Nữ Thần Trở Về
Chương 53
Xem hết kịch bản, Ninh Tây cũng biết Lâm Thư Kiệt vì sao mà thành công, bởi vì hắn am hiểu điểm hứng thú củangười xem. Nói thí dụ như bộ phim này gọi là ( vận may liên tục), từ tên đến nội dung đều hết sức khuôn cũ, nhưng là khuôn cũ đó lại có rất nhiều nhân tố hấp dẫn người xem, đích xác quá phù hợp với thị hiếu của mọi người.
Tự lập, tự mình cố gắng có, nam phụ xấu xa có, tổng tài ngang ngược có, khí thế nữ vương cũng có, quả thực thỏa mãn nhu cầu nhiều cấp độ.
"Anh Trương, bộ phim này em nhận, "
Ninh Tây cười nói:
"Lâm đạo diễn là kiểu phim thương nghiệp, vai nữ chính bao nhiêu người cướp muốn làm, em không muốn bỏ qua cơ hội tốt này."
Rất nhanh hai bên ký hợp đồng, thời gian mở máy định tại cuối tháng sau, đúng lúc hoạt động tuyên truyền ( đàm hải tiên ký) kết thúc, hoàn toàn không có cái gì không tốt.
( Hán Thời Vân Nguyệt) đạt được thành công khổng lồ, người làm phim phi thường cao hứng, vì vậy phát cho mọi người trong tổ phim hồng bao, Ninh Tây mặc dù chỉ là một vai phụ, nhưng bởi vì nàng có được giải nữ phụ xuất sắc nhất, cho nên hồng bao khá nặng.
Sau khi cầm hồng bao chính là đi liên hoan, đây đã là trạng thái bình thường, sau khi lấy được thành công, người làm phim như thế nào cũng muốn mời mọi người ăn bữa cơm xa hoa, nếu không là tỏ ra quá keo kiệt.
Bầu không khí tốt, đạo diễn, diễn viên chính nhân phẩm đều có thể so sánh với chính nhân, cho nên mọi người ngồi chung một chỗ, đều rất phóng khoáng.
Đàn ông ngồi cùng bàn phần lớn đều rất có phong độ, cũng không có người nào rót rượu ép nữ nghệ sĩ, cho nên ăn đến lúc tàn tiệc, Ninh Tây cũng không uống nhiều.
Đi đến toilet, đi ngang qua một gian ghế lô, bên trong cửa không khóa chặt chẽ, tiếng nói bị truyền ra.
"Thường Thời Quy tính gì đó, hiện tại người nào không biết hắn ngay cả nữ diễn viên cũng không thu được, không biết bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo hắn."
"Đúng thôi, việc này rơi vào trên tay tôi, làm sao để như vậy. Bình thường nhìn là dạng đàn ông tinh anh trong thương giới, kết quả ngay cả phụ nữ cũng không bắt được. Nghe nói cô gái này bây giờ còn đang ở giới giải trí vui vẻ sung sướng, còn cùng nam diễn viên khác truyền scandal, mấy người nói đàn ông như Thường Thời Quy, bất lực hay không bất lực?"
"Không thể nói như vậy, có lẽ người ta là có phong độ quân tử?"
"Có cái rắm mà phong độ, tôi thấy cái nữ diễn viên này chính là cho mặt mũi mà lên mặt. Tôi muốn coi trọng một người nghệ sĩ, cô ta dám làm bộ làm tịch như vậy, trực tiếp làm cho cô ta ở trong giới giải luẩn quẩn hỗn loạn, xem có quỳ xuống nắm gấu quần tôi không?".
Những con nhà giàu này, đối với hình tượng của Thường Thời Quy chính là tấm gương gương mẫu "Con nhà người ta ". Thật sự là thu thập không ít các loại hận.
Những người này đối thoại càng ngày càng không chịu nổi, mượn cô để không kiêng nể gì phát tiết tâm tình bất mãn với Thường Thời Quy, giống như là cuối cùng cũng tìm ra chỗ yếu của tấm gương sáng bị đem so sánh hai mươi mấy năm, nguyên một đám nhảy nhót lung tung, Hận không thể không bắc loa chế giễu.
Ninh Tây không ở lại nghe tiếp, cô chỉ liếc mắt nhìn vào khe cửa, thấy được có ba người, sau đó trầm mặt rời đi.
Nhưng là tiếng người nói bậy cũng không biết đóng kín cửa, cũng không biết xấu hổ nhìn lại bản thân mạnh hơn Thường Thời Quy điểm nào?!
"Tây Tây, làm sao vậy?"
Chu Hải Lệ thấy vẻ mặt Ninh Tây có cái gì không đúng, vì vậy nhỏ giọng hỏi thăm.
"Có phải say rượu rồi không?"
"Không có việc gì, "
Ninh Tây cười cười, sau đó giọng bình tĩnh nói.
"Đụng phải vài người trí tuệ chậm phát triển."
Lời ra khỏi miệng, Ninh Tây cũng có chút hối hận, bởi vì cô cảm thấy phần lớn người trí lực dù không bình thường, dầu gì tâm hồn còn thuần khiết. Dùng từ chậm phát triển trí tuệ để hình dung mấy người vừa rồi, quả thực chính là vũ nhục người bệnh trí lực không tốt.
Chu Hải Lệ không hỏi cô đến tột cùng là thế nào, mà chỉ nói:
"Không có việc gì, xem nhiều thành thói quen."
"Ân."
Ninh Tây gật đầu cười.
Chỉ là trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, mấy cái người chỉ biết dùng tiền của cha mẹ ăn chơi dựa vào cái gì mà chế ngạo Thường Thời Quy? Dựa vào nhược trí của bọn họ sao?
Tiệc kết thúc, Ninh Tây ra khỏi khách sạn, thấy vài người vừa nói bậy về Thường Thời Quy đang ở trước mặt một chiếc xe mặt mũi nhìn qua đã thấy nịnh nọt cười cười nói nói cái gì đó.
Cô cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, hẳn là đã gặp ở nơi nào đó.
Thường Thời Quy cùng những con nhà giàu này cũng không quá quen thuộc, từ nhỏ liền tiếp nhận giáo dục nghiêm khác, cùng những người này không có bao nhiêu lui tới.
Miễn cưỡng cùng những người này khách sáo hai câu, Thường Thời Quy kéo cửa xe lên, đang chuẩn bị rời đi, nghe được có người gõ cửa sổ xe.
"Thường tiên sinh."
Ninh Tây mang mặt cười hiện ra ở trước mặt hắn.
Thường Thời Quy mở cửa xe, xuống xe:
"Em sao lại ở đây?"
Ninh Tây mắt nhìn mấy người đứng đó không xa vài người con nhà giàu, cười nói:
"Vừa rồi lúc đi ra, đúng lúc trông thấy xe của anh, cùng anh chào hỏi một tiếng."
Không nghĩ tới Ninh Tây sẽ chủ động tìm đến mình, Thường Thời Quy trên mặt lộ ra vui vẻ:
"Thật là khéo."
"Là rất khéo, "
Ninh Tây xoay người đối mặt với vài vị kia.
"Mấy vị này là bạn của anh, vừa rồi tôi còn nhìn thấy bọn họ ở phòng riêng bên cạnh dùng cơm, không nghĩ tới mấy người có quen biết, thật sự là duyên phận."
Ninh Tây nói như vậy, mấy người kia sắc mặt lập tức thay đổi không được tự nhiên, bởi vì bọn họ nhớ tới, vừa rồi sau lưng thời điểm cười nhạo Thường Thời Quy, giống như không đóng kín cửa.
Bọn họ thấp thỏm bất an quan sát vẻ mặt Ninh Tây, chỉ là đối phương sắc mặt bình tĩnh, bọn họ cũng không biết đối phương có nghe thấy lời nói bọn họ nói.
Những thứ khác không nói, chỉ nhìn đơn thuần cô vừa xuất hiện, Thường Thời Quy liền từ trên xe bước xuống, mà bọn họ vừa rồi tâng bốc nửa ngày, Thường Thời Quy cũng không thấy bao nhiêu thân thiện, bọn họ nói một trăm câu đều cản không nổi Ninh Tây nói một câu.
"Không phải là tổng tài Thường thị sao?"
Diễn viên sắm vai trong phim
(Hán Thời Vân Nguyệt) kinh ngạc, hóa ra Ninh Tây cùng tổng tài Thường thị quan hệ thực sự tốt như vậy, hắn còn tưởng rằng là công ty giải trí Cửu Cát cố ý tuyên truyền.
Hắn đang định đi lên chào hỏi, gặp may thì Thường Thời Quy có thể biết mặt, quay đầu liền bị Từ đạo diễn vỗ vỗ bả vai.
"Đi, xe ở bên kia, chúng ta trở về."
Từ đạo diễn biết rõ hắn có tâm tư gì, nhưng thời điểm này đi theo Thường Thời Quy chào hỏi hiển nhiên là không thích hợp.
"Từ đạo diễn?"
Người diễn viên này có chút phát mộng, đành phải tùy ý để từ đạo diễn đem hắn lôi đi.
Các diễn viên khác cũng nhìn thấy màn này, hết sức thức thời làm bộ như không nhìn thấy, nhưng nội tâm đối với Ninh Tây lại có một cách nhìn khác trước rất nhiều.
Thường Thời Quy phát giác được Ninh Tây cùng mấy người kia bầu không khí có gì đó không đúng, hắn nhíu nhíu mày, xoay người thay Ninh Tây mở cửa xe.
"Trời tối rồi, tôi đưa em trở về."
"Cám ơn."
Ninh Tây không cự tuyệt ý tốt của Thường Thời Quy. Cô trước khi lên xe, còn ưu nhã hướng mấy người kia nói một câu tạm biệt.
Chờ Thường Thời Quy cùng Ninh Tây rời đi, mấy người đó mới thở phào nhẹ nhõm, vài người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều không nhắc lại chuyện vừa rồi. Một hồi lâu sau, mới có người nhỏ giọng mắng:
"Ai nói Thường Thời Quy không đem nữ nghệ sĩ này thu vào tay, xem hai người này quan hệ không phải là rất tốt sao?"
"Mấy lời của phóng viên giải trí anh cũng tin?"
Một người khác bất mãn nói.
"Chẳng lẽ thâí độ của hắn như vậy, là do mỹ nhân sớm tới tay rồi."
"Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì sao?"
Thường Thời Quy ngửi thấy trên người Ninh Tây có mùi rượu rất nhạt, đoán cô mới vừa tham gia bữa tiệc.
"Bọn họ có làm khó dễ em không?"
"Anh nói mấy cái công tử gia kia sao?"
Ninh Tây ngẩn người, cười lắc đầu.
"Không có, chỉ là bọn họ lúc nói bậy chưa đóng cửa, đúng lúc bị tôi nghe thấy mà thôi."
Thường Thời Quy gật đầu, không hỏi lại.
Bên trong buồng xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Ninh Tây nghiêng đầu quan sát Thường Thời Quy, phát hiện gò má hắn vô cùng đẹp mắt:
"Anh không hiếu kỳ bọn họ nói ai sao?"
Thường Thời Quy hơi nhíu mày, qua nét mặt của Ninh Tây cũng đoán được một chút.
"Bọn họ nói gì tôi sao?"
"Anh như vậy thật không có thú vị, không thể làm vẻ mặt như hiếu kỳ hỏi tôi sao?"
Ninh Tây đem bả vai hạ xuống, thở dài nói.
"Tôi không thể tiếp tục nhiều chuyện cho hết *."
Thường Thời Quy trong lúc nhất thời có chút ảo mộng, hắn thấy Ninh Tây buông thõng bả vai, mất tự nhiên hỏi:
"Ta thật tò mò bọn họ nói gì đó, em nói cho tôi biết đi."
"Ha ha, "
Thấy vẻ mặt hắn rối rắm, Ninh Tây nhịn không được cười ra tiếng.
"May mắn anh làm đại tổng tài, mà không phải làm diễn viên."
Thường Thời Quy vẻ mặt khó hiểu.
"Bởi vì diễn xuất quá kém, cho dù tướng mạo rất khá, đạo diễn cũng sẽ không cần anh."
Ninh Tây ha ha cười.
"Bọn họ còn có thể nói cái gì, cũng chỉ dám sau lưng anh nói vài lời không hay, ở trước mặt anh, mỗi một người đều thành thật giống như chim cút."
Nghĩ đến những người đó, Ninh Tây nhíu nhíu mày.
Ngay cả mấy công tử con nhà giàu này cũng bắt đầu ở sau lưng nói những lời này, không biết rõ trong miệng phu nhân nhà giàu rảnh rỗi, sẽ đem Thường Thời Quy nói thành cái dạng gì?
Đối với con người mà nói, bát quái từ trước đến nay chẳng phân biệt được chủng tộc, chẳng phân biệt được tầng lớp, những phu nhân nhà giàu này chắc chắn sẽ ở sau lưng vụng trộm đem người khác làm trò cười.
Thường Thời Quy chẳng khác gì thiên chi kiêu tử, không biết có bao nhiêu người ghen ghét, hắn nếu như có gì không tốt, khẳng định không thể thiếu mấy người nhìn mà hả hê.
"Thực xin lỗi..."
Nụ cười trên mặt Ninh Tây chậm rãi biến mất.
"Đây đều là do tôi đem đến phiền toái cho anh."
Thường Thời Quy biết rõ cô đang nói ý gì, ôn nhu cười một tiếng:
"Tôi thích em là việc của tôi, em cự tuyệt tôi cũng không phải là sai, tại sao phải nói xin lỗi, em lại không nợ tôi cái gì."
Ở trong nội tâm của hắn, càng muốn Ninh Tây nói ba chữ khác, nhưng hắn biết rõ lúc này nói ra khỏi miệng, sẽ chỉ làm Ninh Tây khó xử, sẽ chỉ làm quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng bất hòa, cho nên trừ mỉm cười bên ngoài, hắn cũng không nói gì.
Ninh Tây nhìn trên mặt hắn ôn nhu, miễn cưỡng cười cười, ngay cả chính mình cảm thấy nụ cười này cứng ngắc nhìn không nổi.
"Em cùng Chu Chính Xuyên trong lúc đó..."
"Tôi cùng hắn chỉ là bằng hữu, "
Ninh Tây nhanh chóng đáp.
"Truyền thông tung ra tin đồn thất thiệt mà thôi."
"Vậy là tốt rồi, "
Thường Thời Quy lộ ra vui vẻ.
"Như vậy chứng tỏ tôi còn có cơ hội đúng không?"
Ninh Tây trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe:
"Thường tiên sinh, anh đây cần gì phải vậy. Tôi trước kia cũng đã nói, tôi sớm đã không còn là cô bé năm đó nữa."
"Gọi tôi là Thời Quy, "
Thường Thời Quy đưa mắt nhìn vào hai mắt Ninh Tây.
"Chúng ta biết lâu như vậy, vì sao em còn gọi xa lạ như vậy?"
Ninh Tây dừng một chút, không nói gì.
Thấy cô không phản bác, Thường Thời Quy trên mặt lộ ra thỏa mãn.
"Tôi cũng đã sớm nói, tôi thích là thích em, không phải là nhìn thời điểm mà thích em."
"Anh cho rằng anh hết sức hiểu rõ tôi ư?"
Ninh Tây tâm tình thoáng kích động.
"Anh thích tôi của năm đó là cô bé đơn thuần sáng sủa, còn tôi của hiện tại là nữ diễn viên được người hâm mộ xưng là nữ thần, đây đều là anh tự ngộ nhận cho rằng là thích. Thường Thời Quy, tôi sớm đã thay đổi! Cái gì gọi là nữ thần, cái gì gọi là khí chất, đây đều là tôi diễn cho người ta xem, anh cho rằng cái gọi là thích, cũng chỉ bằng mắt nhìn mà thôi!"
Nói xong mấy câu nói đó, Ninh Tây liền hối hận. Kể từ khi ba mẹ đi rồi, cô không còn hướng những người khác vô duyên vô cớ mà phát giận, đem tâm tình không tốt đổ lên Thường Thời Quy phát tiết, đối phương cũng không phải là thùng rác tâm lý của cô.
"Thực xin lỗi, "
Ninh Tây hướng Thường Thời Quy nói một câu xin lỗi, vuốt vuốt huyệt Thái dương, đưa tay vào trong túi xách sờ sờ, nhưng chợt nghĩ tới bên cạnh còn có Thường Thời Quy, vì vậy lại điềm nhiên như không đem tay thu trở về.
"Tôi hai ngày nay hơi mệt chút, lời nói vừa rồi anh đừng để trong lòng."
"Em tìm cái gì?"
Thường Thời Quy ánh mắt rơi xuống bên trong túi xách của Ninh Tây, sắc mặt chìm xuống.
"Không có gì."
Ninh Tây bóp túi xách, không để Thường Thời Quy nhìn.
Nhưng Thường Thời Quy từ trước đến nay rất phong độ lúc này đây lại không có nghe cô nói, hắn lại một lần nữa hỏi.
"Ninh Tây, em nói cho tôi biết, em đang tìm cái gì?!"
Ninh Tây càng giữ chặt túi xách, không trả lời.
P/S: Chương sắp tới là 2 anh chị thành đôi rồi nè. <3
Tự lập, tự mình cố gắng có, nam phụ xấu xa có, tổng tài ngang ngược có, khí thế nữ vương cũng có, quả thực thỏa mãn nhu cầu nhiều cấp độ.
"Anh Trương, bộ phim này em nhận, "
Ninh Tây cười nói:
"Lâm đạo diễn là kiểu phim thương nghiệp, vai nữ chính bao nhiêu người cướp muốn làm, em không muốn bỏ qua cơ hội tốt này."
Rất nhanh hai bên ký hợp đồng, thời gian mở máy định tại cuối tháng sau, đúng lúc hoạt động tuyên truyền ( đàm hải tiên ký) kết thúc, hoàn toàn không có cái gì không tốt.
( Hán Thời Vân Nguyệt) đạt được thành công khổng lồ, người làm phim phi thường cao hứng, vì vậy phát cho mọi người trong tổ phim hồng bao, Ninh Tây mặc dù chỉ là một vai phụ, nhưng bởi vì nàng có được giải nữ phụ xuất sắc nhất, cho nên hồng bao khá nặng.
Sau khi cầm hồng bao chính là đi liên hoan, đây đã là trạng thái bình thường, sau khi lấy được thành công, người làm phim như thế nào cũng muốn mời mọi người ăn bữa cơm xa hoa, nếu không là tỏ ra quá keo kiệt.
Bầu không khí tốt, đạo diễn, diễn viên chính nhân phẩm đều có thể so sánh với chính nhân, cho nên mọi người ngồi chung một chỗ, đều rất phóng khoáng.
Đàn ông ngồi cùng bàn phần lớn đều rất có phong độ, cũng không có người nào rót rượu ép nữ nghệ sĩ, cho nên ăn đến lúc tàn tiệc, Ninh Tây cũng không uống nhiều.
Đi đến toilet, đi ngang qua một gian ghế lô, bên trong cửa không khóa chặt chẽ, tiếng nói bị truyền ra.
"Thường Thời Quy tính gì đó, hiện tại người nào không biết hắn ngay cả nữ diễn viên cũng không thu được, không biết bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo hắn."
"Đúng thôi, việc này rơi vào trên tay tôi, làm sao để như vậy. Bình thường nhìn là dạng đàn ông tinh anh trong thương giới, kết quả ngay cả phụ nữ cũng không bắt được. Nghe nói cô gái này bây giờ còn đang ở giới giải trí vui vẻ sung sướng, còn cùng nam diễn viên khác truyền scandal, mấy người nói đàn ông như Thường Thời Quy, bất lực hay không bất lực?"
"Không thể nói như vậy, có lẽ người ta là có phong độ quân tử?"
"Có cái rắm mà phong độ, tôi thấy cái nữ diễn viên này chính là cho mặt mũi mà lên mặt. Tôi muốn coi trọng một người nghệ sĩ, cô ta dám làm bộ làm tịch như vậy, trực tiếp làm cho cô ta ở trong giới giải luẩn quẩn hỗn loạn, xem có quỳ xuống nắm gấu quần tôi không?".
Những con nhà giàu này, đối với hình tượng của Thường Thời Quy chính là tấm gương gương mẫu "Con nhà người ta ". Thật sự là thu thập không ít các loại hận.
Những người này đối thoại càng ngày càng không chịu nổi, mượn cô để không kiêng nể gì phát tiết tâm tình bất mãn với Thường Thời Quy, giống như là cuối cùng cũng tìm ra chỗ yếu của tấm gương sáng bị đem so sánh hai mươi mấy năm, nguyên một đám nhảy nhót lung tung, Hận không thể không bắc loa chế giễu.
Ninh Tây không ở lại nghe tiếp, cô chỉ liếc mắt nhìn vào khe cửa, thấy được có ba người, sau đó trầm mặt rời đi.
Nhưng là tiếng người nói bậy cũng không biết đóng kín cửa, cũng không biết xấu hổ nhìn lại bản thân mạnh hơn Thường Thời Quy điểm nào?!
"Tây Tây, làm sao vậy?"
Chu Hải Lệ thấy vẻ mặt Ninh Tây có cái gì không đúng, vì vậy nhỏ giọng hỏi thăm.
"Có phải say rượu rồi không?"
"Không có việc gì, "
Ninh Tây cười cười, sau đó giọng bình tĩnh nói.
"Đụng phải vài người trí tuệ chậm phát triển."
Lời ra khỏi miệng, Ninh Tây cũng có chút hối hận, bởi vì cô cảm thấy phần lớn người trí lực dù không bình thường, dầu gì tâm hồn còn thuần khiết. Dùng từ chậm phát triển trí tuệ để hình dung mấy người vừa rồi, quả thực chính là vũ nhục người bệnh trí lực không tốt.
Chu Hải Lệ không hỏi cô đến tột cùng là thế nào, mà chỉ nói:
"Không có việc gì, xem nhiều thành thói quen."
"Ân."
Ninh Tây gật đầu cười.
Chỉ là trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, mấy cái người chỉ biết dùng tiền của cha mẹ ăn chơi dựa vào cái gì mà chế ngạo Thường Thời Quy? Dựa vào nhược trí của bọn họ sao?
Tiệc kết thúc, Ninh Tây ra khỏi khách sạn, thấy vài người vừa nói bậy về Thường Thời Quy đang ở trước mặt một chiếc xe mặt mũi nhìn qua đã thấy nịnh nọt cười cười nói nói cái gì đó.
Cô cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, hẳn là đã gặp ở nơi nào đó.
Thường Thời Quy cùng những con nhà giàu này cũng không quá quen thuộc, từ nhỏ liền tiếp nhận giáo dục nghiêm khác, cùng những người này không có bao nhiêu lui tới.
Miễn cưỡng cùng những người này khách sáo hai câu, Thường Thời Quy kéo cửa xe lên, đang chuẩn bị rời đi, nghe được có người gõ cửa sổ xe.
"Thường tiên sinh."
Ninh Tây mang mặt cười hiện ra ở trước mặt hắn.
Thường Thời Quy mở cửa xe, xuống xe:
"Em sao lại ở đây?"
Ninh Tây mắt nhìn mấy người đứng đó không xa vài người con nhà giàu, cười nói:
"Vừa rồi lúc đi ra, đúng lúc trông thấy xe của anh, cùng anh chào hỏi một tiếng."
Không nghĩ tới Ninh Tây sẽ chủ động tìm đến mình, Thường Thời Quy trên mặt lộ ra vui vẻ:
"Thật là khéo."
"Là rất khéo, "
Ninh Tây xoay người đối mặt với vài vị kia.
"Mấy vị này là bạn của anh, vừa rồi tôi còn nhìn thấy bọn họ ở phòng riêng bên cạnh dùng cơm, không nghĩ tới mấy người có quen biết, thật sự là duyên phận."
Ninh Tây nói như vậy, mấy người kia sắc mặt lập tức thay đổi không được tự nhiên, bởi vì bọn họ nhớ tới, vừa rồi sau lưng thời điểm cười nhạo Thường Thời Quy, giống như không đóng kín cửa.
Bọn họ thấp thỏm bất an quan sát vẻ mặt Ninh Tây, chỉ là đối phương sắc mặt bình tĩnh, bọn họ cũng không biết đối phương có nghe thấy lời nói bọn họ nói.
Những thứ khác không nói, chỉ nhìn đơn thuần cô vừa xuất hiện, Thường Thời Quy liền từ trên xe bước xuống, mà bọn họ vừa rồi tâng bốc nửa ngày, Thường Thời Quy cũng không thấy bao nhiêu thân thiện, bọn họ nói một trăm câu đều cản không nổi Ninh Tây nói một câu.
"Không phải là tổng tài Thường thị sao?"
Diễn viên sắm vai trong phim
(Hán Thời Vân Nguyệt) kinh ngạc, hóa ra Ninh Tây cùng tổng tài Thường thị quan hệ thực sự tốt như vậy, hắn còn tưởng rằng là công ty giải trí Cửu Cát cố ý tuyên truyền.
Hắn đang định đi lên chào hỏi, gặp may thì Thường Thời Quy có thể biết mặt, quay đầu liền bị Từ đạo diễn vỗ vỗ bả vai.
"Đi, xe ở bên kia, chúng ta trở về."
Từ đạo diễn biết rõ hắn có tâm tư gì, nhưng thời điểm này đi theo Thường Thời Quy chào hỏi hiển nhiên là không thích hợp.
"Từ đạo diễn?"
Người diễn viên này có chút phát mộng, đành phải tùy ý để từ đạo diễn đem hắn lôi đi.
Các diễn viên khác cũng nhìn thấy màn này, hết sức thức thời làm bộ như không nhìn thấy, nhưng nội tâm đối với Ninh Tây lại có một cách nhìn khác trước rất nhiều.
Thường Thời Quy phát giác được Ninh Tây cùng mấy người kia bầu không khí có gì đó không đúng, hắn nhíu nhíu mày, xoay người thay Ninh Tây mở cửa xe.
"Trời tối rồi, tôi đưa em trở về."
"Cám ơn."
Ninh Tây không cự tuyệt ý tốt của Thường Thời Quy. Cô trước khi lên xe, còn ưu nhã hướng mấy người kia nói một câu tạm biệt.
Chờ Thường Thời Quy cùng Ninh Tây rời đi, mấy người đó mới thở phào nhẹ nhõm, vài người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều không nhắc lại chuyện vừa rồi. Một hồi lâu sau, mới có người nhỏ giọng mắng:
"Ai nói Thường Thời Quy không đem nữ nghệ sĩ này thu vào tay, xem hai người này quan hệ không phải là rất tốt sao?"
"Mấy lời của phóng viên giải trí anh cũng tin?"
Một người khác bất mãn nói.
"Chẳng lẽ thâí độ của hắn như vậy, là do mỹ nhân sớm tới tay rồi."
"Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì sao?"
Thường Thời Quy ngửi thấy trên người Ninh Tây có mùi rượu rất nhạt, đoán cô mới vừa tham gia bữa tiệc.
"Bọn họ có làm khó dễ em không?"
"Anh nói mấy cái công tử gia kia sao?"
Ninh Tây ngẩn người, cười lắc đầu.
"Không có, chỉ là bọn họ lúc nói bậy chưa đóng cửa, đúng lúc bị tôi nghe thấy mà thôi."
Thường Thời Quy gật đầu, không hỏi lại.
Bên trong buồng xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Ninh Tây nghiêng đầu quan sát Thường Thời Quy, phát hiện gò má hắn vô cùng đẹp mắt:
"Anh không hiếu kỳ bọn họ nói ai sao?"
Thường Thời Quy hơi nhíu mày, qua nét mặt của Ninh Tây cũng đoán được một chút.
"Bọn họ nói gì tôi sao?"
"Anh như vậy thật không có thú vị, không thể làm vẻ mặt như hiếu kỳ hỏi tôi sao?"
Ninh Tây đem bả vai hạ xuống, thở dài nói.
"Tôi không thể tiếp tục nhiều chuyện cho hết *."
Thường Thời Quy trong lúc nhất thời có chút ảo mộng, hắn thấy Ninh Tây buông thõng bả vai, mất tự nhiên hỏi:
"Ta thật tò mò bọn họ nói gì đó, em nói cho tôi biết đi."
"Ha ha, "
Thấy vẻ mặt hắn rối rắm, Ninh Tây nhịn không được cười ra tiếng.
"May mắn anh làm đại tổng tài, mà không phải làm diễn viên."
Thường Thời Quy vẻ mặt khó hiểu.
"Bởi vì diễn xuất quá kém, cho dù tướng mạo rất khá, đạo diễn cũng sẽ không cần anh."
Ninh Tây ha ha cười.
"Bọn họ còn có thể nói cái gì, cũng chỉ dám sau lưng anh nói vài lời không hay, ở trước mặt anh, mỗi một người đều thành thật giống như chim cút."
Nghĩ đến những người đó, Ninh Tây nhíu nhíu mày.
Ngay cả mấy công tử con nhà giàu này cũng bắt đầu ở sau lưng nói những lời này, không biết rõ trong miệng phu nhân nhà giàu rảnh rỗi, sẽ đem Thường Thời Quy nói thành cái dạng gì?
Đối với con người mà nói, bát quái từ trước đến nay chẳng phân biệt được chủng tộc, chẳng phân biệt được tầng lớp, những phu nhân nhà giàu này chắc chắn sẽ ở sau lưng vụng trộm đem người khác làm trò cười.
Thường Thời Quy chẳng khác gì thiên chi kiêu tử, không biết có bao nhiêu người ghen ghét, hắn nếu như có gì không tốt, khẳng định không thể thiếu mấy người nhìn mà hả hê.
"Thực xin lỗi..."
Nụ cười trên mặt Ninh Tây chậm rãi biến mất.
"Đây đều là do tôi đem đến phiền toái cho anh."
Thường Thời Quy biết rõ cô đang nói ý gì, ôn nhu cười một tiếng:
"Tôi thích em là việc của tôi, em cự tuyệt tôi cũng không phải là sai, tại sao phải nói xin lỗi, em lại không nợ tôi cái gì."
Ở trong nội tâm của hắn, càng muốn Ninh Tây nói ba chữ khác, nhưng hắn biết rõ lúc này nói ra khỏi miệng, sẽ chỉ làm Ninh Tây khó xử, sẽ chỉ làm quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng bất hòa, cho nên trừ mỉm cười bên ngoài, hắn cũng không nói gì.
Ninh Tây nhìn trên mặt hắn ôn nhu, miễn cưỡng cười cười, ngay cả chính mình cảm thấy nụ cười này cứng ngắc nhìn không nổi.
"Em cùng Chu Chính Xuyên trong lúc đó..."
"Tôi cùng hắn chỉ là bằng hữu, "
Ninh Tây nhanh chóng đáp.
"Truyền thông tung ra tin đồn thất thiệt mà thôi."
"Vậy là tốt rồi, "
Thường Thời Quy lộ ra vui vẻ.
"Như vậy chứng tỏ tôi còn có cơ hội đúng không?"
Ninh Tây trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe:
"Thường tiên sinh, anh đây cần gì phải vậy. Tôi trước kia cũng đã nói, tôi sớm đã không còn là cô bé năm đó nữa."
"Gọi tôi là Thời Quy, "
Thường Thời Quy đưa mắt nhìn vào hai mắt Ninh Tây.
"Chúng ta biết lâu như vậy, vì sao em còn gọi xa lạ như vậy?"
Ninh Tây dừng một chút, không nói gì.
Thấy cô không phản bác, Thường Thời Quy trên mặt lộ ra thỏa mãn.
"Tôi cũng đã sớm nói, tôi thích là thích em, không phải là nhìn thời điểm mà thích em."
"Anh cho rằng anh hết sức hiểu rõ tôi ư?"
Ninh Tây tâm tình thoáng kích động.
"Anh thích tôi của năm đó là cô bé đơn thuần sáng sủa, còn tôi của hiện tại là nữ diễn viên được người hâm mộ xưng là nữ thần, đây đều là anh tự ngộ nhận cho rằng là thích. Thường Thời Quy, tôi sớm đã thay đổi! Cái gì gọi là nữ thần, cái gì gọi là khí chất, đây đều là tôi diễn cho người ta xem, anh cho rằng cái gọi là thích, cũng chỉ bằng mắt nhìn mà thôi!"
Nói xong mấy câu nói đó, Ninh Tây liền hối hận. Kể từ khi ba mẹ đi rồi, cô không còn hướng những người khác vô duyên vô cớ mà phát giận, đem tâm tình không tốt đổ lên Thường Thời Quy phát tiết, đối phương cũng không phải là thùng rác tâm lý của cô.
"Thực xin lỗi, "
Ninh Tây hướng Thường Thời Quy nói một câu xin lỗi, vuốt vuốt huyệt Thái dương, đưa tay vào trong túi xách sờ sờ, nhưng chợt nghĩ tới bên cạnh còn có Thường Thời Quy, vì vậy lại điềm nhiên như không đem tay thu trở về.
"Tôi hai ngày nay hơi mệt chút, lời nói vừa rồi anh đừng để trong lòng."
"Em tìm cái gì?"
Thường Thời Quy ánh mắt rơi xuống bên trong túi xách của Ninh Tây, sắc mặt chìm xuống.
"Không có gì."
Ninh Tây bóp túi xách, không để Thường Thời Quy nhìn.
Nhưng Thường Thời Quy từ trước đến nay rất phong độ lúc này đây lại không có nghe cô nói, hắn lại một lần nữa hỏi.
"Ninh Tây, em nói cho tôi biết, em đang tìm cái gì?!"
Ninh Tây càng giữ chặt túi xách, không trả lời.
P/S: Chương sắp tới là 2 anh chị thành đôi rồi nè. <3
Bình luận truyện