Nữ Quan Vận Sự
Chương 95: Mưa đêm chịu nhục 1
Đến ngày thứ ba, Cố Khinh Âm cả một ngày vẫn không thấy Ngụy Lãnh Nghiêu, nhưng thật ra nàng đang cố gắng ghi nhớ kỹ các thông lộ, các cửa ra vào.
Ban đêm, bên ngoài nổi gió, nàng tắt nến, nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp.
Nhớ tới tình cảnh mấy ngày nay, nàng lại thấy buồn, không biết trong phủ thế nào, cha mẹ có bình an không, ngự sử đài thay đổi người đứng đầu sẽ khác thế nào. Đã gần một tháng nàng không đi làm không biết có ảnh hưởng gì không. Cứ suy tư lung tung, không biết nàng ngủ say từ lúc nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng chớp giật sấm đánh, cuồng phong gào thét, thổi tung cánh cửa sổ trong phòng, thoáng chốc mưa tầm tã, làm ướt nền đất gần cửa sổ.
Cố Khinh Âm giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy thắp nến, mất một lúc lâu mới đóng lại được cửa sổ cẩn thận, thì trên người đã dính đầy nước mưa.
Không còn cách nào, nàng đành phải mở tay nải, lấy ra một bộ trung y để thay. Nàng đặt quần áo trên giường, cởi ra quần áo ướt, cầm khắn lau người. Lúc đang muốn mặc trung y vào, mượn ánh nến mỏng manh, nàng mơ hồ trông thấy cạnh cửa có một bóng dáng.
Cố Khinh Âm vẫn còn trẻ, thấy này tình cảnh, bị dọa đến hoảng loạn tâm thần. Trên người nàng lúc này lại chỉ mặc mỗi cái yếm với quần lót, đành phải nhanh chóng vở lấy chăn bông che người, muốn đến cửa phòng nhìn xem rốt cuộc là cái gì.
Nàng đi từng bước, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, một bóng dáng cao to đi vào, mang hơi thở băng lãnh ẩm ướt.
Cố Khinh Âm lùi lại mấy bước, thấy rõ người tới, nàng cố gắng giữ vững tinh thần, run rẩy nói: "Ngài, tướng quân, ngài làm gì ở đây?"
Nam nhân trước mặt mặc bộ cẩm y màu xanh lam sẫm, búi tóc hơi rối, mấy sợi tóc mai rũ xuống, mày kiếm như mực, mắt như hàn tinh, lưu động ánh sáng xanh u tối, trên thái dương và chóp mũi còn đọng vài giọt nước mưa, đang từ từ nhỏ xuống. Y phục vì mắc mưa nên dính sát vào người, ẩn hiện đường cong cơ bắp, tỏa ra hơi thở cường đại mà nguy hiểm.
Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm thấp âm trầm cất lên: "Cho ta nước."
Cố Khinh Âm nghe thấy hắn sai mình lấy nước thì cũng bình tĩnh trở lại, tưởng là hắn về trễ, mắc mưa, muốn uống trà nóng xua khí lạnh mà thôi.
"Tướng quân đợi một lát, nô tỳ lập tức đi đun nước." Nàng nắm thật chặt tấm chăn trên người, cúi đầu nói.
Nàng xoay người, phía sau không có bất cứ tiếng động nào. Nàng tưởng hắn đã đi rồi, đang định buông chăn thay trung y, cả người bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy ngã, ấn xuống giường.
"A!" Cố Khinh Âm kinh hãi kêu lên, cái chăn trên người đã bị vứt ra xa.
Nàng nghe thấy tiếng thở dốc trầm đục của nam nhân, dồn dập nặng nề, bàn tay to thô ráp đang chạy trên tấm lưng trần của nàng. Sau đó, nàng chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, yếm bị cởi bỏ, chỉ còn lại sợi dây mỏng manh vắt trên cổ, bầu ngực đầy đặn nõn nà đu đưa trước mắt.
"Đừng như vậy, tướng quân, không được..." Cố Khinh Âm liều mạng hét lên, nhưng thân thể bị giữ chặt lại, không thể động đậy.
Tiếng vải vóc bị xé vụn vang lên, quần lót của nàng bị xé rách ném xuống dưới, hai cánh hoa mông trắng mịn thịt hiện rõ trong mắt hắn.
Nàng có thể cảm giác được ánh mắt băng lãnh đang đánh giá từng tấc da thịt nàng. Mặc kệ nàng cầu xin thế nào, hắn đều mắt điếc tai ngơ, để mặc nàng như con cá nhỏ giãy dụa trong lòng hắn.
Cánh mông bị cường ngạnh tách ra, ngón tay hắn nắm lấy hoa hạt mẫn cảm của nàng, day nhẹ, khiến thân thể đang khẩn trương khẽ run rẩy.
"A... Không cần... Tướng quân... A..." Cổ họng nàng đã khản đặc, cánh tay cố sức chống lên giường. Nhưng mà, chỗ sâu trong thân thể đang nhanh chóng lan tràn một cảm giác hư không, khiến nàng sắp không khống chế được cơn hoảng loạn nữa rồi.
Trong tiểu huyệt rất ngứa, ẩm ướt, đã có một dòng d*m thủy chảy ra, dính ướt ngón tay hắn, nàng nghe thấy tiếng thở dốc của hắn càng thêm dồn dập.
Nàng rất xấu hổ, xấu hổ vô cùng, nhưng mông lại đong đưa theo tiết tấu của ngón tay hắn, khiến càng nhiều d*m thủy chảy ra. Thậm chí nàng còn nghe được tiếng nước bị khấy đảo từ dưới thân.
Tay kia của hắn luồn lên trên, bắt lấy ngực trái của nàng, nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.
Thân thể của nàng dần trở nên khô nóng, nàng cắn chặt môi, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ. Nhưng cảm giác trống rỗng trong thân thể ngày càng nhiều, ngọn lửa tình dục đã cháy, dần dần thành lan ra khắp cơ thể.
Rốt cục ngón tay hắn cũng chịu buông tha cho hoa hạt của nàng, chuyển sang vuốt ve đóa hoa đầy đặn, càng ngày càng nhiều d*m thủy trào ra, từ tiểu huyệt chảy xuống đùi. Thân thể của nàng không tự chủ được nhấc lên, bắt đầu chủ động đón ý nói hùa theo hắn.
Ban đêm, bên ngoài nổi gió, nàng tắt nến, nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp.
Nhớ tới tình cảnh mấy ngày nay, nàng lại thấy buồn, không biết trong phủ thế nào, cha mẹ có bình an không, ngự sử đài thay đổi người đứng đầu sẽ khác thế nào. Đã gần một tháng nàng không đi làm không biết có ảnh hưởng gì không. Cứ suy tư lung tung, không biết nàng ngủ say từ lúc nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng chớp giật sấm đánh, cuồng phong gào thét, thổi tung cánh cửa sổ trong phòng, thoáng chốc mưa tầm tã, làm ướt nền đất gần cửa sổ.
Cố Khinh Âm giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy thắp nến, mất một lúc lâu mới đóng lại được cửa sổ cẩn thận, thì trên người đã dính đầy nước mưa.
Không còn cách nào, nàng đành phải mở tay nải, lấy ra một bộ trung y để thay. Nàng đặt quần áo trên giường, cởi ra quần áo ướt, cầm khắn lau người. Lúc đang muốn mặc trung y vào, mượn ánh nến mỏng manh, nàng mơ hồ trông thấy cạnh cửa có một bóng dáng.
Cố Khinh Âm vẫn còn trẻ, thấy này tình cảnh, bị dọa đến hoảng loạn tâm thần. Trên người nàng lúc này lại chỉ mặc mỗi cái yếm với quần lót, đành phải nhanh chóng vở lấy chăn bông che người, muốn đến cửa phòng nhìn xem rốt cuộc là cái gì.
Nàng đi từng bước, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, một bóng dáng cao to đi vào, mang hơi thở băng lãnh ẩm ướt.
Cố Khinh Âm lùi lại mấy bước, thấy rõ người tới, nàng cố gắng giữ vững tinh thần, run rẩy nói: "Ngài, tướng quân, ngài làm gì ở đây?"
Nam nhân trước mặt mặc bộ cẩm y màu xanh lam sẫm, búi tóc hơi rối, mấy sợi tóc mai rũ xuống, mày kiếm như mực, mắt như hàn tinh, lưu động ánh sáng xanh u tối, trên thái dương và chóp mũi còn đọng vài giọt nước mưa, đang từ từ nhỏ xuống. Y phục vì mắc mưa nên dính sát vào người, ẩn hiện đường cong cơ bắp, tỏa ra hơi thở cường đại mà nguy hiểm.
Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm thấp âm trầm cất lên: "Cho ta nước."
Cố Khinh Âm nghe thấy hắn sai mình lấy nước thì cũng bình tĩnh trở lại, tưởng là hắn về trễ, mắc mưa, muốn uống trà nóng xua khí lạnh mà thôi.
"Tướng quân đợi một lát, nô tỳ lập tức đi đun nước." Nàng nắm thật chặt tấm chăn trên người, cúi đầu nói.
Nàng xoay người, phía sau không có bất cứ tiếng động nào. Nàng tưởng hắn đã đi rồi, đang định buông chăn thay trung y, cả người bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy ngã, ấn xuống giường.
"A!" Cố Khinh Âm kinh hãi kêu lên, cái chăn trên người đã bị vứt ra xa.
Nàng nghe thấy tiếng thở dốc trầm đục của nam nhân, dồn dập nặng nề, bàn tay to thô ráp đang chạy trên tấm lưng trần của nàng. Sau đó, nàng chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, yếm bị cởi bỏ, chỉ còn lại sợi dây mỏng manh vắt trên cổ, bầu ngực đầy đặn nõn nà đu đưa trước mắt.
"Đừng như vậy, tướng quân, không được..." Cố Khinh Âm liều mạng hét lên, nhưng thân thể bị giữ chặt lại, không thể động đậy.
Tiếng vải vóc bị xé vụn vang lên, quần lót của nàng bị xé rách ném xuống dưới, hai cánh hoa mông trắng mịn thịt hiện rõ trong mắt hắn.
Nàng có thể cảm giác được ánh mắt băng lãnh đang đánh giá từng tấc da thịt nàng. Mặc kệ nàng cầu xin thế nào, hắn đều mắt điếc tai ngơ, để mặc nàng như con cá nhỏ giãy dụa trong lòng hắn.
Cánh mông bị cường ngạnh tách ra, ngón tay hắn nắm lấy hoa hạt mẫn cảm của nàng, day nhẹ, khiến thân thể đang khẩn trương khẽ run rẩy.
"A... Không cần... Tướng quân... A..." Cổ họng nàng đã khản đặc, cánh tay cố sức chống lên giường. Nhưng mà, chỗ sâu trong thân thể đang nhanh chóng lan tràn một cảm giác hư không, khiến nàng sắp không khống chế được cơn hoảng loạn nữa rồi.
Trong tiểu huyệt rất ngứa, ẩm ướt, đã có một dòng d*m thủy chảy ra, dính ướt ngón tay hắn, nàng nghe thấy tiếng thở dốc của hắn càng thêm dồn dập.
Nàng rất xấu hổ, xấu hổ vô cùng, nhưng mông lại đong đưa theo tiết tấu của ngón tay hắn, khiến càng nhiều d*m thủy chảy ra. Thậm chí nàng còn nghe được tiếng nước bị khấy đảo từ dưới thân.
Tay kia của hắn luồn lên trên, bắt lấy ngực trái của nàng, nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.
Thân thể của nàng dần trở nên khô nóng, nàng cắn chặt môi, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ. Nhưng cảm giác trống rỗng trong thân thể ngày càng nhiều, ngọn lửa tình dục đã cháy, dần dần thành lan ra khắp cơ thể.
Rốt cục ngón tay hắn cũng chịu buông tha cho hoa hạt của nàng, chuyển sang vuốt ve đóa hoa đầy đặn, càng ngày càng nhiều d*m thủy trào ra, từ tiểu huyệt chảy xuống đùi. Thân thể của nàng không tự chủ được nhấc lên, bắt đầu chủ động đón ý nói hùa theo hắn.
Bình luận truyện