Nữ Quan Vận Sự
Chương 70: Ý Chi của ta
Noãn các trong ôn tuyền không lớn, chỉ có hai gian, gian phía trước sắp xếp mấy ngăn tủ cùng vài cái gương, lò hương đang đốt khiến sương khói lượn lờ, gian xếp mấy cái giường và ghế dài, có đầy đủ đệm chăn. Dưới mặt sàn của Noãn có đốt địa long, nên dù đang là mùa đông ở đây vẫn rất ấm áp.
Cố Khinh Âm được đặt nằm xuống mặt sàn, sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn độn, quần áo ướt đẫm, dính sát vào thân thể, tôn lên những đường cong lung linh.
Thượng Quan Dung Khâm thu hồi ánh nhìn, hai tay chồng lên nhau đặt giữa ngực và bụng nàng, dùng sức ấn xuống, lặp lại mười lần, Cố Khinh Âm mới sặc nước ra.
Cố Khinh Âm kịch liệt ho khan vài tiếng, sau khi phun nước ra mới thoáng lấy lại tinh thần, thở hổn hển, đôi mắt như phủ hơi nước nhìn người trước mặt.
Lúc này Thượng Quan Dung Khâm mới chú ý nửa thân trên của nàng gần như để trần, hai tay hắn đang đặt trên cái yếm của nàng, cái yếm đó làm bằng tơ lụa thuần một màu trắng, mặt trên thêu một cành mẫu đơn đỏ trông sinh động như thật, nhưng cũng không che được nhũ hoa đỏ tươi đang vểnh lên của nàng, còn diễm lệ động lòng người hơn cả đóa mẫu đơn.
Hắn nhanh chóng rút hai tay về, cố định tầm mắt trên mặt nàng, ân cần hỏi: “Cố đại nhân thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Ánh mắt của Cố Khinh Âm như mê man, mắt hịp lại, rồi lại mở ra, con ngươi đen như tỏa ra ánh hào quang, ánh mắt đó thêm vài phần mị hoặc khiến khuôn mặt tái nhợt dần dần có huyết sắc, hồng hồng như hoa đào, tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Ý Chi?” Nàng gọi hắn, giọng nói mềm dịu, nhu tình như nước.
Biểu tình của Thượng Quan Dung Khâm như cứng lại, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Quần áo của hắn cũng ướt đẫm, trung y màu trắng dính sát vào người, mái tóc mượt như nhung tán loạn sau lưng, so với vẻ hờ hững thanh nhã thường ngày, lại có gì đó phóng khoáng không kềm chế được.
Cố Khinh Âm dùng tay chống xuống mặt sàn, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt si mê, tầm mắt quấn quanh Thượng Quan Dung Khâm, nói nhỏ: “Ý Chi, chàng vẫn còn quan tâm đến ta.” Ngữ khí có kinh ngạc, vui sướng, có buồn bã, đôi mắt trong veo của nàng nhìn thảng vào nam tử trước mặt. Nàng nâng tay lên, vuốt ve hai má hắn, trong mắt là tình yêu say đắm.
Sắc mặt Thượng Quan Dung Khâm trở nên cổ quái, Cố Khinh Âm trước mắt hắn lúc này dường như có chỗ nào đó không đúng. Điều làm hắn khó hiểu là, cái tên mà nàng gọi, đúng là tên tự của hắn, Dật Chi, nhưng đã rất lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy, lâu đến mức chính hắn cũng sắp quên mất.
Cố Khinh Âm ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn mái tóc rối của hắn, trong mắt chứa chan tình ý: “Ý Chi, ta có thể cho chàng bất cứ thứ gì, vàng bạc tiền tài, giang sơn quyền thế, chỉ cần chàng không rời khỏi ta nữa.” Nói xong, nàng chậm rãi dựa lên vai hắn.
Thân thể nàng mềm mại như không xương, mị nhãn như tơ, nửa thân trên gần như để trần, dính vào người Thượng Quan Dung Khâm, hai chân cũng quấn quít lấy hắn.
Thượng Quan Dung Khâm nhanh chóng cảm nhận được đường cong mềm mại của nữ tử. Con ngươi đen của hắn híp lại, dịch người về phía sau, đẩy Cố Khinh Âm ra, giữ khoảng cách nửa cánh tay với nàng, trầm giọng hỏi: “Cô là ai?”
Cố Khinh Âm thấy hắn đẩy mình ra, lại bò lên đến, hơi thở mềm mại thơm như hương hoa lan, “Ta? Ta là Cảnh nhi của chàng.” Nàng cười duyên, sóng mắt lưu chuyển, mị ý lan tràn.
Hắn cau mày, Cảnh nhi? Hắn hoàn toàn không nhớ nổi có quen người này, “Bình thường ta gọi cô như vậy?” Hắn nhìn nàng, hỏi.
Cố Khinh Âm bĩu đôi môi đỏ mọng, lắc lắc đầu, bất mãn nói: “Ý Chi, chàng thật là, cả ngày đều gọi Lý Cảnh Hoa, Lý Cảnh Hoa là tên ta, chẳng phân biệt được tôn ti, chẳng có chút tình thú nào, sao lúc này lại hỏi ta như vậy?”
Lý Cảnh Hoa? Nếu là những người khác, có thể không phản ứng kịp với tình hình này, nhưng Thượng Quan Dung Khâm thuở nhỏ bác học, từng đọc lướt qua cả chính sử dã sử, tất nhiên có biết đến vị Tuyên Tấn thái hậu cực kỳ nổi danh này. Bà ta có thủ đoạn có mưu lược, có năng lực chấp chính, chỉ tiếc trời sinh tính hoang dâm, nuôi dưỡng nam sủng, thậm chí bức Vương gia làm trai bao, bởi vậy người đời chê trách bà ta rất nhiều.
Lúc này Thượng Quan Dung Khâm nhìn khuôn mặt như ngọc của Cố Khinh Âm, thấp giọng hỏi, “Ta là ai?” Kỳ thực trong lòng hắn đã có đáp án, chuyện tình cảm của Lý Cảnh Hoa cùng Ngật Vương Tiêu Ý Chi là chuyện kinh thế hãi tục thời đó, sau đó đã có không ít những cặp đôi nam nữ trẻ tuổi không để ý thế tục lễ giáo say sưa bàn về chuyện này.
“Ý Chi, hôm nay chàng thật kỳ lạ, “ Cố Khinh Âm không khỏi gắt giọng: “Tiêu Ý Chi, chàng là Ngật vương Tiêu Ý Chi, chàng hỏi cái gì vậy chứ, người ta đã lâu không gặp chàng, rất nhớ chàng, chàng lại lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ chàng thật sự không nhớ ta chút nào sao?”
Thượng Quan Dung Khâm còn đang nghĩ về sự thay đổi đột ngột của nàng, nên không ngờ đến Cố Khinh Âm đã tiến đến hôn lên môi hắn
Cố Khinh Âm được đặt nằm xuống mặt sàn, sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn độn, quần áo ướt đẫm, dính sát vào thân thể, tôn lên những đường cong lung linh.
Thượng Quan Dung Khâm thu hồi ánh nhìn, hai tay chồng lên nhau đặt giữa ngực và bụng nàng, dùng sức ấn xuống, lặp lại mười lần, Cố Khinh Âm mới sặc nước ra.
Cố Khinh Âm kịch liệt ho khan vài tiếng, sau khi phun nước ra mới thoáng lấy lại tinh thần, thở hổn hển, đôi mắt như phủ hơi nước nhìn người trước mặt.
Lúc này Thượng Quan Dung Khâm mới chú ý nửa thân trên của nàng gần như để trần, hai tay hắn đang đặt trên cái yếm của nàng, cái yếm đó làm bằng tơ lụa thuần một màu trắng, mặt trên thêu một cành mẫu đơn đỏ trông sinh động như thật, nhưng cũng không che được nhũ hoa đỏ tươi đang vểnh lên của nàng, còn diễm lệ động lòng người hơn cả đóa mẫu đơn.
Hắn nhanh chóng rút hai tay về, cố định tầm mắt trên mặt nàng, ân cần hỏi: “Cố đại nhân thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Ánh mắt của Cố Khinh Âm như mê man, mắt hịp lại, rồi lại mở ra, con ngươi đen như tỏa ra ánh hào quang, ánh mắt đó thêm vài phần mị hoặc khiến khuôn mặt tái nhợt dần dần có huyết sắc, hồng hồng như hoa đào, tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Ý Chi?” Nàng gọi hắn, giọng nói mềm dịu, nhu tình như nước.
Biểu tình của Thượng Quan Dung Khâm như cứng lại, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Quần áo của hắn cũng ướt đẫm, trung y màu trắng dính sát vào người, mái tóc mượt như nhung tán loạn sau lưng, so với vẻ hờ hững thanh nhã thường ngày, lại có gì đó phóng khoáng không kềm chế được.
Cố Khinh Âm dùng tay chống xuống mặt sàn, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt si mê, tầm mắt quấn quanh Thượng Quan Dung Khâm, nói nhỏ: “Ý Chi, chàng vẫn còn quan tâm đến ta.” Ngữ khí có kinh ngạc, vui sướng, có buồn bã, đôi mắt trong veo của nàng nhìn thảng vào nam tử trước mặt. Nàng nâng tay lên, vuốt ve hai má hắn, trong mắt là tình yêu say đắm.
Sắc mặt Thượng Quan Dung Khâm trở nên cổ quái, Cố Khinh Âm trước mắt hắn lúc này dường như có chỗ nào đó không đúng. Điều làm hắn khó hiểu là, cái tên mà nàng gọi, đúng là tên tự của hắn, Dật Chi, nhưng đã rất lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy, lâu đến mức chính hắn cũng sắp quên mất.
Cố Khinh Âm ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn mái tóc rối của hắn, trong mắt chứa chan tình ý: “Ý Chi, ta có thể cho chàng bất cứ thứ gì, vàng bạc tiền tài, giang sơn quyền thế, chỉ cần chàng không rời khỏi ta nữa.” Nói xong, nàng chậm rãi dựa lên vai hắn.
Thân thể nàng mềm mại như không xương, mị nhãn như tơ, nửa thân trên gần như để trần, dính vào người Thượng Quan Dung Khâm, hai chân cũng quấn quít lấy hắn.
Thượng Quan Dung Khâm nhanh chóng cảm nhận được đường cong mềm mại của nữ tử. Con ngươi đen của hắn híp lại, dịch người về phía sau, đẩy Cố Khinh Âm ra, giữ khoảng cách nửa cánh tay với nàng, trầm giọng hỏi: “Cô là ai?”
Cố Khinh Âm thấy hắn đẩy mình ra, lại bò lên đến, hơi thở mềm mại thơm như hương hoa lan, “Ta? Ta là Cảnh nhi của chàng.” Nàng cười duyên, sóng mắt lưu chuyển, mị ý lan tràn.
Hắn cau mày, Cảnh nhi? Hắn hoàn toàn không nhớ nổi có quen người này, “Bình thường ta gọi cô như vậy?” Hắn nhìn nàng, hỏi.
Cố Khinh Âm bĩu đôi môi đỏ mọng, lắc lắc đầu, bất mãn nói: “Ý Chi, chàng thật là, cả ngày đều gọi Lý Cảnh Hoa, Lý Cảnh Hoa là tên ta, chẳng phân biệt được tôn ti, chẳng có chút tình thú nào, sao lúc này lại hỏi ta như vậy?”
Lý Cảnh Hoa? Nếu là những người khác, có thể không phản ứng kịp với tình hình này, nhưng Thượng Quan Dung Khâm thuở nhỏ bác học, từng đọc lướt qua cả chính sử dã sử, tất nhiên có biết đến vị Tuyên Tấn thái hậu cực kỳ nổi danh này. Bà ta có thủ đoạn có mưu lược, có năng lực chấp chính, chỉ tiếc trời sinh tính hoang dâm, nuôi dưỡng nam sủng, thậm chí bức Vương gia làm trai bao, bởi vậy người đời chê trách bà ta rất nhiều.
Lúc này Thượng Quan Dung Khâm nhìn khuôn mặt như ngọc của Cố Khinh Âm, thấp giọng hỏi, “Ta là ai?” Kỳ thực trong lòng hắn đã có đáp án, chuyện tình cảm của Lý Cảnh Hoa cùng Ngật Vương Tiêu Ý Chi là chuyện kinh thế hãi tục thời đó, sau đó đã có không ít những cặp đôi nam nữ trẻ tuổi không để ý thế tục lễ giáo say sưa bàn về chuyện này.
“Ý Chi, hôm nay chàng thật kỳ lạ, “ Cố Khinh Âm không khỏi gắt giọng: “Tiêu Ý Chi, chàng là Ngật vương Tiêu Ý Chi, chàng hỏi cái gì vậy chứ, người ta đã lâu không gặp chàng, rất nhớ chàng, chàng lại lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ chàng thật sự không nhớ ta chút nào sao?”
Thượng Quan Dung Khâm còn đang nghĩ về sự thay đổi đột ngột của nàng, nên không ngờ đến Cố Khinh Âm đã tiến đến hôn lên môi hắn
Bình luận truyện