Nữ Quái Kiêm Nữ Phụ
Chương 8: Gặp nữ chính tiểu thỏ!!
Cô nhanh chân chạy vội xuống căn tin trường, nhưng đi được nửa đường lại không biết ở đâu, cô nhìn thấy một bạn nữ đang đi phía trước thì chạy nhanh tới chạm vai hỏi.
" Này bạn gì đó ơi cho mình hỏi chút chuyện được không."
Cô gái khia quay lại, giọng nói dễ nghe vang lên.
" Có chuyện gì sao bạn."
Cô hơi ngơ người nhìn cô gái trước mặt, chỉ thấy một cô gái có mái tóc màu ánh dương đôi mắt nhỏ nhưng có thể chứa cả biển cả sâu thẳm, cô bạn đó đẹp theo kiểu giản dị đơn thuần nhưng không kém phần ranh ma. Cô bạn đó thấy cô không lên tiếng liền mở miệng nói tiếp.
" Nè bạn ơi nhìn bạn lạ quá không thấy bạn bao giờ bạn là học sinh mới hả, bạn có gì muốn hỏi mình à."
" À, ừm mình là học sinh mới, mình muốn hỏi là căn tin trường ở đâu vậy."
" Vậy à mình cũng đang đi xuống căn tin, tụi mình đi chung nha."
" Ừm cảm ơn bạn. "
-------------------- Căn tin -----------------
Cô với cô bạn nhỏ đi một hồi cũng tới căn tin, cô vừa bước vào liền nghe tiếng xì xầm nhỏ nhỏ.
Nữs1" Nè cô ta tới đó, chuẩn bị chưa."
Nữs2" ủa đằng sau cô ta là ai vậy."
Nữs3" Đẹp thật..."
Nữs1" hừ đẹp gì mà đẹp , lác cho cô ta đẹp mặt luôn."
Nữs2, nữs3" ừm."
..................................................
"Nè tụi mình ngồi đây đi để tớ đi lấy đồ ăn cho cậu, mà câu ăn gì."
" ừm lấy giùm mình 1 cái pizza, một ly nước cam, một phần bánh ramen, à với lại lấy cả kem vani nữa nha, cảm ơn nhiều."
" Cậu làm như chết đói lâu năm vậy, thôi được rồi ngồi đây đi tớ đi lấy cho."
" Cảm ơn."
Cô ngồi được một lúc thì thấy cô bạn nhỏ đi lại, trên tay cầm một đống đồ nghiên nghiên, cùng lúc đó bỗng từ bàn khác giơ một cái chân ra ngán đường, cô bạn nhỏ vấp phải liền ngã nhào xuống. Cô phản ứng nhanh liền bay lại chụp* khục* .... bọc đồ ăn( HB:" bây giờ mới biết con gái ta thật vô tâm*chấm nước mắt*."😭/NB:" chưa chắc đâu bà già* cười nhếch miệng*."😏) , còn cô bạn nhỏ mất thăng bằng té xuống tưởng mình sẽ tiếp đất một cách đau đớn thì nhắm chặt mắt lại, nhưng khi té xuống thì lại không có cảm giác gì thậm trí còn thấy mềm mềm, mở mắt ra cô bạn nhỏ thấy người gạt chân mình hồi nãy đang làm đệm lưng cho mình, cô bạn nhỏ nhanh chóng ngồi dậy, khó hiểu nhìn sang cô. Cô chỉ nhúng vai không nói gì rồi về chỗ.
------------ tua lại 1' trước -----------
Cô nhanh chóng lại chụp bọc đồ ăn, vừa nhanh chân đạp phắt cái ghế cho người vừa nãy ngán chân cô bạn nhỏ té xuống cùng lúc, thế là sảy ra một màng vừa rồi.( NB:" thấy chưa* đắc ý*😋/ HB:" do bà già mày làm đấy con ạ* kinh bỉ*😩/ NB:"..."😒)-------------- về hiện thực ------------------
Cô gái khia sau khi té đau một cú thì đứng dậy oán hận nhìn cô, hét lên.
" Mày biết mày vừa làm gì không hả."
"...."
" Mày... mày."
Cô ngây thơ nhìn cô bạn nhỏ hỏi.
" Cậu có nghe tiếng cún sủa đâu đây không."
Cô bạn nhỏ như hiểu ý cũng rất ngây thơ đáp.
" Có tớ nghe, còn rất to nữa."
" Tụi bay giám kêu tao là chó."
" Xin lỗi vị đồng học này chúng tôi chỉ là nói nghe thấy tiếng chó chứ có phải nói tới cô đâu, không lẽ cô tự nhận mình là chó à."
" Mày.... Mày."
Cô ta tức giận tới không nói lên lời, mọi người xung quanh nãy giờ quan sát liền bật lên cười.
Cô bạn nhỏ lại tiếp lời.
" Nè bạn học à, ở đây là trường học đó không phải là nơi mà bạn có thể xưng mày tao ở đây đâu, bạn đã bước chân vào trường thì ích ra cũng nên biết giữ lễ nghĩa một chút, tôi thật lấy làm tiết cho gia đình của bạn có thể chịu đựng được một đứa con như bạn, họ đúng là kỳ tích."
Sau khi nói xong liền dắc tay cô đi về bàn, cô nói.
" cậu thật là giỏ nha, khâm phục, khâm phục."
" hì hì có chi đâu."
Cô định bỏ thức ăn vào mồm thì lại làm cái người hồi nãy đi tới, cô ta đem thức ăn của cô tất cả trộn lại thành một bãi hỗn hợp, cô ta khoanh tay lại hất mặt lên kiêu kích nói.
" Thứ như mày chỉ xứng đáng ăn những thứ như vậy thôi."
Cô chỉ hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng mỉm cười, cô cầm khay hỗn hợp lên đi tới chỗ cô gái đang còn đắc ý hất mặt, cô đưa tay lên bóp họng cô ta bỏ khay thức ăn vào mồm cô ta mà chúc xuống, còn một nữa cô đổ lên khắp người cô ta, giờ phút này trong căn tin im lặng không một tiếng động, còn cô gái khia xanh mặt chật vật ngã xuống. Cô lấy chân đạp lên người cô ta nói.
" Đã làm ra món ăn thì phải biết thưởng thức, cô chế biến món ăn rất tốt, thế nào mùi vị không tệ chứ."
Giọng nói cô thanh thoát khắp căn tin, ai cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt đánh sợ, bỗng một giọng nói nhè nhè chuyền tới.
" Oa cậu ngầu quá đi mất."
Cô quay lại nhìn cô bạn nhỏ mỉm cười nghỉ' người bạn này cô nhận định.'
Cô bạn đó lại đi lấy đồ ăn cho cô tiếp, căn tin trở lại như bạn đầu, chỉ có điều chủ đề bàn tán là đang nói về cô.
" Nè từ trước tới giờ không đứa con gái nào là bạn thân của tớ, vậy bắt đầu từ bay giờ chúng ta là bạn thân có được hay không."
" Nhìn bạn hòa đồng như vậy mà không có bạn sao, thật khó tin."
Cô bạn nhỏ chỉ nhìn cô rồi nhún vai nghỉ' không phải là không có mà có thì cũng toàn nam.'
" Hì thôi được coi như bổn tiểu thư niệm tình ngươi bênh vực ta nên ta đây đành chiệu thiệt thòi mà chấp thuận a~~."
" Ai da tiểu nhân đa tạ, đa tạ."
Hai người nói chuyện rất ăn ý, rất vui vẻ.
" À mà nói nãy giờ cũng chưa biết tên nhau, tớ là Điệp Ngân Băng gọi mình Băng nhi là được."
" Ừm còn mình là Thoại Liên, gọi mình là Liên nhi cũng được."
" ừm Thoại Liên tên....* coong*( tiếng rớt muỗng) .... rất.... rất....hay."
Cô bây giờ mới phản ứng kịp với cái tên Thoại Liên này.
" Nè cậu sao vậy đồ ăn khó ăn à."
" không....không có.... rất... rất... ngon."
" Ngon vậy sao cậu lại nói lấp bấp như vậy, thật kỳ lạ."
Cô khóc không ra nước mắt, mặt vặn vẹo đến khó coi nghỉ, ' có gì mà kỳ chứ chỉ làm phản ứng tự nhiên khi gặp nữ chính trong truyền thuyết thôi mà, á khó khăn lắm mới kiếm được một người bạn thật sự vậy mà cư nhiên lại là nữ chính, ông trời thật biết trêu người.'
Đang xuy nghỉ lũng tung thì có một giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến, làm cho cô nhíu mày, tay nắm chặt....
" Này bạn gì đó ơi cho mình hỏi chút chuyện được không."
Cô gái khia quay lại, giọng nói dễ nghe vang lên.
" Có chuyện gì sao bạn."
Cô hơi ngơ người nhìn cô gái trước mặt, chỉ thấy một cô gái có mái tóc màu ánh dương đôi mắt nhỏ nhưng có thể chứa cả biển cả sâu thẳm, cô bạn đó đẹp theo kiểu giản dị đơn thuần nhưng không kém phần ranh ma. Cô bạn đó thấy cô không lên tiếng liền mở miệng nói tiếp.
" Nè bạn ơi nhìn bạn lạ quá không thấy bạn bao giờ bạn là học sinh mới hả, bạn có gì muốn hỏi mình à."
" À, ừm mình là học sinh mới, mình muốn hỏi là căn tin trường ở đâu vậy."
" Vậy à mình cũng đang đi xuống căn tin, tụi mình đi chung nha."
" Ừm cảm ơn bạn. "
-------------------- Căn tin -----------------
Cô với cô bạn nhỏ đi một hồi cũng tới căn tin, cô vừa bước vào liền nghe tiếng xì xầm nhỏ nhỏ.
Nữs1" Nè cô ta tới đó, chuẩn bị chưa."
Nữs2" ủa đằng sau cô ta là ai vậy."
Nữs3" Đẹp thật..."
Nữs1" hừ đẹp gì mà đẹp , lác cho cô ta đẹp mặt luôn."
Nữs2, nữs3" ừm."
..................................................
"Nè tụi mình ngồi đây đi để tớ đi lấy đồ ăn cho cậu, mà câu ăn gì."
" ừm lấy giùm mình 1 cái pizza, một ly nước cam, một phần bánh ramen, à với lại lấy cả kem vani nữa nha, cảm ơn nhiều."
" Cậu làm như chết đói lâu năm vậy, thôi được rồi ngồi đây đi tớ đi lấy cho."
" Cảm ơn."
Cô ngồi được một lúc thì thấy cô bạn nhỏ đi lại, trên tay cầm một đống đồ nghiên nghiên, cùng lúc đó bỗng từ bàn khác giơ một cái chân ra ngán đường, cô bạn nhỏ vấp phải liền ngã nhào xuống. Cô phản ứng nhanh liền bay lại chụp* khục* .... bọc đồ ăn( HB:" bây giờ mới biết con gái ta thật vô tâm*chấm nước mắt*."😭/NB:" chưa chắc đâu bà già* cười nhếch miệng*."😏) , còn cô bạn nhỏ mất thăng bằng té xuống tưởng mình sẽ tiếp đất một cách đau đớn thì nhắm chặt mắt lại, nhưng khi té xuống thì lại không có cảm giác gì thậm trí còn thấy mềm mềm, mở mắt ra cô bạn nhỏ thấy người gạt chân mình hồi nãy đang làm đệm lưng cho mình, cô bạn nhỏ nhanh chóng ngồi dậy, khó hiểu nhìn sang cô. Cô chỉ nhúng vai không nói gì rồi về chỗ.
------------ tua lại 1' trước -----------
Cô nhanh chóng lại chụp bọc đồ ăn, vừa nhanh chân đạp phắt cái ghế cho người vừa nãy ngán chân cô bạn nhỏ té xuống cùng lúc, thế là sảy ra một màng vừa rồi.( NB:" thấy chưa* đắc ý*😋/ HB:" do bà già mày làm đấy con ạ* kinh bỉ*😩/ NB:"..."😒)-------------- về hiện thực ------------------
Cô gái khia sau khi té đau một cú thì đứng dậy oán hận nhìn cô, hét lên.
" Mày biết mày vừa làm gì không hả."
"...."
" Mày... mày."
Cô ngây thơ nhìn cô bạn nhỏ hỏi.
" Cậu có nghe tiếng cún sủa đâu đây không."
Cô bạn nhỏ như hiểu ý cũng rất ngây thơ đáp.
" Có tớ nghe, còn rất to nữa."
" Tụi bay giám kêu tao là chó."
" Xin lỗi vị đồng học này chúng tôi chỉ là nói nghe thấy tiếng chó chứ có phải nói tới cô đâu, không lẽ cô tự nhận mình là chó à."
" Mày.... Mày."
Cô ta tức giận tới không nói lên lời, mọi người xung quanh nãy giờ quan sát liền bật lên cười.
Cô bạn nhỏ lại tiếp lời.
" Nè bạn học à, ở đây là trường học đó không phải là nơi mà bạn có thể xưng mày tao ở đây đâu, bạn đã bước chân vào trường thì ích ra cũng nên biết giữ lễ nghĩa một chút, tôi thật lấy làm tiết cho gia đình của bạn có thể chịu đựng được một đứa con như bạn, họ đúng là kỳ tích."
Sau khi nói xong liền dắc tay cô đi về bàn, cô nói.
" cậu thật là giỏ nha, khâm phục, khâm phục."
" hì hì có chi đâu."
Cô định bỏ thức ăn vào mồm thì lại làm cái người hồi nãy đi tới, cô ta đem thức ăn của cô tất cả trộn lại thành một bãi hỗn hợp, cô ta khoanh tay lại hất mặt lên kiêu kích nói.
" Thứ như mày chỉ xứng đáng ăn những thứ như vậy thôi."
Cô chỉ hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng mỉm cười, cô cầm khay hỗn hợp lên đi tới chỗ cô gái đang còn đắc ý hất mặt, cô đưa tay lên bóp họng cô ta bỏ khay thức ăn vào mồm cô ta mà chúc xuống, còn một nữa cô đổ lên khắp người cô ta, giờ phút này trong căn tin im lặng không một tiếng động, còn cô gái khia xanh mặt chật vật ngã xuống. Cô lấy chân đạp lên người cô ta nói.
" Đã làm ra món ăn thì phải biết thưởng thức, cô chế biến món ăn rất tốt, thế nào mùi vị không tệ chứ."
Giọng nói cô thanh thoát khắp căn tin, ai cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt đánh sợ, bỗng một giọng nói nhè nhè chuyền tới.
" Oa cậu ngầu quá đi mất."
Cô quay lại nhìn cô bạn nhỏ mỉm cười nghỉ' người bạn này cô nhận định.'
Cô bạn đó lại đi lấy đồ ăn cho cô tiếp, căn tin trở lại như bạn đầu, chỉ có điều chủ đề bàn tán là đang nói về cô.
" Nè từ trước tới giờ không đứa con gái nào là bạn thân của tớ, vậy bắt đầu từ bay giờ chúng ta là bạn thân có được hay không."
" Nhìn bạn hòa đồng như vậy mà không có bạn sao, thật khó tin."
Cô bạn nhỏ chỉ nhìn cô rồi nhún vai nghỉ' không phải là không có mà có thì cũng toàn nam.'
" Hì thôi được coi như bổn tiểu thư niệm tình ngươi bênh vực ta nên ta đây đành chiệu thiệt thòi mà chấp thuận a~~."
" Ai da tiểu nhân đa tạ, đa tạ."
Hai người nói chuyện rất ăn ý, rất vui vẻ.
" À mà nói nãy giờ cũng chưa biết tên nhau, tớ là Điệp Ngân Băng gọi mình Băng nhi là được."
" Ừm còn mình là Thoại Liên, gọi mình là Liên nhi cũng được."
" ừm Thoại Liên tên....* coong*( tiếng rớt muỗng) .... rất.... rất....hay."
Cô bây giờ mới phản ứng kịp với cái tên Thoại Liên này.
" Nè cậu sao vậy đồ ăn khó ăn à."
" không....không có.... rất... rất... ngon."
" Ngon vậy sao cậu lại nói lấp bấp như vậy, thật kỳ lạ."
Cô khóc không ra nước mắt, mặt vặn vẹo đến khó coi nghỉ, ' có gì mà kỳ chứ chỉ làm phản ứng tự nhiên khi gặp nữ chính trong truyền thuyết thôi mà, á khó khăn lắm mới kiếm được một người bạn thật sự vậy mà cư nhiên lại là nữ chính, ông trời thật biết trêu người.'
Đang xuy nghỉ lũng tung thì có một giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến, làm cho cô nhíu mày, tay nắm chặt....
Bình luận truyện