Nữ Quan Vận Sự
Chương 160: Nàng là của ta
Trong nháy mắt Cố Khinh Âm ngửi thấy một mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc, mùi hương vô cùng nam tính, nóng rực mà nồng nàn.
"Ngụy Lãnh Nghiêu, ngài làm gì vậy?" Cố Khinh Âm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt u lam thanh lãnh của hắn.
"Hư..." Ngụy Lãnh Nghiêu vây nàng giữa vách tường và thân thể mình, bàn tay lướt dọc từ đầu ngón tay nàng, đến cánh tay, lên bả vai rồi đến cổ. Hắn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve làn da trắng nõn tinh tế của nàng, ánh mắt ám trầm thâm thúy, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Cho ta xem."
Cố Khinh Âm nhẹ run rẩy vì sự trêu chọc của hắn, hai tay chống lên ngực hắn để bảo trì khoảng cách, cố gắng trấn định nói: "Ngụy tướng quân, hạ quan không biết ngài đang nói gì. Hạ quan phụng chỉ tuần tra, thỉnh tướng quân phối hợp."
Ngay sau đó, hai tay nàng đã bị hắn đè lên đỉnh đầu, thân hình cao to của hắn ép lại gần, ép thân thể linh lung xinh đẹp của nàng dính sát vào tường.
"Nàng tự làm hay là để ta giúp nàng?" Đôi môi mỏng của hắn gần sát vành tai khéo léo như trân châu của nàng, hơi thở nóng rực phả hết lên vành tai mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi như sợi lông chim lướt qua lướt lại trên tai nàng.
Cố Khinh Âm mềm nhũn, run giọng nói: "Ngài, rốt cuộc ngài muốn gì? Nơi này là doanh trướng, lúc nào cũng sẽ có người tiến vào!"
Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu thâm trầm như biển, nhìn thẳng vào nàng. Hắn dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt thanh lệ tinh xảo của nàng, "Nàng đừng giả ngốc nữa, tiểu tỳ nữ của ta, dù ta không hiểu nguyên nhân lắm, nhưng có phải nàng muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
"Lạt mềm buộc chặt! Tôi không biết, xin tướng quân buông ra." Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, "Còn nữa, tôi không phải tỳ nữ của ngài!"
Ngụy Lãnh Nghiêu hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, bỗng dưng cúi xuống hôn lên cánh môi phấn hồng của nàng.
Hương vị của nàng vẫn ngọt ngào tinh thuần như trước đây, cánh môi non mềm khiến hắn trầm mê. Hắn hôn cuồng nhiệt hơn, lưỡi dài khuấy đảo trong miệng nàng, điên cuồng càn quét, mút lấy đầu lưỡi nàng, tham lam hút hết nước bọt trong miệng nàng. Cánh tay hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, bàn tay chạm vào những chỗ mẫn cảm trên người nàng, đốt lửa trêu chọc khắp nơi. Thân thể của nàng dần dần mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể bám lấy cổ hắn, thế mà hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng, không ngừng gặm nhấm cánh môi nàng, cho đến khi nàng không thở được nữa, khóc lóc nỉ non.
"Không phải do nàng quyết định." Ngụy Lãnh Nghiêu dùng ngón tay vuốt ve cánh môi bị hôn sưng đỏ của nàng, cất giọng từ tính mà âm trầm, lưỡng lự: "Ta muốn xem thì không ai có thể ngăn cản được."
Hắn chỉ mới nhấc tay lên, tay áo triều phục và trung y của nàng đã như rẻ rách, lộ ra một đoạn cánh tay bị băng bó.
Cố Khinh Âm bị hắn ép đến toàn thân phát run, trong mắt giưng một tầng sương, chỉ nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngụy Lãnh Nghiêu, ngài... ngài đủ rồi đó! Ngài có tư cách gì đối xử với tôi như vậy?!"
Nàng thấy hơi sợ khi phải đối mặt với nam nhân này. Ở trước mặt hắn, nàng lúc nào cũng không khống chế được, bởi vì hắn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng và cảm xúc trong nàng.
Ngụy Lãnh Nghiêu đang tháo băng quấn trên tay nàng ra, từng vòng một. Nghe nàng nói vậy, hắn ngẩng đầu, ngũ quan hoa mỹ cực kỳ dụ hoặc, "Ta nói rồi, nàng là của ta..." Thanh âm kéo dài, ngập ý chiếm hữu.
Cố Khinh Âm khiếp sợ nhìn hắn. Trong ánh nhìn của nàng, hắn cong môi cười, chậm rãi cúi đầu, liếm lên miệng vết thương sắp khỏi hẳn của nàng.
Cảm giác tê dại nóng rực từ cánh tay lan nhanh ra toàn thân Cố Khinh Âm. Đầu lưỡi của hắn đang liếm vòng quanh miệng vết thương của nàng, vì đang lên da non nên nơi đó đặc biệt mẫn cảm. Với thế công này của hắn, chỉ chốc lát, cánh tay và cả bả vai nàng đều run rẩy đến, hô hấp dồn dập nặng nề.
"Ngài... mau buông ra... Ân..." Hai chân Cố Khinh Âm run lên, sắp không đứng vững nữa rồi.
Lúc này, ngoài trướng mành vang lên một tiếng động nhỏ, một người nhanh chóng bước vào, vừa đi vừa đi vừa nói: "Vết thương của Cố đại nhân đã tốt hơn chưa?"
Cố Khinh Âm cả kinh, muốn rút tay về, lại bị Ngụy Lãnh Nghiêu giữ chặt, không thể động đậy. Lúc nàng nhin ra ngoài, đã thấy một bóng người đứng đó, dung mạo tinh xảo, đuôi mắt xếch lên, đôi mắt hẹp dài đẹp như lưu ly, dung sắc minh diễm, mặc triều phục màu xanh lam thẫm, tóc búi cao. Chính là Minh Tiểu Hạc đã nhiều ngày không gặp.
"Ngụy Lãnh Nghiêu, ngài làm gì vậy?" Cố Khinh Âm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt u lam thanh lãnh của hắn.
"Hư..." Ngụy Lãnh Nghiêu vây nàng giữa vách tường và thân thể mình, bàn tay lướt dọc từ đầu ngón tay nàng, đến cánh tay, lên bả vai rồi đến cổ. Hắn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve làn da trắng nõn tinh tế của nàng, ánh mắt ám trầm thâm thúy, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Cho ta xem."
Cố Khinh Âm nhẹ run rẩy vì sự trêu chọc của hắn, hai tay chống lên ngực hắn để bảo trì khoảng cách, cố gắng trấn định nói: "Ngụy tướng quân, hạ quan không biết ngài đang nói gì. Hạ quan phụng chỉ tuần tra, thỉnh tướng quân phối hợp."
Ngay sau đó, hai tay nàng đã bị hắn đè lên đỉnh đầu, thân hình cao to của hắn ép lại gần, ép thân thể linh lung xinh đẹp của nàng dính sát vào tường.
"Nàng tự làm hay là để ta giúp nàng?" Đôi môi mỏng của hắn gần sát vành tai khéo léo như trân châu của nàng, hơi thở nóng rực phả hết lên vành tai mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi như sợi lông chim lướt qua lướt lại trên tai nàng.
Cố Khinh Âm mềm nhũn, run giọng nói: "Ngài, rốt cuộc ngài muốn gì? Nơi này là doanh trướng, lúc nào cũng sẽ có người tiến vào!"
Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu thâm trầm như biển, nhìn thẳng vào nàng. Hắn dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt thanh lệ tinh xảo của nàng, "Nàng đừng giả ngốc nữa, tiểu tỳ nữ của ta, dù ta không hiểu nguyên nhân lắm, nhưng có phải nàng muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
"Lạt mềm buộc chặt! Tôi không biết, xin tướng quân buông ra." Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, "Còn nữa, tôi không phải tỳ nữ của ngài!"
Ngụy Lãnh Nghiêu hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, bỗng dưng cúi xuống hôn lên cánh môi phấn hồng của nàng.
Hương vị của nàng vẫn ngọt ngào tinh thuần như trước đây, cánh môi non mềm khiến hắn trầm mê. Hắn hôn cuồng nhiệt hơn, lưỡi dài khuấy đảo trong miệng nàng, điên cuồng càn quét, mút lấy đầu lưỡi nàng, tham lam hút hết nước bọt trong miệng nàng. Cánh tay hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, bàn tay chạm vào những chỗ mẫn cảm trên người nàng, đốt lửa trêu chọc khắp nơi. Thân thể của nàng dần dần mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể bám lấy cổ hắn, thế mà hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng, không ngừng gặm nhấm cánh môi nàng, cho đến khi nàng không thở được nữa, khóc lóc nỉ non.
"Không phải do nàng quyết định." Ngụy Lãnh Nghiêu dùng ngón tay vuốt ve cánh môi bị hôn sưng đỏ của nàng, cất giọng từ tính mà âm trầm, lưỡng lự: "Ta muốn xem thì không ai có thể ngăn cản được."
Hắn chỉ mới nhấc tay lên, tay áo triều phục và trung y của nàng đã như rẻ rách, lộ ra một đoạn cánh tay bị băng bó.
Cố Khinh Âm bị hắn ép đến toàn thân phát run, trong mắt giưng một tầng sương, chỉ nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngụy Lãnh Nghiêu, ngài... ngài đủ rồi đó! Ngài có tư cách gì đối xử với tôi như vậy?!"
Nàng thấy hơi sợ khi phải đối mặt với nam nhân này. Ở trước mặt hắn, nàng lúc nào cũng không khống chế được, bởi vì hắn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng và cảm xúc trong nàng.
Ngụy Lãnh Nghiêu đang tháo băng quấn trên tay nàng ra, từng vòng một. Nghe nàng nói vậy, hắn ngẩng đầu, ngũ quan hoa mỹ cực kỳ dụ hoặc, "Ta nói rồi, nàng là của ta..." Thanh âm kéo dài, ngập ý chiếm hữu.
Cố Khinh Âm khiếp sợ nhìn hắn. Trong ánh nhìn của nàng, hắn cong môi cười, chậm rãi cúi đầu, liếm lên miệng vết thương sắp khỏi hẳn của nàng.
Cảm giác tê dại nóng rực từ cánh tay lan nhanh ra toàn thân Cố Khinh Âm. Đầu lưỡi của hắn đang liếm vòng quanh miệng vết thương của nàng, vì đang lên da non nên nơi đó đặc biệt mẫn cảm. Với thế công này của hắn, chỉ chốc lát, cánh tay và cả bả vai nàng đều run rẩy đến, hô hấp dồn dập nặng nề.
"Ngài... mau buông ra... Ân..." Hai chân Cố Khinh Âm run lên, sắp không đứng vững nữa rồi.
Lúc này, ngoài trướng mành vang lên một tiếng động nhỏ, một người nhanh chóng bước vào, vừa đi vừa đi vừa nói: "Vết thương của Cố đại nhân đã tốt hơn chưa?"
Cố Khinh Âm cả kinh, muốn rút tay về, lại bị Ngụy Lãnh Nghiêu giữ chặt, không thể động đậy. Lúc nàng nhin ra ngoài, đã thấy một bóng người đứng đó, dung mạo tinh xảo, đuôi mắt xếch lên, đôi mắt hẹp dài đẹp như lưu ly, dung sắc minh diễm, mặc triều phục màu xanh lam thẫm, tóc búi cao. Chính là Minh Tiểu Hạc đã nhiều ngày không gặp.
Bình luận truyện