Nữ Quan Vận Sự
Chương 103: Đứng ở cổng thành nhìn nàng
Lâm Khôn theo lệnh của Thượng Quan Dung Khâm tìm kiếm quanh nơi Cố Khinh Âm rơi xuống. Ngày đó hắn tìm quanh đó tới tối đêm, phát hiện toa xe bị hư hỏng giữa sông và Tử Nguyên bất tỉnh nhân sự, nhưng lại không thấy Cố Khinh Âm đâu.
Hắn phái hai người đưa Tử Nguyên trở lại kinh thành, để lại mấy người tiếp tục tìm kiếm, hai ngày sau vẫn không có tin tức.
Lâm Khôn đã đi theo Thượng Quan Dung Khâm nhiều năm, hành xử thận trọng. Hắn dẫn người lặng lẽ quay lại Ngọc Bình sơn trang, âm thầm theo dõi, không đến hai ngày sau, thì bắt gặp Hàn Cẩm Khanh lên một chiếc xe ngựa đơn giản. Lâm Khôn cùng mấy người cưỡi ngựa cẩn thận theo phía sau, đến nhà họ Ngụy.
Hắn tiếp tục theo dõi mấy canh giờ, rốt cục đến khi đêm xuống cũng thấy Cố Khinh Âm giả làm nha hoàn lên xe của Hàn Cẩm Khanh. Hắn quyết định nhanh chóng cho người cưỡi khoái mã đến thẳng kinh thành báo lại với Thượng Quan Dung Khâm, còn mình thì luôn đi theo sau xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh.
Ở kinh thành, Thượng Quan Dung Khâm nhận được tin tức của Cố Khinh Âm, không đích thân ra mặt mà cho người ta cố ý cho thân tín của Cố Đức Minh. Lúc trước Cố Đức Minh và Nguyễn Hạo Chi cứu viện không thành, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng vì danh dự của nữ nhi, nên không thể quang minh chính đại mượn lực lượng của Giang Lăng vương tìm nàng. Vợ chồng Cố Đức Minh ngày ngày lo lắng, lần này đột nhiên nghe được hành tung của nữ nhi, quả thực có liên quan đến Hàn Cẩm Khanh, liền cùng Nguyễn Hạo Chi đích thân đi hỏi Hàn Cẩm Khanh.
Đoàn xe của hai người mới sáng sớm đã ra khỏi cửa thành, đi theo hướng người báo tin chỉ dẫn, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đến. Xe ngựa không có dấu quan gia, trông chỉ to hơn những chiếc xe ngựa mà những người phú quý hay dùng một chút. Có hai người ngồi đằng trước, một nam tử trung niên quần áo chỉnh tề, trầm ổn đánh xe, người còn lại trẻ hơn chút có làn da trắng nõn.
Hàn Cẩm Khanh nằm dựa vào đệm mềm, tay cầm một quyển sách sách lật xem. Cố Khinh Âm ngồi ngay ngắn ở góc bên kia, thỉnh thoảng vén màn xe xem cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Hàn Cẩm Khanh nói đưa nàng trở về, cả đường đi nàng nửa tin nửa ngờ vì nàng không biết đường. Nhưng bây giờ nhìn cổng thành cách đó không xa, rốt cuộc nàng cũng tin hắn.
Đôi mắt trong trẻo của nàng đảo nhanh qua người hắn, mái tóc dài dùng trâm tử ngọc búi lên một nửa, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, bộ trường bào tím phiếm ánh sáng nhu hòa, mặc ở hắn trên người trông càng thanh quý ung dung, quá đỗi thích hợp.
Hàn Cẩm Khanh bỗng dưng thu sách lại, ngẩng mặt lên chạm vào tầm mắt nàng, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, nói: "Cố đại nhân, cổng thành ở phía trước, cô có thấy tuy bản tướng là người tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng là người giữ chữ tín?"
Cố Khinh Âm tránh tầm mắt hắn, quay đầu đi, dựa vào vách xe, một lát sau mới nói: "Tướng gia thâm sâu, hạ quan không dám nói bậy."
Ngụ ý là dù lần này ngài đưa tôi về thì sao, tuân thủ lời hứa thì thế nào, rốt cuộc trong hồ lô của ngài có gì, tôi vẫn không biết.
Hàn Cẩm Khanh hiểu rõ ý nàng, mắt phượng híp lại, thì bỗng nghe A Toàn nói: "Tướng gia, phía trước có đoàn xe, hình như là đi về phía chúng ta, có tiếp tục hồi kinh không ạ?"
Hắn đứng lên vén rèm xe nhìn về phía trước, bụi đất tung bay mù mịt, có một đội xe ngựa đang đi về phía họ, dù không nhiều người nhưng khí thế thì không nhỏ.
"Không trở về kinh thì sao? Mấy người đó đúng là tận tâm hết sức, cứ thỏa mãn mong muốn của bọn họ, tiếp tục đi." Hắn nhướng mi, ngả ngớn nói.
Đợi đến khi hai đội nhân mã lại gần, Cố Đức Minh cùng Nguyễn Hạo Chi liếc nhau, vẫy tay cho đoàn xe ngừng lại. Nguyễn Hạo Chi một người một ngựa, tiếp tục tiến chậm về phía trước.
Nguyễn Hạo Chi từng vô số lần nghĩ tới sống của Cố Khinh Âm ở Ngọc Bình sơn trang. Nàng liên tục buộc tội người của Hàn Cẩm Khanh, thậm chí là tới tận quan tam phẩm Lý Thừa Phong. Hàn Cẩm Khanh sẽ đối phó với nàng thế nào, có cầm tù nàng không? Có bức nàng thượng tấu lật lại bản án hay dụng hình với nàng? Một nữ tử như nàng sao có thể chịu được những chuyện đó. Toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, nghĩ mọi biện pháp tìm người đi cứu nàng.
Nhưng, Tử Nguyên nói cho hắn biết Cố Khinh Âm sống trong sơn trang không tệ, ăn mặc đều có người hầu hạ, thậm chí còn ở ngay sát phòng Hàn Cẩm Khanh. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng lại vang lên một suy nghĩ kỳ lạ. Ngực hắn như cứng lại, cười mình lo nhiều, Khinh Âm có hôn ước, trong triều rất nhiều người đều biết. Hàn Cẩm Khanh và nàng... không có khả năng.
Hắn càng ngày càng gần xe ngựa, thần sắc bỗng trở nên căng thẳng, bàn tay nắm dây cương hơi run. Nhìn màn xe bị xốc lên, một người mặc áo tím bước ra, thân cao ngọc lập, tự thành uy nghi, hơi gật đầu với hắn.
Nguyễn Hạo Chi cúi đầu, thu hồi tâm tư, chắp tay nói: "Hạ quan tham kiến tướng gia."
Ánh mắt của Hàn Cẩm Khanh thản nhiên đảo qua hắn, "Nguyễn đại nhân."
Không thấy Cố Khinh Âm, cuối cùng Nguyễn Hạo Chi không đủ kiên nhẫn, hỏi: "Tướng gia, Cố đại nhân có trong xe không ạ?"
Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, nghiêng người vươn tay vào trong xe, một bàn tay ngọc thon nhỏ đặt lên tay hắn, màn xe nhoáng lên, dáng người thướt tha của Cố Khinh Âm bước ra, sóng vai đứng cùng Hàn Cẩm Khanh.
Hắn phái hai người đưa Tử Nguyên trở lại kinh thành, để lại mấy người tiếp tục tìm kiếm, hai ngày sau vẫn không có tin tức.
Lâm Khôn đã đi theo Thượng Quan Dung Khâm nhiều năm, hành xử thận trọng. Hắn dẫn người lặng lẽ quay lại Ngọc Bình sơn trang, âm thầm theo dõi, không đến hai ngày sau, thì bắt gặp Hàn Cẩm Khanh lên một chiếc xe ngựa đơn giản. Lâm Khôn cùng mấy người cưỡi ngựa cẩn thận theo phía sau, đến nhà họ Ngụy.
Hắn tiếp tục theo dõi mấy canh giờ, rốt cục đến khi đêm xuống cũng thấy Cố Khinh Âm giả làm nha hoàn lên xe của Hàn Cẩm Khanh. Hắn quyết định nhanh chóng cho người cưỡi khoái mã đến thẳng kinh thành báo lại với Thượng Quan Dung Khâm, còn mình thì luôn đi theo sau xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh.
Ở kinh thành, Thượng Quan Dung Khâm nhận được tin tức của Cố Khinh Âm, không đích thân ra mặt mà cho người ta cố ý cho thân tín của Cố Đức Minh. Lúc trước Cố Đức Minh và Nguyễn Hạo Chi cứu viện không thành, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng vì danh dự của nữ nhi, nên không thể quang minh chính đại mượn lực lượng của Giang Lăng vương tìm nàng. Vợ chồng Cố Đức Minh ngày ngày lo lắng, lần này đột nhiên nghe được hành tung của nữ nhi, quả thực có liên quan đến Hàn Cẩm Khanh, liền cùng Nguyễn Hạo Chi đích thân đi hỏi Hàn Cẩm Khanh.
Đoàn xe của hai người mới sáng sớm đã ra khỏi cửa thành, đi theo hướng người báo tin chỉ dẫn, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đến. Xe ngựa không có dấu quan gia, trông chỉ to hơn những chiếc xe ngựa mà những người phú quý hay dùng một chút. Có hai người ngồi đằng trước, một nam tử trung niên quần áo chỉnh tề, trầm ổn đánh xe, người còn lại trẻ hơn chút có làn da trắng nõn.
Hàn Cẩm Khanh nằm dựa vào đệm mềm, tay cầm một quyển sách sách lật xem. Cố Khinh Âm ngồi ngay ngắn ở góc bên kia, thỉnh thoảng vén màn xe xem cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Hàn Cẩm Khanh nói đưa nàng trở về, cả đường đi nàng nửa tin nửa ngờ vì nàng không biết đường. Nhưng bây giờ nhìn cổng thành cách đó không xa, rốt cuộc nàng cũng tin hắn.
Đôi mắt trong trẻo của nàng đảo nhanh qua người hắn, mái tóc dài dùng trâm tử ngọc búi lên một nửa, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, bộ trường bào tím phiếm ánh sáng nhu hòa, mặc ở hắn trên người trông càng thanh quý ung dung, quá đỗi thích hợp.
Hàn Cẩm Khanh bỗng dưng thu sách lại, ngẩng mặt lên chạm vào tầm mắt nàng, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, nói: "Cố đại nhân, cổng thành ở phía trước, cô có thấy tuy bản tướng là người tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng là người giữ chữ tín?"
Cố Khinh Âm tránh tầm mắt hắn, quay đầu đi, dựa vào vách xe, một lát sau mới nói: "Tướng gia thâm sâu, hạ quan không dám nói bậy."
Ngụ ý là dù lần này ngài đưa tôi về thì sao, tuân thủ lời hứa thì thế nào, rốt cuộc trong hồ lô của ngài có gì, tôi vẫn không biết.
Hàn Cẩm Khanh hiểu rõ ý nàng, mắt phượng híp lại, thì bỗng nghe A Toàn nói: "Tướng gia, phía trước có đoàn xe, hình như là đi về phía chúng ta, có tiếp tục hồi kinh không ạ?"
Hắn đứng lên vén rèm xe nhìn về phía trước, bụi đất tung bay mù mịt, có một đội xe ngựa đang đi về phía họ, dù không nhiều người nhưng khí thế thì không nhỏ.
"Không trở về kinh thì sao? Mấy người đó đúng là tận tâm hết sức, cứ thỏa mãn mong muốn của bọn họ, tiếp tục đi." Hắn nhướng mi, ngả ngớn nói.
Đợi đến khi hai đội nhân mã lại gần, Cố Đức Minh cùng Nguyễn Hạo Chi liếc nhau, vẫy tay cho đoàn xe ngừng lại. Nguyễn Hạo Chi một người một ngựa, tiếp tục tiến chậm về phía trước.
Nguyễn Hạo Chi từng vô số lần nghĩ tới sống của Cố Khinh Âm ở Ngọc Bình sơn trang. Nàng liên tục buộc tội người của Hàn Cẩm Khanh, thậm chí là tới tận quan tam phẩm Lý Thừa Phong. Hàn Cẩm Khanh sẽ đối phó với nàng thế nào, có cầm tù nàng không? Có bức nàng thượng tấu lật lại bản án hay dụng hình với nàng? Một nữ tử như nàng sao có thể chịu được những chuyện đó. Toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, nghĩ mọi biện pháp tìm người đi cứu nàng.
Nhưng, Tử Nguyên nói cho hắn biết Cố Khinh Âm sống trong sơn trang không tệ, ăn mặc đều có người hầu hạ, thậm chí còn ở ngay sát phòng Hàn Cẩm Khanh. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng lại vang lên một suy nghĩ kỳ lạ. Ngực hắn như cứng lại, cười mình lo nhiều, Khinh Âm có hôn ước, trong triều rất nhiều người đều biết. Hàn Cẩm Khanh và nàng... không có khả năng.
Hắn càng ngày càng gần xe ngựa, thần sắc bỗng trở nên căng thẳng, bàn tay nắm dây cương hơi run. Nhìn màn xe bị xốc lên, một người mặc áo tím bước ra, thân cao ngọc lập, tự thành uy nghi, hơi gật đầu với hắn.
Nguyễn Hạo Chi cúi đầu, thu hồi tâm tư, chắp tay nói: "Hạ quan tham kiến tướng gia."
Ánh mắt của Hàn Cẩm Khanh thản nhiên đảo qua hắn, "Nguyễn đại nhân."
Không thấy Cố Khinh Âm, cuối cùng Nguyễn Hạo Chi không đủ kiên nhẫn, hỏi: "Tướng gia, Cố đại nhân có trong xe không ạ?"
Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, nghiêng người vươn tay vào trong xe, một bàn tay ngọc thon nhỏ đặt lên tay hắn, màn xe nhoáng lên, dáng người thướt tha của Cố Khinh Âm bước ra, sóng vai đứng cùng Hàn Cẩm Khanh.
Bình luận truyện