Nữ Quan Vận Sự
Chương 209: Tình cảm của nàng
Môi Thượng Quan Dung Khâm hơi lạnh, nàng vụng về thử ngậm lấy rồi vươn đầu lưỡi ra miêu tả theo viền môi hắn, lúc thì liếm nhẹ, lúc lại in mạnh lên môi hắn, sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Mí mắt nàng rung rung, trên hàng lông mi dài còn dính chút nước mắt. Lúc nàng chậm rãi mở mắt, đối diện với con ngươi đen sâu thẳm đang nhìn thẳng vào mình.
"Nếu ngài không muốn, có thể đẩy tôi ra, " nàng rời khỏi môi hắn, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đừng chạm vào tôi, cũng đừng quản tôi."
Ánh mắt Thượng Quan Dung Khâm hơi tránh đi. Hắn không thể bỏ qua cảm giác tim đập rộn ràng lúc nàng hôn hắn, đó là cảm giác hắn chưa từng có. Cánh môi nàng mềm mại ngọt ngào, hơi thở của nàng quanh quẩn bên miệng mũi hắn, khiến hắn rung động. Khi nàng lùi lại, hắn chỉ muốn kéo nàng vào lòng thêm lần nữa.
"Không có khả năng, Tiểu Cố, " hắn chăm chú nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, "Ta tuyệt đối không bỏ mặc nàng, ta không làm được."
"Không làm được? Nhưng ngài cũng không hôn tôi, ôm tôi, cho dù tôi có hy vọng." Khuôn mặt Cố Khinh Âm thoáng vẻ thê lương, khóe mắt rưng rưng, "Bởi vì tôi không xứng, tôi biết."
Nàng biết mình rất kỳ lạ, có thể là bị người ta hạ thuốc, cũng có thể là vì ảo ảnh do bức phù điêu tạo ra. Nhưng dù có thế nào, lúc này suy nghĩ của nàng là thật, tình cảm của nàng cũng vô cùng chân thành. Nàng có thể vứt bỏ tất cả, bày ra dáng vẻ chân thực nhất của mình, không liên quan đến thân phận, không giữ mặt mũi, cũng chẳng cần tự tôn, nàng chính là nàng, là một tiểu nữ tử thầm ngưỡng mộ Thượng Quan Dung Khâm, rút bỏ tình triều mãnh liệt, dâng lên tình cảm trân quý nhất.
Ánh mắt của Thượng Quan Dung Khâm vô cùng dịu dàng, con ngươi đen như ngọc, bình tĩnh nhìn nàng, trên khuôn mặt trong trẻo nhất thời hiện lên đủ loại cảm xúc, khiếp sợ, nghi hoặc, lo lắng, thương tiếc, và trong tim có một niềm vui rất nhỏ.
Hắn giữ vai Cố Khinh Âm, thở sâu, trịnh trọng nói: "Nói cái gì mà xứng với không xứng, Tiểu Cố, ta không tốt như nàng nghĩ đâu, ta chỉ sợ nàng sẽ hối hận."
Hắn nhìn thấy rõ sự bất thường của nàng, dù vì nguyên nhân gì, hắn đều muốn ở bên nàng, lo lắng cho nàng, nhưng tuyệt đối không lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn.
Hắn không thể nói rõ sự tồn tại của nàng có vô cùng có ý nghĩa với hắn, bởi hắn đã nhìn nàng lớn lên, từ một oa nhi phấn điêu ngọc mài, đến một tiểu cô nương trổ mã thanh lệ xinh đẹp. Nàng tốt đẹp như một giấc mơ, khiến hắn phải quý trọng, phải bảo vệ, lặng lẽ yêu chiều, dung túng cho nàng. Nhìn nàng té ngã, nhìn nàng đứng lên tiếp tục đi về phía trước, hắn chỉ biết đứng yên bên cạnh, không can thiệp, không quấy rầy nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ giữa hai người sẽ có chuyện gì.
Cho đến càng ngày càng nhiều nam tử xuất hiện bên cạnh nàng, bọn họ phát hiện ra sự tốt đẹp của nàng, muốn chính đại quang minh đứng bên cạnh nàng. Họ cũng có năng lực bảo vệ nàng, giúp nàng, thậm chí còn làm nhiều hơn cả hắn, lúc ấy hắn mới bất giác cảm thấy mất mát.
Còn lúc này, nàng hôn hắn, muốn hắn ôm nàng, vội vàng đột ngột, hắn thật sự sợ chỉ vì xúc động nhất thời của nàng và hắn sẽ làm nàng bị thương.
Cố Khinh Âm cười khổ, lắc đầu, nói: "Ngài cũng nghe thấy những lời đồn đại rồi đấy, đó đều là sự thật, tôi đã không còn là xử nữ, không xứng yêu cầu ngài chuyện gì, sao có thể nào cầu mong xa vời ngài sẽ ôm tôi?"
Trái tim Thượng Quan Dung Khâm rung động, thần sắc hờ hững thâm trầm từ trước đến nay hơi thay đổi, suy nghĩ trở nên do dự, sự hờ hững và kiên trì trong nháy mắt sụp đổ, hắn lập tức giữ lấy gáy Cố Khinh Âm, cúi xuống hôn nàng.
Lúc đầu hắn hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như lông chim, dùng tất cả sự quý trọng hôn nàng, sau đó thì triền miên lưu luyến, không buông tha mỗi một tấc trên đôi môi căng mọng của nàng, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hai tay hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, tròng mắt như giăng sương mù. "A Âm", hắn gọi nàng, lưỡng lự như ca, lần đầu tiên hắn nghe được hai chữ này chính là từ miệng phụ thân nàng, đó là tên nàng.
Cố Khinh Âm hoàn hồn trong cảm giác mê mang và không thể tin nổi, huyết dịch toàn thân đều hướng khuôn mặt và đôi môi được hắn nâng niu. Nàng cảm thấy trong đầu như có gì nổ tung, biến thành quầng sáng loá mắt. Nàng vươn cánh tay không bị trói ra, ôm chặt lấy hắn, như dây mây quấn quanh thân thể hắn, như muốn dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Mí mắt nàng rung rung, trên hàng lông mi dài còn dính chút nước mắt. Lúc nàng chậm rãi mở mắt, đối diện với con ngươi đen sâu thẳm đang nhìn thẳng vào mình.
"Nếu ngài không muốn, có thể đẩy tôi ra, " nàng rời khỏi môi hắn, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đừng chạm vào tôi, cũng đừng quản tôi."
Ánh mắt Thượng Quan Dung Khâm hơi tránh đi. Hắn không thể bỏ qua cảm giác tim đập rộn ràng lúc nàng hôn hắn, đó là cảm giác hắn chưa từng có. Cánh môi nàng mềm mại ngọt ngào, hơi thở của nàng quanh quẩn bên miệng mũi hắn, khiến hắn rung động. Khi nàng lùi lại, hắn chỉ muốn kéo nàng vào lòng thêm lần nữa.
"Không có khả năng, Tiểu Cố, " hắn chăm chú nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, "Ta tuyệt đối không bỏ mặc nàng, ta không làm được."
"Không làm được? Nhưng ngài cũng không hôn tôi, ôm tôi, cho dù tôi có hy vọng." Khuôn mặt Cố Khinh Âm thoáng vẻ thê lương, khóe mắt rưng rưng, "Bởi vì tôi không xứng, tôi biết."
Nàng biết mình rất kỳ lạ, có thể là bị người ta hạ thuốc, cũng có thể là vì ảo ảnh do bức phù điêu tạo ra. Nhưng dù có thế nào, lúc này suy nghĩ của nàng là thật, tình cảm của nàng cũng vô cùng chân thành. Nàng có thể vứt bỏ tất cả, bày ra dáng vẻ chân thực nhất của mình, không liên quan đến thân phận, không giữ mặt mũi, cũng chẳng cần tự tôn, nàng chính là nàng, là một tiểu nữ tử thầm ngưỡng mộ Thượng Quan Dung Khâm, rút bỏ tình triều mãnh liệt, dâng lên tình cảm trân quý nhất.
Ánh mắt của Thượng Quan Dung Khâm vô cùng dịu dàng, con ngươi đen như ngọc, bình tĩnh nhìn nàng, trên khuôn mặt trong trẻo nhất thời hiện lên đủ loại cảm xúc, khiếp sợ, nghi hoặc, lo lắng, thương tiếc, và trong tim có một niềm vui rất nhỏ.
Hắn giữ vai Cố Khinh Âm, thở sâu, trịnh trọng nói: "Nói cái gì mà xứng với không xứng, Tiểu Cố, ta không tốt như nàng nghĩ đâu, ta chỉ sợ nàng sẽ hối hận."
Hắn nhìn thấy rõ sự bất thường của nàng, dù vì nguyên nhân gì, hắn đều muốn ở bên nàng, lo lắng cho nàng, nhưng tuyệt đối không lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn.
Hắn không thể nói rõ sự tồn tại của nàng có vô cùng có ý nghĩa với hắn, bởi hắn đã nhìn nàng lớn lên, từ một oa nhi phấn điêu ngọc mài, đến một tiểu cô nương trổ mã thanh lệ xinh đẹp. Nàng tốt đẹp như một giấc mơ, khiến hắn phải quý trọng, phải bảo vệ, lặng lẽ yêu chiều, dung túng cho nàng. Nhìn nàng té ngã, nhìn nàng đứng lên tiếp tục đi về phía trước, hắn chỉ biết đứng yên bên cạnh, không can thiệp, không quấy rầy nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ giữa hai người sẽ có chuyện gì.
Cho đến càng ngày càng nhiều nam tử xuất hiện bên cạnh nàng, bọn họ phát hiện ra sự tốt đẹp của nàng, muốn chính đại quang minh đứng bên cạnh nàng. Họ cũng có năng lực bảo vệ nàng, giúp nàng, thậm chí còn làm nhiều hơn cả hắn, lúc ấy hắn mới bất giác cảm thấy mất mát.
Còn lúc này, nàng hôn hắn, muốn hắn ôm nàng, vội vàng đột ngột, hắn thật sự sợ chỉ vì xúc động nhất thời của nàng và hắn sẽ làm nàng bị thương.
Cố Khinh Âm cười khổ, lắc đầu, nói: "Ngài cũng nghe thấy những lời đồn đại rồi đấy, đó đều là sự thật, tôi đã không còn là xử nữ, không xứng yêu cầu ngài chuyện gì, sao có thể nào cầu mong xa vời ngài sẽ ôm tôi?"
Trái tim Thượng Quan Dung Khâm rung động, thần sắc hờ hững thâm trầm từ trước đến nay hơi thay đổi, suy nghĩ trở nên do dự, sự hờ hững và kiên trì trong nháy mắt sụp đổ, hắn lập tức giữ lấy gáy Cố Khinh Âm, cúi xuống hôn nàng.
Lúc đầu hắn hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như lông chim, dùng tất cả sự quý trọng hôn nàng, sau đó thì triền miên lưu luyến, không buông tha mỗi một tấc trên đôi môi căng mọng của nàng, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hai tay hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, tròng mắt như giăng sương mù. "A Âm", hắn gọi nàng, lưỡng lự như ca, lần đầu tiên hắn nghe được hai chữ này chính là từ miệng phụ thân nàng, đó là tên nàng.
Cố Khinh Âm hoàn hồn trong cảm giác mê mang và không thể tin nổi, huyết dịch toàn thân đều hướng khuôn mặt và đôi môi được hắn nâng niu. Nàng cảm thấy trong đầu như có gì nổ tung, biến thành quầng sáng loá mắt. Nàng vươn cánh tay không bị trói ra, ôm chặt lấy hắn, như dây mây quấn quanh thân thể hắn, như muốn dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Bình luận truyện