Nữ Quan Vận Sự
Chương 301: Vế trên vế dưới
"Chức quan thấp một chút thì có làm sao, tôi cam tâm tình nguyện, so với một số lão bất tử, được phụng bồi Minh đại nhân thật sự là sự lựa chọn tốt nhất."
"Nghe nói yến hội lần này vẫn do một tay Minh đại nhân sắp xếp, sao tôi lại cảm thấy thú vị hơn trước kia nhỉ."
Lục Thanh Phượng cười nhỏ, coi thường nói: "Có gì thú vị chứ, cuối cùng không phải là hai người đóng cửa làm chuyện đó sao, còn đặc biệt lựa chọn để làm gì?"
Mấy người mồm năm miệng mười nói chuyện, Cố Khinh Âm ngồi nghe mà cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Nàng mơ hồ cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng thân thể lại như là mọc rễ, ngồi cứng đơ trên ghế, giống như chỉ có tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng tin đó là sự thật.
Nàng nhìn trong đại điện, thấy Minh Tiêu Hạc nhận lấy một tờ giấy trắng tinh từ tay cung nhân, chậm rãi mở ra, nói: "Các vị trưởng quan chớ vội, tiết mục sẽ bắt đầu ngay."
Trong khoảnh khắc đại điện yên tĩnh lại.
"Các vị đại nhân đều là thi sĩ phong nhã, không bằng hôm nay cùng làm văn thơ đối ngẫu với các nữ quan tài tình xuất chúng." Hắn giơ tay lên ra hiệt, có hai hàng cung nữ bưng giấy Tuyên Thành và bút mực nối đuôi nhau lần lượt đi đến trước án của các trưởng quan.
"Xin mời các trưởng quan ra vế trên, " trước mặt Minh Tiêu Hạc cũng có cung nữ trình lên giấy bút, hắn cầm bút cười khẽ, đôi mắt như ngọc lưu ly phản chiếu dưới ánh nến, rạng ngời tỏa sáng. Hắn ngả ngớn liếc nhìn các nữ quan, nói: "Các vị nữ quan đối vế dưới."
"Được!" Hắn vừa dứt lời, có một vị quan ngà ngà say đứng lên, hưng phấn nói: "Có ý tứ, vế trên là lời mời, vế dưới là ước hẹn. Chủ ý này của Minh đại nhân thật sự rất hay!"
Đến lúc này, các vị trưởng quan đang ngồi đây còn có ai không hiểu, nhao nhao lấy bút mực viết câu đối. Chỉ mất một chút thời gian đã có mấy vị quan viết xong vế trên, giao cho cung nữ treo lên tường.
Cố Khinh Âm nhìn những cung nữ kia treo càng ngày càng nhiều vế trên, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua một vài bức.
Giống như nàng, các nữ quan khác cũng nhao nhao quay đầu, nhỏ giọng bàn luận xem vế trên nào tốt hơn.
Cố Khinh Âm nhanh chóng nhìn thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) của Lại Bộ Thị Lang Trương Văn Quảng, ánh mắt liền dừng lại, mấy chữ rồng bay phượng múa "Khúc khê khúc khúc long hí thủy".
Nàng nhíu mày, quay đầu đi thì chạm phải một ánh mắt nhiệt tình, định thần nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt đen sạm béo núc, mắt híp lại, ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
Tim nàng đập mạnh, cảm giác chán ghét dâng trào.
Nàng và Trương Văn Quảng không quen biết, chỉ gặp lúc thượng triều, cũng chẳng có ấn tượng gì. Nhìn sắc mặt của ông ta lúc này, thật khiến người ta phản cảm.
Ngưỡng mộ tài học của nàng ư? Ánh nhìn chăm chăm trần trụi như thế nào có nửa điểm giống ngưỡng mộ, ngược lại như là......có mưu đồ khác.
Trong lòng Cố Khinh Âm rùng mình, chuyển tầm nhìn trở về trên người Minh Tiêu Hạc, chẳng biết tại sao hôm nay Minh Tiêu Hạc lại cho nàng cảm giác rất khác.
Trước đây lúc nàng và Minh Tiêu Hạc ở chung với nhau hơn phân nửa là nghiên cứu thảo luận công vụ, có rất ít cơ hội tiếp xúc khác. Ấn tượng của nàng về hắn là một trưởng quan trẻ chăm lo việc nước, cả ngày bận rộn công vụ, khắc kỷ nhưng đối xử với cấp dưới không tệ.
Thỉnh thoảng nghe được một vài tin đồn về hắn trước kia, nàng đều không tin.
Nhưng lúc này, không biết là do quần áo hay thần thái mà lại khiến nàng thấy hắn hơi lạ lẫm. Đó là khía cạnh hắn chưa bao giờ bộc lộ thường ngày, bình thản lạnh nhạt, rồi lại mạnh mẽ nguy hiểm.
Vẻ bề ngoài của hắn vô cùng minh diễm hoa lệ, thần sắc không cách nào nắm bắt, khiến người ta không dám tuỳ tiện tới gần, nhưng lại không thể không nhìn.
Hắn đứng trước đại điện, chói mắt đến mức người khác không thể bỏ qua.
Nhất là vừa rồi nàng nhìn Trương Văn Quảng mấy lần, bây giờ nhìn sang Minh Tiêu Hạc, nhất thời không dời mắt đi được.
Minh Tiêu Hạc viết xong vế trên, giao cho cung nữ đang đứng đợi bên cạnh, khóe mắt liếc nhanh qua người Cố Khinh Âm, thấp thoáng ý cười như có như không.
Cố Khinh Âm bị bắt gặp, mặt bất ngờ nóng lên, nhanh chóng quay đi.
Thêm một lúc nữa, vị quan cuối cùng cũng viết xong vế trên, treo lên tường xong, mỗi cung nữ đứng trước một tờ giấy Tuyên Thành.
"Mời các vị đại nhân dời bước lên lầu hai." Rồi Minh Tiêu Hạc quay ra nói với các nữ quan: "Bây giờ các nữ quan có thể đối vế dưới, trước hết là chọn vế trên rồi hãy nghĩ vế dưới, viết xong thì giao cho cung nữ là được. Mỗi người đối một liên, nếu có người giành trước, người sau không thể lặp lại."
Chúng nữ quan nghe quy tắc xong, châu đầu ghé tai một hồi, có người cười khẽ, cũng đã có người chọn xong vế trên, bắt đầu viết vế dưới.
Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn các trưởng quan theo đi qua, trong đó có rất nhiều ánh mắt nóng rực hướng về phía họ, sau đó đi đến bậc thang thông lên lầu hai, nghe cung nhân hướng dẫn đi lên.
"Nghe nói yến hội lần này vẫn do một tay Minh đại nhân sắp xếp, sao tôi lại cảm thấy thú vị hơn trước kia nhỉ."
Lục Thanh Phượng cười nhỏ, coi thường nói: "Có gì thú vị chứ, cuối cùng không phải là hai người đóng cửa làm chuyện đó sao, còn đặc biệt lựa chọn để làm gì?"
Mấy người mồm năm miệng mười nói chuyện, Cố Khinh Âm ngồi nghe mà cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Nàng mơ hồ cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng thân thể lại như là mọc rễ, ngồi cứng đơ trên ghế, giống như chỉ có tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng tin đó là sự thật.
Nàng nhìn trong đại điện, thấy Minh Tiêu Hạc nhận lấy một tờ giấy trắng tinh từ tay cung nhân, chậm rãi mở ra, nói: "Các vị trưởng quan chớ vội, tiết mục sẽ bắt đầu ngay."
Trong khoảnh khắc đại điện yên tĩnh lại.
"Các vị đại nhân đều là thi sĩ phong nhã, không bằng hôm nay cùng làm văn thơ đối ngẫu với các nữ quan tài tình xuất chúng." Hắn giơ tay lên ra hiệt, có hai hàng cung nữ bưng giấy Tuyên Thành và bút mực nối đuôi nhau lần lượt đi đến trước án của các trưởng quan.
"Xin mời các trưởng quan ra vế trên, " trước mặt Minh Tiêu Hạc cũng có cung nữ trình lên giấy bút, hắn cầm bút cười khẽ, đôi mắt như ngọc lưu ly phản chiếu dưới ánh nến, rạng ngời tỏa sáng. Hắn ngả ngớn liếc nhìn các nữ quan, nói: "Các vị nữ quan đối vế dưới."
"Được!" Hắn vừa dứt lời, có một vị quan ngà ngà say đứng lên, hưng phấn nói: "Có ý tứ, vế trên là lời mời, vế dưới là ước hẹn. Chủ ý này của Minh đại nhân thật sự rất hay!"
Đến lúc này, các vị trưởng quan đang ngồi đây còn có ai không hiểu, nhao nhao lấy bút mực viết câu đối. Chỉ mất một chút thời gian đã có mấy vị quan viết xong vế trên, giao cho cung nữ treo lên tường.
Cố Khinh Âm nhìn những cung nữ kia treo càng ngày càng nhiều vế trên, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua một vài bức.
Giống như nàng, các nữ quan khác cũng nhao nhao quay đầu, nhỏ giọng bàn luận xem vế trên nào tốt hơn.
Cố Khinh Âm nhanh chóng nhìn thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) của Lại Bộ Thị Lang Trương Văn Quảng, ánh mắt liền dừng lại, mấy chữ rồng bay phượng múa "Khúc khê khúc khúc long hí thủy".
Nàng nhíu mày, quay đầu đi thì chạm phải một ánh mắt nhiệt tình, định thần nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt đen sạm béo núc, mắt híp lại, ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
Tim nàng đập mạnh, cảm giác chán ghét dâng trào.
Nàng và Trương Văn Quảng không quen biết, chỉ gặp lúc thượng triều, cũng chẳng có ấn tượng gì. Nhìn sắc mặt của ông ta lúc này, thật khiến người ta phản cảm.
Ngưỡng mộ tài học của nàng ư? Ánh nhìn chăm chăm trần trụi như thế nào có nửa điểm giống ngưỡng mộ, ngược lại như là......có mưu đồ khác.
Trong lòng Cố Khinh Âm rùng mình, chuyển tầm nhìn trở về trên người Minh Tiêu Hạc, chẳng biết tại sao hôm nay Minh Tiêu Hạc lại cho nàng cảm giác rất khác.
Trước đây lúc nàng và Minh Tiêu Hạc ở chung với nhau hơn phân nửa là nghiên cứu thảo luận công vụ, có rất ít cơ hội tiếp xúc khác. Ấn tượng của nàng về hắn là một trưởng quan trẻ chăm lo việc nước, cả ngày bận rộn công vụ, khắc kỷ nhưng đối xử với cấp dưới không tệ.
Thỉnh thoảng nghe được một vài tin đồn về hắn trước kia, nàng đều không tin.
Nhưng lúc này, không biết là do quần áo hay thần thái mà lại khiến nàng thấy hắn hơi lạ lẫm. Đó là khía cạnh hắn chưa bao giờ bộc lộ thường ngày, bình thản lạnh nhạt, rồi lại mạnh mẽ nguy hiểm.
Vẻ bề ngoài của hắn vô cùng minh diễm hoa lệ, thần sắc không cách nào nắm bắt, khiến người ta không dám tuỳ tiện tới gần, nhưng lại không thể không nhìn.
Hắn đứng trước đại điện, chói mắt đến mức người khác không thể bỏ qua.
Nhất là vừa rồi nàng nhìn Trương Văn Quảng mấy lần, bây giờ nhìn sang Minh Tiêu Hạc, nhất thời không dời mắt đi được.
Minh Tiêu Hạc viết xong vế trên, giao cho cung nữ đang đứng đợi bên cạnh, khóe mắt liếc nhanh qua người Cố Khinh Âm, thấp thoáng ý cười như có như không.
Cố Khinh Âm bị bắt gặp, mặt bất ngờ nóng lên, nhanh chóng quay đi.
Thêm một lúc nữa, vị quan cuối cùng cũng viết xong vế trên, treo lên tường xong, mỗi cung nữ đứng trước một tờ giấy Tuyên Thành.
"Mời các vị đại nhân dời bước lên lầu hai." Rồi Minh Tiêu Hạc quay ra nói với các nữ quan: "Bây giờ các nữ quan có thể đối vế dưới, trước hết là chọn vế trên rồi hãy nghĩ vế dưới, viết xong thì giao cho cung nữ là được. Mỗi người đối một liên, nếu có người giành trước, người sau không thể lặp lại."
Chúng nữ quan nghe quy tắc xong, châu đầu ghé tai một hồi, có người cười khẽ, cũng đã có người chọn xong vế trên, bắt đầu viết vế dưới.
Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn các trưởng quan theo đi qua, trong đó có rất nhiều ánh mắt nóng rực hướng về phía họ, sau đó đi đến bậc thang thông lên lầu hai, nghe cung nhân hướng dẫn đi lên.
Bình luận truyện