Nữ Phụ Trọng Sinh Độc Thê: Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê
Chương 14: " đóa hoa ác ma mĩ lệ "
Tử Chiến vốn là một cuộc đọ sức giữa những thế lực ngầm với nhau. Sau cuộc đọ sức, những người của thế lực nào còn sống sót đều có được một địa vị nhất định, cũng từ đó mà nâng cao địa vị của người đứng sau họ. Người tham gia Tử Chiến không phải nhân tài hạng nhất thì cũng là kì tài võ học... Đối với Lãnh gia thì đây là lần đầu họ tham gia Tử Chiến. Mọi người khi nhận được tin tức cũng rất tò mò, người đã có địa vị như vậy rồi còn cần tham gia cái này sao? Dù thắc mắc cũng chẳng ai dám hỏi, chỉ có thể im lặng mà nhìn. Ai cũng cũng biết cả giới hắc đạo đều đã ngầm thừa nhận nhà họ Lãnh là người đứng đầu, duy chỉ có Mặc gia vẫn cố tranh cao thấp với họ.
Nhiều người cũng đoán ra Lãnh Hàn có mặt ở đây phần lớn là do Mặc gia.
Tất cả người tham gia cuộc đọ sức đều đã đứng trước cánh cổng chuẩn bị vào đấu trường. Nơi này mỗi năm một khác, cái gì cũng có thể xảy ra, vào thì dễ ra thì khó. Hàn Tuyết đứng trong cả một đoàn người y phục giống nhau liền vô cùng nổi bật. Tất cả mọi người đều mặc trang phục chuẩn bị sẵn, cô lại mặc vậy muốn không gây sự chú ý cũng khó. Hàn Tuyết thân người nhỏ nhắn mặc trang phục trông đầy vẻ tùy hứng hoàn toàn không giống người sắp bước vào chiến trường chút nào. Người không biết có khi còn tưởng cô đi nhầm vào đây. Nhưng họ lại thấy lạ bởi hầu hết mọi người đều biết cô là Hàn Tuyết, rõ ràng là một đại minh tinh sao lại chạy đến đây làm gì chứ. Người giàu có quả nhiên khác người.
Tiếng loa phát thanh âm vang khắp hội trường. Sau một hồi giới thiệu, cuộc thi bắt đầu.
- Quy tắc của Tử Chiến chính là không có quy tắc. Chúc mọi người may mắn. Tử Chiến, Khai Trận!
Tiếng vừa dứt xung quanh đấu trường liền không ngừng vang lên âm thanh náo động. Cánh cửa vững chãi trước mặt liền được mở ra. Vừa bước vào mọi người liền thấy được một hàng xe hơi đắt tiền. Vừa nhìn là biết, chặng đầu chính là tốc độ. Người bên cạnh cô đã vào hết rồi, Hàn Tuyết mới chậm rãi bước vào. Mọi người chỉ thấy cô bước vào nhưng Lãnh Hàn từ xa lại thấy được nụ cười trên gương mặt của cô. Nụ cười đầy cao ngạo, vừa quỷ dị lại có phần... hưng phấn.
Hàn Tuyết cả người là một cỗ khí đầy quỷ dị, bước vào khiến không biết bao nhiêu người cảm thấy kì lạ, nhưng lạ ở đâu họ cũng không nói rõ được.
Nơi này là địa ngục cũng vừa là thiên đường, với Hàn Tuyết, Tử Chiến chính là một trò chơi. Không có quy tắc, vậy thì giết người cũng không sao rồi. Nghĩ tới đây cô lại càng thêm vui vẻ, nơi chơi vui thế này đi đâu mới tìm được cơ chứ. Hắc đạo a! Thú vị quá đi mất.
Đã chơi là phải chơi tới cùng.
- Tử Chiến a! Vậy thì chơi thôi, chỉ mong không phải thất vọng.
Lúc cô nói ra câu này mọi người đều không hiểu gì nhưng đến khi nhìn thấy cô từng bước từng bước chém giết cả một con đường, thì mọi người liền hiểu, cô là muốn chơi chết những người kia. Bên trong đấu trường đều là hàng loạt các cơ quan chết người, thậm chí có cả các loài thú dữ nhưng cô lại không hề mảy may run sợ, tất cả đều vượt qua một cách thuận lợi mà vũ khí thì chỉ là những thứ tiện tay nhặt như dao găm, súng, gươm, kiếm... gì gì đó. Nhưng mấy thứ đó khi vào tay cô liền trở lên vô cùng hữu dụng. Lúc đầu vốn dùng xe nhưng đi được một đoạn thì tất cả xe đều tự phát nổ, chỉ có một số người an toàn đi tiếp nhưng đoạn tiếp theo đều phải đi bộ, mà cũng chẳng phải đi bộ đơn thuần mà là vừa đi vừa đánh nhau với thú dữ. Đoạn đường này Hàn Tuyết gặp mấy con rắn to bằng bắp chân, rồi lại đến cả bầy sói sau đó là gặp mấy con hổ. Những con trước bị Hàn Tuyết đánh cho thừa sống thiếu chết, cho đến mấy con hổ, sau khi bị đánh một hồi chúng liền co giò chạy nhưng có một con còn chưa chạy đã bị cô túm lại. Mọi người ngồi trước màn hình không khỏi run sợ. Sao cô lại có thể trâu bò như thế chứ, rõ ràng là một cô bé đáng yêu xinh đẹp mà lại tàn bạo như vậy.
Hàn Tuyết lại đánh con hổ một hồi cuối cùng bắt nó làm vật cưỡi luôn, cô đi bộ thì mỏi lắm a!
Đánh nhau cả một đoạn đường Hàn Tuyết cũng chẳng thấy ai, cuối cùng cô dừng lại trước một cánh cửa. Đây là ải thứ hai, cô không dự đẩy cửa bước vào, bên trong là những con đường ngoằn ngoèo đầy rẫy cơ quan, nhưng không có sinh vật lạ. Cái thứ này rất tốn thời gian. Hàn Tuyết nhíu mày đầy vẻ không vui nhưng vẫn đi về phía trước, chọn đại một con đường mà đi. Cơ quan này đối với cô không có gì khó khăn cả, chỉ cần tránh mấy cái công tắc khởi động sơ quan mật là được rồi. Hàn Tuyết đi qua rất nhiều nơi cũng gặp mấy người nhưng họ đều vô cùng chật vật, nhếch nhác hoàn toàn khác với Hàn Tuyết toàn thân vẫn sạch sẽ, ngay ngắn. Xét thấy họ không có ý đánh nhau Hàn Tuyết có chút thất vọng mà dời đi trước ánh mắt đầy quy dị của bọn họ.
Người thiết lập cơ quan thì đang ngồi trong phòng đỏ mắt nhìn cô dạo chơi trong đống cơ quan chết người mà bản thân chế tạo cả năm trời, thiếu chút thì khóc ngất trong nhà vệ sinh. Cô giỏi như vậy thì họ còn làm ăn kiểu gì nữa.
Hàn Tuyết đi mãi cuối cùng cũng ra khỏi nơi đó, trước mặt lại là một cánh cửa lớn. Hàn Tuyết bước vào. Nơi này chỉ toàn mấy ngôi nhà đổ nát nhìn bối cảnh giống một thị trấn cổ xưa, ngoài ra chẳng có gì lạ cả. Hàn Tuyết lại nhìn lên dòng chữ đang được chiếu 3D ở giữa không chung.
Ở đó ghi là:
" CHÌA KHÓA CÓ BA
THỰC LỰC CÓ MỘT
LÀ SỐNG HAY CHẾT
THỰC LỰC QUYẾT ĐỊNH "
Có thể hiểu rằng chỉ có ba chiếc chìa khóa đồng nghĩa có ba người có thể ra ngoài nhưng chỉ có duy nhất một người đứng đầu. Hơn nữa muốn ra ngoài thì phải có thực lực.
Hàn Tuyết cười nhẹ, vậy là phải đánh nhau rồi còn gì. Nhưng cái này mới thú vị. Đánh thú vật thì có gì vui chứ, phải đánh người mới có giá trị. Hơn nữa đánh ở đây không sợ phạm pháp nha, ra ngoài đánh là phạm pháp đấy.
Cái này khi không tập hợp được những người còn lại thì không thể bắt đầu nên cô chỉ đành ngồi chờ những người đó tới. Tầm hơn nửa giờ đồng hồ những người kia mới từng người từng người đi đến. Ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt đầy sát khí. Bọn họ đều là những người vô cùng tinh anh mà còn bị những thứ kia dồn tới mức chật vật như vậy mà cô lại chẳng khác lúc đầu chút nào, mới đầu họ còn không quan tâm vì nghĩ cô trông như vậy cũng sẽ khó mà vượt qua nhưng bây giờ lại thấy cô như vậy liền không khỏi sinh ra đề phong. Những người đi được đến đây đều không đơn giản. Cả một đoàn người giờ chỉ còn 33 người. Sau khi họ đọc xong mấy chữ trên không kia thì bắt đầu nhìn những người xung quanh.
Khi tất cả mọt người đông đủ, những chữ kia lại thay đổi thành một hàng chữ khác.
" CHÌA KHÓA Ở NƠI NÀY, Ở TRÊN NGƯỜI CÁC VỊ "
Đọc xong hàng chữ này, bọn họ liền tự suy sét bản thân rồi liền lao vào đánh nhau. Tiếng súng, tiếng vũ khí cọ sát khiến âm thanh trở lên càng náo nhiệt hơn. Nhưng Hàn Tuyết lại vô cùng ung dung ngồi đó. Có người đang đánh nhau chợt lui ra xông về phía cô. Hắn là người của Mặc gia, cô nhận ra sở dĩ vì hắn có đeo huy hiệu của Mặc gia. Hàn Tuyết đang ngứa tay ngứa chân hắn lại tự động lao đến thì tất nhiên là phải đánh luôn rồi. Nhưng khi cô định đi về hướng đó thì mọi người xung quanh cũng lao về phía cô. Hàn Tuyết chợt sầm mặt, đang đánh 1 - 1 cơ mà sao lại lao hết về đây vậy. Không phải nghĩ là cô có chìa khóa đấy chứ.
Thôi vậy, đằng nào chẳng phải đánh, càng đông thì càng vui thôi. Hàn Tuyết càng đánh càng hưng phấn, mà người ngồi trước màn hình theo dõi thì như bị đứng hình, tất cả chỉ chung một vẻ mặt nhìn thấy cái gì vô cùng kinh hoàng. Trong màn hình, họ thấy một cô gái đang tay không đối đầu với một nhóm người mà các chiêu thức cô đưa ra hoàn toàn không có quy luật nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy vô cùng mĩ lệ, động tác không hề tỏ vẻ mạnh mẽ mà uyển chuyển như một điệu múa nhưng mỗi đòn đánh ra lại khiến người ta thừa sống thiếu chết. Cô gái đó nở một nụ cười mê hồn nhìn xuống những người toàn thân đầy máu nằm dưới chân. Cả người cô không hề dính một chút máu nào, cô nhẹ rút chiếc khăn tay màu trắng dùng để buộc mái tóc xuống nhẹ nhàng lau đôi tay trắng như ngọc.
- Các người chẳng thú vị chút nào. Chơi không vui.
Những người bị đánh còn lại chút ý thức và người theo dõi lúc này lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đồ biến thái! Giết bao nhiêu người rồi mà cô còn dám nói chơi không vui!
Trong mắt họ lúc này cô chẳng khác nào sứ giả địa ngục toàn thân hắc y khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cô gái đáng yêu, dễ thương, tuy có phần lạnh lùng trên ti vi đâu rồi, đại minh tinh được người người yêu quý đâu rồi, thần tiên tỷ tỷ của mọi người đâu. Trắc chắn người này không phải Hàn Tuyết, cô ta là giả mạo! Cái người khủng bố kia ở đâu chui ra vậy a!
Hàn Tuyết không giết họ nhưng đảm bảo họ cách cái chết không xa nữa rồi. Cô vứt chiếc khăn xuống, đi về phía người kia. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống hắn.
- Người của Mặc gia cũng chỉ có thế.
Nói rồi cô nở một nụ cười đầy khinh miệt. Vốn tưởng hắn là người Mặc gia thì rất giỏi, ai ngờ lại yếu vậy.
Cô đi về hướng mấy dòng chữ 3D kia rồi nhặt một con dao găm, xới ít đất ở bên dưới dòng chữ, rất nhanh liền tìm thấy một chiếc hộp. Chiếc hộp phải mở bằng mật khẩu nhưng cô chẳng nói hai lời liền tìm đồ đập luôn cái khóa, khóa hỏng hộp liền mở ra, cô cầm lấy chiếc khóa màu vàng, rồi đi về phía cửa. Mật khẩu chính là những chữ số viết ở trên chiếc vòng tay mà họ có được sau khi vào chiến trường cuối cùng này, cho nên mới nói chìa khóa ở trên người bọn họ. Nhưng cô không thích động vào họ, bẩn cả tay.
- Cô đã biết ở đó rồi tại sao lại không lấy.
Một giọng nói đầy chật vật từ phía sau vang lên.
Hàn Tuyết dừng lại, nhìn về phía mấy tên kia, cô biết họ vẫn còn mấy người tỉnh táo.
- Vì muốn đánh mấy người.
Cô nói rồi liền dời đi, không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Sau khi chơi chán Hàn Tuyết cùng Lãnh Hàn trở về. Trong giới hắc đạo cũng bắt đầu truyền tai nhau Hàn Tuyết là một người vô cùng hung tàn mà lại còn là một ác ma đẹp đến mĩ lệ, khiến người nhìn khó dời mắt, nhưng mà cô ta quá đáng sợ. Đẹp đến mấy mà đáng sợ như vậy thì ai dám động vào chứ. Hàn Tuyết sau buổi tối này có thể nói là thanh danh vang dội không ai không biết trong giới hắc đạo, mà không những thế cô còn được gắn cái mác người của Lãnh gia và lọt vào top 10 người không nên động đến của giới hắc đạo. Khi biết cái này cô còn không biết mình nên vui hay buồn.
Vừa về đến lâu đài cổ, Hàn Tuyết liền đi theo Lãnh Hàn. Cô muốn nói chuyện với hắn, cho đến khi Lãnh Hàn đi vào trong thư phòng. Người bên ngoài có ý chặn cô lại nhưng bên trong lại vang lên tiếng.
- Để cô ấy vào.
Nói rồi người ở ngoài mới cho Hàn Tuyết vào.
Trong thư phong Hàn Tuyết nhìn thấy Lãnh Hàn đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, ánh mắt nhìn cô không chút kiêng nể.
- Muốn nói gì?
Hàn Tuyết đi đến đối diện ngồi xuống một cách nhẹ nhàng.
- Tôi muốn trở về!
Hàn Tuyết nhìn cô đầy vẻ âm trầm.
- Được!
Cô lại nói tiếp.
- Tôi sẽ mang theo Hàn Mặc.
Hàn Mặc là tên của cậu thiếu niên mà cô đưa về. Lúc hỏi được tên cậu ta cũng vừa lúc Lãnh Hàn đến đưa lễ phục. Nhưng cô cũng mới biết cậu thiếu niên kia rất sợ tiếp xúc với con gái, chỉ cần lại gần một chút là mặt cậu liền đỏ như quả cà chua, vì biết điểm yếu đó nên mới có một màn mà Lãnh Hàn nhìn thấy kia.
Cô vừa nói đến việc muốn mang cậu ta đi thì liền cảm thấy không khí lạnh hơn mấy phần, cô thầm nghĩ chắc điều hòa ở đây bị hỏng rồi. Lãnh Hàn mất một lúc mới đáp lại lời cô.
- Được!
Cô đứng dậy đi về phía cửa, trước khi cánh cửa đóng lại, từ trong phòng chuyền ra một giọng nói.
- Cô còn nhớ cô nợ tôi một điều kiện không? Cô từng nói là " Bất cứ giá nào".
Cánh cửa khựng lại một hồi, Lãnh Hàn nghe được giọng nói mềm mại từ ngoài truyền vào.
- Nếu một ngày anh nghĩ ra điều kiện anh muốn thì tôi sẽ chấp nhận dù khó khăn tới mức nào.
Nói rồi cô liền dời đi. Khi bóng lưng cô khuất hoàn toàn sau cánh cửa. Trong căn phòng yên tĩnh dường như có tiếng nói mơ hồ vang lên.
- Cậu ta quan trọng với em như vậy sao? Đủ để em dùng... bất cứ giá nào...
Nhiều người cũng đoán ra Lãnh Hàn có mặt ở đây phần lớn là do Mặc gia.
Tất cả người tham gia cuộc đọ sức đều đã đứng trước cánh cổng chuẩn bị vào đấu trường. Nơi này mỗi năm một khác, cái gì cũng có thể xảy ra, vào thì dễ ra thì khó. Hàn Tuyết đứng trong cả một đoàn người y phục giống nhau liền vô cùng nổi bật. Tất cả mọi người đều mặc trang phục chuẩn bị sẵn, cô lại mặc vậy muốn không gây sự chú ý cũng khó. Hàn Tuyết thân người nhỏ nhắn mặc trang phục trông đầy vẻ tùy hứng hoàn toàn không giống người sắp bước vào chiến trường chút nào. Người không biết có khi còn tưởng cô đi nhầm vào đây. Nhưng họ lại thấy lạ bởi hầu hết mọi người đều biết cô là Hàn Tuyết, rõ ràng là một đại minh tinh sao lại chạy đến đây làm gì chứ. Người giàu có quả nhiên khác người.
Tiếng loa phát thanh âm vang khắp hội trường. Sau một hồi giới thiệu, cuộc thi bắt đầu.
- Quy tắc của Tử Chiến chính là không có quy tắc. Chúc mọi người may mắn. Tử Chiến, Khai Trận!
Tiếng vừa dứt xung quanh đấu trường liền không ngừng vang lên âm thanh náo động. Cánh cửa vững chãi trước mặt liền được mở ra. Vừa bước vào mọi người liền thấy được một hàng xe hơi đắt tiền. Vừa nhìn là biết, chặng đầu chính là tốc độ. Người bên cạnh cô đã vào hết rồi, Hàn Tuyết mới chậm rãi bước vào. Mọi người chỉ thấy cô bước vào nhưng Lãnh Hàn từ xa lại thấy được nụ cười trên gương mặt của cô. Nụ cười đầy cao ngạo, vừa quỷ dị lại có phần... hưng phấn.
Hàn Tuyết cả người là một cỗ khí đầy quỷ dị, bước vào khiến không biết bao nhiêu người cảm thấy kì lạ, nhưng lạ ở đâu họ cũng không nói rõ được.
Nơi này là địa ngục cũng vừa là thiên đường, với Hàn Tuyết, Tử Chiến chính là một trò chơi. Không có quy tắc, vậy thì giết người cũng không sao rồi. Nghĩ tới đây cô lại càng thêm vui vẻ, nơi chơi vui thế này đi đâu mới tìm được cơ chứ. Hắc đạo a! Thú vị quá đi mất.
Đã chơi là phải chơi tới cùng.
- Tử Chiến a! Vậy thì chơi thôi, chỉ mong không phải thất vọng.
Lúc cô nói ra câu này mọi người đều không hiểu gì nhưng đến khi nhìn thấy cô từng bước từng bước chém giết cả một con đường, thì mọi người liền hiểu, cô là muốn chơi chết những người kia. Bên trong đấu trường đều là hàng loạt các cơ quan chết người, thậm chí có cả các loài thú dữ nhưng cô lại không hề mảy may run sợ, tất cả đều vượt qua một cách thuận lợi mà vũ khí thì chỉ là những thứ tiện tay nhặt như dao găm, súng, gươm, kiếm... gì gì đó. Nhưng mấy thứ đó khi vào tay cô liền trở lên vô cùng hữu dụng. Lúc đầu vốn dùng xe nhưng đi được một đoạn thì tất cả xe đều tự phát nổ, chỉ có một số người an toàn đi tiếp nhưng đoạn tiếp theo đều phải đi bộ, mà cũng chẳng phải đi bộ đơn thuần mà là vừa đi vừa đánh nhau với thú dữ. Đoạn đường này Hàn Tuyết gặp mấy con rắn to bằng bắp chân, rồi lại đến cả bầy sói sau đó là gặp mấy con hổ. Những con trước bị Hàn Tuyết đánh cho thừa sống thiếu chết, cho đến mấy con hổ, sau khi bị đánh một hồi chúng liền co giò chạy nhưng có một con còn chưa chạy đã bị cô túm lại. Mọi người ngồi trước màn hình không khỏi run sợ. Sao cô lại có thể trâu bò như thế chứ, rõ ràng là một cô bé đáng yêu xinh đẹp mà lại tàn bạo như vậy.
Hàn Tuyết lại đánh con hổ một hồi cuối cùng bắt nó làm vật cưỡi luôn, cô đi bộ thì mỏi lắm a!
Đánh nhau cả một đoạn đường Hàn Tuyết cũng chẳng thấy ai, cuối cùng cô dừng lại trước một cánh cửa. Đây là ải thứ hai, cô không dự đẩy cửa bước vào, bên trong là những con đường ngoằn ngoèo đầy rẫy cơ quan, nhưng không có sinh vật lạ. Cái thứ này rất tốn thời gian. Hàn Tuyết nhíu mày đầy vẻ không vui nhưng vẫn đi về phía trước, chọn đại một con đường mà đi. Cơ quan này đối với cô không có gì khó khăn cả, chỉ cần tránh mấy cái công tắc khởi động sơ quan mật là được rồi. Hàn Tuyết đi qua rất nhiều nơi cũng gặp mấy người nhưng họ đều vô cùng chật vật, nhếch nhác hoàn toàn khác với Hàn Tuyết toàn thân vẫn sạch sẽ, ngay ngắn. Xét thấy họ không có ý đánh nhau Hàn Tuyết có chút thất vọng mà dời đi trước ánh mắt đầy quy dị của bọn họ.
Người thiết lập cơ quan thì đang ngồi trong phòng đỏ mắt nhìn cô dạo chơi trong đống cơ quan chết người mà bản thân chế tạo cả năm trời, thiếu chút thì khóc ngất trong nhà vệ sinh. Cô giỏi như vậy thì họ còn làm ăn kiểu gì nữa.
Hàn Tuyết đi mãi cuối cùng cũng ra khỏi nơi đó, trước mặt lại là một cánh cửa lớn. Hàn Tuyết bước vào. Nơi này chỉ toàn mấy ngôi nhà đổ nát nhìn bối cảnh giống một thị trấn cổ xưa, ngoài ra chẳng có gì lạ cả. Hàn Tuyết lại nhìn lên dòng chữ đang được chiếu 3D ở giữa không chung.
Ở đó ghi là:
" CHÌA KHÓA CÓ BA
THỰC LỰC CÓ MỘT
LÀ SỐNG HAY CHẾT
THỰC LỰC QUYẾT ĐỊNH "
Có thể hiểu rằng chỉ có ba chiếc chìa khóa đồng nghĩa có ba người có thể ra ngoài nhưng chỉ có duy nhất một người đứng đầu. Hơn nữa muốn ra ngoài thì phải có thực lực.
Hàn Tuyết cười nhẹ, vậy là phải đánh nhau rồi còn gì. Nhưng cái này mới thú vị. Đánh thú vật thì có gì vui chứ, phải đánh người mới có giá trị. Hơn nữa đánh ở đây không sợ phạm pháp nha, ra ngoài đánh là phạm pháp đấy.
Cái này khi không tập hợp được những người còn lại thì không thể bắt đầu nên cô chỉ đành ngồi chờ những người đó tới. Tầm hơn nửa giờ đồng hồ những người kia mới từng người từng người đi đến. Ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt đầy sát khí. Bọn họ đều là những người vô cùng tinh anh mà còn bị những thứ kia dồn tới mức chật vật như vậy mà cô lại chẳng khác lúc đầu chút nào, mới đầu họ còn không quan tâm vì nghĩ cô trông như vậy cũng sẽ khó mà vượt qua nhưng bây giờ lại thấy cô như vậy liền không khỏi sinh ra đề phong. Những người đi được đến đây đều không đơn giản. Cả một đoàn người giờ chỉ còn 33 người. Sau khi họ đọc xong mấy chữ trên không kia thì bắt đầu nhìn những người xung quanh.
Khi tất cả mọt người đông đủ, những chữ kia lại thay đổi thành một hàng chữ khác.
" CHÌA KHÓA Ở NƠI NÀY, Ở TRÊN NGƯỜI CÁC VỊ "
Đọc xong hàng chữ này, bọn họ liền tự suy sét bản thân rồi liền lao vào đánh nhau. Tiếng súng, tiếng vũ khí cọ sát khiến âm thanh trở lên càng náo nhiệt hơn. Nhưng Hàn Tuyết lại vô cùng ung dung ngồi đó. Có người đang đánh nhau chợt lui ra xông về phía cô. Hắn là người của Mặc gia, cô nhận ra sở dĩ vì hắn có đeo huy hiệu của Mặc gia. Hàn Tuyết đang ngứa tay ngứa chân hắn lại tự động lao đến thì tất nhiên là phải đánh luôn rồi. Nhưng khi cô định đi về hướng đó thì mọi người xung quanh cũng lao về phía cô. Hàn Tuyết chợt sầm mặt, đang đánh 1 - 1 cơ mà sao lại lao hết về đây vậy. Không phải nghĩ là cô có chìa khóa đấy chứ.
Thôi vậy, đằng nào chẳng phải đánh, càng đông thì càng vui thôi. Hàn Tuyết càng đánh càng hưng phấn, mà người ngồi trước màn hình theo dõi thì như bị đứng hình, tất cả chỉ chung một vẻ mặt nhìn thấy cái gì vô cùng kinh hoàng. Trong màn hình, họ thấy một cô gái đang tay không đối đầu với một nhóm người mà các chiêu thức cô đưa ra hoàn toàn không có quy luật nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy vô cùng mĩ lệ, động tác không hề tỏ vẻ mạnh mẽ mà uyển chuyển như một điệu múa nhưng mỗi đòn đánh ra lại khiến người ta thừa sống thiếu chết. Cô gái đó nở một nụ cười mê hồn nhìn xuống những người toàn thân đầy máu nằm dưới chân. Cả người cô không hề dính một chút máu nào, cô nhẹ rút chiếc khăn tay màu trắng dùng để buộc mái tóc xuống nhẹ nhàng lau đôi tay trắng như ngọc.
- Các người chẳng thú vị chút nào. Chơi không vui.
Những người bị đánh còn lại chút ý thức và người theo dõi lúc này lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đồ biến thái! Giết bao nhiêu người rồi mà cô còn dám nói chơi không vui!
Trong mắt họ lúc này cô chẳng khác nào sứ giả địa ngục toàn thân hắc y khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cô gái đáng yêu, dễ thương, tuy có phần lạnh lùng trên ti vi đâu rồi, đại minh tinh được người người yêu quý đâu rồi, thần tiên tỷ tỷ của mọi người đâu. Trắc chắn người này không phải Hàn Tuyết, cô ta là giả mạo! Cái người khủng bố kia ở đâu chui ra vậy a!
Hàn Tuyết không giết họ nhưng đảm bảo họ cách cái chết không xa nữa rồi. Cô vứt chiếc khăn xuống, đi về phía người kia. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống hắn.
- Người của Mặc gia cũng chỉ có thế.
Nói rồi cô nở một nụ cười đầy khinh miệt. Vốn tưởng hắn là người Mặc gia thì rất giỏi, ai ngờ lại yếu vậy.
Cô đi về hướng mấy dòng chữ 3D kia rồi nhặt một con dao găm, xới ít đất ở bên dưới dòng chữ, rất nhanh liền tìm thấy một chiếc hộp. Chiếc hộp phải mở bằng mật khẩu nhưng cô chẳng nói hai lời liền tìm đồ đập luôn cái khóa, khóa hỏng hộp liền mở ra, cô cầm lấy chiếc khóa màu vàng, rồi đi về phía cửa. Mật khẩu chính là những chữ số viết ở trên chiếc vòng tay mà họ có được sau khi vào chiến trường cuối cùng này, cho nên mới nói chìa khóa ở trên người bọn họ. Nhưng cô không thích động vào họ, bẩn cả tay.
- Cô đã biết ở đó rồi tại sao lại không lấy.
Một giọng nói đầy chật vật từ phía sau vang lên.
Hàn Tuyết dừng lại, nhìn về phía mấy tên kia, cô biết họ vẫn còn mấy người tỉnh táo.
- Vì muốn đánh mấy người.
Cô nói rồi liền dời đi, không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Sau khi chơi chán Hàn Tuyết cùng Lãnh Hàn trở về. Trong giới hắc đạo cũng bắt đầu truyền tai nhau Hàn Tuyết là một người vô cùng hung tàn mà lại còn là một ác ma đẹp đến mĩ lệ, khiến người nhìn khó dời mắt, nhưng mà cô ta quá đáng sợ. Đẹp đến mấy mà đáng sợ như vậy thì ai dám động vào chứ. Hàn Tuyết sau buổi tối này có thể nói là thanh danh vang dội không ai không biết trong giới hắc đạo, mà không những thế cô còn được gắn cái mác người của Lãnh gia và lọt vào top 10 người không nên động đến của giới hắc đạo. Khi biết cái này cô còn không biết mình nên vui hay buồn.
Vừa về đến lâu đài cổ, Hàn Tuyết liền đi theo Lãnh Hàn. Cô muốn nói chuyện với hắn, cho đến khi Lãnh Hàn đi vào trong thư phòng. Người bên ngoài có ý chặn cô lại nhưng bên trong lại vang lên tiếng.
- Để cô ấy vào.
Nói rồi người ở ngoài mới cho Hàn Tuyết vào.
Trong thư phong Hàn Tuyết nhìn thấy Lãnh Hàn đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, ánh mắt nhìn cô không chút kiêng nể.
- Muốn nói gì?
Hàn Tuyết đi đến đối diện ngồi xuống một cách nhẹ nhàng.
- Tôi muốn trở về!
Hàn Tuyết nhìn cô đầy vẻ âm trầm.
- Được!
Cô lại nói tiếp.
- Tôi sẽ mang theo Hàn Mặc.
Hàn Mặc là tên của cậu thiếu niên mà cô đưa về. Lúc hỏi được tên cậu ta cũng vừa lúc Lãnh Hàn đến đưa lễ phục. Nhưng cô cũng mới biết cậu thiếu niên kia rất sợ tiếp xúc với con gái, chỉ cần lại gần một chút là mặt cậu liền đỏ như quả cà chua, vì biết điểm yếu đó nên mới có một màn mà Lãnh Hàn nhìn thấy kia.
Cô vừa nói đến việc muốn mang cậu ta đi thì liền cảm thấy không khí lạnh hơn mấy phần, cô thầm nghĩ chắc điều hòa ở đây bị hỏng rồi. Lãnh Hàn mất một lúc mới đáp lại lời cô.
- Được!
Cô đứng dậy đi về phía cửa, trước khi cánh cửa đóng lại, từ trong phòng chuyền ra một giọng nói.
- Cô còn nhớ cô nợ tôi một điều kiện không? Cô từng nói là " Bất cứ giá nào".
Cánh cửa khựng lại một hồi, Lãnh Hàn nghe được giọng nói mềm mại từ ngoài truyền vào.
- Nếu một ngày anh nghĩ ra điều kiện anh muốn thì tôi sẽ chấp nhận dù khó khăn tới mức nào.
Nói rồi cô liền dời đi. Khi bóng lưng cô khuất hoàn toàn sau cánh cửa. Trong căn phòng yên tĩnh dường như có tiếng nói mơ hồ vang lên.
- Cậu ta quan trọng với em như vậy sao? Đủ để em dùng... bất cứ giá nào...
Bình luận truyện