là kim đan sơ kỳ tu sĩ nên không thể vào bí cảnh được nữa, Mục Sinh bảo hắn đi theo chỉ yêu cầu bảo hộ an toàn cho Mộ Ly, bởi vì lần này không chỉ có chính đạo môn phái, ma môn cũng có phần trong chuyến này, thù trong giặc ngoài, an toàn vẫn là trên hết.

" Chính là nàng a, không ngờ Mục trưởng lão lại quan tâm đến tiểu đồ đệ như vậy." Xuân Thu trưởng lão gật đầu, đưa mắt quan sát Mộ Ly.

Mộ Ly đầu cuối xuống như đang suy nghĩ, cả người trùm kín bên trong đấu bồng khiến khí tức âm u khó gần.

Một góc không xa Lâm Phong đưa mắt nhìn nàng, mấy ngày nay tâm tình hắn rất phức tạp, một phần hối một phần hận, hận nàng vì sao xa cách hắn, vì sao nàng không phải thiện lương như tỷ tỷ nàng, mỗi lần xuất thủ lại độc ác tàn nhẫn, lại hận bản thân đã buôn lời nặng nề với nàng. Hắn hối hận vì những tin đồn gần đây, khiến hắn nhớ đến lần đầu gặp nàng, xinh đẹp thân ảnh nhảy múa dưới ánh trăng mê huyễn hoà cùng sắc tím của linh điệp bay múa, một màng đó vẫn sâu sắc khắc vào trong tâm trí hắn, nhưng có lẽ đã quá muộn.

Mỗi người mang theo tâm lí khác nhau mà xuất phát, cho đến khi phi toa bay lên bầu trời, rồi dần dần xa tít giữa tầng mây dày đặc.

Một ngọn núi phía trên, một thân thể cao lớn người mang trọng thương đang đứng nhìn theo phi toa bay mỗi lúc một xa.

" Ta sẽ đợi ngươi trở về."

Lẫm bẩm nhìn xa xa phi toa dần biến mất, nam tử thở dài rồi quay đầu đi.

" Về nghĩ xem có cách nào để nàng thiếu nợ ta được nữa không."

.............................................................................

Mộ Ly bọn họ xuất phát đã được ba canh giờ, nhìn sắc trời cũng gần đến bí cảnh địa điểm.

Đang tỉnh toạ Mộ Ly đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày nhìn người đến.

Mộ Tình Tình đoan trang xinh đẹp, mặt mang thân thiện đi đến Mộ Ly bên này.

" Muội muội ngươi có biết Mộ gia gần đây không dậy nổi sao, tỷ tỷ đến không phải trách cứ ngươi chỉ muốn nói cho ngươi biết lão tổ đã phi thiên a." Mộ Tình Tình đôi mắt ngập nước như sắp khóc, buồn bã không thôi.

" Liên quan gì đến ta." Mộ Ly nhắm mắt lại không quan tâm, mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào.

" Ta, ta biết ngươi hận phụ thân, nhưng hắn bây giờ đã ra nông nổi này người có thể bỏ qua cho hắn sao." Mộ Tình Tình một bên nói, lại nhìn thấy Mộ Ly bất ngôn bất động, tiếp tục than thở. " Muội muội, ngươi đối với hắn có ra sao đi nữa, nhưng trong thâm tâm ta ngươi vẫn là muội muội của ta, là Mộ gia một thành viên, lần này ta đến còn có một yêu cầu mong ngươi tiếp nhận."

" Ta lấy đại biểu Mộ gia gia chủ, mong ngươi suy nghĩ lại trở về gia tộc, gia tộc quả thật rất cần có ngươi a, đây là trưởng lão lệnh rất mong ngươi tiếp nhận, nếu không ta thật thương tâm a." Mộ Tình Tình vừa nói vừa lấy ra một khối lệnh bài, thuận tiện đưa đến Mộ Ly trong tay.

Nhìn trong tay lệnh bài Mộ Ly nhíu mày nhìn, lại liếc nhìn biểu hiện của Mộ Tình Tình, mặc dù mắt đỏ hoe như vừa khóc nhưng nhìn sâu sẽ thấy một đạo như ẩn như không tàn nhẫn dị sắc.

" Muội muội ngươi hảo suy nghĩ a, ta đây không quấy gầy ngươi thanh tĩnh, tỷ tỷ đây cáo lui trước." Mộ Tình Tình đại công cáo thành, tâm sinh vui sướng rời khỏi.

Mộ Ly nhìn trong tay lệnh bài, vừa định bóp vỡ thì cảm giác nóng rực hơi thở ập tới, đang ngồi xếp bằng Mộ Ly không tránh né kịp, đành bị trúng "chiêu".

" Ai ui tiểu bảo bối thật hảo nhớ ngươi nha, ban đầu ta cứ tưởng không phải ngươi, tại sao lại tránh né tỷ tỷ ta chứ." Nũng nịu giọng nói vang lên bên tai Mộ Ly, bên má nàng bị một vật gì đó cọ cọ mềm mại, khiến Mộ Ly lẫn nam đệ tử xung quanh đỏ mặt không thôi.

Người này không ai khác chính là Vân Đào lần trước, một bộ sữa bò bộ ngực đang đè ép mặt Mộ Ly vào trong, tình cảnh này khiến không ít nam để tử muốn thay Mộ Ly chịu trận.

" Vân Đào tỷ, ngộp chết ta rồi." Đang bị ngộp dưới bộ ngực vĩ đại, Mộ Ly mất mặt không thôi, vỗ vỗ Vân Đào ý tha mạng.

" Hừm, ngươi đối với tỷ tỷ ta như vậy sao, thật khiến cho ngươi ta thương tâm." Vẫn không buôn tha cho Mộ Ly, Vân Đào ôm xiết đầu nàng đưa qua đưa lại, cho đến khi Mộ Ly dùng tay đẩy ra nàng mới chịu buôn tha.

" Không thú vị gì cả." Vân Đào chu môi trách cứ, lại tò mò trong tay Mộ Ly vật, chỉ vào hỏi.

" Muội muội đây là gì."

Mộ Ly nghe nàng hỏi liếc nhìn vật trong tay, hừ lạnh một tiếng bóp nát lệnh bài.

" Chỉ là trò mèo."

Vân Đào không hiểu hàm ý của nàng, một bên lẳng lặng quan sát.

Trong lòng bàn tay Mộ Ly, một loại phấn không màu không mùi không vị bám dính lấy da thịt nàng, Mộ Ly lòng bàn tay xuất ra thuỷ linh khí, cọ rữa sạch sẽ.

" Dẫn thú hương sao, trò cũ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện