Nữ Tổng Ngạo Kiều

Chương 10



Cô nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, ánh mắt hờ hững nhìn cậu mặc mỗi chiếc áo sơmi trắng đứng giữa phòng.

-Cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?! Lúc đó cậu suýt nữa bị biến thành món đồ chơi cho mấy tên vô lại.

-Chẳng phải đã biến thành đồ chơi cho một người còn vô lại hơn chúng sao?

Cậu cười gượng gạo.

-Tiểu Bối, có hối hận không?

Cô đứng dậy, loạng choạng bám vào cậu.

-Không hối hận.

-Thật sao?

Cô tựa đầu vào vai cậu, một giọt lệ chảy xuống.

-Lý Thần, em không còn là một đứa trẻ nữa! Chị đừng chịu ủy khuất một mình, có gì hãy nói em nghe nè.

-Tiểu Bối, cậu thực sự không còn là một đứa trẻ nữa sao?!

-Hả?!

Cậu chưa kịp hiểu gì thì đã bị cô đẩy ngã xuống sô pha.

-Thử xem lần này ai thắng?!

Cô nhảy lên người cậu.

-Chị nặng thật đấy.... Cũng 35 rồi chứ còn bé bỏng nữa đâu.

-Dám chê tôi già?!

-Ahhhhh!

Cô cắn vào vai cậu. Máu đỏ thấm ra áo sơmi.

-Một chút cũng không chịu nổi...

Cô khinh khỉnh nhếch mép.

-Lý Thần, chị xem thường em rồi!

Cậu dùng sức lật ngã cô, đem cô áp đảo dưới thân mình.

-Hai lần trước đều phóng khoáng cho chị nằm trên, giờ thì không nhường nữa nhé!

Cậu cúi xuống hôn cô. Chiếc lưỡi linh hoạt cùng lưỡi đinh hương của cô quấn quít, chơi đùa.

-Tiểu Bối, cậu có yêu tôi không?

Cô đẩy cậu ra, mị hoặc cất giọng trầm trầm.

-Nói không yêu sẽ là nói dối!?

Hơi thở nóng thoang thoảng mùi rượu của cậu phả vào tai cô, có chút khó chịu lại có chút kích thích.

-Tiểu Bối, nếu sau này tôi trở thành một người phụ nữ không có tiền, không có quyền, xấu xí già nua, không thể sinh con, không biết làm tình lại mắc bệnh thần kinh thì cậu có còn yêu tôi không?

-Nói yêu thì sẽ là nói dối?!

-Cậu....!? Cũng đúng thôi, chẳng ai yêu một người phụ nữ như vậy cả...

Cô buồn bã, cười một nụ cười cay đắng.

-Ai nói chứ?! Lúc đó em sẽ yêu chị nhiều hơn rất nhiều lần. Bởi những gì một người phụ nữ cần có chị lại bị tước đoạt hết rồi, chỉ còn có thể dành cho chị nhiều tình cảm hơn mà thôi.

Cậu trìu mến đặt một nụ hôn lên môi cô.Họ đến với nhau bởi những đêm làm tình triền miên trụy lạc nhưng gắn bó với nhau bởi tình cảm chân thành.

********************************

5 năm sau, tại một căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn thanh bình...

-Lý Thần, ăn bánh nào!

-Ai là Lý Thần? Mà cậu là ai?!

-Em...em là Tiểu Bối! Lục Tiểu Bối đây mà!

-Hehe, cậu Sáu?! Cái tên thật buồn cười!

-Chị ăn bánh nhé!

-Ừm.

-Bánh ngon không?

-Ngon lắm! 

Người phụ nữ đứng tuổi, tít mắt cười như một đứa trẻ.

-Ăn nữa nha?!

-Ưm.

Cô gật gật đầu.Tiểu Bối đi vào nhà lấy thêm bánh, giọt lệ lăn dài trên gương mặt.Cô suốt 5 năm nay, lúc thì như trẻ con, lúc lại như một bà già nhớ nhớ quên quên, đến cả cậu cũng không nhớ là ai. 

-Tiểu Bối!

Lịch Chỉ chạy vội vào sân, gọi to.

-Cô là ai?!

Lý Thần ngồi trước thềm, ngây ngô hỏi.

-Lý Thần, có cách chữa cho cô rồi!

-Thật sao?

Tiểu Bối ngạc nhiên đến đánh rơi cả đĩa bánh.

-Bác sĩ nói chỉ cần phẫu thuật rồi giải thôi miên cho cô ấy, kết hợp uống thuốc đều đặn thì sẽ khỏi.Lịch Chỉ tươi cười.

********************************

-Tiểu Bối, phẫu thuật có đau không?

Cô nắm chặt tay cậu, không chịu buông.

-Sẽ không đau lắm đâu! Mạnh mẽ lên!

Cậu trấn an.

-Làm phẫu thuật xong, cậu làm bánh cho tôi nhé!

-Được!

Cậu buông tay cô.Bác sĩ và y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật.

-Chúc mừng cậu, Lý tiểu thư đã tỉnh rồi.

Bác sĩ vui vẻ bắt tay Tiểu Bối.

-Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!

-Bổn phận của chúng tôi cả thôi.

-Lý Th... Aiya!

Cậu còn chưa kịp gọi tên cô đã bị ném thẳng gối vào mặt.

-Tên tiểu tử nhà cậu, ăn phải gan hùm hay sao mà dám buộc cho tôi mấy cái dây màu sắc này lên tay hả?!

-Chị không cảm thấy màu đen rất u ám sao? Phải màu sắc thì mới cầu may được chứ!

-Không thích!Cô hừ một tiếng rồi tháo dây ra.

-Haha!!Cậu thấy vậy thì cười khoái chí.

-Em yêu chị nhất!

-Thôi đi gớm quá!

Cô gạt cậu ra, ngay từ nhỏ đã không ưa nổi những lời đường mật.

-Hôm nay chúng ta đi đâu đó chơi đi?!

Cậu ngỏ ý.

-Nhưng tôi thấy hơi mệt, hay là để hôm khác đi.

Cô từ chối.

-Đi mà~-.....

Cô còn chưa kịp cho ý kiến thì cậu đã bế cô ra khỏi phòng.

-Mở mắt ra nào!

Cậu bỏ tay che mắt cô ra.

-Đẹp quá!

-Lý Thần,

Cậu xoay người cô lại, quỳ một gối xuống thảm cỏ xanh mềm mại.

-Cưới em nhé?!

-Nhưng....

-Hay chị muốn làm bà cô già không ai yêu đến cuối đời?!

-Tôi muốn làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trần gian!

Cô ôm lấy cậu, cả hai ngã nhào trên cỏ.

-Lý Thần, để chị phải đợi lâu rồi.

-Không sao.

-Em yêu chị.

-Chị cũng yêu bản thân lắm!

Cô cười châm chọc.Cậu ôn nhu nhìn cô. Cô không còn là thiếu nữ xinh đẹp hay người phụ nữ trưởng thành. Cô là một người đàn bà trung niên, mà theo lời cô bảo là già nua, xấu xí. Nhưng thanh xuân của cô, bây giờ mới bắt đầu! 

#The_End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện