Nữ Quan Vận Sự
Chương 137: Cố ý từ hôn
Sau khi hồi phủ Cố Khinh Âm trực tiếp đi tìm mẫu thân, nói nàng muốn từ hôn.
Cố mẫu vốn đã nghĩ thông, bà rất thương nữ nhi nhất, chỉ cần là là suy nghĩ của nữ nhi thì bà đều thấy đúng, nào có không đáp ứng, mặc dù có lỗi với Nguyễn gia, nhưng bà cũng đã bắt đầu nghĩ xem nên bồi thường cho Nguyễn Hạo Chi thế nào.
Qua được cửa của mẫu thân, Cố Khinh Âm thở một hơi nhẹ nhõm, lại nhờ mẫu thân thử thăm dò ý của phụ thân.
Đến buổi tối hôm sau, Cố Khinh Âm bị Cố Đức Minh gọi vào thư phòng.
"Quỳ xuống!" Cố Đức Minh tức giận nói.
Cố Khinh Âm vừa bước vào cửa, thấy phụ thân đưa lưng về phía mình, giọng điệu sắc bén, trong lòng đã hiểu đại khái, nàng nghe lời quỳ xuống nền đất lạnh.
Cố Đức Minh trầm giọng quát: "Con cũng biết mình sai?!"
Cố Khinh Âm cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Thanh danh của nữ nhi đã hỏng, làm nhục môn phong, xin phụ thân xử trí."
"Xử trí? Hừ, con cũng biết vi phụ lo liệu mọi việc vì con, nhưng nhân ngôn đáng sợ, vi phụ đã cố hết sức không cho lời đồn lan ra phố lớn ngõ nhỏ. Còn con thì hay rồi," Cố Đức Minh xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn Cố Khinh Âm, "lại vẫn muốn từ hôn, đính ước cùng Kỷ Trác Vân, quả thực vớ vẩn! Làm to chuyện cả rồi, vi phụ muốn xem con còn thể diện để sống yên trong triều không?!"
Cố Khinh Âm nghe thấy phụ thân phải bôn ba vì mình, trong lòng nàng áy náy không thôi, thấp giọng nói: "Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu, khiến người lo lắng phí công."
"Con chớ nhắc lại chuyện từ hôn nữa, vi phụ tuyệt sẽ không đáp ứng!" Cố Đức Minh phất tay, ý bảo nàng lui xuống.
Cố Khinh Âm lê gối tới trước mặt ông, "Phụ thân, xin hãy nghe một lời của nữ nhi."
Cố Đức Minh dừng một lát, mới nặng nề nói: "Nói."
"Nếu nữ nhi có thể đính ước cùng Kỷ Trác Vân, lời đồn đại này nhất định tự sụp đổ, đến lúc đó lại xử trí mấy người rắp tâm tung tin đồn, những người khác còn có thể nói gì nữa?" Cố Khinh Âm bắt lấy vạt áo phụ thân, ngửa đầu nói.
"Nói đến nói đi, con vẫn chỉ tìm cớ để từ hôn, con muốn khiến vi phụ mang trên lưng ác danh bội tình bạc nghĩa sao?!" Cố Đức Minh cất cao giọng, "Đi ra ngoài, bây giờ con đến từ đường, quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông Cố gia, cẩn thận suy nghĩ về hành động của mình. Nếu không nghĩ ra, vi phụ sẽ báo lên thánh thượng, thay con từ chức!"
Cố Khinh Âm nghe phụ thân nói vậy thì suy sụp ngồi dưới đất, trong lòng bi thương, nhưng vẫn đến từ đường quỳ.
Đến sau nửa đêm, sương mù càng dày, hơi lạnh thấm vào người, Cố Khinh Âm cuộn mình nằm trên nền đất lạnh, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Đến lúc nàng tỉnh lại, mặc dù vẫn là khuôn mặt dáng người đó, nhưng đầu mày khóe mắt lại có sự khác biệt rất lớn.
"Nơi nghèo nàn này là đâu, sao bản cung lại ở chỗ này?!" Nàng nhíu mày, nhìn quanh.
Vừa vặn có nha hoàn tiến vào xem nàng, bị nàng lớn tiếng chất vấn nửa ngày, bị dọa choáng váng, vội vàng chạy đi bẩm báo với Cố phu nhân, nói là tiểu thư quỳ ở từ đường cả đêm đến phát điên rồi. Cố phu nhân nghe vậy, ôm ngực quở trách Cố Đức Minh một trận.
Cố Khinh Âm đi lung tung trong Cố phủ, tự xưng "Bản cung", thấy người thì nói "Nô tài lớn mật". Gia đinh và nha hoàn đều choáng váng, cúi gằm mặt, cả đám không ai dám đáp lại nàng.
Cho đến khi bị người dẫn tới chính đường, thấy Cố Đức Minh cùng Cố phu nhân, Cố Khinh Âm vẫn không có quy củ. Nàng nhìn người đang ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng vẫn ngông nghênh nói với Cố Đức Minh: "Nhìn cái gì vậy, mau mang chút đồ ăn đến cho bản cung."
Cố Đức Minh tưởng nàng đang giả ngây giả dại, nhất thời tức giận, cho nàng một bạt tai. Cố Khinh Âm không hề phòng bị, hoặc là nói nàng chưa từng nghĩ đến có người dám đánh mình. Người nàng nghiêng về một bên, thái dương đập vào cạnh bàn, nàng nhìn chằm chằm Cố Đức Minh rồi hôn mê bất tỉnh.
Cố phu nhân khóc lóc nhào lên xem nữ nhi, lập tức mời đại phu đến khám bệnh cho nàng, chỉ nói là vất vả lâu ngày thành bệnh, suy nghĩ quá nhiều,… Xin đại phu kê mấy đơn thuốc bổ. Tới chạng vạng Cố Khinh Âm mới tỉnh lại.
Cố Đức Minh thấy nữ nhi như vậy cũng không nói gì nữa, để mặc cho Cố phu nhân liên tục oán giận ông nhẫn tâm.
Sáng sớm hôm sau, có một chiếc xe ngựa đánh dấu quan gia trước cửa Cố phủ, lão Trương thủ vệ nhận tin, vội vã đi vào bẩm báo.
Cố Đức Minh và Cố phu nhân đang dùng điểm tâm, nghe nói Hàn Cẩm Khanh đang ở ngoài cửa, ông suy xét cân nhắc, định đi ra ngoài lấy lý do thân thể nữ nhi không khỏe từ chối thay Cố Khinh Âm, lại bị Cố phu nhân ngăn lại.
"Hàn Cẩm Khanh có thân phận gì, nay lại đích thân đến đây, chúng ta vẫn nên hỏi ý nữ nhi rồi tính sau." Cố phu nhân nói.
Lúc này, Cố Khinh Âm đi đến, nàng đã thay quan phục sạch sẽ, đội mũ quan chỉnh tề, quỳ trên mặt đất dập đầu với cha mẹ, nói: "Hôm nay là xuân tuần, bảy ngày tới con không thể hồi phủ, mong cha mẹ bảo trọng." Nàng lại nhìn phụ thân, "Nữ nhi biết phụ thân khó xử, nhưng nữ nhi đã quyết, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu."
Cố mẫu vốn đã nghĩ thông, bà rất thương nữ nhi nhất, chỉ cần là là suy nghĩ của nữ nhi thì bà đều thấy đúng, nào có không đáp ứng, mặc dù có lỗi với Nguyễn gia, nhưng bà cũng đã bắt đầu nghĩ xem nên bồi thường cho Nguyễn Hạo Chi thế nào.
Qua được cửa của mẫu thân, Cố Khinh Âm thở một hơi nhẹ nhõm, lại nhờ mẫu thân thử thăm dò ý của phụ thân.
Đến buổi tối hôm sau, Cố Khinh Âm bị Cố Đức Minh gọi vào thư phòng.
"Quỳ xuống!" Cố Đức Minh tức giận nói.
Cố Khinh Âm vừa bước vào cửa, thấy phụ thân đưa lưng về phía mình, giọng điệu sắc bén, trong lòng đã hiểu đại khái, nàng nghe lời quỳ xuống nền đất lạnh.
Cố Đức Minh trầm giọng quát: "Con cũng biết mình sai?!"
Cố Khinh Âm cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Thanh danh của nữ nhi đã hỏng, làm nhục môn phong, xin phụ thân xử trí."
"Xử trí? Hừ, con cũng biết vi phụ lo liệu mọi việc vì con, nhưng nhân ngôn đáng sợ, vi phụ đã cố hết sức không cho lời đồn lan ra phố lớn ngõ nhỏ. Còn con thì hay rồi," Cố Đức Minh xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn Cố Khinh Âm, "lại vẫn muốn từ hôn, đính ước cùng Kỷ Trác Vân, quả thực vớ vẩn! Làm to chuyện cả rồi, vi phụ muốn xem con còn thể diện để sống yên trong triều không?!"
Cố Khinh Âm nghe thấy phụ thân phải bôn ba vì mình, trong lòng nàng áy náy không thôi, thấp giọng nói: "Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu, khiến người lo lắng phí công."
"Con chớ nhắc lại chuyện từ hôn nữa, vi phụ tuyệt sẽ không đáp ứng!" Cố Đức Minh phất tay, ý bảo nàng lui xuống.
Cố Khinh Âm lê gối tới trước mặt ông, "Phụ thân, xin hãy nghe một lời của nữ nhi."
Cố Đức Minh dừng một lát, mới nặng nề nói: "Nói."
"Nếu nữ nhi có thể đính ước cùng Kỷ Trác Vân, lời đồn đại này nhất định tự sụp đổ, đến lúc đó lại xử trí mấy người rắp tâm tung tin đồn, những người khác còn có thể nói gì nữa?" Cố Khinh Âm bắt lấy vạt áo phụ thân, ngửa đầu nói.
"Nói đến nói đi, con vẫn chỉ tìm cớ để từ hôn, con muốn khiến vi phụ mang trên lưng ác danh bội tình bạc nghĩa sao?!" Cố Đức Minh cất cao giọng, "Đi ra ngoài, bây giờ con đến từ đường, quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông Cố gia, cẩn thận suy nghĩ về hành động của mình. Nếu không nghĩ ra, vi phụ sẽ báo lên thánh thượng, thay con từ chức!"
Cố Khinh Âm nghe phụ thân nói vậy thì suy sụp ngồi dưới đất, trong lòng bi thương, nhưng vẫn đến từ đường quỳ.
Đến sau nửa đêm, sương mù càng dày, hơi lạnh thấm vào người, Cố Khinh Âm cuộn mình nằm trên nền đất lạnh, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Đến lúc nàng tỉnh lại, mặc dù vẫn là khuôn mặt dáng người đó, nhưng đầu mày khóe mắt lại có sự khác biệt rất lớn.
"Nơi nghèo nàn này là đâu, sao bản cung lại ở chỗ này?!" Nàng nhíu mày, nhìn quanh.
Vừa vặn có nha hoàn tiến vào xem nàng, bị nàng lớn tiếng chất vấn nửa ngày, bị dọa choáng váng, vội vàng chạy đi bẩm báo với Cố phu nhân, nói là tiểu thư quỳ ở từ đường cả đêm đến phát điên rồi. Cố phu nhân nghe vậy, ôm ngực quở trách Cố Đức Minh một trận.
Cố Khinh Âm đi lung tung trong Cố phủ, tự xưng "Bản cung", thấy người thì nói "Nô tài lớn mật". Gia đinh và nha hoàn đều choáng váng, cúi gằm mặt, cả đám không ai dám đáp lại nàng.
Cho đến khi bị người dẫn tới chính đường, thấy Cố Đức Minh cùng Cố phu nhân, Cố Khinh Âm vẫn không có quy củ. Nàng nhìn người đang ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng vẫn ngông nghênh nói với Cố Đức Minh: "Nhìn cái gì vậy, mau mang chút đồ ăn đến cho bản cung."
Cố Đức Minh tưởng nàng đang giả ngây giả dại, nhất thời tức giận, cho nàng một bạt tai. Cố Khinh Âm không hề phòng bị, hoặc là nói nàng chưa từng nghĩ đến có người dám đánh mình. Người nàng nghiêng về một bên, thái dương đập vào cạnh bàn, nàng nhìn chằm chằm Cố Đức Minh rồi hôn mê bất tỉnh.
Cố phu nhân khóc lóc nhào lên xem nữ nhi, lập tức mời đại phu đến khám bệnh cho nàng, chỉ nói là vất vả lâu ngày thành bệnh, suy nghĩ quá nhiều,… Xin đại phu kê mấy đơn thuốc bổ. Tới chạng vạng Cố Khinh Âm mới tỉnh lại.
Cố Đức Minh thấy nữ nhi như vậy cũng không nói gì nữa, để mặc cho Cố phu nhân liên tục oán giận ông nhẫn tâm.
Sáng sớm hôm sau, có một chiếc xe ngựa đánh dấu quan gia trước cửa Cố phủ, lão Trương thủ vệ nhận tin, vội vã đi vào bẩm báo.
Cố Đức Minh và Cố phu nhân đang dùng điểm tâm, nghe nói Hàn Cẩm Khanh đang ở ngoài cửa, ông suy xét cân nhắc, định đi ra ngoài lấy lý do thân thể nữ nhi không khỏe từ chối thay Cố Khinh Âm, lại bị Cố phu nhân ngăn lại.
"Hàn Cẩm Khanh có thân phận gì, nay lại đích thân đến đây, chúng ta vẫn nên hỏi ý nữ nhi rồi tính sau." Cố phu nhân nói.
Lúc này, Cố Khinh Âm đi đến, nàng đã thay quan phục sạch sẽ, đội mũ quan chỉnh tề, quỳ trên mặt đất dập đầu với cha mẹ, nói: "Hôm nay là xuân tuần, bảy ngày tới con không thể hồi phủ, mong cha mẹ bảo trọng." Nàng lại nhìn phụ thân, "Nữ nhi biết phụ thân khó xử, nhưng nữ nhi đã quyết, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu."
Bình luận truyện