Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 88: Tương tư cục



Mộ Tình Tình cảm thấy xung quanh người đang nhìn mình, lại cảm nhận một cổ quái dị không khí xung quanh, nàng liền muốn rời đi ý tứ.

" Muội muội quả thật vẫn như trước miệng lưỡi, ta đây còn tưởng rằng ngươi đã thay đổi nha, làm tỷ tỷ lo lắng không đâu rồi."

" Nhìn thấy muội muội như vậy ta liền an tâm, tỷ tỷ còn có việc, cáo từ trước."

Mộ Tình Tình không muốn ở lại lâu, xoay người mang theo đồng bọn rời đi, trước khi đi không quên cấp Mộ Ly bọn người một ánh mắt cảnh cáo.

Mộ Như Ý vốn không phục, như vậy rời đi còn mặt mũi gì nữa, đang muốn lên tiếng thì bị người cắt đứt hành động của nàng.

" Mẫu Đơn tiên tử quả nhiên phong mang hơn người, dẫn theo một đoàn nam nhân như vậy chẳng lẽ là muốn phô trương thanh thế."

Cốc U Lan đi cùng Bắc Tùng Quân đi đến, cơ hội đánh mặt nàng như vậy, nàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Nhìn đến người đến là Cốc U Lan, Mộ Tình Tình hận không thể nhào tới xé rách bộ mặt cao ngạo của nàng, lần trước bí cảnh thiệt thòi quá lớn, nếu không phải nàng trúc cơ muộn hơn chưa biết rằng lúc đó ai sẽ là người bị đánh bại.

" Cốc sư điệt có gì chỉ giáo." Đây là giọng điệu của trưởng bối chất vấn tiểu bối.

" Sư điệt thì ta không giám nhận bừa, bất quá chỉ giáo, không phải ở bí cảnh ta đã chỉ giáo ngươi rồi sao." Cốc U Lan mắt phượng trêu tức nàng bằng một cái nhìn không để vào mắt.

" Hừ, nếu lúc đó không phải có tiểu nhân trợ giúp ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao." Lời nói vừa ra khiến mọi ánh mắt đều tập chung về hướng Mộ Ly, đây cũng là bởi vì Mộ Ly lúc xuất hiện còn ôm theo Cốc U Lan chạy đến, mọi dư luận đồn đoán mấy năm qua rốt cuộc đã được phơi bày, vốn đang thất vọng về tu vi của Mộ Ly lúc này liền cấp danh vọng nàng xuống một đáy vực.

" Mộ gia chủ, ăn có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy, chúng ta bốn người chính là công bằng chiến đấu, bên cạnh ngươi không phải có Vạn Quỷ cốc thiếu tông chủ trợ giúp sao." Mộ Ly vốn không muốn nói ra việc này, nhưng đã nàng muốn khơi mào, Mộ Ly chỉ có thể phùng bồi khai pháo.

" Thì ra lời đồn Mẫu Đơn tiên tử cùng Vạn Quỷ Cốc Dương Sở Ca có quan hệ bất chính."

" Thật không ngờ thuần khiết Mẫu Đơn tiên tử lại cùng ma đạo cấu kết."

" Chớ có nói lung tung lọt vào tai thái thượng trưởng lão thì nguy."

Mộ Tình Tình nghe xung quanh đàm tiếu mặt liền xanh tái, không chỉ nàng Lâm Phong càng thêm biểu lộ khó coi, phất tay rời đi.

" Phong ca chờ ta." Nhìn Lâm Phong rời đi Mộ Tình Tình cấp tốc chạy theo, lúc này không quên dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn nhị nữ.

" Được rồi giải tán đi." Kiệm lời đại sư huynh Huyền Tôn rốt cuộc lên tiếng trấn an chúng đệ tử nhốn nháo xung quanh.

" Chúng ta tiếp tục đi thôi." Mộ Ly thúc dục mọi người, Cốc U Lan hai người có chuyện rời đi trước.

Một đường đi dạo khoản hai canh giờ, lúc này trăng đã bắt đầu lên, đèn đã thắp sáng hơn lúc trước.

Mộ Ly bọn người thu hoạch cũng rất phong phú, nhưng bên trong Mộ Ly là người thu hoạch ít nhất, một đường đi nàng chỉ tìm được một cây đàn tranh cổ hợp mắt, Mộ Ly có ý tưởng, muốn phát huy tác dụng của Cực Độ Ma Âm lớn nhất, chính là cần cùng cầm đạo phụ trợ, một nhạc một âm, tổ hợp hoàn mỹ.

" Đến giờ đấu giá đại hội rồi, chúng ta có nên đi tham gia không." Lưu Nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy Mộ Ly đứng đó nhìn Mục Dạ hai người rời đi xa.

" Hai người các ngươi đi đi, ta theo bọn họ." Mộ Ly đầu không quay lại, cố nhìn phương hướng hai người rời đi thân ảnh.

" Đừng đi, cứ để hai người bọn họ tâm sự." Lưu Nhiên nắm lại tay nàng, níu lại không muốn nàng chạy đi mất.

" Ta không an tâm, ta có cảm giác bất an." Mộ Ly nhìn Lưu Nhiên mặt đối mặt, áy náy ánh mắt không thoát khổi tầm nhìn Lưu Nhiên, bất đắc dĩ Mộ Ly rút tay lại rồi chạy đi.

Nhìn nàng bóng lưng, Lưu Nhiên thời dài một tiếng, tâm trạng mang theo tiếc nuối nhìn trong tay còn lại hai đồ vật, một đôi long phượng nhẫn tinh sảo chạm khắc.

" Lưu đại ca còn cơ hội mà." Tinh Vân lên tiếng an ũi.

" Ừm." Xiết lấy trong tay long phượng nhẫn, Lưu Nhiền nhàn nhạt gật đầu nhìn bóng người đi xa.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Cách đó không xa náo nhiệt, có một đỉnh núi tràn ngập hoa dã quỳ nở rộ.

Mục Dạ đứng trên đỉnh đón gió mát lạnh để xua đi cảm giác căng thẳng.

" Sư đệ, người có gì muốn nói với ta sao." Trực giác cho Huyền Tôn biết chuyện quan trọng sắp diễn ra.

" Sư huynh ngươi còn nhớ nơi này sao." Hoài niệm một thuở nào, nơi đây vốn cất giữ nhiều kỷ niệm của hai người.

Mặc dù nghi hoặc Mục Dạ tại sao lại hỏi như vậy, nhưng cũng không quên đáp lại lời hắn.

" Không phải là nơi ta ngươi hay đến lúc trước sao, ta còn nhớ mỗi lần ngươi bị sư phụ la mắng là chạy đến đây khóc gống." Nhớ lại vẽ mặt đó, Huyền Tôn trên mặt hiếm có xuất hiện một tia mĩm cười, đã rất lâu rồi, Mục Dạ mới có thể nhìn thấy lại nụ cười đó.

" Sư huynh, ta thích huynh."

Như tiếng trống đánh tỉnh trầm mê kí ức, trên mặt mĩm cười trở nên cứng đờ lại, hắn không hiểu tại sao tim mình lúc này lại đập nhanh đến vậy, đôi mắt pha tạp mọi cảm xúc, có ngạc nhiên, có vui mừng, nhưng rất nhanh lại lấp đi bằng một tầng sương lạnh.

Giọng nói băng lãnh của sư tôn mấy ngày trước khiến tâm hắn trở nên tro lạnh, chỉ trong vài giây khiến hắn phải đấu tranh kịch liệt của cảm xúc của mình.

" Ngươi cũng biết từ trước, có đúng không." Hơi ấm từ giọng nói như muốn tan chảy khối băng vạn năm đó, nhưng nghĩ đến kết cục của cả hai, Huyền Tôn dứt quyết xoay người không muốn nhìn khuôn mặt ấm áp đó nữa.

" Tâm ý của ngươi ta biết, nhưng chúng ta như hai quân cờ, hắc bạch phân tranh, cờ xuống chính là lúc tàn cục đã định."

Mục Dạ ngây ngốc nghe lời xé tận tâm can, một cái cười tàn khốc chứa nổi bi ai.

" Thì ra, huynh đã biết."

Huyền Tôn hai mắt thoáng có một tia ngạc nhiên cùng đau xót, thì ra, người luôn che dấu không phải là hắn, người luôn chịu đựng những năm này không là hắn, mà chính là người nam nhân sau lưng hắn lúc này.

" Sư huynh, ngươi hạ quân cờ này, có hối hận không." Mục Dạ giọng đã bắt đầu run.

Đứng một hồi không lên tiếng, tay xiết lấy nắm đấm như ý đã quyết, nhưng Huyền Tôn không trả lời câu hỏi đó của Mục Dạ, đáp lại chỉ là một cái miễn cưỡng lắc đầu.

Mắt lúc này đã đỏ, trước mắt hình ảnh khiến Mục Dạ không tin đó là sự thật.

Hắc bào nhân chậm rãi rời đi, mỗi một bước như muốn kéo dài khoản cách quan hệ của cả hai, không một cái quay đầu cũng không.

Bóng người đã khuất, gió lạnh thổi qua như cuốn đi sự kháng cự chống chọi cuối cùng, trong đôi mắt đó chỉ còn một mãnh mông lung ngập trong nước mắt.

•~•~•~•~•~•~•~•~•~•

" Sư huynh ngươi xem, là sao băng." Giữa đồi hoa dã quỳ thơm ngát, một tiểu hài tử sáu tuổi chỉ lên bầu trời kêu lên vui sướng.

" Ngốc tiểu tử, đó là tiên nhân nha." Lớn hơn hắn hài tử phía sau lên tiếng.

" Tiên nhân, chính là cùng sư tôn ta đồng dạng nha." Hài tử nhỏ tuổi hơn quay sang hỏi.

" Đúng vậy, bọn họ đều là tiên nhân."

" Như vậy sau này ta chúng ta sẽ cùng là tiên nhân, chúng ta sẽ cùng nhau bay lượn trên trời cao, tiêu dao tự tại." Tiểu hài tử vui vẽ nhảy cẩn lên.

" Hảo, sau này sư huynh sẽ cùng với ngươi trở thành tiên nhân."

•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•

" Lại bị sư phụ ngươi mắng sao." Thiếu niên tuổi chừng mười sáu đi đến sau lưng thiếu niên nhỏ tuổi hơn.

" Ta chỉ trốn vào sơn lâm một hồi, hắn lại không cho ta đi, lại còn mắng ta một trận." Thiếu niên nhỏ tuổi chu mỏ líu nhíu giọng khiển trách.

" Nhưng ngươi đi ra ngoài rất nguy hiễm, ngươi lại không có cường đại công kích, rất dễ gặp chuyện không may." Thiếu niên an ủi.

" Nếu như sau này muốn đi, ta sẽ cùng ngươi đi theo, sư huynh ta sẽ bảo vệ ngươi."

Thiếu niên nhỏ tuổi ngước mắt lên nhìn sư huynh thiếu niên.

" Chẳng lẽ ta phải để ngươi bảo hộ cả đời sao."

" Nếu được ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời."

" Là thật, sư huynh hứa với ta sao."

" Ta hứa." Kiên định lời hứa ấy dưới minh chứng của những bông hoa dã quỳ xinh đẹp.

•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•

Vẫn là chốn đó, trăm năm trước lời ước hẹn khắc cốt ghi tâm, trăm năm sau dã quỳ vẫn kiên quyết chung thuỷ, nhưng lưu thuỷ vô tình lại cuốn trôi đi tất cả.

Tiếng khóc nấc vang lên che lấp đi tiếng cười cả hai ngày nào, cố níu lấy sự kiên cường còn lại nhưng đã không được, hai chân vô lực ngã quỵ xuống.

Tim hắn đau đớn như chính người yêu thương nhất tự tay bóp nát nó, hai mắt đã mơ hồ không nhìn thấy được điều gì, người bi ai, cảnh cũng bi ai.

Một góc đằng xa thiếu nữ đứng quan sát, mi mắt rũ xuống nỗi oán than.

" Là do nhân vô tình, hay là do ý trời trêu người, ván cờ này, có đáng để hạ cờ sao."

Tg: đã dùng hết công lực mấy tháng nay tích góp, cảm ơn mọi người đã luôn quan tâm ta cũng như tác phẩm, chương này như một dấu ấn của tác phẩm, truyện đã được 3000 bình chọn, thành thật cảm tạ mọi người trong thời gian qua, ta sẽ có gắng viết tốt hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện