Nữ Thần Trở Về
Chương 65
"Chị...Chị chính là nữ sinh khi đó!"
Đào Thận Ngôn kinh ngạc nhìn Ninh Tây, lại nhìn Thường Thời Quy,
"Năm đó tại sao chị lại đột nhiên nghỉ học?"
Hắn còn nhớ ngày đó đưa tin, biểu ca vì muốn đi sát vùng khác nên nhờ hắn đưa thư đến cho nữ sinh lớp bên cạnh, thời gian xa cách nhiều năm như vậy, hắn sớm đã quên nữ sinh này tên gì, chỉ nhớ được nữ sinh này năm đó đột nhiên nghỉ học.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được cười nói:
"Duyên phận thật thần kỳ."
Thời gian xa cách nhiều năm như vậy, trong biển người mênh mông, hai người này còn có thể ở cùng một chỗ, không phải duyên phận thì là cái gì.
"Thường ca, anh rốt cuộc cũng tới, mau tới ngồi, mau tới ngồi."
Vài người ngồi trên ghế sô pha thấy Thường Thời Quy dẫn theo một cô gái tới, trong lòng hiếu kì cũng không dám hỏi.
Có vài người không chú ý tới người trong giới giải trí, không biết người đang đứng bên cạnh Thường Thời Quy lúc này chính là Ninh Tây mà vừa rồi mới đề cập tới, nhưng thấy Ninh Tây tự nhiên thanh thản, rất xinh đẹp, bắt đầu ở trong lòng suy đoán thân phận của Ninh Tây.
Đỗ Khang ngồi ở trong góc ngược lại nhận ra Ninh Tây, nhưng hắn ở trong này vẫn luôn là tiểu đệ chạy vặt của mấy vị thiếu gia, nên cũng không dám nói lung tung.
Nghĩ đến mấy tháng trước, mình còn cùng Bạch Lộ đi đến tổ phim tìm Ninh Tây l, Ninh Tây đem Tưởng Thành nghẹn cứng một câu cũng nói không nên lời, còn khiến Bạch Lộ tỷ địch ý tan biến, hắn biết, đây là một cô gái không hề đơn giản.
"Cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Ninh Tây."
Thường Thời Quy kéo Ninh Tây ở bên cạnh mình ngồi xuống, ánh mắt đảo một vòng trên mọi người đang ngồi trong phòng quét qua.
Có thể ngồi ở chỗ này đều không phải người ngu, bọn họ lập tức hiểu hàm nghĩa của Thường Thời Quy cố ý mang bạn gái xuất hiện, đây chắc chắn không phải chỉ chơi đùa?
"Ninh tỷ."
Đỗ Khang đối với Ninh Tây vốn có cảm tình, cho nên sau khi Thường Thời Quy mở miệng, liền cười ha hả chào hỏi Ninh Tây.
Những người khác ở trong lòng thầm mắng, động tác một chút cũng không chậm, ào ào nhìn Ninh Tây mở miệng kêu "Ninh tỷ", vẫn không quên nhiệt tình tự giới thiệu bản thân.
Ninh Tây nhớ tên nhớ mặt những người này, trong lòng cô thì biết, những người này đối với mình nhiệt tình như vậy, không phải bởi vì muốn thân thiết với cô n, mà là vì muốn lấy lòng Thường Thời Quy. Mặc dù cô đối với thân phận của họ không biết nhiều, nhưng nhìn thái độ của họ đối với Thường Thời Quy có thể thấy được địa vị của Thường Thời Quy trong lòng bọn họ như thế nào.
Chờ những người này tự giới thiệu xong, Ninh Tây đứng lên đi đến Bạch Lộ bên cạnh Bạch Lộ ngồi xuống, cười híp mắt nói:
"Bạch Lộ, đã lâu không gặp chị."
Bạch Lộ trong lòng tâm tình hỗn loạn phức tạp, nhưng nhìn Ninh Tây mang cười hai mắt híp lại gần một đường thẳng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ trách đối phương cười rộ lên quá chói mắt.
Ở trong lòng thở thật dài một tiếng:
"Em bình thường quay phim bận rộn như vậy, muốn gặp một lần cũng không dễ dàng."
Ninh Tây cười hì hì:
"Gần đây công ty đem lịch xếp dày, hôm nay bộ phim mới mở máy nên thời gian kết thúc tương đối sớm."
Nhìn kỹ khuôn mặt của Ninh Tây, Bạch Lộ phát hiện hốc mắt Ninh Tây có quầng thâm nhàn nhạt, nhíu nhíu mày:
"Em quay phim cũng không cần quá liều mạng, phải giữ gìn sức khỏe."
"Cũng là không có biện pháp, em vừa mới phát triển, địa vị không đủ, nếu không có nhiều hoạt động, khả năng rất nhanh sẽ bị người khác thay thế, "
Ninh Tây cười cười, "Cũng không sao, sống quá đoạn thời gian này thì tốt rồi."
Bạch Lộ nghe nói như thế, chân mày nhíu chặt hơn, Thường Thời Quy làm bạn trai thấy bạn gái mệt mỏi thành như vậy, cũng không biết ở sau lưng hỗ trợ sao?
Bạch Lộ muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Nhớ lại khi Ninh Tây quay phim, lời này nếu như nói ra khỏi miệng, chính là đối với sự cố gắng của Ninh Tây chính là một loại vũ nhục.
"Một người bạn xem qua phim (Đàm Hải Tiên Ký), "
Bạch Lộ khi nói những lời này, trên mặt có chút không tự nhiên,
"Cô ấy nói em diễn vai Thanh Yên tiên tử rất đẹp, ánh mắt đặc biệt hấp dẫn."
Ninh Tây nghe vậy cười hai mắt cong như trăng lưỡi liềm, Bạch Lộ nhất định không biết rõ đạo lý "Bạn của ta tức là ta". Từ vẻ mặt của đối phương, Ninh Tây dám đánh cuộc, Bạch Lộ khẳng định đã xem bộ phim này.
"Thật vậy sao?"
Ninh Tây không vạch trần tiểu thư quý tộc chuyện nhỏ này,
"Nhờ chị Bạch Lộ giúp em cám ơn cô ấy."
Thấy Ninh Tây cùng Bạch Lộ càng tán gẫu càng vui vẻ, mọi người nhìn có cảm giác không thật,, dựa theo tình tiết bình thường chẳng phải sẽ đi theo hướng là Bạch Lộ trào phúng, chê cười Ninh Tây, sau đó Ninh Tây ôm Thường ca ríu rít ríu rít bày tỏ ủy khuất sao?
Như thế nào biến thành hai tỉ muội vui vẻ ngồi ở bên cạnh nhau ăn hoa quả khô, nói chuyện phiếm, ngược lại đem nam chính Thường ca ném sang một bên?
"Đỗ Khang, Lộ tỷ cùng có Ninh Tây quen biết?"
Một anh chàng kéo tay áo Đỗ Khang, nhỏ giọng hỏi,
"Có người nói, mấy tháng trước Lộ tỷ còn đi tới tổ phim tìm Ninh Tây sao?"
Sao giờ một chút thái độ ghen ghét đều không có, lại trở thành mối quan hệ tương thân tương ái như vậy?
Đỗ Khang nhìn người này thật lâu mới chậm rãi lắc đầu nói:
"Anh có chưa từng nghe câu nói này sao?."
"Câu gì?"
"Lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể."
"..."
Thường Thời Quy cùng Ninh Tây còn chưa ăn cơm tối, nên có nhân viên tạp vụ đưa thức ăn vào, để hai người vừa ăn vừa uống rượu ca hát.
Nghe mấy công tử này ca ca hát hát, Ninh Tây cuối cùng hiểu cái gì gọi là chẳng ai hoàn mỹ, lão Thiên cho bọn họ lai lịch hiển hách, thì đã quên cho bọn họ giọng hát tốt. Nói ca hát, căn bản là mưu sát lỗ tai.
"Thời Quy, "
Ninh Tây ở bên tai Thường Thời Quy nhẹ giọng nói,
"Những người bạn này của anh hát lên khiến người khác cảm thấy phóng khoáng không kiềm chế được, quấn vào tai ba ngày sau còn dư âm văng vẳng bên tai."
Rõ ràng nghe như ca ngợi, nhưng từ trong miệng Ninh Tây nói ra lời này liền thay đổi, Thường Thời Quy thiếu chút nữa nhịn cười không được:
"Quen là tốt rồi."
Gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng xong, Ninh Tây để đũa xuống thong thả ung dung lau miệng:
"Lát nữa anh hát một bài cho em nghe, được không?"
Thường Thời Quy sắc mặt khẽ cứng đờ, hắn vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Không được."
"Anh không thể hát cho em nghe sao?"
Ninh Tây nháy mắt, tỏ ra tội nghiệp,
"Vậy quên đi."
Đỗ Khang đang hát, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một người, hắn quay đầu nhìn lại, kinh ngạc:
"Thường ca?"
"Ừ, "
Thường Thời Quy tìm tới tìm lui, cuối cùng chọn một ca khúc.
Ninh Tây bóng lưng của Ninh Tây, nụ cười tươi trên miệng không giảm.
Rất nhanh thì Thường Thời Quy đã quay lại ngồi bên cạnh Ninh Tây, nhìn Ninh Tây ôn nhu cười nói:
"Lâu thật lâu không hát, lát nữa đừng chê anh hát không hay."
Ninh Tây cười lắc đầu:
"Khó nghe em cũng có thể chịu được."
Thấy Ninh Tây như vậy, Thường Thời Quy bất đắc dĩ cười một tiếng, nhịn không được cúi đầu hôn trán cô, thanh âm khàn giọng,
"Đừng nói chỉ là hát một bài, em bảo anh làm cái gì, anh cũng tình nguyện."
Từ trán truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến Ninh Tây ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn đáy mắt Thường Thời Quy, trong cặp mắt này tràn đầy tình ý mãnh liệt.
"( gửi tới người anh yêu) bài hát này là ai chọn, bài hát cũ từ mấy năm trước vẫn có người chọn.?"
"Là Thường ca chọn, "
Đỗ Khang vội ho một tiếng.
"Nên tôi đem bài hát này chuyển lên phía trước."
Trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, á khẩu không nói được gì nữa. Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng nghe Thường ca hát, đừng nói anh ấy hát bài hát về tình yêu, dù chỉ hát abc, bọn họ cũng hai tay hai chân hoan nghênh!
"Thường ca, đến lượt anh hát này!"
Người vừa nói bài hát này cũ không ai chọn, giờ vẻ mặt nịnh nọt đem mic cho Thường Thời Quy, thuận tiện đem mic khác nhét vào trong tay Ninh Tây:
"Ninh tỷ, chị và Thường ca cùng nhau hát đi".
Ninh Tây nhìn đối phương đã xếp vào kiểu người đàn ông thành thục, đưa khuôn mặt này gọi cô là chị tỷ, cảm giác rất lạ?
Bạch Lộ lắc lắc đá trong ly rượu đá chạm vào thành cốc phát ra tiếng vang thanh thúy, chhỉ có thể vừa tập trung lại giả vờ lơ đãng làm một việc gì đó, mới có thể bảo trì trạng thái tỉnh táo nhất.
Cô chưa từng nghe Thường Thời Quy hát, ngay cả năm đó hội tụ lại vui chơi trước khi tốt nghiệp đại học, Thường Thời Quy cũng chỉ là yên lặng ngồi một góc, trong lớp mọi người ồn ào, hắn cũng không có phân nửa động tĩnh.
Nhưng bây giờ chỉ vì Ninh Tây nói một câu muốn nghe hắn hát, hắn dù từ chối nhưng lại vẫn tình nguyện hát một bài về tình yêu.
Cái gì mà người trầm mặc ít nói, cái gì mà người lãnh đạm xa cách, chẳng qua là vì những người này đối với hắn mà nói, không phải là người quan trọng kmà thôi.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người là, Thường Thời Quy hát rất tốt, mặc dù kém hơn nhiều so với ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng ở trong nhóm người chỉ biết gào khóc thảm thiết này, thì làm nhân vật xuất sắc rồi.
Hát đến đoạn "Ân ái không rời nhau", Thường Thời Quy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Tây, trong mắt nhu tình, bao bọc Ninh Tây trong một mảnh ôn nhu sâu đậm.
Đào Thận Ngôn kinh ngạc nhìn Ninh Tây, lại nhìn Thường Thời Quy,
"Năm đó tại sao chị lại đột nhiên nghỉ học?"
Hắn còn nhớ ngày đó đưa tin, biểu ca vì muốn đi sát vùng khác nên nhờ hắn đưa thư đến cho nữ sinh lớp bên cạnh, thời gian xa cách nhiều năm như vậy, hắn sớm đã quên nữ sinh này tên gì, chỉ nhớ được nữ sinh này năm đó đột nhiên nghỉ học.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được cười nói:
"Duyên phận thật thần kỳ."
Thời gian xa cách nhiều năm như vậy, trong biển người mênh mông, hai người này còn có thể ở cùng một chỗ, không phải duyên phận thì là cái gì.
"Thường ca, anh rốt cuộc cũng tới, mau tới ngồi, mau tới ngồi."
Vài người ngồi trên ghế sô pha thấy Thường Thời Quy dẫn theo một cô gái tới, trong lòng hiếu kì cũng không dám hỏi.
Có vài người không chú ý tới người trong giới giải trí, không biết người đang đứng bên cạnh Thường Thời Quy lúc này chính là Ninh Tây mà vừa rồi mới đề cập tới, nhưng thấy Ninh Tây tự nhiên thanh thản, rất xinh đẹp, bắt đầu ở trong lòng suy đoán thân phận của Ninh Tây.
Đỗ Khang ngồi ở trong góc ngược lại nhận ra Ninh Tây, nhưng hắn ở trong này vẫn luôn là tiểu đệ chạy vặt của mấy vị thiếu gia, nên cũng không dám nói lung tung.
Nghĩ đến mấy tháng trước, mình còn cùng Bạch Lộ đi đến tổ phim tìm Ninh Tây l, Ninh Tây đem Tưởng Thành nghẹn cứng một câu cũng nói không nên lời, còn khiến Bạch Lộ tỷ địch ý tan biến, hắn biết, đây là một cô gái không hề đơn giản.
"Cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Ninh Tây."
Thường Thời Quy kéo Ninh Tây ở bên cạnh mình ngồi xuống, ánh mắt đảo một vòng trên mọi người đang ngồi trong phòng quét qua.
Có thể ngồi ở chỗ này đều không phải người ngu, bọn họ lập tức hiểu hàm nghĩa của Thường Thời Quy cố ý mang bạn gái xuất hiện, đây chắc chắn không phải chỉ chơi đùa?
"Ninh tỷ."
Đỗ Khang đối với Ninh Tây vốn có cảm tình, cho nên sau khi Thường Thời Quy mở miệng, liền cười ha hả chào hỏi Ninh Tây.
Những người khác ở trong lòng thầm mắng, động tác một chút cũng không chậm, ào ào nhìn Ninh Tây mở miệng kêu "Ninh tỷ", vẫn không quên nhiệt tình tự giới thiệu bản thân.
Ninh Tây nhớ tên nhớ mặt những người này, trong lòng cô thì biết, những người này đối với mình nhiệt tình như vậy, không phải bởi vì muốn thân thiết với cô n, mà là vì muốn lấy lòng Thường Thời Quy. Mặc dù cô đối với thân phận của họ không biết nhiều, nhưng nhìn thái độ của họ đối với Thường Thời Quy có thể thấy được địa vị của Thường Thời Quy trong lòng bọn họ như thế nào.
Chờ những người này tự giới thiệu xong, Ninh Tây đứng lên đi đến Bạch Lộ bên cạnh Bạch Lộ ngồi xuống, cười híp mắt nói:
"Bạch Lộ, đã lâu không gặp chị."
Bạch Lộ trong lòng tâm tình hỗn loạn phức tạp, nhưng nhìn Ninh Tây mang cười hai mắt híp lại gần một đường thẳng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ trách đối phương cười rộ lên quá chói mắt.
Ở trong lòng thở thật dài một tiếng:
"Em bình thường quay phim bận rộn như vậy, muốn gặp một lần cũng không dễ dàng."
Ninh Tây cười hì hì:
"Gần đây công ty đem lịch xếp dày, hôm nay bộ phim mới mở máy nên thời gian kết thúc tương đối sớm."
Nhìn kỹ khuôn mặt của Ninh Tây, Bạch Lộ phát hiện hốc mắt Ninh Tây có quầng thâm nhàn nhạt, nhíu nhíu mày:
"Em quay phim cũng không cần quá liều mạng, phải giữ gìn sức khỏe."
"Cũng là không có biện pháp, em vừa mới phát triển, địa vị không đủ, nếu không có nhiều hoạt động, khả năng rất nhanh sẽ bị người khác thay thế, "
Ninh Tây cười cười, "Cũng không sao, sống quá đoạn thời gian này thì tốt rồi."
Bạch Lộ nghe nói như thế, chân mày nhíu chặt hơn, Thường Thời Quy làm bạn trai thấy bạn gái mệt mỏi thành như vậy, cũng không biết ở sau lưng hỗ trợ sao?
Bạch Lộ muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Nhớ lại khi Ninh Tây quay phim, lời này nếu như nói ra khỏi miệng, chính là đối với sự cố gắng của Ninh Tây chính là một loại vũ nhục.
"Một người bạn xem qua phim (Đàm Hải Tiên Ký), "
Bạch Lộ khi nói những lời này, trên mặt có chút không tự nhiên,
"Cô ấy nói em diễn vai Thanh Yên tiên tử rất đẹp, ánh mắt đặc biệt hấp dẫn."
Ninh Tây nghe vậy cười hai mắt cong như trăng lưỡi liềm, Bạch Lộ nhất định không biết rõ đạo lý "Bạn của ta tức là ta". Từ vẻ mặt của đối phương, Ninh Tây dám đánh cuộc, Bạch Lộ khẳng định đã xem bộ phim này.
"Thật vậy sao?"
Ninh Tây không vạch trần tiểu thư quý tộc chuyện nhỏ này,
"Nhờ chị Bạch Lộ giúp em cám ơn cô ấy."
Thấy Ninh Tây cùng Bạch Lộ càng tán gẫu càng vui vẻ, mọi người nhìn có cảm giác không thật,, dựa theo tình tiết bình thường chẳng phải sẽ đi theo hướng là Bạch Lộ trào phúng, chê cười Ninh Tây, sau đó Ninh Tây ôm Thường ca ríu rít ríu rít bày tỏ ủy khuất sao?
Như thế nào biến thành hai tỉ muội vui vẻ ngồi ở bên cạnh nhau ăn hoa quả khô, nói chuyện phiếm, ngược lại đem nam chính Thường ca ném sang một bên?
"Đỗ Khang, Lộ tỷ cùng có Ninh Tây quen biết?"
Một anh chàng kéo tay áo Đỗ Khang, nhỏ giọng hỏi,
"Có người nói, mấy tháng trước Lộ tỷ còn đi tới tổ phim tìm Ninh Tây sao?"
Sao giờ một chút thái độ ghen ghét đều không có, lại trở thành mối quan hệ tương thân tương ái như vậy?
Đỗ Khang nhìn người này thật lâu mới chậm rãi lắc đầu nói:
"Anh có chưa từng nghe câu nói này sao?."
"Câu gì?"
"Lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể."
"..."
Thường Thời Quy cùng Ninh Tây còn chưa ăn cơm tối, nên có nhân viên tạp vụ đưa thức ăn vào, để hai người vừa ăn vừa uống rượu ca hát.
Nghe mấy công tử này ca ca hát hát, Ninh Tây cuối cùng hiểu cái gì gọi là chẳng ai hoàn mỹ, lão Thiên cho bọn họ lai lịch hiển hách, thì đã quên cho bọn họ giọng hát tốt. Nói ca hát, căn bản là mưu sát lỗ tai.
"Thời Quy, "
Ninh Tây ở bên tai Thường Thời Quy nhẹ giọng nói,
"Những người bạn này của anh hát lên khiến người khác cảm thấy phóng khoáng không kiềm chế được, quấn vào tai ba ngày sau còn dư âm văng vẳng bên tai."
Rõ ràng nghe như ca ngợi, nhưng từ trong miệng Ninh Tây nói ra lời này liền thay đổi, Thường Thời Quy thiếu chút nữa nhịn cười không được:
"Quen là tốt rồi."
Gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng xong, Ninh Tây để đũa xuống thong thả ung dung lau miệng:
"Lát nữa anh hát một bài cho em nghe, được không?"
Thường Thời Quy sắc mặt khẽ cứng đờ, hắn vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Không được."
"Anh không thể hát cho em nghe sao?"
Ninh Tây nháy mắt, tỏ ra tội nghiệp,
"Vậy quên đi."
Đỗ Khang đang hát, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một người, hắn quay đầu nhìn lại, kinh ngạc:
"Thường ca?"
"Ừ, "
Thường Thời Quy tìm tới tìm lui, cuối cùng chọn một ca khúc.
Ninh Tây bóng lưng của Ninh Tây, nụ cười tươi trên miệng không giảm.
Rất nhanh thì Thường Thời Quy đã quay lại ngồi bên cạnh Ninh Tây, nhìn Ninh Tây ôn nhu cười nói:
"Lâu thật lâu không hát, lát nữa đừng chê anh hát không hay."
Ninh Tây cười lắc đầu:
"Khó nghe em cũng có thể chịu được."
Thấy Ninh Tây như vậy, Thường Thời Quy bất đắc dĩ cười một tiếng, nhịn không được cúi đầu hôn trán cô, thanh âm khàn giọng,
"Đừng nói chỉ là hát một bài, em bảo anh làm cái gì, anh cũng tình nguyện."
Từ trán truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến Ninh Tây ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn đáy mắt Thường Thời Quy, trong cặp mắt này tràn đầy tình ý mãnh liệt.
"( gửi tới người anh yêu) bài hát này là ai chọn, bài hát cũ từ mấy năm trước vẫn có người chọn.?"
"Là Thường ca chọn, "
Đỗ Khang vội ho một tiếng.
"Nên tôi đem bài hát này chuyển lên phía trước."
Trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, á khẩu không nói được gì nữa. Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng nghe Thường ca hát, đừng nói anh ấy hát bài hát về tình yêu, dù chỉ hát abc, bọn họ cũng hai tay hai chân hoan nghênh!
"Thường ca, đến lượt anh hát này!"
Người vừa nói bài hát này cũ không ai chọn, giờ vẻ mặt nịnh nọt đem mic cho Thường Thời Quy, thuận tiện đem mic khác nhét vào trong tay Ninh Tây:
"Ninh tỷ, chị và Thường ca cùng nhau hát đi".
Ninh Tây nhìn đối phương đã xếp vào kiểu người đàn ông thành thục, đưa khuôn mặt này gọi cô là chị tỷ, cảm giác rất lạ?
Bạch Lộ lắc lắc đá trong ly rượu đá chạm vào thành cốc phát ra tiếng vang thanh thúy, chhỉ có thể vừa tập trung lại giả vờ lơ đãng làm một việc gì đó, mới có thể bảo trì trạng thái tỉnh táo nhất.
Cô chưa từng nghe Thường Thời Quy hát, ngay cả năm đó hội tụ lại vui chơi trước khi tốt nghiệp đại học, Thường Thời Quy cũng chỉ là yên lặng ngồi một góc, trong lớp mọi người ồn ào, hắn cũng không có phân nửa động tĩnh.
Nhưng bây giờ chỉ vì Ninh Tây nói một câu muốn nghe hắn hát, hắn dù từ chối nhưng lại vẫn tình nguyện hát một bài về tình yêu.
Cái gì mà người trầm mặc ít nói, cái gì mà người lãnh đạm xa cách, chẳng qua là vì những người này đối với hắn mà nói, không phải là người quan trọng kmà thôi.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người là, Thường Thời Quy hát rất tốt, mặc dù kém hơn nhiều so với ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng ở trong nhóm người chỉ biết gào khóc thảm thiết này, thì làm nhân vật xuất sắc rồi.
Hát đến đoạn "Ân ái không rời nhau", Thường Thời Quy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Tây, trong mắt nhu tình, bao bọc Ninh Tây trong một mảnh ôn nhu sâu đậm.
Bình luận truyện