Nữ Quan Vận Sự

Chương 143: Nàng trốn không thoát đâu 2



Cố Khinh Âm khẽ rên rỉ, vùng bụng nóng lên không ngừng. Nàng cảm giác được ngón tay hắn đã tìm được miệng hoa huy*t, khẽ kích thích xung quanh đóa hoa mềm mại.

"Không có, tôi không nghĩ gì cả, ngài, ngài mau thả tôi ra, nơi này không được!" Hai tay Cố Khinh Âm vẫn bị bắt chéo sau lưng, không thể động đậy, hai chân cũng bị cẳng chân thon dài của hắn giam cầm. Nàng chẳng thể kháng cự, chỉ có cách cầu xin.

"Nàng vừa sờ rồi đó," Ngụy Lãnh Nghiêu từ phía áp lên người Cố Khinh Âm, dục long cách lớp vải dệt ma sát vào giữa hai chân nàng. Hắn liếm tóc tóc mai của nàng, chậm rãi nói: "Đã dính vào nàng thì sao có thể dễ dàng buông tha."

Áo choàng của hắn làm bằng loại gấm thượng hạng, dán vào người Cố Khinh Âm mát lạnh, khiến thân thể nàng co rúm lại. Lúc này ngón tay hắn hoàn toàn cắm vào tiểu huyệt của nàng.

"A... Ưm..." Cố Khinh Âm thở dốc, thân thể khẽ run. Ngón tay hắn linh hoạt lướt dọc theo vách thịt mẫn cảm của nàng đi sâu vào trong, đầu ngón tay tách dũng đạo nhỏ hẹp, tìm đến những chỗ mẫn cảm. Hắn làm như vô tình chạm nhẹ vào rồi lại lui ra ngay lập tức, cứ như thế mấy lần, trêu chọc miệng huyệt đóng mở dồn dập, mút chặt lấy ngón tay hắn.

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu, nhưng ngón tay đó lại cố tình không hành động tiếp nữa, khiến nàng phải cong eo lên, đong đưa lên xuống.

Trong tròng mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu hiện lên một chút hứng thú. Ngón tay hắn đột ngột rút về, đầu ngón tay chạm vào điểm mẫn cảm, làm Cố Khinh Âm thở dốc liên tục.

"Ân... Ngài..." Cố Khinh Âm run môi, dũng đạo co rút lại càng kịch liệt. Nàng như đang lơ lửng giữa không trung, nửa vời, khó chịu.

Ngụy Lãnh Nghiêu xoay thân thể của nàng lại, để nàng đối mặt với mình. Hắn buông lỏng hai tay nàng ra, vén lọn tóc trên trán của nàng ra sau tai, trầm giọng nói: "Không phải bảo ta buông ra sao?"

Cánh tay Cố Khinh Âm được tự do, nhưng lại mềm nhũn chẳng còn sức. Nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn. Ngụy Lãnh Nghiêu có hàng xương mày cao tiêu chuẩn, dung mạo thâm thúy băng lãnh, nhưng lúc này lại toát lên sự dụ hoặc, như muốn hút lấy người đối diện.

Nàng hốt hoảng lảng tránh, lại bị hắn kéo tay vòng lên cổ hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn nàng muốn ngẩng đầu nhưng lại không dám. Hắn khẽ cười rộ lên, thanh âm từ tính trầm thấp vang vọng bên tai nàng, "Nàng sợ ta?"

Cố Khinh Âm vội vàng lắc đầu phủ nhận, dò xét thần sắc hắn, lại gật gật đầu, "Sao lại là tôi? Tướng quân muốn kiểu tỳ nữ thế nào hoàn toàn dễ như trở bàn tay..." Nàng nói rất nhẹ, thở dốc hỗn loạn.

Ngụy Lãnh Nghiêu nghe rất rõ ràng, hắn nhìn nàng, nhìn những lọn tóc tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của nàng. Luận tư sắc, hắn đã từng thấy những người đẹp hơn nàng nhiều, thân thể cũng coi như thượng thừa, hắn chưa từng nếm thử hương vị của họ. Nhưng chỉ có nàng là khiến hắn chờ mong, nhung nhớ. Vì sao là nàng? Hắn không có đáp án.

Hắn không nói lời nào, bàn tay luồn vào trong áo choàng của nàng, dịu dàng xoa lưng nàng, đầu ngón tay lướt qua chỗ xương sống hơi gồ lên, cọ nhẹ. Bàn tay kia dùng sức ấn nàng sát lại gần, để nàng gối đầu lên hõm vai hắn.

"Ta cũng không biết..." Giọng nói từ tính ám trầm của hắn ngay sát bên tai nàng. Nàng nghe rõ chút bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn. Bàng hoàng, nàng muốn đứng thẳng lên nhìn hắn, lại bị hắn đè chặt đầu vai.

Đôi mắt hắn lẳng lặng nhìn phòng cửa, ánh nhìn ấy thăm thẳm như giếng sâu, bên ngoài còn phủ một làn sương mờ, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu.

Cố Khinh Âm tựa vào người hắn, trong miệng mũi nàng đều là hương vị của hắn, sạch sẽ, ấm áp, mang theo mùi bụi đất. Lần đầu tiên nàng thấy Ngụy Lãnh Nghiêu không phải người quá khó gần.

Ngực nàng bỗng truyền đến cơn đau rất nhỏ, hai bầu vú tròn đầy bị hắn nắm trong tay đùa bỡn, ngón cái kẹp lấy nhũ hoa, còn lòng bàn tay thì xoa nắn quầng vú mềm.

Tay Ngụy Lãnh Nghiêu tăng thêm sức. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Cố Khinh Âm càng hồng nhuận, hắn hôn nhẹ lên thái dương nàng. Nghe tiếng thở dốc nhỏ vụn, áp chế của nàng, hắn liền cúi đầu xuống dán sát vào cổ nàng, dùng răng nanh cởi khuy cài trên bộ quan phục của nàng, từng cúc từng cúc, sau đó, vén lên y bào của nàng lên, cởi trung y và yếm, để lộ bầu vú nõn nà đầy đặn. Trên quầng vú đã lưu lại dấu tay mờ mờ của hắn, hai quả mâm xôi run rẩy đứng thẳng, phiếm ánh sáng phấn hồng mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện