Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 123: Nghĩ cách cứu viện
Nghĩ như vậy, Đông Phương Ngạo Thế liều mạng va chạm, giống như nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt vặn vẹo, tới khi Cố Doanh Tích đau tới mức mặt đầy mồ hôi, miệng há ra, sau đó nghiêng đầu sang bên ngất đi.
Dường như trong đêm tối có tiếng động từ xa truyền tới, nhưng tình cảnh dâm loạn trước mắt, làm cho người ta không còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện khác, mấy người áo đen thần sắc kích động nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Thế ra vào nơi tư mật của Cố Doanh Tích, ánh mắt đều có chút đỏ lên.
Thân thể yếu đuối dường như căn bản không thể tiếp nhận nổi Đông Phương Ngạo Thế, đã có tơ máu chảy ra, Đông Phương Ngạo Thế không hổ là một trong những nam kĩ của nữ chủ, vừa rồi còn phát tiết trên thân thể của một người phụ nữ khác, nhanh như vậy đã phục hồi rồi, cũng không sợ hại thận hay sao.
Trong lòng thầm mắng hai câu, Ninh Vân Hoan quay đầu đi, lại nghe thấy tiếng động trong không trung, trái tim không khỏi đập nhanh, nắm tay cũng nắm chặt lại.
"Hai người phụ nữ này, thưởng cho các ngươi!" Đông Phương Ngạo Thế phát tiết trên thân thể Cố Doanh Tích xong, sảng khoái tới mức giọng nói có chút run run, nhưng vẫn không quên thuộc hạ trung thành của hắn.
Mặt của Ninh Vân Hoan thực sự rất bẩn, Lý Phán Phán cũng không kém, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, mấy tên áo đen thích thú hô lên, vội vạng chạy vào phòng lấy nước rửa mặt cho hai người, đúng lúc này âm thanh trong không trung vang lên ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, tiếng trực thăng vang lên ở không xa.
Sắc mặt Ninh Vân Hoan không khỏi sáng ngời, ánh mắt cô bừng sáng, quay đầu nhìn thấy thùng phân mà Đông Phương Ngạo Thế cho người bưng tới lúc trước, nhịn sự ghê tởm mà chạy tới, bưng lên hắt vào Đông Phương Ngạo Thế đang ghé trên thân thể Cố Doanh Tích!
Trước đây Đông Phương Ngạo Thế bắt ép không ít phụ nữ ăn thứ này, nhưng đến phiên hắn thể nghiệm, nhìn thấy động tác của Ninh Vân Hoan, hắn ta biến sắc:
"Cô...............đừng, pi!" Hắn muốn tránh, thân thể phụ nữ ở bên dưới cuốn lấy hắn rất sảng khoái, nhưng lúc này lại khép chặt, hắn ta không thể rút ra, bị Cố Doanh Tích kẹp chặt, thùng phân đổ thẳng vào mặt hắn, rơi theo đầu hắn cũng rớt xuống Cố Doanh Tích.
"Oa..................." Lúc này Cố Doanh Tích nôn ra, nửa thân dưới đau như bị người ta đóng đinh vào ghế, nửa thân trên thối tới mức làm ả buồn nôn, nhưng thân thể vừa động, hạ thân hai người tiếp xúc, liền đau như bị xé rách.
"Em ở đây!" Ninh Vân Hoan hét lên, sợ người trên không trung không nghe rõ. Cô không thèm nghĩ ngợi gì liền cầm lấy ly rượu trắng lúc nãy Đông Phương Ngạo Thế cầm ra hắt lên hai người kia, lấy ra chiếc bật lửa cô vừa lục được trên người mấy tên đàn ông bị chết lúc trước, bật lửa lên rồi ném vào hai người!
"Bùng" một tiếng, khí mê tan sinh ra khi rượu trắng gặp phân người, lại thêm trên người Đông Phương Ngạo Thế mặc tơ lụa, thứ vải rất dễ bắt lửa, lúc này liền cháy điên cuồng.
Tình cảnh như vậy, cho dù là anh hùng cũng khó qua nổi cực hình này! Rất nhanh, trên đầu Đông Phương Ngạo Thế bắt đầu cháy, mái tóc dài xinh đẹp của hắn bị đốt khét lẹt, lúc này hắn nhịn không được tức giận chửi tục hét lên, người trong biệt thự nghe thấy tiếng, vội chạy ra dập lửa.
Gây ra động tĩnh lớn trong vườn hoa, trực thăng bên trên tất nhiên cũng dần dần đáp xuống, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét, cánh cửa trực thăng mở ra, một bóng người nhảy xuống trước, sau đó mấy người khác cũng nhảy xuống, người dẫn đầu dường như chỉ khụy gối trên đất hai giây liền đứng lên, dẫm vào hoa cỏ chạy tới, nhìn thấy rõ tình cảnh ở đây, hí mắt, bước chân mới chậm lại.
Đông Phương Ngạo Thế chửi tục hai câu, chỉnh lại tóc của hắn, biểu tình hung ác nham hiểm, ánh mắt đầy sát ý nhìn Ninh Vân Hoan.
Hắn nhịn đau chỗ thân dưới rút ra khỏi người Cố Doanh Tích, phỏng chừng lúc này cả hai người bị thương không nhẹ, Cố Doanh Tích cũng bị đau mà tỉnh, mở to đôi mắt to mờ lệ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy đang đi tới, trên mặt lộ ra sự si mê.
Đông Phương Ngạo Thế cười tà run người, nhìn thấy hạ thân Cố Doanh Tích chảy ra dịch nóng hòa lẫn máu, giữa hai chân là một đống hỗn độn, vô cùng đắc ý: "Lan Cửu, anh quả nhiên biết chọn phụ nữ, tư vị của cô ta không tệ, có điều đã bị tôi chạm qua, nếu anh để ý, tôi lập tức bồi thường cho anh một người phụ nữ khác như thế nào? Đảm bảo là hàng nguyên tem!"
Lan Lăng Yến đi đầu tiên, vừa sải bước nhanh tới, cũng không tức giận vì câu nói của Đông Phương Ngạo Thế, lúc Ninh Vân Hoan nhìn thấy anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Lý Phán Phán gần như lộ hoàn toàn trên mặt đất, vội cởi áo ngoài bao lấy cô ta, vừa ôm vừa đỡ cô ta đứng lên.
"Không sao chứ?" Ánh mắt Lan Lăng Yến có chút sắc bén, trước tiên nhìn bà xã từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô còn chưa ngốc, biết lấy bùn đắp lên mặt ngụy trang, trong lòng mới buông lỏng, nhìn cũng không thèm nhìn Cố Doanh Tích chật vật nhếch nhác, lúc này ả ta đang cố gắng giãy dụa muốn đứng lên từ trên ghế, hai chân run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đứng lên.
Để người trong lòng chứng kiến một cảnh không thể chịu nổi như thế này, sắc mặt Cố Doanh Tích trắng bệch, ả cố gắng dùng vải vụn che lấp thân thể, nhưng hai tay ả ta vô cùng run rẩy, thái độ coi nhẹ của Lan Lăng Yến đối với ả ta lúc này, làm cho ả ta không thể tự lừa mình rằng Lan Lăng Yến tới cứu ả ta được.
"Lan Cửu, anh nghe thấy lời tôi nói hay không?" Lúc này Đông Phương Ngạo Thế vô cùng chật vật, trong lòng oán độc cực hạn, nhìn thấy Lan Lăng Yến dừng lại trước mặt người phụ nữ xấu xí, hắn ta không thèm nghĩ ngợi liền nói:
"Thôi được rồi, người phụ nữ này tôi cũng chơi chán rồi, trả lại cho anh, tôi cho anh thêm mười người phụ nữ nữa, anh để lại người phụ nữ trước mặt cho tôi!"
Lúc này Lan Lăng Yến mới quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nếu không phải vì Ninh Vân Hoan vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nếu không lúc này anh đã sớm phát điên rồi, có điều hắn ta dám ra tay đụng phải anh, anh liền vén tay áo lên.
Đông Phương Ngạo Thế nhìn thấy vậy, không khỏi cười cười, lùi về sau hai bước: "Anh phải nhìn cho rõ, đây là nơi nào, tôi nể mặt ba tôi, mới cho anh mấy phần mặt mũi mà trao đổi với anh, nếu như anh không nể mặt, có tin tôi phế anh hay không!"
Nói tới đây, Đông Phương Ngạo Thế phất tay, mấy người đứng sau Lan Lăng Yến nhanh chóng vây quanh sau lưng anh, dù sao người trong vườn hoa này cũng ít, mặc dù trong lòng còn cân nhắc, nhưng Đông Phương Ngạo Thế rất kiêng kị Lan Lăng Yến, từ nhỏ tới lớn nghe qua danh tiếng của Lan Lăng Yến nhiều lần, mỗi lần nghe thấy đều có chút sợ hãi, thực sự làm cho Đông Phương Ngạo Thế bị ám ảnh, lúc này không dám tự ý động thủ.
"Tôi cho anh một cơ hội, đứng nguyên tại chỗ!" Đông Phương Ngạo Thế hô lên, Lan Cửu căn bản chẳng thèm động đậy, trực tiếp dơ ngón trỏ lên chỉ vào đám người của Đông Phương Ngạo Thế, người của hội Long Minh có súng, đừng nhìn người của Lan Cửu đến tay không, thực ra người của Lan Cửu không hề đến tay không, mà bên trong bọn họ đều mặc áo chống đạn, đám người lần này Lan Lăng Yến mang tới là vệ sĩ tinh nhuệ ẩn nấp trong bóng tối của ba Lan, không bao lâu sau, đám người áo đen của Long Minh đều bị đánh ngã xuống đất.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Đông Phương Ngạo Thế hồi thần, hắn đã bị người ta dẫm xuống dưới đất rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, đánh con thì ba ra mặt, sau 30 phút, người của Long Minh được trang bị đầy đủ toàn thân nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tóc dài dùng keo vuốt tóc vuốt ngược hết ra sau, mặc một bộ trang phục tơ lụa màu trắng đời Đường, trong tay ông ta cầm một tẩu thuốc, được đám người vây xung quanh.
Lúc ông ta đến cũng không nhìn Đông Phương Ngạo Thế đang bị người ta dẫm xuống đất, mà cười cười đi tới chỗ Lan Lăng Yến, mấy người bên cạnh muốn ngăn ông ta lại, ông ta khoát tay, bước vài bước tới cách Lan Lăng Yến khoảng 4, 5 mét thì dừng lại, khuôn mặt hiền hòa:
"Tiểu Cửu, hai năm không gặp, nghe ba cháu nói, hiện nay cháu không những đã cưới vợ, có phải ngay cả con cũng có rồi phải không? Điểm này a, đứa em không nên thân này của cháu không thể so sánh được."
Giọng nói của ông ta vang dội, ánh mắt vô cùng ôn hòa, Ninh Vân Hoan ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, đúng lúc thấy ánh mắt của ông ta nhìn lại, ánh mắt đó mặc dù lạnh nhạt, nhưng giống như nhìn thẳng vào tâm can của người khác vậy, ánh mắt Ninh Vân Hoan sáng lên, theo bản năng lộ ra chút ý cười.
Lúc này mặt cô đầy bùn đất, cười lên lộ ra hàm răng trắng, kết hợp với khuôn mặt lấm lem thì rất buồn cười, tên đàn ông trung niên kia cũng không cười, chỉ cau mày nhìn Cố Doanh Tích đang mở to mắt ngồi phịch trên ghế, nửa ngày mà vẫn chưa bò dậy được, thở dài một tiếng:
"Đây mới là vợ của cháu đi? Khuyển tử không chỉ không thể so bì với cháu về thủ đoạn, ngay cả ánh mắt cũng không bằng cháu." Tên đàn ông trung niên vừa chỉ vào Ninh Vân Hoan vừa nói, ánh mắt mới dừng lại trên người con trai đang vô cùng chật vật: "Con đúng là có tiền đồ."
"Ba, con có chỗ nào không bằng anh ta chứ? Anh ta có tốt đến đâu, cũng không phải con trai ba, sao con làm nhiều như vậy, ba lại không thấy con ưu tú chút nào cơ chứ?" Đông Phương Ngạo Thế nghe thấy tên đàn ông trung niên chỉ trích hắn, liền tức giận, từ nhỏ hắn đã sống dưới cái bóng của Lan Lăng Yến.
Cha của hắn Đông Phương Long là người nắm quyền đời thứ hai của Long Minh, từ nhỏ đã rất ưu tú, bởi vì xuất thân cao, ông ta quen biết với ba Lan từ rất sớm, mặc dù chưa chính thức kết bái huynh đệ, nhưng hai người thật sự là anh em sống chết có nhau, năm đó khi Lan Lăng Yến và Đông Phương Ngạo Thế còn chưa ra đời, ba Lan từng nói đùa với Đông Phương Long muốn hai nhà kết thân.
Ai ngờ Lâm Mẫn sinh ra con trai, Đông Phương Long vốn cho rằng mình sinh con gái, nhưng lại là một đứa con trai, đương nhiên không thể làm thông gia, từ nhỏ Đông Phương Long đã ưu tú, mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, người năm giữ thực quyền của Long Minh hiện nay thực ra là ông ta chứ không phải Đông Phương Ngạo Thế.
Nhưng cũng bởi vì có người cha xuất sắc như thế, lại có một ông anh từ nhỏ đã đè đầu cưỡi cổ hắn, mỗi lần Đông Phương Long đều lấy Lan Lăng Yến ra để so sánh với hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn phế vật vậy, bản thân Đông Phương Long ưu tú, lại luôn cho rằng người khác cũng có thể ưu tú giống như ông ta, sau khi biết con trai không bằng Lan Lăng Yến, liền coi thường hắn, luôn cho rằng Đông Phương Ngạo Thế còn không bằng một đứa con gái, ít nhất con gái còn có thể gả cho Lan Lăng Yến để liên hôn!
Từ nhỏ hắn đã được Đông Phương Long nuôi dạy như con gái, đến khi 10 tuổi, khi ba Lan mang Lan Lăng Yến tới đảo chơi, sau khi Lan Lăng Yến biết hắn là con trai liền ghét bỏ nói một câu:
“Ẻo lả, cút đi!"
Đây là đả kích to lớn đối với đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi, lại thêm từ nhỏ Đông Phương Long đã bất mãn và coi thường hắn, làm cho nội tâm của Đông Phương Ngạo Thế trở nên vặn vẹo, hắn ta bắt đầu ghét phụ nữ, hận phụ nữ, bởi vì từ nhỏ Đông Phương Long đã hi vọng hắn là con gái, suốt ngày trang điểm cho hắn giống con gái, nhưng hắn lại không phải con gái.
Thực ra Đông Phương Ngạo Thế cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hắn vừa muốn chứng minh hắn không thua kém con gái, làm một đứa con trai có tác dụng hơn con gái nhiều, nhưng mỗi lần hắn cố gắng, liền bị Lan Lăng Yến đả kích nặng nề!
Nhiều năm trước Lan Lăng Yến kêu hắn là ẻo lả, còn đuổi hắn cút đi, làm cho Đông Phương Ngạo Thế tức giận ghi nhớ trong lòng, muốn so sánh với anh mọi nơi, nhưng mọi mặt đều không bằng, điều này càng làm hắn ta không phục. Ngày rộng tháng dài qua đi, sự oán hận đơn phương của hắn đối với Lan Lăng Yến ruốt cuộc bùng nổ trực tiếp rồi.
"Bác trai lâu rồi không gặp, lúc này ba cháu đang ở Trung Quốc, nếu biết bác mời ba cháu tới chơi, ông khẳng định sẽ tới." Lan Lăng Yến cười cười, bề ngoài giống như thoải mái nói chuyện với Đông Phương Long, nhưng thực ra thân thể anh đang trong tư thế sẵn sàng.
Bề ngoài Đông Phương Long tuấn nhã, vóc dáng cao gầy, bởi vì quan hệ với ba Lan, nên từ nhỏ Lan Lăng Yến đã quen biết ông ta. Ông ta là người đã luyện qua võ học cổ truyền của Trung Quốc, ông ta có cơ bắp chẳng hề thua kém ai, hơn nữa còn hung tàn hơn người khác nhiều, Lan Lăng Yến đã từng chứng kiến ông ta tay không giết chết một con sói, lực cánh tay cực lớn, một đôi tay có thể giết sói, cũng có thể giết người.
Đánh giá của ba Lan về ông ta là người cực kì nguy hiểm.
Hắc đạo Long Minh không giống với gia tộc như Lan gia, mặc dù người bên ngoài không hiểu đều gọi chung là hắc đạo, đều cho rằng người như vậy vô cùng hung ác, nhưng sự tồn tại của Long Minh không giống với Lan gia.
Ba Lan quản lí súng ống đạn dược thuốc thang, còn quản lí đủ các loại kinh doanh không thể lôi ra ánh sáng, có thể nói Lan gia dùng phương thức bồi dưỡng người thừa kế vô cùng tàn nhẫn, cho nên người thừa kế chẳng phải người tốt lành gì, có thể nói là không chuyện ác nào không làm. Ba Lan lớn lên ôn văn nho nhã, nhưng trái tim ông còn đen tối hơn bất kì ai.
Mặc dù Long Minh cũng mang danh hắc đạo, nhưng không giống với Lan gia, Long Minh gần như không làm những chuyện phạm pháp, bọn họ có một loạt quy định nghiêm khắc, nếu Lan gia coi trọng truyền thống Trung Quốc, coi trọng quốc gia cổ kính này. Long Minh lại coi trọng hành hiệp trượng nghĩa, thuộc hạ vô số. Nhưng thuộc hạ của Long Minh, đại đa số là người chính nghĩa có danh tiếng trong giang hồ, bọ họ không phóng hỏa giết người, thậm chí còn âm thầm thay trời hành đạo, một tổ chức như vậy được củng cố và phát huy mạnh mẽ trong tay Đông Phương Long, nhờ Đông Phương Long mà càng phát triển lớn mạnh.
Bề ngoài ông ta là người hiền lành nhân nghĩa, nhưng đã làm đến chức lão đại một tổ chức, thì không hề hiền từ giống như biểu hiện bên ngoài của ông ta.
Phải biết rằng rất nhiều thứ nhìn có vẻ vô hại nhưng nó lại chính là thứ cướp đi sinh mệnh của người khác.
Đông Phương Long vô cùng nguy hiểm, có thể làm cho Lan Lăng Yến không chuyện ác nào không làm cũng phải kiêng kị, Lan Lăng Yến đương nhiên không coi thường ông ta, sau khi nhìn thấy hành động của Đông Phương Long, Lan Lăng Yến cảnh giác theo bản năng, Đông Phương Long hiện nay đang trong giai đoạn tráng niên, các phương diện về sức khỏe đều không kém, lại thêm ông ta có kinh nghiệm, nếu như sơ ý, e rằng sẽ bị ông ta tóm cổ.
"Tiểu Cửu quả nhiên có uy phong của lệnh tôn (ba Lan), Lan huynh đúng là hổ phụ vô khuyển tử, không biết tốt hơn ta bao nhiêu lần." Đông Phương Long cười nhẹ, lại nhìn đứa con trai không nên thân, nhìn thấy Đông Phương Ngạo Thế vừa tức giận lại ủy khuất, nhưng không dám tức giận với Đông Phương Long, chỉ có thể âm tàn nhìn Lan Lăng Yến.
Lan Lăng Yến cũng không sợ hắn ta, ngay cả người phụ nữ của anh mà Đông Phương Ngạo Thế cũng không nhận ra, còn muốn đối đầu với anh, ba người phụ nữ ở đây, Đông Phương Ngạo Thế lại nhận nhầm, Cố Doanh Tích đã bị hắn ta cường bạo, dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi, tiểu thư Lý gia lúc này đang đơ người, nếu không phải vừa rồi Ninh Vân Hoan lấy áo khoác khoác cho cô ta, e rằng cô ta vẫn chưa đứng lên nữa kìa.
Người duy nhất có thể làm nên chuyện ở đây chỉ có Ninh Vân Hoan, lại thêm vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế còn mở miệng muốn anh để vợ ở lại đây, càng làm cho Lan Lăng Yến chắc chắn, Đông Phương Ngạo Thế chẳng có bản lãnh gì, chỉ có bản lãnh tìm phụ nữ để trút giận thôi, sinh ra một bao cỏ vô dụng như vậy, thực sự cũng đủ làm cho Đông Phương Long khó chịu.
Nghĩ như vậy, Lan Lăng Yến nhịn không được cong khóe miệng, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh vừa nghĩ tới thảm trạng của Đông Phương Ngạo Thế, Đông Phương Long vốn đứng cách xa anh không biết đã tới trước mặt anh từ lúc nào, dơ tay ra nắm lấy cánh tay anh, sức của ông ta lớn tới mức chỉ cần bóp chặt một cái, liền có thể bóp nát xương cánh tay của Lan Lăng Yến.
Ánh mắt của Lan LĂng Yến chẳng hề thay đổi, chỉ cười cười, cánh tay vốn đút trong túi quần lúc này dương lên hướng về phía Đông Phương Long: "Bác trai đừng vọng động, cháu trai gan nhỏ, có thể bị dọa đấy."
Ý cười trên mặt Đông Phương Long dừng một chút, đột nhiên lộ ra vẻ tán thưởng: "Chẳng trách một tay của cháu lại để trong túi quần."
"Muốn so chiêu với bác trai, cháu trai hổ thẹn không dám, nơi này của bác trai thật sự rất nguy hiểm, cháu trai người ít lực yếu, chỉ có thể chuẩn bị trước, mặc dù thân thủ của bác lợi hại, nhưng họng súng không có mắt, vẫn là mời bác buông tay ra thôi."
Đông Phương Long thở dài, cánh tay vốn bóp chặt tay của Lan LĂng Yến mới dần buông lỏng, rồi đưa tay lên đỉnh đầu: "Được rồi, chỉ muốn đùa với cháu thôi mà, cháu đứa trẻ này, cũng cảnh giác quá rồi!"
"Cháu gan nhỏ, không to gan như con trai bác, bác à, cháu không thông thuộc hòn đảo này lắm, không bằng bác dẫn bọn cháu đi dạo một vòng, để làm quen môi trường, ý bác như thế nào?" Lan Lăng Yến cười cười, cánh tay đút trong túi quần nhắm vào Đông Phương Long.
Anh biết rõ tính cách Đông Phương Long như thế nào, một khắc cũng không dám buông lỏng, Đông Phương Long biết anh đang muốn ông ta làm con tim, để anh thuận lợi lên máy bay, trong lòng ông ta lại cảm thán, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: "Khó có khi cháu tới chơi, không bằng ở lại hai ngày làm khách? Cũng để bác làm tốt vai chò của chủ nhà."
Lan Lăng Yến cười, ánh mắt có chút âm tàn: "Cháu cũng muốn ở lại đây mấy ngày, nhưng đồ trong tay lại không muốn giữ người lại." Anh nói xong, lại uy hiếp tiến gần Đông Phương Long một chút.
Không khí hết sức căng thẳng, tới bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới hiểu được Lan Lăng Yến đang làm gì, liền quát to: "Anh muốn làm gì? Mau thả ba tôi ra!"
Vừa rồi Lan Lăng Yến đã đánh tâm lí với Đông Phương Long mấy hiệp, đến bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới phát hiện, Đông Phương Long càng thất vọng về đứa con này, nhìn thấy Lan Lăng Yến làm việc gọn gàng nhanh chóng, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát, tính cách cương nghị như vậy, lúc cần khôn khéo vẫn khôn khéo, thực sự là không biết hơn đứa con trai của ông ta bao nhiêu lần. So sánh mới thấy, Đông Phương Ngạo Thế thực sự là phế vật vô năng bên trong thối rữa.
"Câm miệng!" Đông Phương Long có chút phiền chán khiển trách một câu, sau đó không nhìn hắn ta nữa, quay đầu lại đã biến thành khuôn mặt đầy ý cười: "Tiểu Cửu thấy thế nào? Lúc cháu kết hôn, bác thân bà bác của cháu, còn chưa tặng quà đâu, vừa đúng lúc chiêu đãi cháu mấy ngày, coi như bồi tội."
Đông Phương Ngạo Thế thấy hắn nói chuyện thay cho Đông Phương Long không những không được cảm kích, ngược lại còn nhìn con đẻ mình như nhìn kẻ thù, trong lòng hắn ta oán hận, nhịn không được hung hăng dẫm lên thân thể của Cố Doanh Tích, khiêu khích nhìn Lan Lăng Yến một cái.
Lan Lăng Yến có chút cạn lời nhìn Đông Phương Long một cái, nhìn thấy thần sắc ôn hòa của ông ta có chút sứt mẻ, còn có chút xanh mét, không khỏi cười khẽ: "Bác không cần nói nữa, cháu rất sốt ruột muốn về nhà, nếu như bác thật sự muốn ôn chuyện, đợi cháu trở về nói lại với ba cháu, vừa đúng lúc có thể hội ngộ với bác."
Lời nói vừa rồi của Đông Phương Long cũng chỉ muốn dò xét thái độ của Lan Lăng Yến mà thôi, lúc này thấy ý chí anh kiên định, cũng không nói thêm lời nào, gật đầu ra lệnh cho hai người áo đen tránh ra, bản thân ông ta đang bị Lan Lăng Yến ngắm súng vào, dẫn anh tiến về phía trước.
Trên trực thăng nhanh chóng thả xuống một cái thang dây, hai cánh trực thăng quay vù vù làm cho Ninh Vân Hoan thấy đi tới có chút khó khăn, càng không cần nhắc tới Lý Phán Phán, cô ta gần như dính chặt vào Ninh Vân Hoan, làm cô càng khó đi hơn.
Hai người phụ nữ lên máy bay trước, Cố Doanh Tích đang ngồi phịch ở trên ghế như chết lúc này mới như phát điên nhảy dựng lên, vừa rồi ả ta bị ép buộc tới mức toàn thân đau đớn, ngay cả sức để mặc quần cũng không có, nhưng lúc này nhìn thấy hai người Ninh Vân Hoan đều lên máy bay, ả ta cũng muốn chạy lên theo, tận lực kêu lên:
"Cửu ca, Cứu ca, anh cứu em với."
Lan Lăng Yến căn bản chẳng thèm quay đầu nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Long, nước mắt Cố Doanh Tích không ngừng chảy xuống, thân hình gầy yếu, tóc dài bị gió thổi tung bay, lúc này mắt ả ta đỏ bừng, toàn thân là vết roi, trên mặt còn có vết máu, nhìn thì cũng có vẻ đáng thương.
"Tiểu Cửu, cô gái kia muốn cháu cứu kìa." Đông Phương Long nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền cười lên, nhún vai nói: "Quả nhiên tuổi trẻ thật là tốt."
"Bác trai chê cười rồi, cháu chẳng có quan hệ gì với cô ta cả." Một câu nói lạnh lùng của Lan Lăng Yến làm cho Cố Doanh Tích ngơ ngác, ả ta giống như có chút không dám tin, tự mình lẩm bẩm: "Anh không quen em? Sao lại không quen?" Sắc mặt ả ta đầu tiên là đau lòng, sau đó có chút điên cuồng: "Sao anh lại nói không quen em? Em thích anh mà! Lẽ nào anh không biết hay sao?"
"Em vì anh chịu bao nhiêu đau khổ...................." Ả ta thậm chí còn thừa nhận ả ta là người phụ nữ của Lan Lăng Yến, mà bị tên đàn ông ác ma này cường bạo, sao anh lại có thể nói rằng không quen ả cơ chứ? Nếu như ả không thích anh, sao ả lại phải chịu những chuyện như thế này? Tất cả những chuyện này rõ ràng Ninh Vân Hoan mới là người phải gánh chịu!
"Vậy thì sao?" Lan Lăng Yến lần đầu tiên trong đời quay người lại nhìn Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích giống như nhìn qua đôi mắt anh thấy được hình ảnh chật vật nhếch nhác của ả lúc này, tâm trạng liền rơi xuống đáy vực, giống như rơi vào hầm băng ngàn năm vậy.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, trong mắt không có chán ghét cũng không có căm hận, bình lặng như nước, ả ta không nhìn ra cảm xúc của anh, chỉ là thái độ lạnh nhạt của anh làm người ta đau đớn, anh không ghét ả, cũng chẳng có ý gì với ả, đối với anh mà nói, ả chỉ là một người không liên quan, thậm chí anh còn không thèm đặt ả ta vào mắt, ngay cả ả là ai có lẽ Lan Lăng Yến cũng không biết!
Ngay cả ấn tượng về ả cũng không có thì lấy đâu ra mà yêu với chả thích? Trong lòng Cố Doanh Tích nghĩ như vậy, nhất thời bi thương tới mức đứng không vững, cả người "đạp đạp đạp" lùi lại mấy bước, sau đó mới đặt mông xuống ghế, giống như thất hồn lạc phách. Thể xác đau đớn không bằng sự đau đớn trong lòng, giống như bị khoét thành một lỗ hổng, lời thổ lộ thâm tình của ả giống như hư không, tất cả những khổ sở đau đớn phải chịu vì anh, trở thành câu chuyện cười, nước mắt Cố Doanh Tích chảy ra, ả ta thật sự không cam tâm!
Hai người Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán đã lên trực thăng, mấy người vệ sĩ cũng nhanh chóng leo thang dây lên trên, bên trên thả xuống một sợi dâu thép mềm có mũi nhọn, mũi nhọn có gắn hai cái câu, Lan Lăng Yến một tay đón lấy rồi ngoắc vào người mình.
Anh đã sớm có chuẩn bị, áo khoác ngoài đã được trang bị, lúc này cái câu móc vào áo, bên trên mấy vệ sĩ vác súng ra đứng ở cửa trực thăng, nhắm chuẩn vào Đông Phương Long.
Đông Phương Long biết lần này ông ta không thể giữ Lan Lăng Yến lại, không khỏi cười khổ hai tiếng.
"Cháu chuẩn bị coi như đầy đủ, Lan huynh có đứa con như cháu, đúng là may mắn!"
"Địa bàn của bác, nếu không chuẩn bị đầy đủ, sao cháu dám tới?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lan Lăng Yến, sự hoài nghi trong lòng Đông Phương Long cuối cùng cũng tiêu tan, không còn ý giữ anh ở lại nữa, dù sao cũng không giữ lại được, không bằng thuận theo nước, miễn cho trộm gà không được còn mất nắm gạo, tránh cho sau này gặp mặt ba Lan mà thấy ngượng.
Trong lòng ông ta lại than thở, ra hiệu cho người xung quang lui lại, địa bàn của Long Minh lại bị một hậu bối tùy ý ra vào, còn không bị thương tích gì, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của Long Minh, có lẽ sẽ mất sạch!
Đã ra quyết định, Đông Phương Long cũng không phải người do dự lưỡng lự, tất nhiên không có ý đồ gì khác, người xung quanh cẩn thận phòng bị Lan Lăng Yến sẽ ra tay, theo sự thu ngắn của sợi thép, thân thể Lan Lăng Yến dần dần lên cao, thẳng tới giữa không trung, sắp vào trực thăng, Đông Phương Long mới thấy anh thu hồi tư thế phòng bị.
Đợi mấy vệ sĩ đón lấy anh, sau khi vào trong trực thăng rồi, máy người vệ sĩ được trang bị đầy đủ nhanh chóng che chắn cho anh, Đông Phương Long thấy anh một tay nhận lấy quần áo người bên cạnh đưa mặc vào, nhìn thấy tư thái thong dong ưu nhã của anh, trong lòng không khỏi tán thưởng con trai ba Lan thực sự có thủ đoạn có diện mạo, lại có chút hiếu kì:
"Sao cháu lại không giết ta? Cơ hội tốt như thế này, đừng nói với ta là vì nể tình anh em của ta với ba cháu."
"Đương nhiên không phải." Lan Lăng Yến cười cười.
Đông Phương Long càng hiếu kì, "Lẽ nào cháu sợ giết ta rồi sẽ không ra được khỏi hòn đảo này?"
"Cũng không phải." Lan Lăng Yến giang ra cánh tay đang lộ ra bên ngoài, nhìn thấy biểu tình hiếu kì của Đông Phương Long, mới rút cánh tay vẫn luôn đút trong túi quần ra ngoài, vẫy tay với Đông Phương Long: "Thực ra căn bản là cháu không có súng, cảm ơn bác trai khoản đãi, chăm sóc vợ cháu, cháu xin cáo từ, đợi sau này gặp mặt, tạm biệt!" Lan Lăng Yến nói xong, cười cười khép ngón tay trỏ và ngón giữa lại, học theo tư thế của ba Lan, làm một tư thế bắn súng, sau đó quay người đi vào khoang trực thăng.
"Phốc" Đông Phương Long suýt nữa thì thổ huyết, sắc mặt xanh trắng đan xen, lúc này suy nghĩ của ông ta không khác mấy suy nghĩ của Đông Phương Ngạo Thế, đều có loại xúc động muốn chửi má nó.
Cmn Lan Tú đúng là khốn khiếp, bản thân ông ta giảo hoạt thì thôi, còn nuôi dưỡng ra đứa con yêu nghiệt như vậy, làm cho lão làng trong giang hồ như ông ta phải quay mòng mòng, hơn nữa trong tình cảnh như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc mà đùa cợt!
Sao lại tồn tại loại yêu nghiệt như vậy cơ chứ, lúc này Đông Phương Long tức muốn chết, khó khăn lắm ông ta đợi bao nhiêu lâu, ruốt cuộc đợi được Lan Lăng Yến đến, lại để cho anh thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, quan trọng là ông ta có năng lực để bắt anh lại, nhưng vẫn không bắt được!
Dám dùng không thành kế (ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương) với ông ta, đủ can đảm! Nhưng những chuyện nghịch thiên như vậy, vậy mà ông lại để cho anh thành công! Cả đời ông ta tính kế không biết bao nhiêu người, vậy mà hôm nay lại trúng kế của một tiểu bối, sự tự phụ của Đông Phương Long bị đả kích nặng nề, thật sự là mất mặt mà!
Nhưng trong lòng Đông Phương Long, ngoài cảm giác mất mặt ra, lại có chút tán thưởng, tuổi Lan Lăng Yến còn trẻ, có thể làm ông ta hồ đồ như vậy, thực sự là quá xuất sắc, người trẻ tuổi như vậy sau này nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng, đáng tiếc anh không phải con trai ông ta, càng không nghe theo ông ta, Lan gia vốn đã to lớn lại có người thừa kế không hề thua kém ba Lan, có thể thấy được sự huy hoàng của Lan gia, vẫn còn tiếp tục kéo dài!
Đông Phương Long thở dài, Đông Phương Ngạo Thế nhếch nhác ở phía sau lúc này mới phản ứng lại, hung hăng đẩy Cố Doanh Tích loạng choạng, tức giận nói:
"Ba, Lan Cửu dám đùa giỡ ba như vậy, sao chúng ta không cho nổ tung trực thăng của anh ta luôn!"
"Phế vật!" Đông Phương Long có chút bất đắc dĩ đối với sự rời đi của Lan Lăng Yến, càng thêm mất mặt, đang tức giận, lại thấy con trai không biết điều nói ra lời này, lúc này so sánh mới thấy, càng thể hiện rõ Đông Phương Ngạo Thế quá vô năng, trong mắt Đông Phương Long lộ ra sự phiền chán, nghĩ cũng không nghĩ liền tát cho Đông Phương Ngạo Thế một bạt tai: "Cút trở về, tư chất ngu xuẩn thì thôi, sau này có thể bổ sung, nhưng nhìn những chuyện mày làm này, tìm một người phụ nữ mà có mắt như mù, đem trân châu thật sự xem như đồng nát, chỉ xét về việc nhìn phụ nữ, con trai của Lan Tú không biết tinh tường hơn mày bao nhiêu lần!"
Dường như trong đêm tối có tiếng động từ xa truyền tới, nhưng tình cảnh dâm loạn trước mắt, làm cho người ta không còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện khác, mấy người áo đen thần sắc kích động nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Thế ra vào nơi tư mật của Cố Doanh Tích, ánh mắt đều có chút đỏ lên.
Thân thể yếu đuối dường như căn bản không thể tiếp nhận nổi Đông Phương Ngạo Thế, đã có tơ máu chảy ra, Đông Phương Ngạo Thế không hổ là một trong những nam kĩ của nữ chủ, vừa rồi còn phát tiết trên thân thể của một người phụ nữ khác, nhanh như vậy đã phục hồi rồi, cũng không sợ hại thận hay sao.
Trong lòng thầm mắng hai câu, Ninh Vân Hoan quay đầu đi, lại nghe thấy tiếng động trong không trung, trái tim không khỏi đập nhanh, nắm tay cũng nắm chặt lại.
"Hai người phụ nữ này, thưởng cho các ngươi!" Đông Phương Ngạo Thế phát tiết trên thân thể Cố Doanh Tích xong, sảng khoái tới mức giọng nói có chút run run, nhưng vẫn không quên thuộc hạ trung thành của hắn.
Mặt của Ninh Vân Hoan thực sự rất bẩn, Lý Phán Phán cũng không kém, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, mấy tên áo đen thích thú hô lên, vội vạng chạy vào phòng lấy nước rửa mặt cho hai người, đúng lúc này âm thanh trong không trung vang lên ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, tiếng trực thăng vang lên ở không xa.
Sắc mặt Ninh Vân Hoan không khỏi sáng ngời, ánh mắt cô bừng sáng, quay đầu nhìn thấy thùng phân mà Đông Phương Ngạo Thế cho người bưng tới lúc trước, nhịn sự ghê tởm mà chạy tới, bưng lên hắt vào Đông Phương Ngạo Thế đang ghé trên thân thể Cố Doanh Tích!
Trước đây Đông Phương Ngạo Thế bắt ép không ít phụ nữ ăn thứ này, nhưng đến phiên hắn thể nghiệm, nhìn thấy động tác của Ninh Vân Hoan, hắn ta biến sắc:
"Cô...............đừng, pi!" Hắn muốn tránh, thân thể phụ nữ ở bên dưới cuốn lấy hắn rất sảng khoái, nhưng lúc này lại khép chặt, hắn ta không thể rút ra, bị Cố Doanh Tích kẹp chặt, thùng phân đổ thẳng vào mặt hắn, rơi theo đầu hắn cũng rớt xuống Cố Doanh Tích.
"Oa..................." Lúc này Cố Doanh Tích nôn ra, nửa thân dưới đau như bị người ta đóng đinh vào ghế, nửa thân trên thối tới mức làm ả buồn nôn, nhưng thân thể vừa động, hạ thân hai người tiếp xúc, liền đau như bị xé rách.
"Em ở đây!" Ninh Vân Hoan hét lên, sợ người trên không trung không nghe rõ. Cô không thèm nghĩ ngợi gì liền cầm lấy ly rượu trắng lúc nãy Đông Phương Ngạo Thế cầm ra hắt lên hai người kia, lấy ra chiếc bật lửa cô vừa lục được trên người mấy tên đàn ông bị chết lúc trước, bật lửa lên rồi ném vào hai người!
"Bùng" một tiếng, khí mê tan sinh ra khi rượu trắng gặp phân người, lại thêm trên người Đông Phương Ngạo Thế mặc tơ lụa, thứ vải rất dễ bắt lửa, lúc này liền cháy điên cuồng.
Tình cảnh như vậy, cho dù là anh hùng cũng khó qua nổi cực hình này! Rất nhanh, trên đầu Đông Phương Ngạo Thế bắt đầu cháy, mái tóc dài xinh đẹp của hắn bị đốt khét lẹt, lúc này hắn nhịn không được tức giận chửi tục hét lên, người trong biệt thự nghe thấy tiếng, vội chạy ra dập lửa.
Gây ra động tĩnh lớn trong vườn hoa, trực thăng bên trên tất nhiên cũng dần dần đáp xuống, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét, cánh cửa trực thăng mở ra, một bóng người nhảy xuống trước, sau đó mấy người khác cũng nhảy xuống, người dẫn đầu dường như chỉ khụy gối trên đất hai giây liền đứng lên, dẫm vào hoa cỏ chạy tới, nhìn thấy rõ tình cảnh ở đây, hí mắt, bước chân mới chậm lại.
Đông Phương Ngạo Thế chửi tục hai câu, chỉnh lại tóc của hắn, biểu tình hung ác nham hiểm, ánh mắt đầy sát ý nhìn Ninh Vân Hoan.
Hắn nhịn đau chỗ thân dưới rút ra khỏi người Cố Doanh Tích, phỏng chừng lúc này cả hai người bị thương không nhẹ, Cố Doanh Tích cũng bị đau mà tỉnh, mở to đôi mắt to mờ lệ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy đang đi tới, trên mặt lộ ra sự si mê.
Đông Phương Ngạo Thế cười tà run người, nhìn thấy hạ thân Cố Doanh Tích chảy ra dịch nóng hòa lẫn máu, giữa hai chân là một đống hỗn độn, vô cùng đắc ý: "Lan Cửu, anh quả nhiên biết chọn phụ nữ, tư vị của cô ta không tệ, có điều đã bị tôi chạm qua, nếu anh để ý, tôi lập tức bồi thường cho anh một người phụ nữ khác như thế nào? Đảm bảo là hàng nguyên tem!"
Lan Lăng Yến đi đầu tiên, vừa sải bước nhanh tới, cũng không tức giận vì câu nói của Đông Phương Ngạo Thế, lúc Ninh Vân Hoan nhìn thấy anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Lý Phán Phán gần như lộ hoàn toàn trên mặt đất, vội cởi áo ngoài bao lấy cô ta, vừa ôm vừa đỡ cô ta đứng lên.
"Không sao chứ?" Ánh mắt Lan Lăng Yến có chút sắc bén, trước tiên nhìn bà xã từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô còn chưa ngốc, biết lấy bùn đắp lên mặt ngụy trang, trong lòng mới buông lỏng, nhìn cũng không thèm nhìn Cố Doanh Tích chật vật nhếch nhác, lúc này ả ta đang cố gắng giãy dụa muốn đứng lên từ trên ghế, hai chân run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đứng lên.
Để người trong lòng chứng kiến một cảnh không thể chịu nổi như thế này, sắc mặt Cố Doanh Tích trắng bệch, ả cố gắng dùng vải vụn che lấp thân thể, nhưng hai tay ả ta vô cùng run rẩy, thái độ coi nhẹ của Lan Lăng Yến đối với ả ta lúc này, làm cho ả ta không thể tự lừa mình rằng Lan Lăng Yến tới cứu ả ta được.
"Lan Cửu, anh nghe thấy lời tôi nói hay không?" Lúc này Đông Phương Ngạo Thế vô cùng chật vật, trong lòng oán độc cực hạn, nhìn thấy Lan Lăng Yến dừng lại trước mặt người phụ nữ xấu xí, hắn ta không thèm nghĩ ngợi liền nói:
"Thôi được rồi, người phụ nữ này tôi cũng chơi chán rồi, trả lại cho anh, tôi cho anh thêm mười người phụ nữ nữa, anh để lại người phụ nữ trước mặt cho tôi!"
Lúc này Lan Lăng Yến mới quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nếu không phải vì Ninh Vân Hoan vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nếu không lúc này anh đã sớm phát điên rồi, có điều hắn ta dám ra tay đụng phải anh, anh liền vén tay áo lên.
Đông Phương Ngạo Thế nhìn thấy vậy, không khỏi cười cười, lùi về sau hai bước: "Anh phải nhìn cho rõ, đây là nơi nào, tôi nể mặt ba tôi, mới cho anh mấy phần mặt mũi mà trao đổi với anh, nếu như anh không nể mặt, có tin tôi phế anh hay không!"
Nói tới đây, Đông Phương Ngạo Thế phất tay, mấy người đứng sau Lan Lăng Yến nhanh chóng vây quanh sau lưng anh, dù sao người trong vườn hoa này cũng ít, mặc dù trong lòng còn cân nhắc, nhưng Đông Phương Ngạo Thế rất kiêng kị Lan Lăng Yến, từ nhỏ tới lớn nghe qua danh tiếng của Lan Lăng Yến nhiều lần, mỗi lần nghe thấy đều có chút sợ hãi, thực sự làm cho Đông Phương Ngạo Thế bị ám ảnh, lúc này không dám tự ý động thủ.
"Tôi cho anh một cơ hội, đứng nguyên tại chỗ!" Đông Phương Ngạo Thế hô lên, Lan Cửu căn bản chẳng thèm động đậy, trực tiếp dơ ngón trỏ lên chỉ vào đám người của Đông Phương Ngạo Thế, người của hội Long Minh có súng, đừng nhìn người của Lan Cửu đến tay không, thực ra người của Lan Cửu không hề đến tay không, mà bên trong bọn họ đều mặc áo chống đạn, đám người lần này Lan Lăng Yến mang tới là vệ sĩ tinh nhuệ ẩn nấp trong bóng tối của ba Lan, không bao lâu sau, đám người áo đen của Long Minh đều bị đánh ngã xuống đất.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Đông Phương Ngạo Thế hồi thần, hắn đã bị người ta dẫm xuống dưới đất rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, đánh con thì ba ra mặt, sau 30 phút, người của Long Minh được trang bị đầy đủ toàn thân nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tóc dài dùng keo vuốt tóc vuốt ngược hết ra sau, mặc một bộ trang phục tơ lụa màu trắng đời Đường, trong tay ông ta cầm một tẩu thuốc, được đám người vây xung quanh.
Lúc ông ta đến cũng không nhìn Đông Phương Ngạo Thế đang bị người ta dẫm xuống đất, mà cười cười đi tới chỗ Lan Lăng Yến, mấy người bên cạnh muốn ngăn ông ta lại, ông ta khoát tay, bước vài bước tới cách Lan Lăng Yến khoảng 4, 5 mét thì dừng lại, khuôn mặt hiền hòa:
"Tiểu Cửu, hai năm không gặp, nghe ba cháu nói, hiện nay cháu không những đã cưới vợ, có phải ngay cả con cũng có rồi phải không? Điểm này a, đứa em không nên thân này của cháu không thể so sánh được."
Giọng nói của ông ta vang dội, ánh mắt vô cùng ôn hòa, Ninh Vân Hoan ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, đúng lúc thấy ánh mắt của ông ta nhìn lại, ánh mắt đó mặc dù lạnh nhạt, nhưng giống như nhìn thẳng vào tâm can của người khác vậy, ánh mắt Ninh Vân Hoan sáng lên, theo bản năng lộ ra chút ý cười.
Lúc này mặt cô đầy bùn đất, cười lên lộ ra hàm răng trắng, kết hợp với khuôn mặt lấm lem thì rất buồn cười, tên đàn ông trung niên kia cũng không cười, chỉ cau mày nhìn Cố Doanh Tích đang mở to mắt ngồi phịch trên ghế, nửa ngày mà vẫn chưa bò dậy được, thở dài một tiếng:
"Đây mới là vợ của cháu đi? Khuyển tử không chỉ không thể so bì với cháu về thủ đoạn, ngay cả ánh mắt cũng không bằng cháu." Tên đàn ông trung niên vừa chỉ vào Ninh Vân Hoan vừa nói, ánh mắt mới dừng lại trên người con trai đang vô cùng chật vật: "Con đúng là có tiền đồ."
"Ba, con có chỗ nào không bằng anh ta chứ? Anh ta có tốt đến đâu, cũng không phải con trai ba, sao con làm nhiều như vậy, ba lại không thấy con ưu tú chút nào cơ chứ?" Đông Phương Ngạo Thế nghe thấy tên đàn ông trung niên chỉ trích hắn, liền tức giận, từ nhỏ hắn đã sống dưới cái bóng của Lan Lăng Yến.
Cha của hắn Đông Phương Long là người nắm quyền đời thứ hai của Long Minh, từ nhỏ đã rất ưu tú, bởi vì xuất thân cao, ông ta quen biết với ba Lan từ rất sớm, mặc dù chưa chính thức kết bái huynh đệ, nhưng hai người thật sự là anh em sống chết có nhau, năm đó khi Lan Lăng Yến và Đông Phương Ngạo Thế còn chưa ra đời, ba Lan từng nói đùa với Đông Phương Long muốn hai nhà kết thân.
Ai ngờ Lâm Mẫn sinh ra con trai, Đông Phương Long vốn cho rằng mình sinh con gái, nhưng lại là một đứa con trai, đương nhiên không thể làm thông gia, từ nhỏ Đông Phương Long đã ưu tú, mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, người năm giữ thực quyền của Long Minh hiện nay thực ra là ông ta chứ không phải Đông Phương Ngạo Thế.
Nhưng cũng bởi vì có người cha xuất sắc như thế, lại có một ông anh từ nhỏ đã đè đầu cưỡi cổ hắn, mỗi lần Đông Phương Long đều lấy Lan Lăng Yến ra để so sánh với hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn phế vật vậy, bản thân Đông Phương Long ưu tú, lại luôn cho rằng người khác cũng có thể ưu tú giống như ông ta, sau khi biết con trai không bằng Lan Lăng Yến, liền coi thường hắn, luôn cho rằng Đông Phương Ngạo Thế còn không bằng một đứa con gái, ít nhất con gái còn có thể gả cho Lan Lăng Yến để liên hôn!
Từ nhỏ hắn đã được Đông Phương Long nuôi dạy như con gái, đến khi 10 tuổi, khi ba Lan mang Lan Lăng Yến tới đảo chơi, sau khi Lan Lăng Yến biết hắn là con trai liền ghét bỏ nói một câu:
“Ẻo lả, cút đi!"
Đây là đả kích to lớn đối với đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi, lại thêm từ nhỏ Đông Phương Long đã bất mãn và coi thường hắn, làm cho nội tâm của Đông Phương Ngạo Thế trở nên vặn vẹo, hắn ta bắt đầu ghét phụ nữ, hận phụ nữ, bởi vì từ nhỏ Đông Phương Long đã hi vọng hắn là con gái, suốt ngày trang điểm cho hắn giống con gái, nhưng hắn lại không phải con gái.
Thực ra Đông Phương Ngạo Thế cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hắn vừa muốn chứng minh hắn không thua kém con gái, làm một đứa con trai có tác dụng hơn con gái nhiều, nhưng mỗi lần hắn cố gắng, liền bị Lan Lăng Yến đả kích nặng nề!
Nhiều năm trước Lan Lăng Yến kêu hắn là ẻo lả, còn đuổi hắn cút đi, làm cho Đông Phương Ngạo Thế tức giận ghi nhớ trong lòng, muốn so sánh với anh mọi nơi, nhưng mọi mặt đều không bằng, điều này càng làm hắn ta không phục. Ngày rộng tháng dài qua đi, sự oán hận đơn phương của hắn đối với Lan Lăng Yến ruốt cuộc bùng nổ trực tiếp rồi.
"Bác trai lâu rồi không gặp, lúc này ba cháu đang ở Trung Quốc, nếu biết bác mời ba cháu tới chơi, ông khẳng định sẽ tới." Lan Lăng Yến cười cười, bề ngoài giống như thoải mái nói chuyện với Đông Phương Long, nhưng thực ra thân thể anh đang trong tư thế sẵn sàng.
Bề ngoài Đông Phương Long tuấn nhã, vóc dáng cao gầy, bởi vì quan hệ với ba Lan, nên từ nhỏ Lan Lăng Yến đã quen biết ông ta. Ông ta là người đã luyện qua võ học cổ truyền của Trung Quốc, ông ta có cơ bắp chẳng hề thua kém ai, hơn nữa còn hung tàn hơn người khác nhiều, Lan Lăng Yến đã từng chứng kiến ông ta tay không giết chết một con sói, lực cánh tay cực lớn, một đôi tay có thể giết sói, cũng có thể giết người.
Đánh giá của ba Lan về ông ta là người cực kì nguy hiểm.
Hắc đạo Long Minh không giống với gia tộc như Lan gia, mặc dù người bên ngoài không hiểu đều gọi chung là hắc đạo, đều cho rằng người như vậy vô cùng hung ác, nhưng sự tồn tại của Long Minh không giống với Lan gia.
Ba Lan quản lí súng ống đạn dược thuốc thang, còn quản lí đủ các loại kinh doanh không thể lôi ra ánh sáng, có thể nói Lan gia dùng phương thức bồi dưỡng người thừa kế vô cùng tàn nhẫn, cho nên người thừa kế chẳng phải người tốt lành gì, có thể nói là không chuyện ác nào không làm. Ba Lan lớn lên ôn văn nho nhã, nhưng trái tim ông còn đen tối hơn bất kì ai.
Mặc dù Long Minh cũng mang danh hắc đạo, nhưng không giống với Lan gia, Long Minh gần như không làm những chuyện phạm pháp, bọn họ có một loạt quy định nghiêm khắc, nếu Lan gia coi trọng truyền thống Trung Quốc, coi trọng quốc gia cổ kính này. Long Minh lại coi trọng hành hiệp trượng nghĩa, thuộc hạ vô số. Nhưng thuộc hạ của Long Minh, đại đa số là người chính nghĩa có danh tiếng trong giang hồ, bọ họ không phóng hỏa giết người, thậm chí còn âm thầm thay trời hành đạo, một tổ chức như vậy được củng cố và phát huy mạnh mẽ trong tay Đông Phương Long, nhờ Đông Phương Long mà càng phát triển lớn mạnh.
Bề ngoài ông ta là người hiền lành nhân nghĩa, nhưng đã làm đến chức lão đại một tổ chức, thì không hề hiền từ giống như biểu hiện bên ngoài của ông ta.
Phải biết rằng rất nhiều thứ nhìn có vẻ vô hại nhưng nó lại chính là thứ cướp đi sinh mệnh của người khác.
Đông Phương Long vô cùng nguy hiểm, có thể làm cho Lan Lăng Yến không chuyện ác nào không làm cũng phải kiêng kị, Lan Lăng Yến đương nhiên không coi thường ông ta, sau khi nhìn thấy hành động của Đông Phương Long, Lan Lăng Yến cảnh giác theo bản năng, Đông Phương Long hiện nay đang trong giai đoạn tráng niên, các phương diện về sức khỏe đều không kém, lại thêm ông ta có kinh nghiệm, nếu như sơ ý, e rằng sẽ bị ông ta tóm cổ.
"Tiểu Cửu quả nhiên có uy phong của lệnh tôn (ba Lan), Lan huynh đúng là hổ phụ vô khuyển tử, không biết tốt hơn ta bao nhiêu lần." Đông Phương Long cười nhẹ, lại nhìn đứa con trai không nên thân, nhìn thấy Đông Phương Ngạo Thế vừa tức giận lại ủy khuất, nhưng không dám tức giận với Đông Phương Long, chỉ có thể âm tàn nhìn Lan Lăng Yến.
Lan Lăng Yến cũng không sợ hắn ta, ngay cả người phụ nữ của anh mà Đông Phương Ngạo Thế cũng không nhận ra, còn muốn đối đầu với anh, ba người phụ nữ ở đây, Đông Phương Ngạo Thế lại nhận nhầm, Cố Doanh Tích đã bị hắn ta cường bạo, dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi, tiểu thư Lý gia lúc này đang đơ người, nếu không phải vừa rồi Ninh Vân Hoan lấy áo khoác khoác cho cô ta, e rằng cô ta vẫn chưa đứng lên nữa kìa.
Người duy nhất có thể làm nên chuyện ở đây chỉ có Ninh Vân Hoan, lại thêm vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế còn mở miệng muốn anh để vợ ở lại đây, càng làm cho Lan Lăng Yến chắc chắn, Đông Phương Ngạo Thế chẳng có bản lãnh gì, chỉ có bản lãnh tìm phụ nữ để trút giận thôi, sinh ra một bao cỏ vô dụng như vậy, thực sự cũng đủ làm cho Đông Phương Long khó chịu.
Nghĩ như vậy, Lan Lăng Yến nhịn không được cong khóe miệng, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh vừa nghĩ tới thảm trạng của Đông Phương Ngạo Thế, Đông Phương Long vốn đứng cách xa anh không biết đã tới trước mặt anh từ lúc nào, dơ tay ra nắm lấy cánh tay anh, sức của ông ta lớn tới mức chỉ cần bóp chặt một cái, liền có thể bóp nát xương cánh tay của Lan Lăng Yến.
Ánh mắt của Lan LĂng Yến chẳng hề thay đổi, chỉ cười cười, cánh tay vốn đút trong túi quần lúc này dương lên hướng về phía Đông Phương Long: "Bác trai đừng vọng động, cháu trai gan nhỏ, có thể bị dọa đấy."
Ý cười trên mặt Đông Phương Long dừng một chút, đột nhiên lộ ra vẻ tán thưởng: "Chẳng trách một tay của cháu lại để trong túi quần."
"Muốn so chiêu với bác trai, cháu trai hổ thẹn không dám, nơi này của bác trai thật sự rất nguy hiểm, cháu trai người ít lực yếu, chỉ có thể chuẩn bị trước, mặc dù thân thủ của bác lợi hại, nhưng họng súng không có mắt, vẫn là mời bác buông tay ra thôi."
Đông Phương Long thở dài, cánh tay vốn bóp chặt tay của Lan LĂng Yến mới dần buông lỏng, rồi đưa tay lên đỉnh đầu: "Được rồi, chỉ muốn đùa với cháu thôi mà, cháu đứa trẻ này, cũng cảnh giác quá rồi!"
"Cháu gan nhỏ, không to gan như con trai bác, bác à, cháu không thông thuộc hòn đảo này lắm, không bằng bác dẫn bọn cháu đi dạo một vòng, để làm quen môi trường, ý bác như thế nào?" Lan Lăng Yến cười cười, cánh tay đút trong túi quần nhắm vào Đông Phương Long.
Anh biết rõ tính cách Đông Phương Long như thế nào, một khắc cũng không dám buông lỏng, Đông Phương Long biết anh đang muốn ông ta làm con tim, để anh thuận lợi lên máy bay, trong lòng ông ta lại cảm thán, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: "Khó có khi cháu tới chơi, không bằng ở lại hai ngày làm khách? Cũng để bác làm tốt vai chò của chủ nhà."
Lan Lăng Yến cười, ánh mắt có chút âm tàn: "Cháu cũng muốn ở lại đây mấy ngày, nhưng đồ trong tay lại không muốn giữ người lại." Anh nói xong, lại uy hiếp tiến gần Đông Phương Long một chút.
Không khí hết sức căng thẳng, tới bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới hiểu được Lan Lăng Yến đang làm gì, liền quát to: "Anh muốn làm gì? Mau thả ba tôi ra!"
Vừa rồi Lan Lăng Yến đã đánh tâm lí với Đông Phương Long mấy hiệp, đến bây giờ Đông Phương Ngạo Thế mới phát hiện, Đông Phương Long càng thất vọng về đứa con này, nhìn thấy Lan Lăng Yến làm việc gọn gàng nhanh chóng, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát, tính cách cương nghị như vậy, lúc cần khôn khéo vẫn khôn khéo, thực sự là không biết hơn đứa con trai của ông ta bao nhiêu lần. So sánh mới thấy, Đông Phương Ngạo Thế thực sự là phế vật vô năng bên trong thối rữa.
"Câm miệng!" Đông Phương Long có chút phiền chán khiển trách một câu, sau đó không nhìn hắn ta nữa, quay đầu lại đã biến thành khuôn mặt đầy ý cười: "Tiểu Cửu thấy thế nào? Lúc cháu kết hôn, bác thân bà bác của cháu, còn chưa tặng quà đâu, vừa đúng lúc chiêu đãi cháu mấy ngày, coi như bồi tội."
Đông Phương Ngạo Thế thấy hắn nói chuyện thay cho Đông Phương Long không những không được cảm kích, ngược lại còn nhìn con đẻ mình như nhìn kẻ thù, trong lòng hắn ta oán hận, nhịn không được hung hăng dẫm lên thân thể của Cố Doanh Tích, khiêu khích nhìn Lan Lăng Yến một cái.
Lan Lăng Yến có chút cạn lời nhìn Đông Phương Long một cái, nhìn thấy thần sắc ôn hòa của ông ta có chút sứt mẻ, còn có chút xanh mét, không khỏi cười khẽ: "Bác không cần nói nữa, cháu rất sốt ruột muốn về nhà, nếu như bác thật sự muốn ôn chuyện, đợi cháu trở về nói lại với ba cháu, vừa đúng lúc có thể hội ngộ với bác."
Lời nói vừa rồi của Đông Phương Long cũng chỉ muốn dò xét thái độ của Lan Lăng Yến mà thôi, lúc này thấy ý chí anh kiên định, cũng không nói thêm lời nào, gật đầu ra lệnh cho hai người áo đen tránh ra, bản thân ông ta đang bị Lan Lăng Yến ngắm súng vào, dẫn anh tiến về phía trước.
Trên trực thăng nhanh chóng thả xuống một cái thang dây, hai cánh trực thăng quay vù vù làm cho Ninh Vân Hoan thấy đi tới có chút khó khăn, càng không cần nhắc tới Lý Phán Phán, cô ta gần như dính chặt vào Ninh Vân Hoan, làm cô càng khó đi hơn.
Hai người phụ nữ lên máy bay trước, Cố Doanh Tích đang ngồi phịch ở trên ghế như chết lúc này mới như phát điên nhảy dựng lên, vừa rồi ả ta bị ép buộc tới mức toàn thân đau đớn, ngay cả sức để mặc quần cũng không có, nhưng lúc này nhìn thấy hai người Ninh Vân Hoan đều lên máy bay, ả ta cũng muốn chạy lên theo, tận lực kêu lên:
"Cửu ca, Cứu ca, anh cứu em với."
Lan Lăng Yến căn bản chẳng thèm quay đầu nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Long, nước mắt Cố Doanh Tích không ngừng chảy xuống, thân hình gầy yếu, tóc dài bị gió thổi tung bay, lúc này mắt ả ta đỏ bừng, toàn thân là vết roi, trên mặt còn có vết máu, nhìn thì cũng có vẻ đáng thương.
"Tiểu Cửu, cô gái kia muốn cháu cứu kìa." Đông Phương Long nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền cười lên, nhún vai nói: "Quả nhiên tuổi trẻ thật là tốt."
"Bác trai chê cười rồi, cháu chẳng có quan hệ gì với cô ta cả." Một câu nói lạnh lùng của Lan Lăng Yến làm cho Cố Doanh Tích ngơ ngác, ả ta giống như có chút không dám tin, tự mình lẩm bẩm: "Anh không quen em? Sao lại không quen?" Sắc mặt ả ta đầu tiên là đau lòng, sau đó có chút điên cuồng: "Sao anh lại nói không quen em? Em thích anh mà! Lẽ nào anh không biết hay sao?"
"Em vì anh chịu bao nhiêu đau khổ...................." Ả ta thậm chí còn thừa nhận ả ta là người phụ nữ của Lan Lăng Yến, mà bị tên đàn ông ác ma này cường bạo, sao anh lại có thể nói rằng không quen ả cơ chứ? Nếu như ả không thích anh, sao ả lại phải chịu những chuyện như thế này? Tất cả những chuyện này rõ ràng Ninh Vân Hoan mới là người phải gánh chịu!
"Vậy thì sao?" Lan Lăng Yến lần đầu tiên trong đời quay người lại nhìn Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích giống như nhìn qua đôi mắt anh thấy được hình ảnh chật vật nhếch nhác của ả lúc này, tâm trạng liền rơi xuống đáy vực, giống như rơi vào hầm băng ngàn năm vậy.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, trong mắt không có chán ghét cũng không có căm hận, bình lặng như nước, ả ta không nhìn ra cảm xúc của anh, chỉ là thái độ lạnh nhạt của anh làm người ta đau đớn, anh không ghét ả, cũng chẳng có ý gì với ả, đối với anh mà nói, ả chỉ là một người không liên quan, thậm chí anh còn không thèm đặt ả ta vào mắt, ngay cả ả là ai có lẽ Lan Lăng Yến cũng không biết!
Ngay cả ấn tượng về ả cũng không có thì lấy đâu ra mà yêu với chả thích? Trong lòng Cố Doanh Tích nghĩ như vậy, nhất thời bi thương tới mức đứng không vững, cả người "đạp đạp đạp" lùi lại mấy bước, sau đó mới đặt mông xuống ghế, giống như thất hồn lạc phách. Thể xác đau đớn không bằng sự đau đớn trong lòng, giống như bị khoét thành một lỗ hổng, lời thổ lộ thâm tình của ả giống như hư không, tất cả những khổ sở đau đớn phải chịu vì anh, trở thành câu chuyện cười, nước mắt Cố Doanh Tích chảy ra, ả ta thật sự không cam tâm!
Hai người Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán đã lên trực thăng, mấy người vệ sĩ cũng nhanh chóng leo thang dây lên trên, bên trên thả xuống một sợi dâu thép mềm có mũi nhọn, mũi nhọn có gắn hai cái câu, Lan Lăng Yến một tay đón lấy rồi ngoắc vào người mình.
Anh đã sớm có chuẩn bị, áo khoác ngoài đã được trang bị, lúc này cái câu móc vào áo, bên trên mấy vệ sĩ vác súng ra đứng ở cửa trực thăng, nhắm chuẩn vào Đông Phương Long.
Đông Phương Long biết lần này ông ta không thể giữ Lan Lăng Yến lại, không khỏi cười khổ hai tiếng.
"Cháu chuẩn bị coi như đầy đủ, Lan huynh có đứa con như cháu, đúng là may mắn!"
"Địa bàn của bác, nếu không chuẩn bị đầy đủ, sao cháu dám tới?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lan Lăng Yến, sự hoài nghi trong lòng Đông Phương Long cuối cùng cũng tiêu tan, không còn ý giữ anh ở lại nữa, dù sao cũng không giữ lại được, không bằng thuận theo nước, miễn cho trộm gà không được còn mất nắm gạo, tránh cho sau này gặp mặt ba Lan mà thấy ngượng.
Trong lòng ông ta lại than thở, ra hiệu cho người xung quang lui lại, địa bàn của Long Minh lại bị một hậu bối tùy ý ra vào, còn không bị thương tích gì, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của Long Minh, có lẽ sẽ mất sạch!
Đã ra quyết định, Đông Phương Long cũng không phải người do dự lưỡng lự, tất nhiên không có ý đồ gì khác, người xung quanh cẩn thận phòng bị Lan Lăng Yến sẽ ra tay, theo sự thu ngắn của sợi thép, thân thể Lan Lăng Yến dần dần lên cao, thẳng tới giữa không trung, sắp vào trực thăng, Đông Phương Long mới thấy anh thu hồi tư thế phòng bị.
Đợi mấy vệ sĩ đón lấy anh, sau khi vào trong trực thăng rồi, máy người vệ sĩ được trang bị đầy đủ nhanh chóng che chắn cho anh, Đông Phương Long thấy anh một tay nhận lấy quần áo người bên cạnh đưa mặc vào, nhìn thấy tư thái thong dong ưu nhã của anh, trong lòng không khỏi tán thưởng con trai ba Lan thực sự có thủ đoạn có diện mạo, lại có chút hiếu kì:
"Sao cháu lại không giết ta? Cơ hội tốt như thế này, đừng nói với ta là vì nể tình anh em của ta với ba cháu."
"Đương nhiên không phải." Lan Lăng Yến cười cười.
Đông Phương Long càng hiếu kì, "Lẽ nào cháu sợ giết ta rồi sẽ không ra được khỏi hòn đảo này?"
"Cũng không phải." Lan Lăng Yến giang ra cánh tay đang lộ ra bên ngoài, nhìn thấy biểu tình hiếu kì của Đông Phương Long, mới rút cánh tay vẫn luôn đút trong túi quần ra ngoài, vẫy tay với Đông Phương Long: "Thực ra căn bản là cháu không có súng, cảm ơn bác trai khoản đãi, chăm sóc vợ cháu, cháu xin cáo từ, đợi sau này gặp mặt, tạm biệt!" Lan Lăng Yến nói xong, cười cười khép ngón tay trỏ và ngón giữa lại, học theo tư thế của ba Lan, làm một tư thế bắn súng, sau đó quay người đi vào khoang trực thăng.
"Phốc" Đông Phương Long suýt nữa thì thổ huyết, sắc mặt xanh trắng đan xen, lúc này suy nghĩ của ông ta không khác mấy suy nghĩ của Đông Phương Ngạo Thế, đều có loại xúc động muốn chửi má nó.
Cmn Lan Tú đúng là khốn khiếp, bản thân ông ta giảo hoạt thì thôi, còn nuôi dưỡng ra đứa con yêu nghiệt như vậy, làm cho lão làng trong giang hồ như ông ta phải quay mòng mòng, hơn nữa trong tình cảnh như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc mà đùa cợt!
Sao lại tồn tại loại yêu nghiệt như vậy cơ chứ, lúc này Đông Phương Long tức muốn chết, khó khăn lắm ông ta đợi bao nhiêu lâu, ruốt cuộc đợi được Lan Lăng Yến đến, lại để cho anh thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, quan trọng là ông ta có năng lực để bắt anh lại, nhưng vẫn không bắt được!
Dám dùng không thành kế (ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương) với ông ta, đủ can đảm! Nhưng những chuyện nghịch thiên như vậy, vậy mà ông lại để cho anh thành công! Cả đời ông ta tính kế không biết bao nhiêu người, vậy mà hôm nay lại trúng kế của một tiểu bối, sự tự phụ của Đông Phương Long bị đả kích nặng nề, thật sự là mất mặt mà!
Nhưng trong lòng Đông Phương Long, ngoài cảm giác mất mặt ra, lại có chút tán thưởng, tuổi Lan Lăng Yến còn trẻ, có thể làm ông ta hồ đồ như vậy, thực sự là quá xuất sắc, người trẻ tuổi như vậy sau này nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng, đáng tiếc anh không phải con trai ông ta, càng không nghe theo ông ta, Lan gia vốn đã to lớn lại có người thừa kế không hề thua kém ba Lan, có thể thấy được sự huy hoàng của Lan gia, vẫn còn tiếp tục kéo dài!
Đông Phương Long thở dài, Đông Phương Ngạo Thế nhếch nhác ở phía sau lúc này mới phản ứng lại, hung hăng đẩy Cố Doanh Tích loạng choạng, tức giận nói:
"Ba, Lan Cửu dám đùa giỡ ba như vậy, sao chúng ta không cho nổ tung trực thăng của anh ta luôn!"
"Phế vật!" Đông Phương Long có chút bất đắc dĩ đối với sự rời đi của Lan Lăng Yến, càng thêm mất mặt, đang tức giận, lại thấy con trai không biết điều nói ra lời này, lúc này so sánh mới thấy, càng thể hiện rõ Đông Phương Ngạo Thế quá vô năng, trong mắt Đông Phương Long lộ ra sự phiền chán, nghĩ cũng không nghĩ liền tát cho Đông Phương Ngạo Thế một bạt tai: "Cút trở về, tư chất ngu xuẩn thì thôi, sau này có thể bổ sung, nhưng nhìn những chuyện mày làm này, tìm một người phụ nữ mà có mắt như mù, đem trân châu thật sự xem như đồng nát, chỉ xét về việc nhìn phụ nữ, con trai của Lan Tú không biết tinh tường hơn mày bao nhiêu lần!"
Bình luận truyện