Nữ Quan Vận Sự
Chương 31: Lửa giận của Kỷ Trác Vân
Kỷ Trác Vân đóng giữ biên cương nhiều năm, chinh chiến sát phạt, một khi đã nhận định mục tiêu sẽ dũng cảm tiến tới. Hắn lại là thiếu niên anh hùng, cao lớn anh tuấn, chuyện liên quan tới nữ nhân chỉ cần hắn cần hắn sẽ giữ lấy, chưa bao giờ có nữ nhân nào cự tuyệt hắn, cũng chưa bao giờ có nữ nhân dám phản kháng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu muốn đối xử tốt với một người con gái, chịu vứt hết mặt mũi đi thỉnh giáo phó tướng. Nhưng người này lại là Cố Khinh Âm, dù hắn đã mấy lần bày tỏ thành ý, cứ tưởng rằng lúc gặp lại nàng sẽ có cái nhìn khác về hắn, nhưng rõ ràng là nàng không thèm để hắn vào mắt!
Hắn nhìn ngọc bội trong tay nàng, óng ánh trơn bóng, trong suốt tinh khiết, đó là vật hắn luôn mang theo bên người bao năm qua, kể cả lúc ra chiến trường. Đêm hôm đó, hắn giao ngọc bội cho nàng, dù có chút xúc động, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, nhưng nàng lại chẳng cảm động chút nào!
Kỷ Trác Vân chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này, còn thêm một chút cảm giác chua chát không thể hiểu nổi. Hai mắt hắn đột nhiên lạnh đi, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Kỷ Trác Vân ta đã cho đi cái gì thì sẽ không nhận lại, nếu cô không cần thì cứ ném đi!”
“Ngài...” Cố Khinh Âm nghe hắn nói như vậy, nắm chặt ngọc bội trong tay, nhất thời ném đi cũng không phải, giữ lại cũng không phải. Nàng cắn môi, trừng trừng nhìn Kỷ Trác Vân, dậm chân, nói: “Nếu như thế, Khinh Âm xin cáo từ, từ nay hạ quan và tướng quân là người xa lạ!” Giọng nói của nàng du dương, đầy khí phách.
Tuy lời nói quyết liệt, nhưng nàng lại hơi chột dạ, lại có chút sợ hãi, chỉ nghĩ nhanh chóng rời khoi chỗ này, thoát khỏi hắn.
Nàng nhanh chóng xoay người, đi đến cạnh cửa, đẩy cánh cửa gỗ ra, mấy ngọn tùng bách trong đình viện vẫn xanh biếc, nhưng nàng cũng không còn tâm trí nào để thưởng thức.
“Cố -- Khinh -- Âm!” Phía sau là tiếng rống giận trầm thấp của hắn, nàng không dám ngừng bước, lại càng không dám quay đầu.
Ai ngờ, một chân nàng mới bước ra khỏi cửa phòng, cả người đã bị túm mạnh trở về, “A!” Nàng hét lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chưa kịp hoàn hồn, vòng eo mềm mại của nàng đã hoàn toàn bị giam cầm. Kỷ Trác Vân thở dốc, hôn dồn dập lên khuôn mặt thanh lệ, lên trán, lên môi nàng. Nàng không trốn tránh được, bị hắn đè lên mặt sàn trong phòng luyện võ.
“Ngài buông ra... A...” Cố Khinh Âm liều mạng lắc đầu, tay nắm thành quyền đấm đánh lên bả vai cứng rắn của hắn, nhưng cổ tay nàng nhanh chóng bị bàn tay to của hắn nắm chặt lại.
“Không cho phép đi! Cố Khinh Âm, ta không cho nàng đi!” Kỷ Trác Vân cuồng loạn hôn nàng, thanh âm phát ra như tiếng gọi, lại như ai thán.
Hắn bá đạo, cường thế, không ngừng liếm cắn môi nàng, hơi thở nóng rực làm nàng run lên, cánh môi bị chà đạp đỏ như máu.
Lưỡi hắn không ngừng xâm nhập, rốt cục cũng cạy mở được khớp hàm của nàng, đầu lưỡi nhiệt tình cuốn lấy lưỡi nàng, càn quét trong miệng nàng, mút vào nước bọt của nàng. Hơi thở dương cương hoàn toàn bao phủ lấy nàng, khiến nàng không thể hô hấp, không thể suy nghĩ, toàn thân như rơi vào vũng bùn, dần dần mềm nhũn.
Kỷ Trác Vân lửa giận ngập trời, toàn bộ hóa thành dục vọng, hai mắt hắn sâu thẳm, bàn tay to bắt đầu xé rách quan phục của nàng, vừa vội vàng cách lớp quần áo xoa nắn bầu ngực mềm mại của nàng.
Có trời mới biết hắn mê luyến hai bầu vú lớn của nàng đến mức nào. Sau đêm hôm đó, không hiểu sao hắn không còn hưng trí với hai vị mỹ thiếp trong phủ nữa. Trong đêm dài yên tĩnh không chỉ một lần nhớ tới Cố Khinh Âm, nhớ tới thân thể kiều mị cùng bầu vú đầy đặn cao ngất của nàng...
Cố Khinh Âm dồn dập thở dốc dưới thân hắn, trong cơ thể từ từ dâng lên một ngọn tà hỏa, nho nhỏ rồi lan ra toàn thân nàng, cảm giác đó làm nàng bắt đầu hoảng hốt.
“Ngài... Ngài làm cái gì với tôi?” Đôi mắt của Cố Khinh Âm như say, nàng nhận ra những biến hóa trong cơ thể, không giống như trước đây.
Kỷ Trác Vân cắn cái gáy trắng nõn phấn nộn của nàng, quan phục cùng trung y của nàng đã bị cởi hết, lộ ra cái yếm vàng nhạt thêu hoa mai.
Nhưng cái yếm bé xíu đó sao có thể che đậy được nhũ phong no đủ ở phía dưới, nhũ hoa đã sớm vểnh lên, bị Kỷ Trác Vân đùa bỡn giữa hai đầu ngón tay.
“Ta làm cái gì, a, ta muốn hôn nàng, muốn “yêu’ nàng.” Hắn thở hổn hển, không ngừng hôn nàng.
Cố Khinh Âm bị hắn hôn đến cả người khô nóng, nói: “Ngài, ngài câm miệng, còn không buông ra, tôi... Ngài hạ thuốc tôi sao?!” Rõ ràng nàng cảm giác thân thể càng ngày càng mềm nhũn vô lực, giãy dụa cũng phí công, trong đầu mới nghĩ đến có phải bị kê đơn hay không.
“A, ta dùng thuốc với nàng? Không, Cố Khinh Âm, đối với nàng, căn bản không cần dùng thuốc“. Đôi mắt hắn như có lửa, “Chỉ cần có ta ở đây, là có thể cho nàng dục tiên dục tử.”
Kỷ Trác Vân nói thật, hắn làm người thẳng thắn, thật sự là coi thường loại hành vi tiểu nhân này, nhưng Cố Khinh Âm có nghi ngờ, cũng không phải là giả, nàng xác thực bị người ta hạ dược, mà phân lượng còn không nhẹ. Nàng càng dùng sức giãy dụa, thì khí lực càng nhanh cạn, dù có thế nào chắc nàng cũng không nghĩ tới, vấn đề nằm ở ly trà nàng uống ở phòng khách.
Hắn nhìn ngọc bội trong tay nàng, óng ánh trơn bóng, trong suốt tinh khiết, đó là vật hắn luôn mang theo bên người bao năm qua, kể cả lúc ra chiến trường. Đêm hôm đó, hắn giao ngọc bội cho nàng, dù có chút xúc động, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, nhưng nàng lại chẳng cảm động chút nào!
Kỷ Trác Vân chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này, còn thêm một chút cảm giác chua chát không thể hiểu nổi. Hai mắt hắn đột nhiên lạnh đi, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Kỷ Trác Vân ta đã cho đi cái gì thì sẽ không nhận lại, nếu cô không cần thì cứ ném đi!”
“Ngài...” Cố Khinh Âm nghe hắn nói như vậy, nắm chặt ngọc bội trong tay, nhất thời ném đi cũng không phải, giữ lại cũng không phải. Nàng cắn môi, trừng trừng nhìn Kỷ Trác Vân, dậm chân, nói: “Nếu như thế, Khinh Âm xin cáo từ, từ nay hạ quan và tướng quân là người xa lạ!” Giọng nói của nàng du dương, đầy khí phách.
Tuy lời nói quyết liệt, nhưng nàng lại hơi chột dạ, lại có chút sợ hãi, chỉ nghĩ nhanh chóng rời khoi chỗ này, thoát khỏi hắn.
Nàng nhanh chóng xoay người, đi đến cạnh cửa, đẩy cánh cửa gỗ ra, mấy ngọn tùng bách trong đình viện vẫn xanh biếc, nhưng nàng cũng không còn tâm trí nào để thưởng thức.
“Cố -- Khinh -- Âm!” Phía sau là tiếng rống giận trầm thấp của hắn, nàng không dám ngừng bước, lại càng không dám quay đầu.
Ai ngờ, một chân nàng mới bước ra khỏi cửa phòng, cả người đã bị túm mạnh trở về, “A!” Nàng hét lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chưa kịp hoàn hồn, vòng eo mềm mại của nàng đã hoàn toàn bị giam cầm. Kỷ Trác Vân thở dốc, hôn dồn dập lên khuôn mặt thanh lệ, lên trán, lên môi nàng. Nàng không trốn tránh được, bị hắn đè lên mặt sàn trong phòng luyện võ.
“Ngài buông ra... A...” Cố Khinh Âm liều mạng lắc đầu, tay nắm thành quyền đấm đánh lên bả vai cứng rắn của hắn, nhưng cổ tay nàng nhanh chóng bị bàn tay to của hắn nắm chặt lại.
“Không cho phép đi! Cố Khinh Âm, ta không cho nàng đi!” Kỷ Trác Vân cuồng loạn hôn nàng, thanh âm phát ra như tiếng gọi, lại như ai thán.
Hắn bá đạo, cường thế, không ngừng liếm cắn môi nàng, hơi thở nóng rực làm nàng run lên, cánh môi bị chà đạp đỏ như máu.
Lưỡi hắn không ngừng xâm nhập, rốt cục cũng cạy mở được khớp hàm của nàng, đầu lưỡi nhiệt tình cuốn lấy lưỡi nàng, càn quét trong miệng nàng, mút vào nước bọt của nàng. Hơi thở dương cương hoàn toàn bao phủ lấy nàng, khiến nàng không thể hô hấp, không thể suy nghĩ, toàn thân như rơi vào vũng bùn, dần dần mềm nhũn.
Kỷ Trác Vân lửa giận ngập trời, toàn bộ hóa thành dục vọng, hai mắt hắn sâu thẳm, bàn tay to bắt đầu xé rách quan phục của nàng, vừa vội vàng cách lớp quần áo xoa nắn bầu ngực mềm mại của nàng.
Có trời mới biết hắn mê luyến hai bầu vú lớn của nàng đến mức nào. Sau đêm hôm đó, không hiểu sao hắn không còn hưng trí với hai vị mỹ thiếp trong phủ nữa. Trong đêm dài yên tĩnh không chỉ một lần nhớ tới Cố Khinh Âm, nhớ tới thân thể kiều mị cùng bầu vú đầy đặn cao ngất của nàng...
Cố Khinh Âm dồn dập thở dốc dưới thân hắn, trong cơ thể từ từ dâng lên một ngọn tà hỏa, nho nhỏ rồi lan ra toàn thân nàng, cảm giác đó làm nàng bắt đầu hoảng hốt.
“Ngài... Ngài làm cái gì với tôi?” Đôi mắt của Cố Khinh Âm như say, nàng nhận ra những biến hóa trong cơ thể, không giống như trước đây.
Kỷ Trác Vân cắn cái gáy trắng nõn phấn nộn của nàng, quan phục cùng trung y của nàng đã bị cởi hết, lộ ra cái yếm vàng nhạt thêu hoa mai.
Nhưng cái yếm bé xíu đó sao có thể che đậy được nhũ phong no đủ ở phía dưới, nhũ hoa đã sớm vểnh lên, bị Kỷ Trác Vân đùa bỡn giữa hai đầu ngón tay.
“Ta làm cái gì, a, ta muốn hôn nàng, muốn “yêu’ nàng.” Hắn thở hổn hển, không ngừng hôn nàng.
Cố Khinh Âm bị hắn hôn đến cả người khô nóng, nói: “Ngài, ngài câm miệng, còn không buông ra, tôi... Ngài hạ thuốc tôi sao?!” Rõ ràng nàng cảm giác thân thể càng ngày càng mềm nhũn vô lực, giãy dụa cũng phí công, trong đầu mới nghĩ đến có phải bị kê đơn hay không.
“A, ta dùng thuốc với nàng? Không, Cố Khinh Âm, đối với nàng, căn bản không cần dùng thuốc“. Đôi mắt hắn như có lửa, “Chỉ cần có ta ở đây, là có thể cho nàng dục tiên dục tử.”
Kỷ Trác Vân nói thật, hắn làm người thẳng thắn, thật sự là coi thường loại hành vi tiểu nhân này, nhưng Cố Khinh Âm có nghi ngờ, cũng không phải là giả, nàng xác thực bị người ta hạ dược, mà phân lượng còn không nhẹ. Nàng càng dùng sức giãy dụa, thì khí lực càng nhanh cạn, dù có thế nào chắc nàng cũng không nghĩ tới, vấn đề nằm ở ly trà nàng uống ở phòng khách.
Bình luận truyện