Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 79: Ngộ bổn cần tu nhân quả vô



Lâm Vãn Nguyệt nhìn Lý Mộc, Lý Mộc cũng bất động thanh sắc nhìn Lâm Vãn Nguyệt.

Lúc này Lâm Vãn Nguyệt sớm đã không phải A Mông nước Ngô (*). Một tên tiểu binh sẽ bởi vì bị ánh mắt uy nghi của Lý Mộc nhìn chằm chằm mà cúi đầu không dám đối diện với nguyên soái, đã được thời gian rèn luyện trọng sinh.

(*) 吴下阿蒙:  Ngô Hạ A Mông - một thành ngữ Trung Quốc, là một ẩn dụ để chỉ những người không hiểu biết.

Trong đại trướng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lý Mộc cùng Lâm Vãn Nguyệt cứ như vậy nhìn nhau chăm chú, thử thăm dò điểm mấu chốt của đối phương.

Trầm mặc lại không xấu hổ.

Một bên là Tiên phong Lang tướng đã có thể một mình đảm đương một phía nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ khao khát tìm được "chân tướng".

Một bên là đại nguyên soái cố ý thử thách người đối diện, đã có mười mấy năm thống lĩnh mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh.

Hai người cứ như vậy giằng co, không nhượng bộ lẫn nhau.

Một lát sau, Lý Mộc mới chậm rãi mở miệng nói: "Mọi việc chỉ bằng vào một vài suy đoán của ngươi thì không thể được. Có người phản quốc âm thầm kết giao với Hung Nô hay không bổn soái không biết, nhưng ngươi nói trong triều đình có người tư thông Hung Nô, cần phải lấy ra chứng cứ."

Nghe được Lý Mộc nói, Lâm Vãn Nguyệt hơi hơi mỉm cười, tựa hồ như đã sớm đoán trước được, trả lời: "Mạt tướng tự nhiên là không dám ở trước mặt đại soái ba hoa chích choè. Đại soái, mạt tướng chỉ muốn hỏi, lương thực mùa đông của mấy chục vạn quân sĩ Bắc Cảnh năm trước đã đến chỗ nào vậy?"

Lý Mộc cũng cười, nhìn Lâm Phi Tinh trả lời: "Ngươi lại hỏi bổn soái? Ta nhớ rõ năm trước ngươi không tìm được lương thảo, còn ăn quân côn."

Nghe vậy, Lâm Vãn Nguyệt chậm rãi thu liễm tươi cười. Lúc này nàng đã biết Lý Mộc nhất định là có nỗi niềm khó nói, trong lòng liền càng thêm khó chịu. Lương thảo mất đi không minh bạch, Lý Mộc làm thống soái Bắc Cảnh nhất định cũng rất mất mặt, nàng tuy rằng cũng bị phạt, nhưng căn bản không đáng nói đến.

Chỉ là, Lý Mộc làm nguyên soái Bắc Cảnh, đương triều quốc cữu, ở trước mặt tam quân tướng sĩ bởi vì sự tình lương thảo ăn một trăm quân côn!

Lâm Vãn Nguyệt trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: "Đại soái, mạt tướng tuy rằng tòng quân dù sao cũng đã được ba năm. Kinh nghiệm ở các phương diện không bì kịp một phần vạn của đại soái. Nhưng mạt tướng nhớ rõ mùa đông năm thứ nhất tòng quân, tiết trời so với hiện tại lạnh hơn, tuyết so với năm trước rắn chắc hơn nhiều. Hung Nô vì đoạt một ít lương thực mùa đông, thậm chí bị đông lạnh chết không ít người. Chỉ là mùa đông năm trước, Hung Nô một lần đều không có tới, ngay cả khi chúng ta lui thủ trong Dương Quan Thành, khiến chiến tuyến kéo dài không ít, nhưng chuyện kia nói thế nào cũng không thông! Mùa thu mới vừa mất lương thảo, mùa đông Hung Nô liền một lần cũng chưa tới. Đại soái, mạt tướng nhớ rõ ngài nói qua, ở trên chiến trường không có trùng hợp."

Lý Mộc nghe xong Lâm Phi Tinh nói, trầm mặc.

Thậm chí có chút suy sụp tinh thần, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm không ít, phảng phất trong nháy mắt già nua đi vài tuổi.

Lâm Vãn Nguyệt giương mắt nhìn, bừng tỉnh phát hiện hai bên tóc mai của Lý Mộc đã bắt đầu lấm tấm bạc.

Làm thống soái tam quân, xuất thân sĩ tộc, Lý Mộc thống ngự mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh đã mười mấy năm. Sau khi lương thảo mất đi không bao lâu liền suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó. Đây cũng là lí do vì cái gì Lý Mộc sẽ triệu Lâm Phi Tinh trở về, cự tuyệt điều tra nguyên nhân.

Lý Mộc sợ Lâm Phi Tinh truy đuổi ráo riết, một khi tra ra được bất kỳ dấu vết để lại nào, "độc thủ" phía sau màn sẽ đem Lâm Phi Tinh gϊếŧ người diệt khẩu.

Lương thảo mất đi, kỳ thật người nhất thương tâm không ai khác ngoài Lý Mộc. Hắn vứt bỏ kinh đô phồn hoa, hy sinh toàn bộ thời gian thanh xuân đóng quân ở nơi khổ hàn như Bắc Cảnh này. Kết quả lại bị người của triều đình bán đứng.

Mà Lý Chiêu, huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân phu quân muội muội của mình, Ly Quốc thiên tử, vì cái gọi là mặt mũi hoàng gia, mạnh mẽ đem sự tình đè ép xuống. Vì để cho chính mình ngậm miệng, còn ban cả quân côn.

Lý Mộc một mình thừa nhận bí mật này, còn muốn trơ mắt nhìn các tướng sĩ dưới trướng mình không hiểu rõ tiếp tục vì triều đình nhiệt huyết bán mạng,.

Nói một câu đại nghịch bất đạo, Lý Mộc cảm thấy không đáng giá.

Chính là có thể làm sao bây giờ đây? Ngay cả khi không đáng giá, thế nhưng vẫn như cũ muốn thủ vững.

Nếu bởi vì khí phách nhất thời, biên phòng Bắc Cảnh bị phá, người chịu tao ương vẫn là bá tánh.

Người Hung Nô là vô luận như thế nào cũng đánh không đến kinh thành!

Mà cái "bí mật" này Lý Mộc vốn tưởng rằng sẽ bị hắn đưa vào trong quan tài, cư nhiên bị một tên thiếu niên 17 tuổi hiểu rõ, hơn nữa nói ra.

Trong lúc nhất thời trong lòng Lý Mộc lại bi lại hỉ, ngũ vị tạp trần.

Lý Mộc nâng tay lên vỗ vỗ bả vai Lâm Phi Tinh, nói: "Chuyện này không cần nhắc lại."

"Vâng."

Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy sự tình cũng không có đơn giản như vậy. Tựa hồ còn có rất nhiều chân tướng bị vùi sâu chờ đợi nàng đi khai quật. Chỉ là Lâm Vãn Nguyệt tự biết, hiện giờ nàng cũng không có đủ năng lực cùng tâm trí để truy tìm sự thật.

Chân tướng còn cần chờ đợi, hơn nữa nàng lần này tới cũng không phải vì cái "năm xưa chuyện cũ" này.

"Đại soái, mạt tướng gần đây có một cái kế hoạch tác chiến nho nhỏ, hy vọng đại soái có thể chấp thuận mạt tướng xuống tay bố trí."

"Nga? Ngươi nói trước nghe một chút."

"Vâng. Mạt tướng cho rằng, lần này người Hung Nô cho trăm tên tử sĩ đêm tập quân doanh, mục đích rất có thể chỉ có hai cái. Một là thiêu hủy lương thảo, hai là ám sát đại soái. Bên phía Hung  Nô kia hẳn là có một cao nhân. Sách lược binh pháp như thế này tuyệt không phải thứ Hung Nô man di có thể nghĩ ra được. Chẳng qua thực đáng tiếc, có một tên quân sư lợi hại lại không có người có thể chấp hành mưu kế."

"Chỉ giáo cho?"

"Ta nghĩ những tên tử sĩ Hung Nô ban đầu nhất định là ôm mục đích như vậy mà tới. Nhưng trong xương cốt người Hung Nô liền có cái loại bản năng quát tháo đấu đá. Mạt tướng lớn mật phỏng đoán, bọn họ nhất định là ở thời điểm cùng quân sĩ binh lính của ta chém gϊếŧ gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, cuối cùng lại quên mất mục đích vốn dĩ ban đầu, chỉ biết tham chiến, tận lực chém gϊếŧ quân sĩ binh lính ta. Cuối cùng nháo đến một cái kết cục toàn thể bị tiêu diệt, cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Lý Mộc gật gật đầu, hỏi: "Nói kế hoạch của ngươi xem."

"Kế hoạch của thuộc hạ rất đơn giản: Gậy ông đập lưng ông."

"Nói cụ thể."

"Vâng. Kế hoạch của thuộc hạ là, thuộc hạ tự mình mang một đội nhân mã, lẻn vào cảnh nội Hung Nô, tùy cơ ứng biến. Đương nhiên, mục đích chủ yếu là tiêu hủy lương thực mùa đông của người Hung Nô. Mùa đông lập tức liền đến, lần thu hoạch vụ thu này người Hung Nô chưa thực hiện được, nếu lúc này huỷ hoại lương thực của bọn họ, tới trời đông giá rét người Hung Nô sẽ đói chết, lạnh chết một số lớn!"

Nói xong, trong mắt Lâm Vãn Nguyệt hiện lên một tia sáng quyết tuyệt.

Lý Mộc lại nhíu nhíu mày nói: "Chuyện này chỉ sợ không ổn. Thứ nhất, lễ nghi chi bang Ly Quốc ta có thể nào hành động cẩu thả như bọn người man di? Thứ hai, nhiều năm như vậy, quân ta đều lấy "Thủ" làm việc quan trọng nhất. Ngươi tùy tiện hủy diệt lương thảo của Hung Nô, hành động nguy hiểm tạm thời không nói, một khi thành công, tất sẽ tạo thành phản lực rất lớn. Người Hung Nô không có lương thực qua mùa đông, sẽ không tiếc hết thảy đại giới phản công biên cảnh ta. Lúc đó sợ là sẽ có thương vong lớn hơn nữa."

Nghe xong Lý Mộc nói, Lâm Vãn Nguyệt "Hoắc" một thân từ trên ghế đứng dậy, vòng đến trước mặt Lý Mộc "Bùm" một tiếng quỳ xuống, sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, cao giọng nói: "Đại soái, bọn man di Hung Nô, nếu như có một con sói nằm sụp xuống trước mắt Bắc Cảnh ta, cũng chưa chắc nó đã ngủ say? Đại soái nhân từ, mạt tướng nguyện mạo hiểm cả thiên hạ đối phó người Hung Nô. "Thủ" vĩnh viễn không phải là biện pháp tốt! Ly Quốc chúng ta hy sinh vô số tướng sĩ, mấy vị tướng quân suốt cuộc đời canh giữ ở biên cương, người Hung Nô vẫn như cũ vô cùng vô tận. Mỗi năm bọn họ đều phải quấy nhiễu biên cảnh mấy lần, rất nhiều hảo hán nam nhi chết ở trên tay bọn họ! Kết quả đâu? Kết quả chúng ta nhường nhịn nhân nhượng, cũng không có đổi lấy hoà bình chút nào, bọn họ ngược lại phái tới tử sĩ đêm tập quân doanh ta! Một khi đã như vậy, mạt tướng cho rằng, chỉ có gϊếŧ sạch chiến mã, thiêu rụi lương thực của bọn họ, tiêu diệt toàn bộ nam nhân có năng lực tác chiến của Hung nô, đem phụ nữ của Hung Nô giam giữ, ước thúc, loạn Hung nô mới có thể trừ tận gốc hoàn toàn! Cho dù là lui một bước chỉ xem trước mắt, người Hung Nô bị thiêu lương thảo, gϊếŧ chiến mã xác thật sẽ nhất thời phản công, thế nhưng chúng ta có thể tiếp tục lui thủ Dương Quan Thành, tử thủ không ra, chiếm cứ địa lợi cùng nhân hòa. Hung Nô cho dù tiến công mạnh mẽ, bọn họ không có lương thảo tiếp viện, chỉ dựa vào sự dũng mãnh nhất thời gào thét mà đến, nếu không chiếm được ngược lại nhất định sẽ một kích vồ hụt, lại mà suy, tam mà kiệt, vậy thì càng tốt! Đại quân ta thừa dịp địch đã kiệt sức, lại mất ý chí chiến đấu, giữa trời giá rét mở rộng cửa thành ra, đem bọn người Hung Nô toàn bộ tiêu diệt!"

Lý Mộc nghe xong Lâm Phi Tinh nói, trong lòng nhảy dựng, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt đang quỳ thẳng tắp này, thấy được sự quyết tuyệt trong ánh mắt, nghe được kiên định trong giọng nói của hắn. Lý Mộc như thế nào cũng không nghĩ tới: Một người thiếu niên chỉ mới 17 tuổi, cư nhiên có như vậy...... thủ đoạn cùng tâm địa như vậy!

Lý Mộc nhìn Lâm Phi Tinh, hồi ức như thủy triều trào ra, thời gian luân hồi phảng phất khiến hết thảy trở nên trùng hợp.

Lý Mộc nhớ lại, ba năm trước đây, cũng là tại trong đại trướng này.

Trước mặt mình quỳ một tên tiểu hài tử choai choai quần áo tả tơi, gầy ốm tiều tụy. Hài tử kia cũng giống y như người hôm nay như vậy, quỳ gối thẳng tắp trước mặt chính mình, trên mặt mang theo biểu tình quật cường, bằng phẳng mà trầm thấp kể ra toàn bộ câu chuyện về những người trong thôn đã chết thảm như thế nào, lại không có rơi một giọt nước mắt.

Cũng là bởi vì Lý Mộc thấy từ trên mặt tên tiểu hài tử choai choai kia, không có một giọt nước mắt nào, mới quyết định đem hắn thu lưu.

Hiện giờ thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ chớp mắt, đã trôi qua ba năm.

Ba năm sau, tên hài tử choai choai năm đó đã lớn thành một người thiếu niên, hắn quỳ gối trước mặt chính mình, dùng ngữ khí kiên định mà kiên quyết, nói cho chính mình hắn muốn: Gϊếŧ sạch chiến mã Hung Nô, thiêu trụi lương thảo Hung Nô, tiêu diệt binh lính Hung Nô, giam giữ phụ nữ và trẻ em Hung Nô! Thậm chí, muốn tiêu diệt hoàn toàn sự tồn tại của Hung Nô.

Lý Mộc tự nhiên biết, lời Lâm Phi Tinh nói không tồi, đối phó dân tộc man di như Hung Nô, tiêu diệt hoặc làm tổn thương nặng nề mới có thể an ổn trong rất nhiều năm, chỉ là......

Ở tuổi tác như Lý Mộc, hắn đã có thể nhìn đến tương lai càng thêm xa xôi......

Đến tận đây, đối với quân vụ Bắc Cảnh, chính sách của Lý Mộc cùng Lâm Phi Tinh xuất hiện sự khác biệt rõ rệt.

Chỉ là Lý Mộc đã già rồi, anh hùng tuổi xế chiều.

Đặc biệt là từ sau khi bị đánh một trăm quân côn, Lý Mộc càng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

Lý Mộc ngàn chọn vạn tuyển, lựa chọn Lâm Phi Tinh làm người nối nghiệp của chính mình, dốc lòng dạy dỗ cùng bồi dưỡng.

Lùi lại hai năm về trước, Lý Mộc cũng sẽ không đồng ý kế hoạch của Lâm Phi Tinh.

Chỉ là hiện giờ Lý Mộc đã có tâm để cho Lâm Phi Tinh tiếp nhận vị trí của mình, Lý Mộc cũng muốn nhìn một chút, sách lược của Lâm Phi Tinh cùng chính mình hoàn toàn bất đồng, nếu dựa theo cách thức của hắn mà làm thì tương lai Bắc Cảnh sẽ như thế nào?

Lý Mộc còn muốn đợi thêm ba năm, bảy năm nữa. Nếu kế hoạch lần này của Lâm Phi Tinh thất bại hoặc có hiệu quả không tốt, chính mình cũng có thể từ một bên chỉ ra chỗ sai. Nếu hiệu quả không tồi, chính mình cũng có thể mượn chuyện này nhìn xem năng lực chân chính  Lâm Phi Tinh!

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lý Mộc gật gật đầu.

Editor có lời muốn nói:  Chương sau sẽ có bản sketch của Trưởng công chúa điện hạ. Ai hóng hong???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện