Nữ Quan Vận Sự
Chương 278: Ám dục 2
"Không thích ư?" Hắn trầm giọng nói: "Ta biết nàng sợ, không cần lấy cớ."
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại nhấn mạnh từng chữ, làm hơi thở phả vào nơi mềm mại, nhạy cảm của nàng. Cảm giác tê dại trong cơ thể nàng dâng lên, tạo nên từng dòng xuân thủy tích tụ nơi cửa huyệt, không chịu chảy xuống.
Cố Khinh Âm ngâm nga một tiếng, vẫn quật cường đáp trả: "Vì sao tôi phải sợ?" Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào hắn, vừa kiên định vừa không cam lòng.
Đầu lưỡi hắn chạm vào cửa huyệt của nàng, vì động tình mà nơi đó đã đỏ ửng diễm lệ, lấp lánh nước, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, hòa chung hương vị sắc dục trong phòng, trở nên cực kì mê người.
Đầu lưỡi hắn uốn nhẹ, cuốn lấy một dòng dịch trong, để thứ đó chảy xuống theo khóe môi hắn. Mắt hắn tối sầm, cất giọng khàn khàn: "Muốn ta phải nói ra sao?"
Nàng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ hiểu Ngụy Lãnh Nghiêu. Thói quen, lời nói và việc làm của hắn, nàng đều không biết, nhưng lại luôn thấy sợ hắn. Đó là bản năng xuất phát từ trực giác bén nhạy của phái nữ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, vừa gấp gáp vừa nguy hiểm. Chốc lát sau, đôi môi mỏng của hắn hé mở, để đầu lưỡi vươn ra, liếm âm môi của nàng.
"Ah ưm......" Nàng cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn lại chẳng nói gì, chỉ khiến hoa huy*t của nàng thêm khát khao điên cuồng.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, liếm từ gốc lên đến đỉnh, rồi lại từ khe hở nhỏ chậm rãi đi xuống, chạm vào hoa hạch. Đầu lưỡi của hắn chuyển động không ngừng, vẽ vài vòng ở nơi mẫn cảm thần bí nhất của nàng, sau đó mút mạnh hoa hạch đã cương cứng vào trong miệng, dùng răng nhẹ cọ......
Thân thể Cố Khinh Âm run rẩy như lá rụng trong gió thu. Trong khoảnh khắc, nàng hết mất lý trí và ý thức, toàn thân mềm nhũn, da đầu ngứa ngáy. Hai tay nàng cũng run rẩy, nắm chặt lấy tóc hắn, cứ như đó là tấm ván gỗ duy nhất trôi nổi trong bể dục.
Nàng muốn lên tiếng, muốn hắn dừng lại, nhưng tràn ra bên môi chỉ là những tiếng rên rỉ mập mờ, "Không cần, ah...... Đừng, ah, ah......"
Nàng uốn éo, nhưng làm cách nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự xâm chiếm của hắn. Lưỡi hắn đuổi theo nàng như hình với bóng, đong đưa, điên cuồng.
Trong cơn cuồng loạn, nàng cảm thấy phía sau hơi khác lạ, đầu ngón tay hắn đã chui vào trong hậu huyệt, tách tầng tầng nếp nhăn, cường ngạnh đi vào nơi mềm mại ấy. Sau khi quấy nhiễu một hồi, ngón tay ấy ấn vào một điểm, khiến vật mềm trong cơ thể nàng khẽ nhúc nhích.
"Ưm......" Nàng có thể nhận ra ngón tay hắn đang đùa nghịch vật đó, nhưng lại không vội lấy ra. Chẳng biết tại sao, lần này nàng không hề khó chịu, trái lại còn cảm thấy khô nóng. Cảm giác ấy xuyên qua màng bụng mỏng manh, truyền đến nơi sâu thẳm trong âm đ*o.
Đầu lưỡi linh hoạt của hắn đẩy cửa huyệt ra, tiến vào trong âm đ*o, mới đầu chỉ rụt rè thăm dò, cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nghẹn ngào của nàng mới tàn nhẫn đi sâu vào, nhẹ nhàng liếm qua mị thịt. Cảm giác tê dại ấy như đẩy nàng đến ranh giới cuồng dại.
Ngón tay hắn ở hậu huyệt đồng thời dùng sức đè lên vật mềm, khiến cảm giác khô nóng càng ngày cảng mãnh liệt.
"Không được...... Ah, ah, không cần, ah......" Sự kích thích cả trước lẫn sau làm nàng lắc đầu cuồng loạn, làm những sợi tóc ướt dính hết lên mặt. Nàng nức nở hét lên, khước từ hắn theo bản năng, nhưng lại chẳng đẩy ra được.
Đầu lưỡi hắn co rút càng lúc càng nhanh trong âm đ*o, trước mắt Cố Khinh Âm như giăng một tầng sương trắng. Huyết dịch toàn thân kêu gào sôi sục, đầu óc nàng trống rỗng, thân thể run lẩy bẩy như bị ném lên đám mây cực lạc......
"Ah......" Theo tiếng kêu quyến rũ của nàng, một dòng nước trong suốt từ trong âm huyệt phun đầy mặt Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hắn như không nhận ra, cứ nhìn chằm chằm tiểu huyệt của nàng. Một lát sau, hắn kề sát vào cửa huyệt của nàng, hé môi hút mạnh, một vật thể màu xanh đã nằm giữa răng môi hắn.
Toàn thân Cố Khinh Âm xụi lơ, hai tay không chống đỡ nổi nữa, hai chân không kịp khép lại, gục ngã trong lòng Ngụy Lãnh Nghiêu.
Đôi môi hồng của nàng hé mở, tóc tai rối tung, nàng nằm trên vai hắn thở dốc, mặt mũi đỏ bừng.
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại nhấn mạnh từng chữ, làm hơi thở phả vào nơi mềm mại, nhạy cảm của nàng. Cảm giác tê dại trong cơ thể nàng dâng lên, tạo nên từng dòng xuân thủy tích tụ nơi cửa huyệt, không chịu chảy xuống.
Cố Khinh Âm ngâm nga một tiếng, vẫn quật cường đáp trả: "Vì sao tôi phải sợ?" Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào hắn, vừa kiên định vừa không cam lòng.
Đầu lưỡi hắn chạm vào cửa huyệt của nàng, vì động tình mà nơi đó đã đỏ ửng diễm lệ, lấp lánh nước, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, hòa chung hương vị sắc dục trong phòng, trở nên cực kì mê người.
Đầu lưỡi hắn uốn nhẹ, cuốn lấy một dòng dịch trong, để thứ đó chảy xuống theo khóe môi hắn. Mắt hắn tối sầm, cất giọng khàn khàn: "Muốn ta phải nói ra sao?"
Nàng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ hiểu Ngụy Lãnh Nghiêu. Thói quen, lời nói và việc làm của hắn, nàng đều không biết, nhưng lại luôn thấy sợ hắn. Đó là bản năng xuất phát từ trực giác bén nhạy của phái nữ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, vừa gấp gáp vừa nguy hiểm. Chốc lát sau, đôi môi mỏng của hắn hé mở, để đầu lưỡi vươn ra, liếm âm môi của nàng.
"Ah ưm......" Nàng cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn lại chẳng nói gì, chỉ khiến hoa huy*t của nàng thêm khát khao điên cuồng.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, liếm từ gốc lên đến đỉnh, rồi lại từ khe hở nhỏ chậm rãi đi xuống, chạm vào hoa hạch. Đầu lưỡi của hắn chuyển động không ngừng, vẽ vài vòng ở nơi mẫn cảm thần bí nhất của nàng, sau đó mút mạnh hoa hạch đã cương cứng vào trong miệng, dùng răng nhẹ cọ......
Thân thể Cố Khinh Âm run rẩy như lá rụng trong gió thu. Trong khoảnh khắc, nàng hết mất lý trí và ý thức, toàn thân mềm nhũn, da đầu ngứa ngáy. Hai tay nàng cũng run rẩy, nắm chặt lấy tóc hắn, cứ như đó là tấm ván gỗ duy nhất trôi nổi trong bể dục.
Nàng muốn lên tiếng, muốn hắn dừng lại, nhưng tràn ra bên môi chỉ là những tiếng rên rỉ mập mờ, "Không cần, ah...... Đừng, ah, ah......"
Nàng uốn éo, nhưng làm cách nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự xâm chiếm của hắn. Lưỡi hắn đuổi theo nàng như hình với bóng, đong đưa, điên cuồng.
Trong cơn cuồng loạn, nàng cảm thấy phía sau hơi khác lạ, đầu ngón tay hắn đã chui vào trong hậu huyệt, tách tầng tầng nếp nhăn, cường ngạnh đi vào nơi mềm mại ấy. Sau khi quấy nhiễu một hồi, ngón tay ấy ấn vào một điểm, khiến vật mềm trong cơ thể nàng khẽ nhúc nhích.
"Ưm......" Nàng có thể nhận ra ngón tay hắn đang đùa nghịch vật đó, nhưng lại không vội lấy ra. Chẳng biết tại sao, lần này nàng không hề khó chịu, trái lại còn cảm thấy khô nóng. Cảm giác ấy xuyên qua màng bụng mỏng manh, truyền đến nơi sâu thẳm trong âm đ*o.
Đầu lưỡi linh hoạt của hắn đẩy cửa huyệt ra, tiến vào trong âm đ*o, mới đầu chỉ rụt rè thăm dò, cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nghẹn ngào của nàng mới tàn nhẫn đi sâu vào, nhẹ nhàng liếm qua mị thịt. Cảm giác tê dại ấy như đẩy nàng đến ranh giới cuồng dại.
Ngón tay hắn ở hậu huyệt đồng thời dùng sức đè lên vật mềm, khiến cảm giác khô nóng càng ngày cảng mãnh liệt.
"Không được...... Ah, ah, không cần, ah......" Sự kích thích cả trước lẫn sau làm nàng lắc đầu cuồng loạn, làm những sợi tóc ướt dính hết lên mặt. Nàng nức nở hét lên, khước từ hắn theo bản năng, nhưng lại chẳng đẩy ra được.
Đầu lưỡi hắn co rút càng lúc càng nhanh trong âm đ*o, trước mắt Cố Khinh Âm như giăng một tầng sương trắng. Huyết dịch toàn thân kêu gào sôi sục, đầu óc nàng trống rỗng, thân thể run lẩy bẩy như bị ném lên đám mây cực lạc......
"Ah......" Theo tiếng kêu quyến rũ của nàng, một dòng nước trong suốt từ trong âm huyệt phun đầy mặt Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hắn như không nhận ra, cứ nhìn chằm chằm tiểu huyệt của nàng. Một lát sau, hắn kề sát vào cửa huyệt của nàng, hé môi hút mạnh, một vật thể màu xanh đã nằm giữa răng môi hắn.
Toàn thân Cố Khinh Âm xụi lơ, hai tay không chống đỡ nổi nữa, hai chân không kịp khép lại, gục ngã trong lòng Ngụy Lãnh Nghiêu.
Đôi môi hồng của nàng hé mở, tóc tai rối tung, nàng nằm trên vai hắn thở dốc, mặt mũi đỏ bừng.
Bình luận truyện