Nữ Quan Vận Sự
Chương 163: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
Cố Khinh Âm cho rằng mình tuyệt đối không nhìn lầm, đôi mắt thâm thúy như ngọc đen của Hàn Cẩm Khanh khi nhìn nàng mang theo một tia oán giận, thậm chí còn có cảm xúc khác. Nàng không rõ cảm xúc đấy là gì, cũng không muốn nhìn thấu, bởi vì đôi mắt đó như muốn hút lấy nàng.
"Chắc chắn ngài hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia thật lòng quan tâm đến ngài. Đêm ngài bị tập kích, tướng gia đã ở bên ngài cả đêm không chợp mắt." Câu nói của Thanh Lộ đột ngột vang lên trong đầu nàng. Trái tim nàng mềm nhũn, nhưng dù là vậy thì sao? Manh mối duy nhất để điều tra cấm quân doanh đã bị chặt đứt, dù không xác định được có phải Hàn Cẩm Khanh phái người làm không. Lúc đó nàng lại bị thương khá nặng, dù hắn có ở bên nàng, thì cũng là xuất phát từ sự chiếu cố đối với cấp dưới. Trong tình huống đó, đổi lại là nàng thì cũng sẽ làm thế. Nghĩ vậy, nàng không có suy nghĩ gì khác với ánh mắt vừa rồi của Hàn Cẩm Khanh nữa.
Cố Khinh Âm nghĩ vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng nàng đã quên một điều, nàng suy đoán theo cách nghĩ của người bình thường, còn Hàn Cẩm Khanh lại là ngoại lệ. Không nói đến thân phận và địa vị của hắn, chỉ riêng với tính tình của hắn, tuyệt đối không thể vì một cấp dưới bình thường mà phải ở bên cạnh đến tận nửa đêm. Cố Khinh Âm bỏ qua điều này, hay là nàng đang cố ý lừa mình dối người.
Cố Khinh Âm bưng ly rượu lên, thần sắc không thay đổi, nói: "Tướng gia đích thân kính rượu, hạ quan thực sự không dám nhận."
"Bản tướng chúc vết thương của Cố đại nhân chóng lành." Hắn nói xong, khoát tay, uống cạn ly rượu.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, ánh nến sáng ngời trong doanh trướng nhảy nhót trong đôi mắt tối đen của hắn. Nàng nghiêng né tầm mắt hắn, nói nhỏ: "Tướng gia đã có lòng, hạ quan xin đa tạ." Nàng ngẩng đầu lên uống cạn ly.
Hai người đứng rất gần. Trong một thoáng, tiếng nói chuyện, ánh nến lay động, tiếng bát đĩa va chạm đều trở nên xa xôi, trong mắt họ chỉ còn hình bóng của nhau.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nữ tử trước mặt, hắn cũng không nghĩ trái tim đã phủ đầy bụi từ lâu của mình sẽ dao động vì ai. Tất cả quyết định của hắn đều chỉ suy tính thiệt hơn, trừ lần đó ra, hắn sẽ không để bất cứ ai và bất cứ chuyện gì trong lòng, thậm chí là mạng người.
Hiện tại đã khác, trái tim của hắn đã bị nàng ràng buộc. Hắn vốn tưởng rằng mình vẫn có thể kiềm chế, nhưng chỉ vì nàng bị thương mà trái tim hắn đại loạn.
Hắn ở bên nàng một đêm, phái người chăm sóc nàng, đi thăm nàng, thậm chí khi trừng phạt thuộc hạ cũng mang theo cảm xúc cá nhân. Chuyện này đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc hành sự của hắn, nhưng nàng lại không cảm kích, thậm chí còn hoài nghi dụng tâm của hắn. Thế mà nàng lại nguyện ý để Kỷ Trác Vân ôm vào lòng, nghe những lời tâm tình buồn cười.
Dưới ánh mắt sắc bén của Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm dần mất hết nhẫn nại, người bị thương là nàng, hắn dựa vào cái gì dùng ánh mắt này nhìn nàng. Nàng vừa muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Bản tướng đã nhiều ngày không có thời gian rảnh rỗi đi thăm Cố đại nhân, mong Cố đại nhân không trách tội."
Tiếng nói của Hàn Cẩm Khanh thanh thanh thản nhiên, vẻ mặt đã mang ý cười thay cho sự hờ hững lúc nãy, khóe mắt cũng xếch lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải.
Không biết sao Cố Khinh Âm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm lại được phương thức ứng đối: "Hạ quan không dám, tướng gia đã phái người hầu hạ hạ quan, hạ quan khắc sâu trong lòng. Dù hạ quan có xin nghỉ, cũng đã có tướng gia lo liệu."
Hai người đều là nhân vật trọng yếu trong xuân tuần lần này, đứng cùng nhau một lúc lâu như vậy cũng thu hút ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người trong doanh trướng. Minh Tiểu Hạc ngồi ở một bên, ung dung nhìn hai người này có qua có lại. Hắn hơi kinh ngạc, thái độ của Cố Khinh Âm đối với Hàn Cẩm Khanh nằm ngoài dự đoán của hắn, đáng để nghiền ngẫm.
Hắn chọn đúng thời cơ đứng lên, nâng ly rượu, chen vào giữa hai người, nói đế vào: "Tướng gia, là hạ quan vô năng, không sớm nghĩ ra lịch trình phù hợp với yêu cầu của tướng gia, liên lụy Cố đại nhân một mình gặp nguy hiểm. Là hạ quan chưa đủ tài cán phân ưu vì tướng gia, xin tự phạt một ly."
Uống một hơi cạn sạch, Minh Tiểu Hạc lại tự rót cho mình một ly, "Cố đại nhân, ly rượu này bản quan kính cô, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi."
Minh Tiểu Hạc uống cạn, hai má đỏ ửng, dung sắc vốn diễm lệ tăng thêm vài phần tình thái chọc người, đôi mắt lưu ly chân thành tha thiết nhìn Cố Khinh Âm.
"Chắc chắn ngài hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia thật lòng quan tâm đến ngài. Đêm ngài bị tập kích, tướng gia đã ở bên ngài cả đêm không chợp mắt." Câu nói của Thanh Lộ đột ngột vang lên trong đầu nàng. Trái tim nàng mềm nhũn, nhưng dù là vậy thì sao? Manh mối duy nhất để điều tra cấm quân doanh đã bị chặt đứt, dù không xác định được có phải Hàn Cẩm Khanh phái người làm không. Lúc đó nàng lại bị thương khá nặng, dù hắn có ở bên nàng, thì cũng là xuất phát từ sự chiếu cố đối với cấp dưới. Trong tình huống đó, đổi lại là nàng thì cũng sẽ làm thế. Nghĩ vậy, nàng không có suy nghĩ gì khác với ánh mắt vừa rồi của Hàn Cẩm Khanh nữa.
Cố Khinh Âm nghĩ vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng nàng đã quên một điều, nàng suy đoán theo cách nghĩ của người bình thường, còn Hàn Cẩm Khanh lại là ngoại lệ. Không nói đến thân phận và địa vị của hắn, chỉ riêng với tính tình của hắn, tuyệt đối không thể vì một cấp dưới bình thường mà phải ở bên cạnh đến tận nửa đêm. Cố Khinh Âm bỏ qua điều này, hay là nàng đang cố ý lừa mình dối người.
Cố Khinh Âm bưng ly rượu lên, thần sắc không thay đổi, nói: "Tướng gia đích thân kính rượu, hạ quan thực sự không dám nhận."
"Bản tướng chúc vết thương của Cố đại nhân chóng lành." Hắn nói xong, khoát tay, uống cạn ly rượu.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, ánh nến sáng ngời trong doanh trướng nhảy nhót trong đôi mắt tối đen của hắn. Nàng nghiêng né tầm mắt hắn, nói nhỏ: "Tướng gia đã có lòng, hạ quan xin đa tạ." Nàng ngẩng đầu lên uống cạn ly.
Hai người đứng rất gần. Trong một thoáng, tiếng nói chuyện, ánh nến lay động, tiếng bát đĩa va chạm đều trở nên xa xôi, trong mắt họ chỉ còn hình bóng của nhau.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nữ tử trước mặt, hắn cũng không nghĩ trái tim đã phủ đầy bụi từ lâu của mình sẽ dao động vì ai. Tất cả quyết định của hắn đều chỉ suy tính thiệt hơn, trừ lần đó ra, hắn sẽ không để bất cứ ai và bất cứ chuyện gì trong lòng, thậm chí là mạng người.
Hiện tại đã khác, trái tim của hắn đã bị nàng ràng buộc. Hắn vốn tưởng rằng mình vẫn có thể kiềm chế, nhưng chỉ vì nàng bị thương mà trái tim hắn đại loạn.
Hắn ở bên nàng một đêm, phái người chăm sóc nàng, đi thăm nàng, thậm chí khi trừng phạt thuộc hạ cũng mang theo cảm xúc cá nhân. Chuyện này đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc hành sự của hắn, nhưng nàng lại không cảm kích, thậm chí còn hoài nghi dụng tâm của hắn. Thế mà nàng lại nguyện ý để Kỷ Trác Vân ôm vào lòng, nghe những lời tâm tình buồn cười.
Dưới ánh mắt sắc bén của Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm dần mất hết nhẫn nại, người bị thương là nàng, hắn dựa vào cái gì dùng ánh mắt này nhìn nàng. Nàng vừa muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Bản tướng đã nhiều ngày không có thời gian rảnh rỗi đi thăm Cố đại nhân, mong Cố đại nhân không trách tội."
Tiếng nói của Hàn Cẩm Khanh thanh thanh thản nhiên, vẻ mặt đã mang ý cười thay cho sự hờ hững lúc nãy, khóe mắt cũng xếch lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải.
Không biết sao Cố Khinh Âm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm lại được phương thức ứng đối: "Hạ quan không dám, tướng gia đã phái người hầu hạ hạ quan, hạ quan khắc sâu trong lòng. Dù hạ quan có xin nghỉ, cũng đã có tướng gia lo liệu."
Hai người đều là nhân vật trọng yếu trong xuân tuần lần này, đứng cùng nhau một lúc lâu như vậy cũng thu hút ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người trong doanh trướng. Minh Tiểu Hạc ngồi ở một bên, ung dung nhìn hai người này có qua có lại. Hắn hơi kinh ngạc, thái độ của Cố Khinh Âm đối với Hàn Cẩm Khanh nằm ngoài dự đoán của hắn, đáng để nghiền ngẫm.
Hắn chọn đúng thời cơ đứng lên, nâng ly rượu, chen vào giữa hai người, nói đế vào: "Tướng gia, là hạ quan vô năng, không sớm nghĩ ra lịch trình phù hợp với yêu cầu của tướng gia, liên lụy Cố đại nhân một mình gặp nguy hiểm. Là hạ quan chưa đủ tài cán phân ưu vì tướng gia, xin tự phạt một ly."
Uống một hơi cạn sạch, Minh Tiểu Hạc lại tự rót cho mình một ly, "Cố đại nhân, ly rượu này bản quan kính cô, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi."
Minh Tiểu Hạc uống cạn, hai má đỏ ửng, dung sắc vốn diễm lệ tăng thêm vài phần tình thái chọc người, đôi mắt lưu ly chân thành tha thiết nhìn Cố Khinh Âm.
Bình luận truyện