Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 156-1: Hôn lễ (1)
Editor: Gà
Cố nén suy nghĩ muốn giết người, Lan Lăng Yến cứng mặt: "Em nên tin anh, anh biết trong lòng anh muốn gì, trước đây không có em, chẳng lẽ em nghĩ rằng không có phụ nữ muốn tiếp cận anh sao?" Anh không dùng từ thích, bởi vì đối với anh ‘thích’ là một từ đặc biệt, anh chỉ muốn dùng cho hai người, mà không nghĩ sẽ có thêm người khác vào, không những sỉ nhục tình cảm giữa hai người, mà còn sỉ nhục anh.
"Em nghĩ rằng trước kia không có phụ nữ sao? Trước kia anh đều không thèm chú ý người khác, em nghĩ rằng ý chí của anh không kiên định với em, về sau sẽ để ý người khác sao?" Lan Cửu suýt nữa bị tức chết, ánh mắt anh lộ ra khói mù, lúc này tay ôm chặt eo cô, chỉ sợ bản thân nhịn không được bóp cổ cô: "Trước kia anh đều không thèm nhìn người phụ nữ khác, ngay cả phụ nữ anh cũng không đến quá gần, thậm chí hoàn toàn không tín nhiệm bọn họ, làm sao có thể sẽ không cần em? Người có xuất thân như anh, hoàn toàn không được có nhiều phụ nữ." Đối với anh, có nhiều phụ nữ chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.
Ba Lan lợi hại, bất cần đời như vậy, cho dù không thật sự thích Lâm Mẫn, nhưng vài chục năm nay bên cạnh cũng chỉ có một người phụ nữ là bà ta, cho dù tình yêu không trung thành kính dâng cho bà ta, nhưng thân thể trung thành là điều chắc chắn, nếu đời này Lan Lăng Yến không gặp được Ninh Vân Hoan, anh cũng sẽ không phóng túng bản thân, người thừa kế Lan thị, cho đến bây giờ đều lấy sự nghiệp làm trọng, chứ không phải chú trọng đến phụ nữ, nếu không có Ninh Vân Hoan, Lan Cửu vẫn sẽ dã tâm bừng bừng, chứ không cần giăng bẫy xung quanh như vậy.
Vốn cho rằng sau khi thành thật thì đợi chờ mình sẽ là an ủi và cẩn thận dịu dàng trấn an, nhưng Lan Cửu không thoải mái, cả người Ninh Vân Hoan đều đã bị che kín, đây là một biệt thự nhỏ ** tạo thành khách sạn, lúc bị Lan Cửu kéo về thì hai người ở tạm phòng nhỏ ở đây, Ninh Vân Hoan nhìn đôi mắt ưng đáng sợ của anh, sợ tới mức run rẩy, lại hối hận không ngừng.
Nếu không nói ra thì bây giờ bản thân còn mang thân phận người bị hại, luôn luôn cẩn thận với anh, vì sao bây giờ mọi chuyện lại đảo ngược rồi hả? Ninh Vân Hoan hối hận, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.
Ở trong phòng hồi lâu, vì chênh lệch múi giờ, lúc này Hy Lạp vẫn chỉ mới chạng vạng mà thôi, trời chiều vẩy trên mặt biển, khiến mặt biển phủ thêm một màu vàng nhạt xinh đẹp, đám mây trên bầu trời in xuống mặt biển tựa như con sóng, trong sóng xanh dập dờn, ngẫu nhiên sẽ thấy một vài cánh hải âu bay lướt qua, phong cảnh xinh đẹp sạch sẽ như được vẽ trong bức tranh dầu.
Sau khi hai người đến phòng ăn, lúc này nhóm người ba Lan đang ăn cơm ở đó. Vì đây là sản nghiệp nhà họ Lan, người ** đến đây đã sớm đi khỏi. Trong phòng ăn to lớn, ở bàn dài, đã ngồi đầy người, đang nhìn hai vợ chồng nắm tay bước đến, Mộ Minh Lệ lập tức xoay người vẫy tay với Ninh Vân Hoan:
"Mau đến đây. Đang chờ hai đứa đấy."
Trước kia tuy nói hai người đã kết hôn, nhưng có thể Ninh Vân Hoan chưa từng thật sự xem Lan Cửu là người thân của mình, cho nên khi nhìn nhóm người Mộ Minh Lệ thì sẽ nhớ đến thân phận của bọn họ, sẽ mang theo một chút cẩn thận và cung kính, cũng không phải kiểu người dễ dàng quen thuộc với trưởng bối, lúc này không biết thế nào, khi nhìn thấy Mộ Minh Lệ cười vẫy tay với mình, Ninh Vân Hoan đã không thấy cảnh giác như trước, ngược lại hơi xấu hổ, sau khi lên tiếng thì rút khỏi tay Lan Cửu, đi đến chỗ Mộ Minh Lệ.
Nhìn thấy động tác của cô, Mộ Minh Lệ khẽ cười, mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh bà. Nhìn thấy hai vợ chồng đến, mọi người vội vàng nhường chỗ, Lan Cửu vốn đang nắm tay Ninh Vân Hoan, bị cô rút tay ra thì hồi lâu sau mới nắm thành quả đấm, nhìn Ninh Vân Hoan cười tỏ vẻ khó xử với Mộ Minh Lệ. Do dự một chút, đầu ngón tay khẽ giật, vẫn đi đến chỗ Lâm Mậu Sơn đang vẫy tay về phía anh.
Anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, bây giờ cô gái này xấu hổ, tâm trạng chắc chắn sẽ thay đổi, tuy anh muốn cô mọi nơi mọi lúc đều tựa vào bên cạnh mình, nhưng lúc này vẫn không nên sốt ruột, thái độ cô có biến hóa là chuyện tốt, Lan Lăng Yến không muốn nhẫn tâm ép cô, chỉ phạm sai lầm một lần, sau khi biết thủ đoạn kia không hiệu quả, thì phải đổi cách khác.
Tuy loại cảm tình này có chút xa lạ với Lan Cửu, nhưng đối với Lan Cửu, không phải là vấn đề nan giải, tuy có lúc mò mẫm nhìn không ra, nhưng chỉ cần phục hồi lại tinh thần, sự tình vẫn sẽ được nắm giữ trong lòng bàn tay anh.
Trên bàn cơm tuy mẹ Ninh đã chừa cho cô một chỗ, nhưng Mộ Minh Lệ vẫn chừa thêm một vị trí nữa, người hầu có mắt nhìn đã đặt vào đó thêm một ghế dựa, cái bàn vốn rộng rãi, dư sức ngồi được vài chục người, Mộ Minh Lệ ngồi bên cạnh Lâm Mẫn, cười nói: "Con gái đến ngồi cùng với bà và mẹ con này."
Lâm Mẫn chỉ im lặng không có lên tiếng, chỉ vài tháng không gặp mà thôi, trên mặt Lâm Mẫn đã sớm không thấy được sự hung hăng và tùy hứng lúc đầu nữa rồi, trở nên có chút an tĩnh, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng mình và bà mẹ chồng này ở cùng sẽ có chút xấu hổ, vừa định nói để cô ngồi bên kia cũng được, thì Lâm Mẫn lại đứng dậy dời qua ghế bên cạnh, quả nhiên để Ninh Vân Hoan ngồi ở giữa.
Không biết có phải vì sắp tổ chức hôn lễ với Lan Cửu không, trước kia việc này sẽ không sao cả, cứ nghĩ bản thân chỉ là khách qua đường thì tâm trạng sẽ thay đổi, Ninh Vân Hoan có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Mộ Minh Lệ giả vờ không thấy sự giật mình của cô, giúp cô giới thiệu món ngon trên bàn cơm: "Chúng ta đã đến đây vài ngày, món gì đó đã ăn vài lần rồi. Cái này không tệ lắm, con nếm thử xem." Lâm Mẫn ở một bên gật đầu, mẹ Ninh cười: "Hoan Hoan nhà chúng tôi có thể gặp được người nhà tốt như các vị, thật sự là phúc ba đời rồi." Trên mặt Lâm Mẫn lộ ra nét cười cứng ngắc, hiển nhiên vẫn hơi xấu hổ.
Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ cần có Mộ Minh Lệ ở đây, dù sao cũng sẽ không tẻ nhạt, cô cũng sớm đã đói bụng, mặc dù ở trên máy bay có cơm, nhưng không đa dạng như ở đây, trừ một ít đồ Trung Quốc cô thích ăn ra, nơi này còn có phong cảnh Hy Lạp, một ít hải sản sau khi được xử lý thì mang theo mùi thơm riêng biệt, hiếm khi được ăn, trái lại Ninh Vân Hoan có khẩu vị, thừa dịp Mộ Minh Lệ và mẹ Ninh đang tán gẫu vui vẻ, cô cố ăn nhiều một chút.
Bên cạnh khách sạn có bãi biển tư nhân, sau cơm chiều Lan Cửu đi đến chỗ Mộ Minh Lệ muốn dẫn Ninh Vân Hoan đi spa, dứt khoát lôi cô ra bờ biển.
Gió biển lúc chạng vạng to hơn bình thường, lần này Lan Cửu sớm có chuẩn bị, chủ yếu chuẩn bị váy dài cho cô, không những đẹp mà còn có thể che kín chân cô, nửa người trên thì đeo đai lưng. Quả thật áo ngoài phối với váy cộng thêm khăn lụa, lúc này bị gió biển thổi qua, không những tóc tung bay, mà váy lụa mỏng cũng được thổi bay, tựa như đóng phim vậy, phong cảnh vô cùng tuyệt vời.
Vì đây là bờ cát tư nhân, mọi người lại biết hai người muốn đến bờ biển chơi, nên bên ngoài không có ai cả, Ninh Vân Hoan đi được vài bước, rồi cởi giày ra, đi chân trần giẫm trên cát, vắt giày lên, Lan Cửu thấy cô cười tươi rồi hết nhìn chỗ này sang nhìn chỗ nọ.
Phía sau là một mỏm đá, có hai con cua trên bờ cát có lẽ bị mắc lại khi thủy triều rút đi. Lúc này đang không ngừng di chuyển trên cát, Ninh Vân Hoan buồn cười, đi vài bước đến để bắt. Một tay cô túm váy tay kia lại vắt giày, nên không còn tay nữa, vì thế cô ném giày qua một bên rồi lập tức túm váy chạy đến.
Phong cảnh ở đây rất tốt, kẻ có tiền mới có thể trụ được, nên quanh năm suốt tháng khách cũng không nhiều, bởi vậy phong cảnh bờ biển thật sự không bị phá hỏng, những vật nhỏ này hầu như không bị người quấy phá, nên không hề giống một con cua thông minh lanh lợi, nhìn thấy người sẽ trốn, chúng ngốc nghếch bị Ninh Vân Hoan giữ trên tay, mà vẫn vung loạn càng nhỏ xung quanh.
Ninh Vân Hoan vui vẻ, vừa định quay đầu nói chuyện với Lan Cửu, chẳng biết lúc nào anh đã chạy đến phía sau cô gái, ôm chặt cô vào trong lòng, hai con cua nhỏ thừa dịp Ninh Vân Hoan không đứng vững thì vùng vẫy rơi xuống đất, một lúc sau đã chui vào cát.
"Cua của em..." Ninh Vân Hoan muốn bắt lại, Lan Cửu ôm cô không buông tay, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc cô: "Vợ của anh."
"..." Ninh Vân Hoan tuyệt đối không muốn thừa nhận mặt mình đã nóng bừng rồi, cô không tự chủ vươn hai tay ôm eo Lan Lăng Yến. Tay vừa mới chơi cát đã để lên vài dấu trên áo anh, nhưng lúc này ai cũng không rảnh để chú ý đến chi tiết nhỏ xíu đó, môi Lan Lăng Yến tựa như va chạm dán vào trán cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi từ mi tâm đi xuống, sau khi chạm đến môi thì ngừng lại, chiều cao của hai người chênh lệch khiến Lan Lăng Yến cúi đầu thấp có chút mệt, nên anh bế Ninh Vân Hoan lên, dứt khoát đưa cô đến mỏm đá phía sau, giẫm chân lên một mỏm đá lồi ra, để hai chân cô tách ra ngồi lên đùi anh.
Tư thế như vậy khiến hai người dựa vào gần nhau, một tay Lan Lăng Yến ôm eo cô, một tay chạm vào gáy cô, tư thế rất thân mật, ngoại trừ nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát ra, thì dường như còn có thể nghe được nhịp đập của đôi tim và tiếng thở dốc dồn dập.
Váy dài mỏng chỉ cần thoáng dùng lực sẽ bị mở toang, sự xinh đẹp tôn thêm làn da trắng nõn, tuy lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng Ninh Vân Hoan cảm giác được tâm tình của Lan Cửu, sợ bị người nhìn thấy, xấu hổ và giận dữ cự tuyệt nhiều lần, động tác đẩy ra chỉ khiến Lan Lăng Yến giữ chặt hai tay không nghe lời của cô, bắt chéo ra sau lung cô.
Nhờ tiếng sóng biển vỗ bờ, che khuất thở dốc và ái muội, mỏm đá phía sau lưng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại dần nóng lên, cảm giác này không giống sự nhẫn nại lúc trước, Ninh Vân Hoan cảm thấy bản thân đã kết hôn ba năm, con cũng đã hơn hai tuổi rồi, cuối cùng rõ ràng trong mơ hồ, biết được mùi vị lưỡng tình tương duyệt trong sách là thế nào rồi.
Lần đầu tiên cô cảm giác loại chuyện thân mật này không hề khó chịu, sau một chút hỗn loạn cô cũng đã hiểu cảm xúc của mình, cô run rẩy ôm cổ Lan Lăng Yến, không để mình bị trượt xuống cát ẩm, môi lưỡi hai người giao thoa.
Lần này Lan Lăng Yến rõ ràng có thể cảm giác được biến hóa của Ninh Vân Hoan, thân thể cô đã thật sự chấp nhận anh, mà không phải như lúc trước, luôn tỏ ý cự tuyệt, cũng chính vì như vậy, anh có chút khó kiềm chế, lúc từ trong cơ thể cô đi ra, nước biển đã tăng đến chân hai người, mép váy buông xuống của Ninh Vân Hoan đều bị nước biển thấm ướt, lúc nãy nước không dâng đến chân trần của hai người, nên không cảm thấy được, lúc này nhiệt tình rút đi mới cảm giác hơi lạnh lẽo.
Sắc trời đã tối đen, nhìn bầu trời ở bờ biển, có thể nhìn đến thấy vòm trời sạch sẽ đầy sao.
Ninh Vân Hoan không còn sức, mềm nhũn tựa vào người Lan Cửu: "Muốn anh ôm em về."
Dưới ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy mũi cô đã chảy đầy mồ hôi, lúc này Lan Cửu biết cô thật sự mệt mỏi, hôn đôi môi đỏ bừng của cô, không nói gì, nhưng dứt khoát ôm cô lên, đi vào bờ, lúc này nước biển đã dâng lên, tuy nói cách bờ còn có một khoảng cách. Nhưng chỗ hai người vừa mới ngốc ở đó đã trở nên khá nhớp nháp, mãi đến khi lên bờ, Ninh Vân Hoan nhìn lại mỏm đá bên bờ biển kia, thì mặt trở nên nóng bừng.
May mắn hai người ở trong một khu biệt thự độc lập. Cho dù chật vật trở về thì cũng không ai phát hiện, vốn ngồi máy bay lâu đã mệt mỏi rồi, Ninh Vân Hoan để Lan Cửu hầu hạ cô tắm rửa xong, lại tựa vào người anh để anh giúp cô làm khô tóc, lúc này mới nằm xuống ngủ. Không biết có phải vì dư vị của lúc chạng vạng hay không, buổi tối Lan Lăng Yến cũng không trêu chọc cô, ban ngày Ninh Vân Hoan quá mệt mỏi, buổi tối không cần quan tâm có quen giường không nữa rồi.
Ngày hôm sau rời giường thì toàn thân đã đau nhức, rõ ràng đã sớm là vợ chồng già, nhưng hôm sau tay và chân Ninh Vân Hoan thật sự rất rã rời. May mà vẫn còn hai ngày mới đến hôn lễ. Nhóm người Lý Phán Phán đến muốn tìm Ninh Vân Hoan đi chơi, Vân Hoan yếu ớt đang tức giận với Lan Tiểu Cửu:
"Đều tại anh, toàn thân em đều đau, em không đứng dậy nổi luôn rồi." Thật ra trước đó mẹ Ninh cũng đã gọi điện thoại rủ cô ra ngoài đi dạo, tuy nhà họ Ninh không kém nhưng trước đây ba Ninh quản lý công ty, nên rất ít ra ngoài du lịch với mẹ Ninh, trước kia trò tiêu khiển của mẹ Ninh chỉ tối đa ở việc hẹn vài người đến đánh mạt chược, hoặc đi dạo phố làm đẹp các thể loại, thời gian xuất ngoại nhàn nhã nghỉ ngơi cũng không nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có ba Ninh, bởi vậy buổi sáng hưng trí bừng bừng, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần.
Khi bà gọi điện thoại qua thì Ninh Vân Hoan vẫn đang ngủ say, nên không nghe tiếng điện thoại, về sau vẫn do tự bản thân cô tỉnh ngủ.
Vừa nãy khách sạn mới mang bữa sáng đến, vừa mới ra khỏi cửa, nhóm người Lý Phán Phán đã đến rồi, tuy ngoài mặt chưa nói, nhưng thật ra Lan Lăng Yến vẫn bị ảnh hưởng bởi lời nói xúc động của Ninh Vân Hoan ngày hôm qua, từ trước đến nay cô rất biết kiềm chế bản thân, sẽ không để Lan Cửu tức giận, cũng cố gắng không lộ ra vẻ bốc đồng trước mặt anh, lần đầu tiên mới thấy cô đáng yêu như vậy. Hành động này như đang làm nũng giữa vợ chồng với nhau, đều có một sự ngầm hiểu kỳ lạ, Lan Lăng Yến nuông chiều và rất sung sướng, đang lúc vui vẻ, vừa nghe Lý Phán Phán đến đây, Ninh Vân Hoan lập tức thu lại vẻ mặt nổi giận, lấy lại vẻ bình tĩnh như trước.
Trong lòng Lan Lăng Yến không vui, đang định lấy quần áo trong tủ ra cho cô thay, lúc này bên ngoài đã có người tìm cô đi chơi, Ninh Vân Hoan không ầm ĩ với anh nữa, liếc mắt nhìn anh, vừa định mặc váy áo vào, Lan Lăng Yến lại đưa nội y cho cô, ý bảo cô mặc vào. Đa số phụ nữ nước ngoài đều không mặc áo lót, cho rằng nó trói buộc bộ ngực, mà ở khách sạn bên Hy Lạp này, bởi vì gần đây thời tiết tốt, nếu ra khỏi khách sạn còn có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tắm nắng bên ngoài, Ninh Vân Hoan vốn chuẩn bị nhập gia tùy tục, bị Lan Cửu trừng mắt cũng chỉ đành nhận lấy nội y, để anh giúp mình cài lên, hai người lại không đứng đắn một lúc.
Nhóm Lý Phán Phán đợi đến mức cạn lời, Chu Viện nhìn bốn phía, tuy trên người đã bôi kem chống nắng, nhưng nếu lúc này ra ngoài chơi thì không nói, vậy mà phải đứng dưới lầu chờ, khiến bọn họ có cảm giác lãng phí cuộc sống quá.
"Hai người kia không biết đang làm gì, không bằng chúng ta đi trước đi." Đỗ Hạ nhịn không được, lần này mọi người cùng nhau hẹn đến Hy Lạp, hơn nữa còn được cha mẹ gửi gắm, các cô gái chơi đùa rất sung sướng, hiếm khi được đi với bạn bè, lại không sợ bị trưởng bối bắt gặp, càng cảm thấy thả lỏng hơn.
Tất cả mọi người không nói gì, nhưng Lý Phán Phán cảm thấy mình đã gọi điện thoại, nếu chờ một lát Ninh Vân Hoan xuống không thấy người, vị kia nhà cô ấy không phải dễ chọc, đang do dự, thì thấy hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Vốn hẹn Ninh Vân Hoan đi chơi, nhưng Lan Lăng Yến không xa không gần đi bên cạnh, có anh ở đây, các cô gái không dám làm càn, sau đó bọn họ quy củ lại, tính cách Lý Phán Phán dịu dàng có chút nhịn không được, kéo Ninh Vân Hoan qua một bên:
"Nếu không cậu đi với anh ấy đi." Lúc này Lan Lăng Yến (bản raw là Ninh Vân Hoan nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi) ở đây, tất cả mọi người đều hết vui rồi.
Có chút nghiến răng nhìn thấy các cô gái đều lộ ra vẻ mặt "cậu nhanh đi đi", Ninh Vân Hoan oán hận bị Lan Lăng Yến lôi đi mất. Các kiến trúc Hy Lạp rất có ý tứ, biệt thự truyền thống ** phần lớn đều có tạo hình không giống nhau, trông vô cùng xinh đẹp. Đi dạo ở khách sạn một lát, buổi chiều lại đi xuống phố, cảm nhận được sự nhộn nhịp của mọi người **, loại cảm giác này tốt hơn ở khách sạn nhiều, hai ngày thoáng chốc đã qua.
Hôn lễ và quy trình đã có chuyên gia sắp xếp, Ninh Vân Hoan rất ít phải quan tâm, chỉ cần sáng sớm cô thức dậy cứ đờ đẫn để người ta xem như khúc gỗ, để mặc người ta rửa mặt chải đầu, hoá trang thay đồ là xong. Nhưng ngoài dự liệu của cô, là ngoại trừ mẹ Ninh và ba Ninh ra, Lâm Mẫn cũng ở cạnh cô, Mộ Minh Lệ ở ngoài nói chuyện phiếm với nhóm người Mộ phu nhân, xem như giúp cô chào hỏi khách khứa. Lâm Mậu Sơn cũng phụ trách tiếp rất nhiều các đại lão, tình cờ giúp cô gia tăng phân lượng trong mắt ** các đại lão hơn.
"Đừng căng thẳng." Cũng sớm đã thay áo cưới khảm kim cương rồi, bên ngoài là ren kết hợp với mảnh kim cương, sức nặng của áo cưới không nhẹ. Hơn nữa ngoài đẹp ra, còn muốn để cô thoải mái, áo lót áo cưới cũng khá dày hơn bình thường, đợi khi người ta thay quần áo rồi hóa trang xong, Ninh Vân Hoan đã có chút ngồi không yên, tuy trong khách sạn mở điều hòa, nhưng trên trán cô vẫn thấm ra một lớp mồ hôi.
Mẹ Ninh nhìn dáng vẻ con gái lên xe hoa, vẻ mặt vui mừng, bà còn chưa mở lời, Lâm Mẫn đã nghiêm túc trấn an cô một câu.
Từng nhiều lần xuất hiện với Lâm Mẫn, nhưng đây là lần đầu tiên vẻ mặt bà ta dịu dàng như vậy, Lâm Mẫn cúi thấp đầu, ánh mắt có chút lay động: "Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này, lúc trước mẹ kết hôn cũng rất căng thẳng. Mẹ của mẹ nói cho mẹ biết, nếu con đã chuẩn bị tốt để đối mặt với hôn lễ này, thì con không cần lo lắng, nếu con vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện đã đến nước này, cho dù căng thẳng cũng vô dụng thôi."
Giọng nói của bà ta không phải dịu dàng lắm, nhưng kỳ lạ lại có thể khiến Ninh Vân Hoan bình tĩnh lại. Quả thật cô hơi lo lắng, trước đây khi cô thấy trong khách sạn toàn những người xa lạ, trước đó một người phụ nữ xa lạ lãnh diễm đã từng vào phòng cô dâu, ánh mắt bà ta chứa đầy đao quang kiếm ảnh, lần này khác với lúc hai người đăng ký, cô thật sự đã bước vào gia tộc Lan thị, phải đối mặt với kết quả khổng lồ kia.
"Con, mẹ, người vừa nãy là..." Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân đã bình tĩnh lại, nhưng khi cất lời thì giọng nói đã mang theo độ rung, Lâm Mẫn có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng như vậy, Lâm Mẫn bất ngờ nở nụ cười, vừa cầm lấy đồ trang sức kim cương trên bàn, thấy nhóm thợ hoá trang đã trang điểm cho Ninh Vân Hoan gần xong, nên dứt khoát giúp cô đeo lên:
"Chỉ là một người nhà thất bại thôi, trên danh nghĩa là trưởng bối của con, nhưng chỉ là kẻ thất bại, bọn họ không có tư cách nhậm chức trưởng bối của con, nhìn thấy bà ta, kêu một tiếng nhị phu nhân đã xem như khai ân rồi." Trong giọng nói của Lâm Mẫn mang theo ngạo khí, khiến Ninh Vân Hoan lập tức rõ ràng thân phận của người phụ nữ vừa mới đến kia, chắc là một trong phu nhân của anh em ba Lan, dựa vào cách thức cạnh tranh tuyển chọn gia chủ của nhà họ Lan như vậy, đương nhiên người thắng làm vua, người thất bại ở nhà họ Lan đều đã không được tính nữa, nghe ý tứ trong lời Lâm Mẫn, những người này chỉ có một danh hiệu mà thôi.
Một câu đơn giản rõ ràng đã cho thấy phương thức tàn khốc của việc tranh cử kế thừa nhà họ Lan, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân nên vui mừng khi Lan Cửu đã đắc cử, cô không cần sợ bị một người mang danh hiệu phu nhân nào đấy khinh thường nữa, nhưng lúc này cô mới thật sự ý thức được, mới hiểu được lúc trước cô đưa con trai đến nhà họ Lâm là có bao nhiêu chính xác, tuy về sau con trai mang họ Lâm, nhưng thằng bé vốn đâu mang cùng họ với cô đâu, thằng bé họ gì Ninh Vân Hoan thật sự không thèm để ý, nhưng là một người mẹ, cô nghĩ nếu thằng bé có thể thoát khỏi họ Lan, do đó có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm này, trong lòng cô cảm thấy có chút may mắn.
"Người họ Lan rất nhiều, không cần để ý đến ánh mắt của những người này, tối đa vài năm nữa, bọn họ sẽ trở thành người hầu, giúp việc để con sử dụng." Tuy nói là người thất bại nhưng vẫn treo một cái họ Lan, nhưng thật ra chưa ai biết, người không có bản lĩnh chỉ có thể dần dần biến mất ở gia phả nhà Lan thị, một thế hệ người cạnh tranh này đều đã mất đi tư cách, biểu thị tài nguyên khổng lồ của Lan thị đã không thể để bọn họ tái sử dụng nữa, cho dù những người thế hệ thứ hai này sinh con ra, những kẻ này, xuất phát của thế hệ thứ ba ấy sẽ vĩnh viễn thua người chính thống, nếu muốn chuyển mình, thì đó là khó càng thêm khó.
Cố nén suy nghĩ muốn giết người, Lan Lăng Yến cứng mặt: "Em nên tin anh, anh biết trong lòng anh muốn gì, trước đây không có em, chẳng lẽ em nghĩ rằng không có phụ nữ muốn tiếp cận anh sao?" Anh không dùng từ thích, bởi vì đối với anh ‘thích’ là một từ đặc biệt, anh chỉ muốn dùng cho hai người, mà không nghĩ sẽ có thêm người khác vào, không những sỉ nhục tình cảm giữa hai người, mà còn sỉ nhục anh.
"Em nghĩ rằng trước kia không có phụ nữ sao? Trước kia anh đều không thèm chú ý người khác, em nghĩ rằng ý chí của anh không kiên định với em, về sau sẽ để ý người khác sao?" Lan Cửu suýt nữa bị tức chết, ánh mắt anh lộ ra khói mù, lúc này tay ôm chặt eo cô, chỉ sợ bản thân nhịn không được bóp cổ cô: "Trước kia anh đều không thèm nhìn người phụ nữ khác, ngay cả phụ nữ anh cũng không đến quá gần, thậm chí hoàn toàn không tín nhiệm bọn họ, làm sao có thể sẽ không cần em? Người có xuất thân như anh, hoàn toàn không được có nhiều phụ nữ." Đối với anh, có nhiều phụ nữ chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.
Ba Lan lợi hại, bất cần đời như vậy, cho dù không thật sự thích Lâm Mẫn, nhưng vài chục năm nay bên cạnh cũng chỉ có một người phụ nữ là bà ta, cho dù tình yêu không trung thành kính dâng cho bà ta, nhưng thân thể trung thành là điều chắc chắn, nếu đời này Lan Lăng Yến không gặp được Ninh Vân Hoan, anh cũng sẽ không phóng túng bản thân, người thừa kế Lan thị, cho đến bây giờ đều lấy sự nghiệp làm trọng, chứ không phải chú trọng đến phụ nữ, nếu không có Ninh Vân Hoan, Lan Cửu vẫn sẽ dã tâm bừng bừng, chứ không cần giăng bẫy xung quanh như vậy.
Vốn cho rằng sau khi thành thật thì đợi chờ mình sẽ là an ủi và cẩn thận dịu dàng trấn an, nhưng Lan Cửu không thoải mái, cả người Ninh Vân Hoan đều đã bị che kín, đây là một biệt thự nhỏ ** tạo thành khách sạn, lúc bị Lan Cửu kéo về thì hai người ở tạm phòng nhỏ ở đây, Ninh Vân Hoan nhìn đôi mắt ưng đáng sợ của anh, sợ tới mức run rẩy, lại hối hận không ngừng.
Nếu không nói ra thì bây giờ bản thân còn mang thân phận người bị hại, luôn luôn cẩn thận với anh, vì sao bây giờ mọi chuyện lại đảo ngược rồi hả? Ninh Vân Hoan hối hận, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.
Ở trong phòng hồi lâu, vì chênh lệch múi giờ, lúc này Hy Lạp vẫn chỉ mới chạng vạng mà thôi, trời chiều vẩy trên mặt biển, khiến mặt biển phủ thêm một màu vàng nhạt xinh đẹp, đám mây trên bầu trời in xuống mặt biển tựa như con sóng, trong sóng xanh dập dờn, ngẫu nhiên sẽ thấy một vài cánh hải âu bay lướt qua, phong cảnh xinh đẹp sạch sẽ như được vẽ trong bức tranh dầu.
Sau khi hai người đến phòng ăn, lúc này nhóm người ba Lan đang ăn cơm ở đó. Vì đây là sản nghiệp nhà họ Lan, người ** đến đây đã sớm đi khỏi. Trong phòng ăn to lớn, ở bàn dài, đã ngồi đầy người, đang nhìn hai vợ chồng nắm tay bước đến, Mộ Minh Lệ lập tức xoay người vẫy tay với Ninh Vân Hoan:
"Mau đến đây. Đang chờ hai đứa đấy."
Trước kia tuy nói hai người đã kết hôn, nhưng có thể Ninh Vân Hoan chưa từng thật sự xem Lan Cửu là người thân của mình, cho nên khi nhìn nhóm người Mộ Minh Lệ thì sẽ nhớ đến thân phận của bọn họ, sẽ mang theo một chút cẩn thận và cung kính, cũng không phải kiểu người dễ dàng quen thuộc với trưởng bối, lúc này không biết thế nào, khi nhìn thấy Mộ Minh Lệ cười vẫy tay với mình, Ninh Vân Hoan đã không thấy cảnh giác như trước, ngược lại hơi xấu hổ, sau khi lên tiếng thì rút khỏi tay Lan Cửu, đi đến chỗ Mộ Minh Lệ.
Nhìn thấy động tác của cô, Mộ Minh Lệ khẽ cười, mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh bà. Nhìn thấy hai vợ chồng đến, mọi người vội vàng nhường chỗ, Lan Cửu vốn đang nắm tay Ninh Vân Hoan, bị cô rút tay ra thì hồi lâu sau mới nắm thành quả đấm, nhìn Ninh Vân Hoan cười tỏ vẻ khó xử với Mộ Minh Lệ. Do dự một chút, đầu ngón tay khẽ giật, vẫn đi đến chỗ Lâm Mậu Sơn đang vẫy tay về phía anh.
Anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, bây giờ cô gái này xấu hổ, tâm trạng chắc chắn sẽ thay đổi, tuy anh muốn cô mọi nơi mọi lúc đều tựa vào bên cạnh mình, nhưng lúc này vẫn không nên sốt ruột, thái độ cô có biến hóa là chuyện tốt, Lan Lăng Yến không muốn nhẫn tâm ép cô, chỉ phạm sai lầm một lần, sau khi biết thủ đoạn kia không hiệu quả, thì phải đổi cách khác.
Tuy loại cảm tình này có chút xa lạ với Lan Cửu, nhưng đối với Lan Cửu, không phải là vấn đề nan giải, tuy có lúc mò mẫm nhìn không ra, nhưng chỉ cần phục hồi lại tinh thần, sự tình vẫn sẽ được nắm giữ trong lòng bàn tay anh.
Trên bàn cơm tuy mẹ Ninh đã chừa cho cô một chỗ, nhưng Mộ Minh Lệ vẫn chừa thêm một vị trí nữa, người hầu có mắt nhìn đã đặt vào đó thêm một ghế dựa, cái bàn vốn rộng rãi, dư sức ngồi được vài chục người, Mộ Minh Lệ ngồi bên cạnh Lâm Mẫn, cười nói: "Con gái đến ngồi cùng với bà và mẹ con này."
Lâm Mẫn chỉ im lặng không có lên tiếng, chỉ vài tháng không gặp mà thôi, trên mặt Lâm Mẫn đã sớm không thấy được sự hung hăng và tùy hứng lúc đầu nữa rồi, trở nên có chút an tĩnh, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng mình và bà mẹ chồng này ở cùng sẽ có chút xấu hổ, vừa định nói để cô ngồi bên kia cũng được, thì Lâm Mẫn lại đứng dậy dời qua ghế bên cạnh, quả nhiên để Ninh Vân Hoan ngồi ở giữa.
Không biết có phải vì sắp tổ chức hôn lễ với Lan Cửu không, trước kia việc này sẽ không sao cả, cứ nghĩ bản thân chỉ là khách qua đường thì tâm trạng sẽ thay đổi, Ninh Vân Hoan có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Mộ Minh Lệ giả vờ không thấy sự giật mình của cô, giúp cô giới thiệu món ngon trên bàn cơm: "Chúng ta đã đến đây vài ngày, món gì đó đã ăn vài lần rồi. Cái này không tệ lắm, con nếm thử xem." Lâm Mẫn ở một bên gật đầu, mẹ Ninh cười: "Hoan Hoan nhà chúng tôi có thể gặp được người nhà tốt như các vị, thật sự là phúc ba đời rồi." Trên mặt Lâm Mẫn lộ ra nét cười cứng ngắc, hiển nhiên vẫn hơi xấu hổ.
Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ cần có Mộ Minh Lệ ở đây, dù sao cũng sẽ không tẻ nhạt, cô cũng sớm đã đói bụng, mặc dù ở trên máy bay có cơm, nhưng không đa dạng như ở đây, trừ một ít đồ Trung Quốc cô thích ăn ra, nơi này còn có phong cảnh Hy Lạp, một ít hải sản sau khi được xử lý thì mang theo mùi thơm riêng biệt, hiếm khi được ăn, trái lại Ninh Vân Hoan có khẩu vị, thừa dịp Mộ Minh Lệ và mẹ Ninh đang tán gẫu vui vẻ, cô cố ăn nhiều một chút.
Bên cạnh khách sạn có bãi biển tư nhân, sau cơm chiều Lan Cửu đi đến chỗ Mộ Minh Lệ muốn dẫn Ninh Vân Hoan đi spa, dứt khoát lôi cô ra bờ biển.
Gió biển lúc chạng vạng to hơn bình thường, lần này Lan Cửu sớm có chuẩn bị, chủ yếu chuẩn bị váy dài cho cô, không những đẹp mà còn có thể che kín chân cô, nửa người trên thì đeo đai lưng. Quả thật áo ngoài phối với váy cộng thêm khăn lụa, lúc này bị gió biển thổi qua, không những tóc tung bay, mà váy lụa mỏng cũng được thổi bay, tựa như đóng phim vậy, phong cảnh vô cùng tuyệt vời.
Vì đây là bờ cát tư nhân, mọi người lại biết hai người muốn đến bờ biển chơi, nên bên ngoài không có ai cả, Ninh Vân Hoan đi được vài bước, rồi cởi giày ra, đi chân trần giẫm trên cát, vắt giày lên, Lan Cửu thấy cô cười tươi rồi hết nhìn chỗ này sang nhìn chỗ nọ.
Phía sau là một mỏm đá, có hai con cua trên bờ cát có lẽ bị mắc lại khi thủy triều rút đi. Lúc này đang không ngừng di chuyển trên cát, Ninh Vân Hoan buồn cười, đi vài bước đến để bắt. Một tay cô túm váy tay kia lại vắt giày, nên không còn tay nữa, vì thế cô ném giày qua một bên rồi lập tức túm váy chạy đến.
Phong cảnh ở đây rất tốt, kẻ có tiền mới có thể trụ được, nên quanh năm suốt tháng khách cũng không nhiều, bởi vậy phong cảnh bờ biển thật sự không bị phá hỏng, những vật nhỏ này hầu như không bị người quấy phá, nên không hề giống một con cua thông minh lanh lợi, nhìn thấy người sẽ trốn, chúng ngốc nghếch bị Ninh Vân Hoan giữ trên tay, mà vẫn vung loạn càng nhỏ xung quanh.
Ninh Vân Hoan vui vẻ, vừa định quay đầu nói chuyện với Lan Cửu, chẳng biết lúc nào anh đã chạy đến phía sau cô gái, ôm chặt cô vào trong lòng, hai con cua nhỏ thừa dịp Ninh Vân Hoan không đứng vững thì vùng vẫy rơi xuống đất, một lúc sau đã chui vào cát.
"Cua của em..." Ninh Vân Hoan muốn bắt lại, Lan Cửu ôm cô không buông tay, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc cô: "Vợ của anh."
"..." Ninh Vân Hoan tuyệt đối không muốn thừa nhận mặt mình đã nóng bừng rồi, cô không tự chủ vươn hai tay ôm eo Lan Lăng Yến. Tay vừa mới chơi cát đã để lên vài dấu trên áo anh, nhưng lúc này ai cũng không rảnh để chú ý đến chi tiết nhỏ xíu đó, môi Lan Lăng Yến tựa như va chạm dán vào trán cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi từ mi tâm đi xuống, sau khi chạm đến môi thì ngừng lại, chiều cao của hai người chênh lệch khiến Lan Lăng Yến cúi đầu thấp có chút mệt, nên anh bế Ninh Vân Hoan lên, dứt khoát đưa cô đến mỏm đá phía sau, giẫm chân lên một mỏm đá lồi ra, để hai chân cô tách ra ngồi lên đùi anh.
Tư thế như vậy khiến hai người dựa vào gần nhau, một tay Lan Lăng Yến ôm eo cô, một tay chạm vào gáy cô, tư thế rất thân mật, ngoại trừ nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát ra, thì dường như còn có thể nghe được nhịp đập của đôi tim và tiếng thở dốc dồn dập.
Váy dài mỏng chỉ cần thoáng dùng lực sẽ bị mở toang, sự xinh đẹp tôn thêm làn da trắng nõn, tuy lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng Ninh Vân Hoan cảm giác được tâm tình của Lan Cửu, sợ bị người nhìn thấy, xấu hổ và giận dữ cự tuyệt nhiều lần, động tác đẩy ra chỉ khiến Lan Lăng Yến giữ chặt hai tay không nghe lời của cô, bắt chéo ra sau lung cô.
Nhờ tiếng sóng biển vỗ bờ, che khuất thở dốc và ái muội, mỏm đá phía sau lưng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại dần nóng lên, cảm giác này không giống sự nhẫn nại lúc trước, Ninh Vân Hoan cảm thấy bản thân đã kết hôn ba năm, con cũng đã hơn hai tuổi rồi, cuối cùng rõ ràng trong mơ hồ, biết được mùi vị lưỡng tình tương duyệt trong sách là thế nào rồi.
Lần đầu tiên cô cảm giác loại chuyện thân mật này không hề khó chịu, sau một chút hỗn loạn cô cũng đã hiểu cảm xúc của mình, cô run rẩy ôm cổ Lan Lăng Yến, không để mình bị trượt xuống cát ẩm, môi lưỡi hai người giao thoa.
Lần này Lan Lăng Yến rõ ràng có thể cảm giác được biến hóa của Ninh Vân Hoan, thân thể cô đã thật sự chấp nhận anh, mà không phải như lúc trước, luôn tỏ ý cự tuyệt, cũng chính vì như vậy, anh có chút khó kiềm chế, lúc từ trong cơ thể cô đi ra, nước biển đã tăng đến chân hai người, mép váy buông xuống của Ninh Vân Hoan đều bị nước biển thấm ướt, lúc nãy nước không dâng đến chân trần của hai người, nên không cảm thấy được, lúc này nhiệt tình rút đi mới cảm giác hơi lạnh lẽo.
Sắc trời đã tối đen, nhìn bầu trời ở bờ biển, có thể nhìn đến thấy vòm trời sạch sẽ đầy sao.
Ninh Vân Hoan không còn sức, mềm nhũn tựa vào người Lan Cửu: "Muốn anh ôm em về."
Dưới ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy mũi cô đã chảy đầy mồ hôi, lúc này Lan Cửu biết cô thật sự mệt mỏi, hôn đôi môi đỏ bừng của cô, không nói gì, nhưng dứt khoát ôm cô lên, đi vào bờ, lúc này nước biển đã dâng lên, tuy nói cách bờ còn có một khoảng cách. Nhưng chỗ hai người vừa mới ngốc ở đó đã trở nên khá nhớp nháp, mãi đến khi lên bờ, Ninh Vân Hoan nhìn lại mỏm đá bên bờ biển kia, thì mặt trở nên nóng bừng.
May mắn hai người ở trong một khu biệt thự độc lập. Cho dù chật vật trở về thì cũng không ai phát hiện, vốn ngồi máy bay lâu đã mệt mỏi rồi, Ninh Vân Hoan để Lan Cửu hầu hạ cô tắm rửa xong, lại tựa vào người anh để anh giúp cô làm khô tóc, lúc này mới nằm xuống ngủ. Không biết có phải vì dư vị của lúc chạng vạng hay không, buổi tối Lan Lăng Yến cũng không trêu chọc cô, ban ngày Ninh Vân Hoan quá mệt mỏi, buổi tối không cần quan tâm có quen giường không nữa rồi.
Ngày hôm sau rời giường thì toàn thân đã đau nhức, rõ ràng đã sớm là vợ chồng già, nhưng hôm sau tay và chân Ninh Vân Hoan thật sự rất rã rời. May mà vẫn còn hai ngày mới đến hôn lễ. Nhóm người Lý Phán Phán đến muốn tìm Ninh Vân Hoan đi chơi, Vân Hoan yếu ớt đang tức giận với Lan Tiểu Cửu:
"Đều tại anh, toàn thân em đều đau, em không đứng dậy nổi luôn rồi." Thật ra trước đó mẹ Ninh cũng đã gọi điện thoại rủ cô ra ngoài đi dạo, tuy nhà họ Ninh không kém nhưng trước đây ba Ninh quản lý công ty, nên rất ít ra ngoài du lịch với mẹ Ninh, trước kia trò tiêu khiển của mẹ Ninh chỉ tối đa ở việc hẹn vài người đến đánh mạt chược, hoặc đi dạo phố làm đẹp các thể loại, thời gian xuất ngoại nhàn nhã nghỉ ngơi cũng không nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có ba Ninh, bởi vậy buổi sáng hưng trí bừng bừng, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần.
Khi bà gọi điện thoại qua thì Ninh Vân Hoan vẫn đang ngủ say, nên không nghe tiếng điện thoại, về sau vẫn do tự bản thân cô tỉnh ngủ.
Vừa nãy khách sạn mới mang bữa sáng đến, vừa mới ra khỏi cửa, nhóm người Lý Phán Phán đã đến rồi, tuy ngoài mặt chưa nói, nhưng thật ra Lan Lăng Yến vẫn bị ảnh hưởng bởi lời nói xúc động của Ninh Vân Hoan ngày hôm qua, từ trước đến nay cô rất biết kiềm chế bản thân, sẽ không để Lan Cửu tức giận, cũng cố gắng không lộ ra vẻ bốc đồng trước mặt anh, lần đầu tiên mới thấy cô đáng yêu như vậy. Hành động này như đang làm nũng giữa vợ chồng với nhau, đều có một sự ngầm hiểu kỳ lạ, Lan Lăng Yến nuông chiều và rất sung sướng, đang lúc vui vẻ, vừa nghe Lý Phán Phán đến đây, Ninh Vân Hoan lập tức thu lại vẻ mặt nổi giận, lấy lại vẻ bình tĩnh như trước.
Trong lòng Lan Lăng Yến không vui, đang định lấy quần áo trong tủ ra cho cô thay, lúc này bên ngoài đã có người tìm cô đi chơi, Ninh Vân Hoan không ầm ĩ với anh nữa, liếc mắt nhìn anh, vừa định mặc váy áo vào, Lan Lăng Yến lại đưa nội y cho cô, ý bảo cô mặc vào. Đa số phụ nữ nước ngoài đều không mặc áo lót, cho rằng nó trói buộc bộ ngực, mà ở khách sạn bên Hy Lạp này, bởi vì gần đây thời tiết tốt, nếu ra khỏi khách sạn còn có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tắm nắng bên ngoài, Ninh Vân Hoan vốn chuẩn bị nhập gia tùy tục, bị Lan Cửu trừng mắt cũng chỉ đành nhận lấy nội y, để anh giúp mình cài lên, hai người lại không đứng đắn một lúc.
Nhóm Lý Phán Phán đợi đến mức cạn lời, Chu Viện nhìn bốn phía, tuy trên người đã bôi kem chống nắng, nhưng nếu lúc này ra ngoài chơi thì không nói, vậy mà phải đứng dưới lầu chờ, khiến bọn họ có cảm giác lãng phí cuộc sống quá.
"Hai người kia không biết đang làm gì, không bằng chúng ta đi trước đi." Đỗ Hạ nhịn không được, lần này mọi người cùng nhau hẹn đến Hy Lạp, hơn nữa còn được cha mẹ gửi gắm, các cô gái chơi đùa rất sung sướng, hiếm khi được đi với bạn bè, lại không sợ bị trưởng bối bắt gặp, càng cảm thấy thả lỏng hơn.
Tất cả mọi người không nói gì, nhưng Lý Phán Phán cảm thấy mình đã gọi điện thoại, nếu chờ một lát Ninh Vân Hoan xuống không thấy người, vị kia nhà cô ấy không phải dễ chọc, đang do dự, thì thấy hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Vốn hẹn Ninh Vân Hoan đi chơi, nhưng Lan Lăng Yến không xa không gần đi bên cạnh, có anh ở đây, các cô gái không dám làm càn, sau đó bọn họ quy củ lại, tính cách Lý Phán Phán dịu dàng có chút nhịn không được, kéo Ninh Vân Hoan qua một bên:
"Nếu không cậu đi với anh ấy đi." Lúc này Lan Lăng Yến (bản raw là Ninh Vân Hoan nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi) ở đây, tất cả mọi người đều hết vui rồi.
Có chút nghiến răng nhìn thấy các cô gái đều lộ ra vẻ mặt "cậu nhanh đi đi", Ninh Vân Hoan oán hận bị Lan Lăng Yến lôi đi mất. Các kiến trúc Hy Lạp rất có ý tứ, biệt thự truyền thống ** phần lớn đều có tạo hình không giống nhau, trông vô cùng xinh đẹp. Đi dạo ở khách sạn một lát, buổi chiều lại đi xuống phố, cảm nhận được sự nhộn nhịp của mọi người **, loại cảm giác này tốt hơn ở khách sạn nhiều, hai ngày thoáng chốc đã qua.
Hôn lễ và quy trình đã có chuyên gia sắp xếp, Ninh Vân Hoan rất ít phải quan tâm, chỉ cần sáng sớm cô thức dậy cứ đờ đẫn để người ta xem như khúc gỗ, để mặc người ta rửa mặt chải đầu, hoá trang thay đồ là xong. Nhưng ngoài dự liệu của cô, là ngoại trừ mẹ Ninh và ba Ninh ra, Lâm Mẫn cũng ở cạnh cô, Mộ Minh Lệ ở ngoài nói chuyện phiếm với nhóm người Mộ phu nhân, xem như giúp cô chào hỏi khách khứa. Lâm Mậu Sơn cũng phụ trách tiếp rất nhiều các đại lão, tình cờ giúp cô gia tăng phân lượng trong mắt ** các đại lão hơn.
"Đừng căng thẳng." Cũng sớm đã thay áo cưới khảm kim cương rồi, bên ngoài là ren kết hợp với mảnh kim cương, sức nặng của áo cưới không nhẹ. Hơn nữa ngoài đẹp ra, còn muốn để cô thoải mái, áo lót áo cưới cũng khá dày hơn bình thường, đợi khi người ta thay quần áo rồi hóa trang xong, Ninh Vân Hoan đã có chút ngồi không yên, tuy trong khách sạn mở điều hòa, nhưng trên trán cô vẫn thấm ra một lớp mồ hôi.
Mẹ Ninh nhìn dáng vẻ con gái lên xe hoa, vẻ mặt vui mừng, bà còn chưa mở lời, Lâm Mẫn đã nghiêm túc trấn an cô một câu.
Từng nhiều lần xuất hiện với Lâm Mẫn, nhưng đây là lần đầu tiên vẻ mặt bà ta dịu dàng như vậy, Lâm Mẫn cúi thấp đầu, ánh mắt có chút lay động: "Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này, lúc trước mẹ kết hôn cũng rất căng thẳng. Mẹ của mẹ nói cho mẹ biết, nếu con đã chuẩn bị tốt để đối mặt với hôn lễ này, thì con không cần lo lắng, nếu con vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện đã đến nước này, cho dù căng thẳng cũng vô dụng thôi."
Giọng nói của bà ta không phải dịu dàng lắm, nhưng kỳ lạ lại có thể khiến Ninh Vân Hoan bình tĩnh lại. Quả thật cô hơi lo lắng, trước đây khi cô thấy trong khách sạn toàn những người xa lạ, trước đó một người phụ nữ xa lạ lãnh diễm đã từng vào phòng cô dâu, ánh mắt bà ta chứa đầy đao quang kiếm ảnh, lần này khác với lúc hai người đăng ký, cô thật sự đã bước vào gia tộc Lan thị, phải đối mặt với kết quả khổng lồ kia.
"Con, mẹ, người vừa nãy là..." Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân đã bình tĩnh lại, nhưng khi cất lời thì giọng nói đã mang theo độ rung, Lâm Mẫn có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng như vậy, Lâm Mẫn bất ngờ nở nụ cười, vừa cầm lấy đồ trang sức kim cương trên bàn, thấy nhóm thợ hoá trang đã trang điểm cho Ninh Vân Hoan gần xong, nên dứt khoát giúp cô đeo lên:
"Chỉ là một người nhà thất bại thôi, trên danh nghĩa là trưởng bối của con, nhưng chỉ là kẻ thất bại, bọn họ không có tư cách nhậm chức trưởng bối của con, nhìn thấy bà ta, kêu một tiếng nhị phu nhân đã xem như khai ân rồi." Trong giọng nói của Lâm Mẫn mang theo ngạo khí, khiến Ninh Vân Hoan lập tức rõ ràng thân phận của người phụ nữ vừa mới đến kia, chắc là một trong phu nhân của anh em ba Lan, dựa vào cách thức cạnh tranh tuyển chọn gia chủ của nhà họ Lan như vậy, đương nhiên người thắng làm vua, người thất bại ở nhà họ Lan đều đã không được tính nữa, nghe ý tứ trong lời Lâm Mẫn, những người này chỉ có một danh hiệu mà thôi.
Một câu đơn giản rõ ràng đã cho thấy phương thức tàn khốc của việc tranh cử kế thừa nhà họ Lan, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân nên vui mừng khi Lan Cửu đã đắc cử, cô không cần sợ bị một người mang danh hiệu phu nhân nào đấy khinh thường nữa, nhưng lúc này cô mới thật sự ý thức được, mới hiểu được lúc trước cô đưa con trai đến nhà họ Lâm là có bao nhiêu chính xác, tuy về sau con trai mang họ Lâm, nhưng thằng bé vốn đâu mang cùng họ với cô đâu, thằng bé họ gì Ninh Vân Hoan thật sự không thèm để ý, nhưng là một người mẹ, cô nghĩ nếu thằng bé có thể thoát khỏi họ Lan, do đó có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm này, trong lòng cô cảm thấy có chút may mắn.
"Người họ Lan rất nhiều, không cần để ý đến ánh mắt của những người này, tối đa vài năm nữa, bọn họ sẽ trở thành người hầu, giúp việc để con sử dụng." Tuy nói là người thất bại nhưng vẫn treo một cái họ Lan, nhưng thật ra chưa ai biết, người không có bản lĩnh chỉ có thể dần dần biến mất ở gia phả nhà Lan thị, một thế hệ người cạnh tranh này đều đã mất đi tư cách, biểu thị tài nguyên khổng lồ của Lan thị đã không thể để bọn họ tái sử dụng nữa, cho dù những người thế hệ thứ hai này sinh con ra, những kẻ này, xuất phát của thế hệ thứ ba ấy sẽ vĩnh viễn thua người chính thống, nếu muốn chuyển mình, thì đó là khó càng thêm khó.
Bình luận truyện